Năm mới đến rồi. Năm nay đã bị Võ Tắc Thiên đổi niên hiệu trước một năm: Thần Long.
Niên hiệu này là do Võ Tắc Thiên khi nằm trên giường bệnh quyết định. Võ Tắc Thiên vẫn cố chấp tin rằng đổi tên có thể thay đổi được vận mệnh. Có lẽ Võ Tắc Thiên muốn cải thiện tình trạng sức khỏe của mình khiến cho bà ta giống như một con rồng, có thể uốn cong, đầy khí thế mà bay lượn lên chín tầng mây.
Nhưng sức khỏe của Võ Tắc Thiên vẫn chưa vì thế mà được cải thiện. Sau khi ngự y khám xong, kiên quyết phản đối việc Võ Tắc Thiên tham gia các lễ mừng năm mới. Nhị Trương sau khi nghe ngự y giải thích cũng tham gia và hàng ngũ khuyên giải. Võ Tắc Thiên cứng đầu đành phải nghe theo lời của hai tình lang mà nhượng bộ, không tham gia vào lễ mừng năm mới.
Thừa lúc Võ Tắc Thiên vẫn đang tỉnh táo, Nhị Trương vẫn chưa tìm ra được biện pháp đối phó nào liền quay về phía Võ Tắc Thiên hỏi han thể hiện họ vô cùng lo lắng. Nhưng Võ Tắc Thiên lại không cho là đúng, bà ta tin chắc rằng sức khỏe của mình sẽ tốt lên. Bà ta cũng không cảm thấy mình đã mắc bệnh nguy kịch.
Đồng thời, một tay Võ Tắc Thiên sắp xếp binh lực của hai nhà Võ Lý, vô cùng tự tin vào tương lai của đế quốc Võ Chu do Lý thị chủ quản. Võ Tắc Thiên không tin hai nhà Võ Lý sẽ liên kết để chống lại mình. Chỉ cần hai nhà Võ Lý không liên kết, tính toán của Võ Tắc Thiên sẽ tuyệt đối vững chắc. Hai nhà Võ Lý kiềm chế lẫn nhau, sao có thể có người gây bất lợi cho Nhị Trương được?
Nhưng lòng người khó đoán, sự sắp xếp kín đáo của Võ Tắc Thiên cùng với sự già đi của mình và sự dung túng đối với hai Nhị Trương đã dẫn tới quá nhiều điểm yếu. Hai nhà có vẻ như sẽ không bao giờ có chuyện liên kết với nhau, vì có một thế lực mới xuất hiện phá hủy sự cân bằng giữa họ nên đã dẫn tới việc chuẩn bị một mưu đồ cho ngôi vị hoàng đế.
Võ Tắc Thiên vì tình trạng sức khỏe mà không thể tham gia vào các hoạt động mừng năm mới nhưng buổi triệu kiến đầu tiên trong năm mới của văn võ bá quan, Võ Tắc Thiên không muốn bỏ. Đã lâu như vậy Võ Tắc Thiên không lên triều, trong lòng bá quan sớm đã bị hoang mang, nếu như nghi lễ quan trọng như vậy mà cũng không tham gia thì khả năng khống chế triều đình của Võ Tắc Thiên sẽ giảm xuống một bậc nữa.
Nhưng sự kiện kéo dài gần một ngày, với tình hình sức khỏe của Võ Tắc Thiên bây giờ mặc dù chỉ là ngồi ở một chỗ không nói gì cũng khó mà chịu nổi. Vì thế Võ Tắc Thiên đã cân nhắc thay đổi ba lần, thay vì triệu kiến tất cả văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích thì đổi thành từ ngũ phẩm trở lên, sau đó lại đổi thành từ tam phẩm trở lên.
Dù là như thế, Võ Tắc Thiên cũng không chịu được tới khi buổi triều kết thúc đã mồ hôi đầm đìa phải về tẩm cung nghỉ ngơi. Vì thế, buổi triều này không hề có hiệu quả mà ngược lại còn phản tác dụng. Bá quan càng thêm lo lắng về tình hình sức khỏe của Hoàng Thượng, chủ đề hậu sự của Hoàng Thượng đã trở thành một chủ đề được thảo luận công khai.
Dưới tình huống như vậy, Võ Tắc Thiên vốn đã bị rất nhiều người chú ý lại làm hai chuyện này, dẫn tới sự cảnh giác của đám người Trương Giản Chi, khiến cho họ quyết định phải mau chóng tiến hành binh biến.
Không biết là do phản ứng bản năng của một hoàng đế đang trong tình trạng nguy kịch hay là do Võ Tắc Thiên thực sự phát hiện ra điều gì, qua ngày rằm tháng giêng, Võ Tắc Thiên bỗng hạ chỉ cho mười Ngưu vệ tham và vệ binh của hoàng cung. Năm mới nên không tiện điều động, đám người Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy khuyên can mãi Võ Tắc Thiên mới chịu lui lại tới hết tháng giếng mới thi hành.
Một chuyện khác là, Võ Tắc Thiên tiếp kiến tể tướng Dương Tái Tư, không biết hai người bàn bạc thứ gì.
Khoảng nửa ngày, Dương Tái Tư mới rời khỏi tẩm cung của Hoàng Thượng.
Hiện giờ Trương Xương Tông là Trung lang tướng của Thiên Ngưu Vệ, có thể danh chính ngôn thuận mà chỉ huy quân đội, còn Dương Tái Tư lại vẫn hùa theo Nhị Trương, tự nhận là môn hạ của Nhị Trương. Hành động lần này của Võ Tắc Thiên có lẽ chỉ là nghe lời của Nhị Trương, muốn thêm một chút đảm bảo cho họ. Nhưng đối với hai phía Võ Lý đang bí mật mưu đồ đại sự thì trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Vì thế, Trương Giản Chi quả quyết phải lập tức tiến hành binh biến.
Nhưng ngay lúc này, cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cho nên từ ngày mười sáu tháng giêng sau khi biết được tin tức đã quyết định sẽ bắt đầu tiến hành binh gián, lại chiêng trống rùm beng ra sức chuẩn bị năm ngày, năm ngày khổ sở vất vả lúc này mới bắt đầu được thực hiện.
******
Ngày 22 tháng giêng, tuyết lớn.
Trong tháng giêng, việc nước tương đối nhẹ nhàng, các Tể tướng đề đã già rồi, cho nên thay phiên nhau trực đêm tại Chính sự đường. Hôm nay là tới phiên của hai vị Tể tướng Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy.
Sau giờ ngọ, tuyết trắng mờ mịt, rơi càng lúc càng lớn.
Trương Giản Chi đi ra hành lang, nhìn cả vườn quỳnh dao, giơ hai tay lên để căng người ta. Lúc Trương Giản Chi đang vận động cơ thể thì Thôi Huyền Huy cũng từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy Trương Giản Chi liền cười nói:
- Mạnh Tướng huynh, xin chào, nhàn rỗi nhỉ.
Trương Giản Chi cười, nói:
- Tháng giêng không nhiều việc nhưng mà vẫn phải ngồi, đến tận trưa mà vẫn không có việc gì để giải quyết, thân già này mà rảnh rỗi là cảm thấy ngứa ngáy.
Thôi Huyền Huy nói:
- Mạnh tướng huynh, sao không chơi cờ để giết thời gian nhỉ?
Trương Giản Chi vuốt râu nghĩ rồi nói:
- Được.
Sau đó bước về phía phòng của Thôi Huyền Huy
Hai người vừa bước vào phòng, hai tiểu thái giám đứng gác ở cửa liền đóng cửa lại, dẫn họ đi qua chính đường, rẽ vào phía sau phòng nghỉ của Tể tướng. Hai người đi thẳng tới, khuôn mặt tươi cười liền trở nên nghiêm nghị.
Bốn người đứng ở trong phòng ngủ, Thôi Huyền Huy ra hiệu cho hai tiểu thái giám, hai tiểu thái giám liền mở cửa sổ sau ra. Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn. Đang có hai người đứng ở trong tuyết, trên đầu và trên vai đã đọng đầy tuyết, chỉ nhìn màu áo cũng có thể biết được đó là thái giám trong cung!
Cửa sổ vừa mở ra, bốn thái giám trong ngoài liền hành động, dùng chiếc ghế nhỏ, đỡ hai vị Tể tướng đi ra ngoài theo đường cửa sổ, sau đó khoác lên người họ hai chiếc áo choàng đã chuẩn bị từ trước, che hết cả người lại.
- Hai vị tướng công, mời đi bên này!
Một thái giám ở bên ngoài nói xong liền nhanh chóng dẫn Thôi Huyền Huy và Trương Giản Chi đi. Hai thái giám ở ngoài cửa sổ rất cao, vẻ mặt nghiêm nghị dặn dò hai tiểu thái giám ở trong phòng:
- Hai người các ngươi trở về canh gác tiền đường, không để người ngoài phát hiện hai vị tướng công đã đi khỏi đây!
Hai tiểu thái giám vâng một tiếng, đóng cửa sổ. Người thái giám có dáng người cao lớn ngẩng đầu, nhìn bầu trời mù mịt, tuyết đọng ở trên đầu rơi xuống. Gã không nói gì, chỉ mấp máy miệng rồi bước nhanh đi, nhìn bộ dạng của gã thì chính là Cao Lực Sĩ.
Tuyết lặng lẽ rơi.
Các vệ binh khoác vải dầu đứng thẳng tắp ngay dưới Huyền Vũ Môn.
Cánh cổng bị gió thổi không đứng yên, tuyết len vào cửa khiến cho các vệ binh đều phải nheo mắt lại.
Mã Kiều đã “khỏi bệnh”, nắm chuôi đao, hồi hộp đi tới đi lui ở trước cổng tò vò, khi thì bước đi thong thả, tiến vào cổng tò vò âm u, ngay cả bóng dáng y cũng thấy không rõ rồi, khi thì lại bước đi thong thả đi ra, sắc mặt tái mét như màu tuyết. Đó không phải là vì lạnh mà là vì lo lắng.
Đến giờ phút này, Mã Kiều vẫn có cảm giác như đang nằm mơ. Nhớ lại khi xưa mình chỉ là một tên lưu manh phường đinh sống qua ngày, ngày ngày mỗi khi nghe tiếng chuông mở cửa phương đều không tỉnh ngủ, mắt đầy gỉ mắt, chỉ là một dân đen, không ngờ hôm nay lại có thể đảm nhiệm một sứ mệnh quan trọng như vậy, được tham gia vào cuộc binh biến quyết định vận mệnh của quốc gia.
Xa xa, trong màn tuyết mờ mịt, một chiếc xe khẽ đi tới. Vừa nhìn thấy Đại tướng quân Hữu Võ Lâm Vệ Lý Đa Tộ, Mã Kiều liền rụt lại, chiếc xe mà y đợi rốt cuộc đã tới, y lập tức phất tay nói:
- Mở cửa, cho qua!
Chuyện trọng đại này chỉ có mình y là Lang tướng biết, các binh lính thuộc hạ đều không biết gì cho nên thấy Mã Kiều vô cùng hồi hộp, đến nỗi giọng nói cũng có chút thay đổi nhưng binh lính cũng không hề nghi ngờ. Vừa nghe tướng quân hạ lệnh, lập tức có vệ binh đi tới, tháo then cổng xuống, kéo cánh cổng nặng nề ra.
Lúc này, Đại tướng quân Tả Võ Lâm Vệ Võ Du Nghi mang theo vài tên vệ binh, men theo tường thành thong thả đi tới Huyền Vũ Môn. Vừa nhìn thấy có chiếc xe chạy tới, Võ Du Nghi không khỏi kinh sợ mà ồ lên một tiếng. Tuy rằng đây là cửa bắc nhưng người có tư cách để đi xe vào trong cung là vô cùng ít. Võ Du Nghi liền sinh lòng nghi ngờ, vì tuyết dày đặc, Võ gã lại tuổi già mắt yếu nên muốn xuống dưới thành để kiểm tra.
- Nói họ dừng lại một chút!
Võ Du Nghi chỉ chỉ vào một thị vệ ở dưới thành nói một tiếng rồi bước xuống.
- Đại tướng quân! Võ Đại tướng quân!
Phía sau đột nhiên có người lớn tiếng gọi. Võ Du Nghi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trung võ tướng quân Dương Phàm của Thiên Kỵ từ trong lầu ở cổng thành chạy tới.
- Ha ha, Đại tướng quân, vất vả như vậy còn đi tuần sao.
Võ Du Nghi chỉ xuống dưới thành hỏi:
- Đó là xe ai?
Dương Phàm nhìn xuống dưới thành, thản nhiên nói:
- À, đó là xe của tướng quân Lý Đa Tộ.
Võ Du Nghi hừ một tiếng, nói:
- Lão già này thật to gan, sao dám đi xe tới đây?
Quy tắc thời Đường, văn thần võ tướng đều phải cưỡi ngựa, chỉ có một số người tuổi quá lớn đi lại bất tiện ới có thể đi xe vào triều, ví dụ như Trương Giản Chi.
Dương Phàm cười nói:
- Lý Đại tướng quân năm đó chinh chiến tây bắc, nằm sấp xuống mặt băng nên bị thấp khớp, mùa đông bệnh tình phát tác, ăn không tiêu. Đúng rồi, Đại tướng quân, vừa rồi Võ đại tướng quân Kim Ngô Vệ phái người tới đưa tin, mời ngài tới. Mạt tướng đi đi tìm ngài, thật may là vừa khéo gặp.
Vì đứng ở đây nói chuyện nên Võ Du Nghi không có thêm chỉ thị gì xuống dưới thành nữa, vốn dĩ định hạ lệnh dừng xe lại thì cửa thành đã mở rộng ra, chiếc xe lao ra khỏi thành, đi về phía bắc. Trên tuyết còn in lại lại hai vết bánh xe dài.
Võ Du Nghi nghe Dương Phàm nói xong không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: “Võ Ý Tông tìm ta để làm gì?”
Võ Du Nghi và Võ Ý Tông đều là Vương gia, hơn nữa đều là Đại tướng quân. Võ Ý Tông có chuyện muốn nói với Võ Du Nghi không chủ động tới thăm hỏi lại sai người đưa tin tới là có chút mất lòng. Nhưng tính tình của Võ Du Nghi không ngang tàng như Võ Ý Tông, không muốn vì chuyện nhỏ mà làm mất hòa khí nên vẫn quyết định đi một chuyến.
Võ Du Nghi bảo thuộc hạ đem ngựa tới. Một lát sau, thị vệ dắt ngựa đến. Võ Du Nghi liền đem theo một đám thuộc hạ xuống thành, lên ngựa xuất cung. Dương Phàm đứng trên thành, nhìn xuống phía dưới. Vừa đúng lúc Mã Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người đụng phải nhau, sắc nhọn như kiếm trong gió tuyết mịt mù.
Dương Phàm gật gật đầu với Mã Kiều, quay người về phía bên kia tường thành. Trên con đường mênh mông trắng xóa bên ngoài, chỉ thấy Võ Du Nghi dẫn theo một đám thị vệ đang chạy như bay.
Dương Phàm vẫn đứng không nhúc nhích. Một lát sau, trên đầu và trên vai Dương Phàm đọng một lớp tuyết trắng dầy, nhìn giống như người tuyết mà hắn vẫn không hề nhúc nhích. Dường như không phải Dương Phàm đang nhìn Võ Du Nghi đi mà là đang chờ một người nào đó…