Điển cố về việc lập tước sao chỉ dành riêng cho thân thích; Thị Trung Thượng Trụ Quốc Tề quốc công Kính Huy, Thị Trung Thượng Trụ Quốc Tiếu Quận Khai quốc công Hoàn Ngạn Phạm, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu Thủ Trung Thư Lệnh kiêm Tu Quốc Sử Thượng Trụ Quốc Hán Dương Quận Khai quốc Công Trương Giản Chi, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu Trung Thư Lệnh Bác Lăng quận Khai quốc công Thôi Nguyên Huy, Trung Thư Lệnh kiêm Kiểm Giáo An Quốc Tương Vương phủ Trưởng Sử Thượng Trụ Quốc Nam Dương quận khai quốc công Viên Thứ Kỷ...
Hết lòng trung thành, tận tâm trở thành cánh tay đắc lực, trở thành tâm phúc, trừ gian diệt ác, bảo vệ sự yên bình của xã tắc; tôn sùng mệnh lệnh, nên được phong hầu. Phong Kính Huy làm quận vương Bình Dương, Hoàn Ngạn Phạm phong làm quận vương Phù Dương, Giản Chi thì trở thành Quận vương Hán Dương kiêm đặc tiến, công lao tước vị vẫn như ngày xưa. Huyền Huy thì phong làm quận vương Bác Lăng, phong Thứ Kỷ làm quận vương Nam Dương. Nhưng lệnh cho phép mùng một ngày rằm thì có mặt trên triều, không được chậm chễ, lập tức thi hành.
Chỉ hơn hai trăm từ thôi nhưng lại giống như sấm đánh giữa trời xanh, thánh chỉ đã được tuyên bố, trên triều không khí im như tờ, tất cả mọi người có mặt đều bị Hoàng thượng làm cho sợ ngây người ra
Lý Hiển nhìn một lượt quần thần trong điện, họ hoàn toàn khác ngày thường vô cùng ồn ào náo động, không coi ai ra gì, trong mắt ông xẹt qua ý cười lạnh lùng khoái chí, bao uất khí mấy tháng nay ông đã chịu đủ trước đám công thần này dường như tại thời khắc này toàn bộ đều đã được trút ra ngoài rồi.
Ông ta khẽ hắng giọng một cái tiếp luôn lời của Thượng Quan Uyển Nhi:
- Trẫm ban thưởng cho ngũ Vương vàng bạc, lụa là, ngựa, đại tội không phải tội ác tày trời đều có thể miễn tội chết, chư vị ái khanh hãy về quê an cư an hưởng tuổi già, mỗi tháng mùng một và rằm có thể vào điện diện kiến trẫm, giờ thì cho các khanh lui
Đám người Trương Giản Chi giống như ngũ lôi giáng xuống đỉnh đầu, bọn họ kinh ngạc nhìn lên Hoàng thượng đang ngồi trên cao, trong lúc nhất thời không dám tin vào những điều mà bản thân vừa nghe được. Hoàng thượng đánh bọn họ xuống đài một cách phũ phàng khiến cho bọn họ vẫn ngơ ngác đứng trên điện.
Đằng sau tấm rèm, Vi Hậu khẽ ho một tiếng, rồi quay sang nói nhỏ với tiểu thái giám đứng gần đó, sau khi đã hiểu được ý của Vi hậu, thái giám này liền tiến lên phía trước một bước, giõng giạc hô:
- Kim qua võ sĩ, tiễn ngũ vương xuống điện.
Vài vị võ sĩ Kim qua lập tức đi đến trước mặt đám người Trương Giản Chi, cầm kim qua lướt ngang qua, đôi mắt Hoàn Ngạn Phạm đỏ ngàu ngập lửa giận muốn cãi lý với hoàn thượng một phen, mặt võ sĩ kim qua đằng đằng sát khí, lập tứ chĩa kim qua về phía ngực y.
Hoàn Ngạn Phạm xiết chặt nắm đấm, quay người lại, chỉ nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Trương Giản Chi, ánh mắt cụp xuống, ngọn lửa căm giận ẩn hiện trong mắt đang hừng hực thiêu đốt lão, nhưng lão cắn răng chịu đựng, kiềm chế nó, các cơ trên mặt căng ra, đè nén cơn giận dữ xuống, sau đó lão hướng về phía Của Hoàn Ngạn Phạm lắc lắc đầu, cuối cùng thì chắp hai tay hướng về phía Hoàng thượng rồi từng bước lui xuống
Sắc mặt của ba người Kính Huy, Viên Thứ Kỷ và Thôi Huyền Huy thì xám ngoét, đả kích bất thình lình này khiến họ không biết làm gì tiếp theo, trong lòng lo sợ không yên chắp tay theo Trương Giản Chi lui ra ngoài điện. Hoàn Ngạn Phạm nhìn thấy như vậy chỉ biết hậm hức giậm chân, quên luôn cả việc hành lễ tạ ân điển của Hoàng thượng, cứ ngang nhiên vung tay áo, ngạo nghễ bước ra khỏi điện
Trương Giản Chi bước ra đến của lớn, ánh mặt trời chói chang làm lão lóa mắt, không thể không nheo mắt lại, đến lúc này lão mới phát hiện ra trước cửa điện đột nhiên lại được canh gác cẩn mật hơn, trước điện Thái Cực có một dãy dài thị vệ, cứ cách năm bước chân lại có một đội, mười bước chân thì có một trạm, đội quân chỉnh tề của Chấp Kim Ngô đứng thành hàng dài, tưởng chừng như có thể chạm tới chân trời rồi.
Trương Giản Chi ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng, đột nhiên đôi mắt tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, suýt nữa thì ngã nhào, Kính Huy và Thôi Huyền vội vàng chạy lại đỡ lão.
Từ cái đêm kinh hồn Thần Long đảo chính cho tới nay tuy chưa được bốn tháng, nhưng cũng đã hơn trăm ngày rồi, trong khoảng thời gian này chính là thời kì huy hoàng nhất của đời lão, nhưng giờ nghĩ lại thì nó giống một giấc mơ hoang đường hơn, nghĩ đến đây Trương Giản Chi bất giác cười lớn.
Viên Thứ Kỷ vùa nìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng khó tránh khỏi chút sợ hãi, y sợ ông già 80 tuổi này không chịu được đả kích mà phát điên, Công thần đảng này chẳng khác gì rắn mất đầu, Viên Thứ kỷ chạy đến hỏi thăm:
- Trương tướng công, ngài...vì sao lại cười?
Trương Giản Chi nói một cách bất lực:
- Lão phu tự cười mình, sống hoài sống phí hơn 80 năm, đúng là bây giờ không biết nên làm thế nào, nên làm như thế nào. Lão phu làm tể tướng mới có bảy tháng, từ lúc Thần Long đảo chính đến bây giờ còn chưa được bốn tháng, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến ta và Hoàng thượng bất đồng?
Quyền lực của lão phu vốn chỉ là ảo tưởng, nhưng lão phu lại tự cho rằng mình chính là người có đủ tài đức để phò tá thiên tử, có công phò tá, nhưng lại không hiểu được nên làm như thế nào để nhận được sự tín nhiệm của thiên tử, lại vội vàng đẩy thiên tử cho Võ thị. Lão phu có thể không bị thất bại sao? Haha, thất bại không oan, thất bại không oan mà. Haha!
Thôi Huyền Huy, Kính Huy và Viên Thứ Kỷ không biết nên nói gì, duy chỉ có Hoàn Ngạn Phàm là nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta không cam tâm, chuyện này không thể nào kết thúc như thế này được.
Trương Giản Chi nhìn y một cái thật lâu rồi mới lên tiếng:
- Sĩ Tắc, ta và ngươi có thể phong vương, rồi cái chức tước này có thể cha truyền con nối đã thể hiên được tấm lòng trời bể của Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng đối với chúng ta không bạc, chúng ta nên thừa nhận thất bại của mình.
Hoàn Ngạn Phạm sắc mặt tái nhợt, giận dữ hét lên:
- Dựa vào cái gì? Nếu như không phải là chúng ta, hắn có thể ngồi lên ngai vàng được sao? Ta không cam tâm, chúng ta vẫn chưa thua, ở Vũ Lâm Vệ chúng ta vẫn còn nhiều tướng lĩnh, chúng ta ở trong triều vẫn có thể một hô trăm vâng, vẫn còn tôn nghiêm, trong thiên hạ chúng ta vẫn được tung hô với mỹ danh trung nghĩa vô song, chúng ta...
Khuôn mặt da đồi mồi của Trương Giản Chi khẽ co quắp, lão dùng hết sức bình sinh thoát khỏi vòng tay của Thôi Huyền Huy và Kính Huy, lớn tiếng quát:
- Cứ cho là như vậy thì ngươi định làm gì? Chẳng nhẽ vì Hoàng thượng không còn trọng dụng ngươi nên ngươi định phát binh tạo phản, định đảo chính chăng?
- Ta...
Hoàn Ngạn Phạm bị Trương Giản Chi hỏi vặn nên nhất thời cứng miệng không nói lại được.
Đúng lúc đó, Võ Ý Tông dẫn đầu một đoàn thị vệ Kim Ngô tay cầm thương, từ phía bên ngoài của điện Thái Cực tiến lại, cảnh tượng diễn ngay trước mắt Hoàn Ngạn Phạm nên trên mặt y lộ ra vẻ hoảng sợ cao độ, chỉ thấy đám người Lý Trạm, Tiết Tư Hành, Dương Nguyên Diễm đang ủ rũ mặt mày đi theo sau Võ Ý Tông