Bởi vậy hiện tại Ngụy Nguyên Trung quả thực biến thành Tô Vị Đạo thứ hai, làm việc nước đôi lập lờ, đối với tranh giành quyền chính cũng không còn hứng thú. Hiện giờ mắt thấy đám người Trương Giản Chi nguy rồi, Ngụy Nguyên Trung cũng là không nói lời nào, nhưng mà Tống Cảnh tuổi trẻ khí thịnh, đứng ra tranh chấp.
Võ Tam Tư giận dữ, liếc xéo Tống Cảnh nói:
- Theo lời ngươi nói vậy, phải giữ gìn danh dự của Thiên tử, vậy tội của bọn hắn phải làm như không thấy hả?
Tống Cảnh cụp mắt đem cái vấn đề khó khăn này đẩy cho thiên tử:
- Tống mỗ không nói như vậy, Tống mỗ chỉ có ý kiến nhỏ. Lần trước vụ án Vương Đồng Kiểu, triều đình công bố nói đám người Hoàn Ngạn Phạm, Trương Giản Chi và Lương Vương chính kiến không hợp, cho nên giật giây Vương Đồng Kiểu ám sát Lương Vương.
- Tội danh này mặc dù khó có thể tha, nhưng niệm tình thương xót, hơn nữa lại không tổn thương gì đến bệ hạ và niệm tình quân thần của đám người Trương Giản Chi. Hiện giờ nếu là nói đám người Hoàn Ngạn Phạm không kiêng nể tôn nghiêm của bệ hạ, chửi bới Hoàng hậu, đám người Hoàn Ngạn Phạm nếu làm như thế thì đương nhiên là nên giết. Nhưng quần thần trở mặt lúc này, chỉ sợ tổn hại đến danh dự của bệ hạ. Thần nghĩ không ra kế sách gì ổn thỏa, chỉ có điều vì bệ hạ, không thể không nói.
Lý Hiển yên lặng, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói:
- Thôi, vụ án này liền phúc thẩm đi!
Võ Tam Tư tiến nhanh lên một bước, vội la lên:
- Bệ hạ, đám người Hoàn Ngạn Phạm...
Lý Hiển nói:
- Truyền chỉ, Hoàn Ngạn Phạm, Trương Giản Chi giật dây Vương Đồng Kiểu ám sát đại thần, sau chuyện đó đã bị giáng chức quan. Bọn chúng không tự kiểm điểm, nhiều lần cuồng ngôn, không đem triều chính để vào mắt. Đem Trương Giản Chi đi lưu đày ở Lang Châu, Kính Huy Lưu đến Quỳnh Châu, Hoàn Ngạn Phạm đến Nhương Châu, Viên Thứ Kỷ đến Hoàn Châu...
Lý Hiển một hơi xử lý đám người Hoàn Ngạn Phạm, hơi chút trầm mặc, lại nói:
- Tôn tử các nhà, phàm là nam tử mười sáu tuổi trở lên tất cả đều lưu đày đến Lĩnh Nam, đồng thời thu hồi đan thư thiết khoán.
Đám người Hoàn Ngạn Phạm ở tại thời điểm chính xác, địa điểm chính xác, chiếm được sự trợ giúp của đám nhân vật mấu chốt. Thành công làm nên một đại sự, nhưng là bọn họ thật sự có bản lĩnh bày ra mưu kế? Thật có thể sánh với bản lĩnh của Tể tướng? Chưa chắc.
Sau khi Tể tướng đảm nhiệm, tại phía quốc kế dân sinh, năm vị Tể tướng cũng không một phần góp công. Sau khi quản lý triều chính, bọn họ lại quên quyền lực đến tột cùng từ ai, không ngờ chỉ dùng thời gian hơn một tháng, liền cùng Hoàng đế hoàn toàn trở mặt, đẩy Hoàng đế cùng Võ Tam Tư về một phía, lại tái phát một sai lầm chính trị lớn. Sau đó, bọn họ lại không chịu thừa nhận thất bại, dùng thủ đoạn rất vụng về mưu đồ phản kích, kết quả liền tự đào mồ chôn mình.
Ngũ hộ nhân gia, bao gồm Trương Giản Chi tám mươi hai tuổi, bị trục xuất khỏi kinh thành, bị binh lính áp giải hoàn toàn vĩnh viễn rời khỏi thành Trường An nơi họ từng huy hoàng. Thành Trường An một lần nữa quay về bình tĩnh, cũng không vì bọn họ năm người mà tạo thành chấn động gì. Dân chúng như trước bươn trải cuộc sống của mình, trên triều đình gió tanh mưa máu kinh tâm động phách, vĩnh viễn đều là một câu chuyện lúc bọn hắn trà dư hậu tửu.
Thời tiết ngày càng nóng lên, trên cành cây ve sầu kêu vang không mệt mỏi, kêu đến mức mọi người buồn ngủ.
Lý Trọng Tuấn mặc một chiến quần làm từ con bê, nửa thân trên cởi trần ngồi ở dưới bóng cây, vẻ mặt phiền muộn đang uống rượu. Lý Thừa Huống từ đằng xa đi tới, Lý Trọng Tuấn nheo mắt liếc y một cái, cũng không nói gì, chỉ có điều đem một chén rượu hung hăng đổ đi. Lý Thừa Huống cũng không hành lễ, tùy ý ngồi ở trên ghế, hướng y nói:
- Như thế nào, Thái tử có tâm sự?
Lý Trọng Tuấn nâng bát rượu để xuống, oán hận nói:
- An Nhạc kia càng ngày càng làm càn, cô ta căn bản không để Thái tử ta đây vào mắt, hôm nay... Hôm nay cô ta lại trước mặt mọi người nhục nhã ta. Cái này còn chưa nói, cô ta còn nói, cho dù cô ta làm Hoàng thái nữ, cũng tốt hơn so với Hoàng thái tử, ngay trước mặt thật nhiều đại thần, thật buồn cười.
Lý Trọng Tuấn nói xong, tay lại không kìm được run lên. Lý Thừa Huống muốn nói lại thôi, vụng trộm nghiêng mắt liếc gã một cái, bỗng nhiên thở dài một hơi, cầm một bát rượu qua, tự mình rót đầy một bát rượu, vẻ mặt buồn khổ uống. Lý Trọng Tuấn nói:
- Như thế nào, ngươi có chuyện muốn nói?
Lý Thừa Huống thở dài một hơi, hạ giọng nói:
- Thái tử... Tình hình thật sự không hay nha.
Lý Trọng Tuấn thần sắc căng thẳng, vội vàng nói:
- Ý ngươi là sao?
Lý Thừa Huống nói:
- Tống Cảnh bởi vì thay Hoàn Ngạn Phạm cầu tình, bị đuổi ra khỏi kinh thành, giáng chức đến Tịnh Châu làm Trưởng Sử. Lý Triêu Ẩn cũng bởi vì nguyên nhân như vậy mà bị giáng chức thành Văn Vỉ Huyện lệnh rồi. Việc này ngài có biết không?
Lý Trọng Tuấn không hiểu ra sao cả mà nói:
- Biết, làm sao vậy?
Lý Thừa Huống nói:
- Hiện tại, Vi gia có Vi Tiệp, Vi Trạc, Vi Tuyền bọn hắn thân mang chức vị quan trọng, thế lực Vi hậu mở lớn, lại cùng bộ tộc Võ thị cấu kết, ai có thể ngăn? Ngài cũng không nên quên, An Nhạc công chúa là con gái ruột của Hoàng hậu, thân sinh nhi tử của Hoàng hậu đã chết, nếu Vi gia tiếp tục lớn mạnh thêm, An Nhạc chưa chắc không có khả năng trở thành Hoàng Thái nữ.
Lý Trọng Tuấn cười lạnh nói:
- Từ xưa đến nay, chưa từng có một vị Hoàng Thái nữ!
Lý Thừa Huống ngắt lời gã nói:
- Từ xưa đến nay, cũng chưa từng có vị nữ Hoàng đế. Nhưng, bản triều có!
Lý Trọng Tuấn đột nhiên biến sắc.
Lý Thừa Huống nói:
- Thái tử, ngài có biết đám người Hoàn Ngạn Phạm bây giờ như thế nào không?
Lý Trọng Tuấn kinh ngạc nói:
- Bọn lão không phải bị lưu đày đến Lĩnh Nam sao?
Lý Thừa Huống cười khổ nói:
- Thái tử, ánh mắt của ngài không chỉ cần nhìn chằm chằm vào trong cung, mà còn nên phóng nhãn khắp thiên hạ. Đúng là bọn người Hoàn Ngạn Phạm bị lưu đày đến Lĩnh Nam, bọn chúng cũng không có khả năng uy hiếp bất cứ kẻ nào rồi, nhưng ngài có biết kết cục của bọn chúng là gì không?
Lý Trọng Tuấn ánh mắt tối lại, nói:
- Như thế nào? Bọn chúng đã xảy ra chuyện?
Lý Thừa Huống hít một hơi, nói:
- Trương Giản Chi tuổi già sức yếu, oán giận thành tật, mới đến Tân Châu liền sinh bệnh, dĩ nhiên đã qua đời. Trương Giản Chi đã tám mươi hai tuổi, tuổi thọ đã đến. Tuy rằng là bệnh chết nhưng lại coi là sống thọ, hơn nữa lại chết ở nhà, cũng xem như là may mắn.
- Mà đám người Hoàn Ngạn Phạm thì thảm hơn, trên đường bị áp giải hắn đã bị Chu Lợi Trinh nanh vuốt của Lương Vương đuổi theo, sai người trói hắn lại, sai người chặt cọc trúc kéo qua đi. Những cọc trúc kia bị chặt sắc nhọn như đao, Hoàn Ngạn Phạm bị đâm đến toàn thân đầy thương tích, thịt bị trúc đêm lòi ra, lộ ra xương trắng hoét, tra tấn chí tử.
Lý Thừa Huống lại nói:
- Kính Huy còn thảm hơn, bị Võ Tam Tư phái người đem hắn lăng trì mà chết. Mà Viên Thứ Kỷ bị rót cây mây nước có độc, nhất thời ngũ tạng như lửa đốt, đau đến nỗi hắn lấy tay cào đất, móng tay mài cụt, hai tay cắm thật sâu vào bùn đất, cuối cùng chết tươi.
Lý Trọng Tuấn kêu lên:
- Ngươi không nên nói nữa.
Lý Thừa Huống ngậm miệng lại, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài nói:
- Trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc)... Thần chỉ lo lắng, An Nhạc được bệ hạ sủng ái như vậy, lại hướng thuận theo Hoàng hậu mà nói... Vi hậu tiếp tục lớn mạnh, ngài cảm thấy, Vi gia hy vọng ngài làm hoàng đế hay hy vọng Vi gia làm hoàng đế? Lương Vương hiện tại cầm giữ một nửa giang sơn của triều đình ta, ngài nói ông ta là hy vọng con của mình làm nữ hoàng đế, hay là để ngài làm? Đến lúc đó, ngôi vị Hoàng đế khó giữ được, chỉ sợ... Kết cục của ngài so với đám người Hoàn Ngạn Phạm, Viên Thứ Kỷ còn thảm hơn...
- Đủ rồi!
Lý Trọng Tuấn mạnh mẽ quát một tiếng đứng lên, gã thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt lóe ra hào quang điên cuồng mà sợ hãi. Lý Trọng Tuấn đi vòng vo nửa ngày, đột nhiên quỳ xuống tại mặt đất, hướng về phía Lý Thừa Huống, chắp tay giống như người cầu xin nói:
- Thừa Huống, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?
Lý Thừa Huống trầm giọng nói:
- Tiên hạ thủ vi cường, Thái tử, nếu ngài muốn bảo vệ ngôi vị Hoàng đế, giữ được tính mạng, ngài nhất định phải quyết định.
Lý Trọng Tuấn lập tức đứng lên, lẩm bẩm:
- Ta nên quyết định thế nào đây? Tương Vương cùng ta trước giờ không lui tới, Thái Bình cô cô ta lại không quen, ta... ta nên làm cái gì bây giờ?
Lý Thừa Huống nói:
- Thái tử thật sự là hồ đồ rồi. Trương Giản Chi bọn họ đem Tắc Thiên Hoàng đế kéo xuống ngôi vị hoàng đế, trong tay bọn họ có cái gì? Thái tử hiện giờ chỉ cần một chi nhân mã nghe ngài sai bảo, không cần nhiều lắm, có thể khống chế đại nội là được. Sau khi chuyện thành công, ngài nghĩ Tương Vương cùng Thái Bình công chúa sẽ không thừa nhận ngài là Hoàng đế sao?
Lý Trọng Tuấn nhìn về phía Lý Thừa Huống, ngẩn ngơ nói:
- Quân đội? Cô mặc dù là Thái Tử, thủ hạ có lục suất binh mã, nhưng lục suất binh mã này không có giao trên tay của ta, bây giờ đang ở trong tay của Vi Tiệp đường đệ của Vi hậu.
Trong mắt Lý Thừa Huống mơ hồ hiện lên một tia biến hóa kỳ lạ, nói:
- Thái tử có nhiều bạn tốt tương giao như vậy, chẳng lẽ không có ai dùng được sao?
Lý Trọng Tuấn chợt nói:
- Đúng vậy! Bọn họ đều là Vũ Lâm Vệ Trung Quân, nếu như bọn họ có thể phò trợ cô...
Lý Trọng Tuấn đột nhiên lại bàng hoàng nói:
- Có thể, nhưng... Loại sự việc rơi đầu này, bọn họ sẽ vì cô quên mình sao?
Lý Thừa Huống nói từng chữ một:
- Một khi thành công, ngài chính là thiên tử, bọn họ chính là quan thần trợ long. Con người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, chỉ cần có lợi ích, ai có thể ngăn cản hấp dẫn?