Say Mộng Giang Sơn

Chương 1129

Hoàn Ngạn Phạm đưa ra tờ giấy, lại ra vẻ bình tĩnh hàn huyên mấy câu với Vương Đồng Kiểu, liền cáo từ. Trương Giản Chi tâm trạng đang rất suy sụp, không muốn bắt chuyện, vì thế chỉ là gật đầu chào hỏi khách khí với Vương Đồng Kiểu, mấu người liền buồn bã rời đi.

Xa xa tường thành, Dương Phàm nhìn thấy bọn họ đi xa không khỏi khe khẽ thở dài. Nói thật, từ khi Thần Long chính biến tới nay, việc Công thần đảng khi luận công ban thưởng đã vứt bỏ đối với cá nhân hắn là không công bằng, nhưng xét từ phương diện khác, các hành xử của Dương Phàm đối với Trương Giản Chi cũng không lắm tán đồng.

Bọn họ không chỉ bồi dưỡng thân đảng khắp nơi, ỷ công kiêu ngạo, coi thường thiên tử, ở chính vụ cũng không có thành tích nổi trội. Trong năm vị tể tướng, Thôi Huyền Huy còn giỏi một chút, về phần Trương Giản Chi, lão ở địa phương làm chức Huyện úy đến tận sáu mươi lăm tuổi.

Sau đó, mới được đề bạt làm Thứ sử một châu, hơn nữa lại là vùng khỉ ho cò gáy, gia tộc địa phương hùng mạnh, chiến tích không có gì hay để nói cả. Mặc dù trong chuyện chính biến, lão tỏ ra quả quyết và cay độc, đặc biệt là sự dũng cảm hơn người của lão, nhưng không phải chỉ có mấy điều này thì xứng đáng với chức vụ.

Mấy người khác thì không cần nói làm gì, ba người Kính Huy, Hoàn Ngạn Phạm, Viên Thứ Kỷ vốn đến quan chính ấn trong nha môn cũng chưa làm qua, một bước lên luôn chức Tể tướng, mặc dù họ có công lớn, nhưng năng lực xứng với chức Tể tướng sao?

Liệt kê bọn họ chủ trì triều chính trong bốn tháng, tất cả chính lệnh được ban bố, trừ một vài tài liệu về cử nhân, cờ xí triều đình, quy chế xưng hô, thì là giải tội sửa án sai, tẩy trừ Trương đảng, việc làm về quốc kế dân sinh không có gì đáng nói cả.

Nói một cách đơn giản, họ quá hiền, không chỉ tính hiền mà từng cử chỉ hành động cũng hiền, không có khả năng làm cho ổn thỏa, đối với nước với dân, Võ Tắc Thiên thống trị đại đường gần hai mươi năm, nhưng hành động có thể làm người ta rùng mình.

Dương Phàm cảm thấy, nếu không phải trong triều còn có Hậu đảng và Võ đảng cần kiềm chế, vinh quang này của họ chưa chắc đã là một chuyện xấu, nếu không qua một năm rưỡi, trong việc trị quốc, đoản bản của họ sẽ lộ ra, hào quang của những công thần chính biến sẽ hoàn toàn mất đi, lúc đó, đến một đời anh danh của họ cũng long đong rồi.

Đám người Trương Giản Chi rời cung, Dương Phầm thở dài cũng quay người mà đi. Hắn vừa mới nhận được nhận được tin báo, biết Thẩm Mộc sáng sớm nay đã trở lại Trường An, nóng lòng được gặp hắn.

Trực giác của hắn cảm thấy, sự việc xảy ra ở Trác châu không chỉ là đơn giản lả chuyện nhị Tông tranh lợi. Nhất Diệp Tri Thu (nhìn lá rụng biết mùa thu đến), hắn đã nhận thấy được nội bộ Hiển Tông dường như đang có nhân tố không an phận, cửa ải khó khăn này, hắn cần sự trợ giúp của Thẩm Mộc.

Dương Phàm lững thững đi tới, vừa đi đến đường trước đông cung, chợt thấy một người mặc tay áo bó, vác cung dài, ống đựng tên, trên vai có mấy con trĩ hoang, thỏ hoang, sải bước hào hứng đi đến, phía sau còn có bốn Tiểu Hoàng môn hợp mang một con nai.

Dương Phàm vừa thấy, lập tức dừng bước, hướng bên cạnh lùi hai bước, chắp tay nói:

- Vi thần bái kiến Thái Tử!

- A! Dương tướng quân!

Lý Trọng Tuấn vẫy tay về phía Dương Phàm, không hề dừng lại mà cứ tiếp tục đi. Lý Trọng Tuấn được Lý Thừa Huống giới thiệu, trong Vũ Lâm Quân kết bằng hữu, trong đó không thiếu đồng liêu của Dương Phàm, thậm chí là thuộc hạ, lúc rảnh rỗi, họ liền cùng nhau săn bắn, du ngoạn, trở thành bằng hữu cực thân.

Thông qua mấy người này, y có chút hiểu biết về Dương Phàm, không có một chút ác cảm nào với Dương Phàm. Nhưng người bạn thân nhất của y Lý Thừa Huống lại có chút xa lánh với Dương Phàm. Người thân cận nhất, được tín nhiệm nhất của Lý Trọng Tuấn chính là Lý Thừa Huống, vì thế đối với Dương Phàm cũng cố ý xa cách.

Dương Phàm không để ý nhấc người lên đang muốn dời đi, công chúa Lý An Nhạc bỗng dẫn theo hai cung nữ đi tới. Theo lý mà nói, hoàng thân quốc thích vào cung đều phải đi cổng sau, cũng là từ Huyền Vũ Môn nhập cung, cung trước là nơi hoàng đế thay quyền chính vụ, nội quyến không nên đến nơi này.

Nhưng công chúa An Nhạc được hoàng đế Lý Hiển và hoàng hậu Vi Thị rất sủng ái, sau khi Lý Hiển lên ngôi hoàng đế, vị công chúa ngang ngược kiêu ngạo lại càng có thể đi lại ngang hiên trong trong kinh thành, đâu có nơi nào có thể là khu cấm đối với nàng? Chỉ sợ chiếc ghế trên điện Kim Loan chỉ cần nàng muốn ngồi, Lý Hiển cũng sẽ không phản đối.

An Nhạc công chúa mặc chiếc váy đẹp lộng lẫy dệt bằng lông chim bách điểu cao ngạo mà ưu nhã đi tới, đúng lúc gặp Thái Tử đi tới. Lý Trọng Tuấn vừa thấy An Nhạc công chúa liền dừng lại, sắc mặt có vẻ hơi do dự.

Lý Trọng Tuấn là Thái tử, ngoài hoàng đế và hoàng hậu thì địa vị của y được tôn trọng, người trong thiên hạ đều là bề tôi của y, An Nhạc thấy y đáng lẽ nên hành lễ trước, sau đó Lý trọng Tuấn mới đáp lễ, nhưng Lý Trọng Tuấn là con vợ kế, nên địa vị trong các anh chị em thì không sánh kịp cô em gái này, vì thế chợt gặp mặt, Lý Trọng Tuấn có chút khó xử.

Dựa vào thân phận thái tử của y, để y hành lễ trước An Nhạc, trong lòng y cảm thấy không vui, nhưng nghĩ đến sự sủng ái của phụ hoàng và mẫu hậu đối với An Nhạc, Lý Trọng Tuấn lại thật lòng không muốn làm mất lòng An Nhạc. Lúc do dự như vậy, An Nhạc công chúa đã đi đến trước mặt y, trừng mắt, nói với giọng khinh bỉ:

- Tránh ra!

Con đường này rất rộng lớn, nhưng để hai xe ngựa đi song hành, là thân Thái tử, người kế vị của một nước, đương nhiên không thể đi ở rìa đường, vì thế Lý Trọng Tuấn đứng ở giữa đường, mà công chúa An Nhạc cũng ở giữa đường mà còn ra lệnh cho y nhường đường.

Lý Trọng Tuấn tuy là Thái tử nhưng ở vào uy thế của An Nhạc, y là Hoàng Tử còn chưa làm Thái Tử được mấy ngày còn không có đủ sức mạnh và tự tin, An Nhạc vừa quát, Lý Trọng Tuấn trong lòng hoảng hốt, theo phản ứng bản năng nhường hai bước.

An Nhạc công chúa nhếch lên chiếc cằm đẹp mê hồn, dương dương tự đắc đi qua, không thèm nhìn Lý Trọng Tuấn, nhưng khi nhìn về phía Dương Phàm, hai mắt nàng liền hiện vẻ dụ dỗ mê hoặc.

An Nhạc luôn cho rằng mình có địa vị cao quý, lại bị Dương Phàm chối từ, trong lòng rất không phục, luôn muốn chinh phục Dương Phàm, để hắn quỳ xuống chân váy mình, để cầu xin ân điển của nàng, làm trò hề mới can tâm.

Dương Phàm vừa thấy công chúa An Nhạc muốn kiếm chuyện, lập tức nhướn mày, giả bộ không nhìn thấy nàng, quay người bỏ đi, vừa quay người, thì thấy công chúa An Nhạc thét một tiếng “A” chói tai, lộ ra vẻ rất khó chịu.

Dương Phàm quay đầu nhìn lại, thì thấy An Nhạc công chúa rung váy, dẫm mạnh chiếc hài nhỏ, mấy tên Tiểu Hoàng Môn vác đầu nai đi bên cạnh vẻ mặt bối rối luống cuống.

Thì ra, bốn tên Tiểu Hoàng Môn mang con nai mà Thái tử tự săn được đi lên phía trước, vừa thấy công chúa An Nhạc dương dương tự đắc đi đến, lập tức tự giác tránh sang một bên.

Nhưng váy của An Nhạc công chúa xòe tung ra, giống như một cái miệng loa, càng làm bộc lộ chiếc eo nhỏ mềm mại của nàng. Nhưng vì váy xòe tung, khi nàng đi qua, chiếc váy khẽ cọ vào trên người con nai một chút.

Con nai mang từ vùng đồng nội về thành, đã không có máu tươi tung tóe, nhưng trên sừng nó vẫn còn có vết máu chưa ngưng, liền vấy lên váy của An Nhạc.

An Nhạc rất thích chiếc váy này, lần này thực sự nổi trận lôi đình, nàng vừa rung váy dậm chân, vừa lớn tiếng lăng nhục:

- Lũ cẩu nô tài các ngươi, dám làm bẩn chiếc váy lông vũ của bản cung, thật đáng chết!

Bốn Tiểu Hoàng Môn cuống quýt thả con nai ra, ngã quỵ xuống, dập đầu lia lịa với An Nhạc công chúa. An Nhạc công chúa nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đi, gọi người đến, đem bốn tên cẩu nô tài không có mắt này đánh chết cho ta.

Một cung nữ căng chân chạy, bốn Tiểu Hoàng Môn hồn bay phách lạc, ra sức dập đầu trước nàng xin tha tội. Bốn Tiểu Hoàng Môn đều là người của Đông cung, Lý Trọng Tuấn dù không muốn đắc tội với An Nhạc lúc này cũng phải ra mặt nói chuyện, nếu không chỉ vì xảy ra một chút sai sót cũng bị đánh giết, thì trên dưới trong Đông cung ai còn cam tâm để y sử dụng.

Lý Trọng Tuấn tiến lên, vái chào công chúa An Nhạc, nói:

- Khỏa Nhi muội muội, là người của huynh không cẩn thận, vi huynh xin lỗi với muội, Khỏa Nhi muội muội đại nhân đại lượng hãy nể mặt vi huynh bỏ qua cho họ...

- Cút ngay!

Mặt An Nhạc chuyển sắc hồng, nàng chỉ vào mũi của Lý Trọng Tuấn, the thé chửi mắng:

- Kẻ được nô tỳ nuôi như ngươi có mặt mũi gì đáng để nói?

Da mặt Lý Trọng Tuấn bỗng chốc hơi tím tái. Không sai, mẹ của y vốn là một cung nữ bình thường, vì được Lý Hiển sủng ái, hơn nữa lại mang thai mới được đề bạt làm Tần phi, địa vị thấp kém. Nhưng y không nghĩ sau khi y trở thành thái tử, Anh Nhạc vẫn hống hách với y như trước.

Trong lúc nhất thời, con ngươi Lý Trọng Tuấn đỏ ngầu, đôi thiết quyền nắm chặt lại, khớp xương kêu răng rắc. An Nhạc khinh miệt hất cằm lên, khiêu khích nói:

- Thế nào? Ngươi chính là con của thị tỳ đấy, dù ngươi có làm Thái tử thì ngươi vẫn là con của thị tỳ. Trước mặt Bổn cung mà còn sĩ diện.

Lý Tự Trọng có võ công, lúc này nếu một quyền đánh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đẹp đẽ quyến rũ kia chắc chắn biến thành quả hồng nhũn, không thể nào làm điên đảo chúng sinh được nữa. Nhưng Lý Trọng Tuấn nào dám thật sự ra tay, y tức giận đến run người, nhưng hai nắm đấm vẫn áp chặt lấy thân mình không dám đánh ra.

Dương Phàm thấy thế, không nhịn được, nói chen vào:

- Bọn chúng chỉ là sơ ý, công chúa điện hạ thân phận tôn sùng biết bao, những kẻ dế kiến tầm thường, sao có thể để mắt tới, xin công chúa hãy tha mạng cho họ.

An Nhạc nheo mắt nhìn Dương Phàm, cơn tức giận chợt tắt, quay về phía Dương Phàm, hỏi:

- Thế nào, Dương tướng quân lại vì bọn chúng mà cầu xin bản cung à?

Nếu có thể cứu bốn mạng người, Dương Phàm sao tiếc bản thân, hắn gật đầu với công chúa, thành khẩn nói:

- Đúng vậy, vi thần vì bốn kẻ này mà cầu xin công chúa, mong công chúa giơ cao đánh khẽ.

An Nhạc công chúa bỗng nhiên cười hì hì, thản nhiên gật đầu nói:

- Được! Vậy người ta nể mặt mũi của ngươi.

Dương Phàm vui vẻ chắp tay nói:

- Đa tạ công chúa!

Bốn Tiểu Hoàng Môn như trút được gánh nặng, cảm kích cuống quýt dập đầu nói:

- Đa tạ công chúa điện hạ, đa tạ Dương đại tướng quân.

Dương Phàm khẽ thở dài, hướng Lý Trọng Tuấn và An Nhạc công chúa chắp tay:

- Thái tử, công chúa, vi thần xin cáo từ.

Lý Trọng Tuấn tuy rằng thượng võ, tâm nhãn lại không lớn, vừa nãy y ăn nói khép nép khẩn cầu, An Nhạc công chúa lại không nể mặt mũi y chút nào, ngược lại còn làm nhục y, kết quả Dương Phàm nói một chút là khuyên được An Nhạc, điều này đã giống như một con dao sắc cứa lòng tự trọng của y máu chảy đầm đìa, tong lòng không hề có chút cảm kích nào với Dương Phàm, ngược lại còn hận hắn thêm.

Lúc này, ả cung nữ dẫn mười tay hoạn quan tay cầm trượng lớn vội vàng chạy tới, vài tên thở hồng hộc đứng lại, hướng An Nhạc công chúa cúi đầu khom lưng nói:

- Chúng nô tài đến rồi, công biết công chúa có gì dặn dò?

Bọn chúng nhìn công chúa với ánh mắt lo lắng.

Bọn chúng là lũ nô tài thấp kém nhất, không muốn đắc tội với Thái Tử, nhưng trong cung, có kẻ nào không biết An Nhạc được hoàng đế sủng ái nhất, trước mặt hoàng đế, An Nhạc công chúa nói một là một, tuy Thái tử tương lai có thể làm hoàng đế nhưng nếu đắc tội với An Nhạc, e cũng sống không nổi, cân nhắc hai bên, bọn họ dĩ nhiên phải nghe lời An Nhạc công chúa.

An Nhạc công chúa chỉ bốn tên Tiểu Hoàng Môn đang quỳ dưới đất, nói:

- Cút! Thứ đui mù các ngươi đều bị đánh gãy hai chân, ném ra cửa cung, cho các ngươi tự sinh tự diệt.

Lý Trọng Tuấn kinh hãi, phẫn nộ quát:

- An Nhạc, ngươi… ngươi vừa rồi còn đồng ý bỏ qua cho chúng.

An Nhạc công chúa khinh thường liếc y, chế nhạo mà nói:

- Bổn cung chỉ nể mặt mũi Dương Phàm mới đồng ý tha bọn chúng. Dương Phàm cầu là tha chết cho chúng, bổn cung tha chết, nhưng không nói là không có chút trừng phạt cảnh cáo. Ngươi không muốn ta đánh gãy chân của bọn chúng, đáng tiếc ngươi không có chút mặt mũi gì.

- Ngươi... Ngươi...

Lý Trọng Tuấn tức giận run người, suýt cắn vỡ răng

An Nhạc công chúa nắm tay lại, lạnh lùng nói:

- Các ngươi không nên trách bản cung, muốn trách thì trách chủ nhân của các ngươi không có bản lĩnh. Mang chúng đi hành hình!

Bình Luận (0)
Comment