Say Mộng Giang Sơn

Chương 1157

Vi Hậu nằm xuống phản, Mã Tần Khách nhất thời chân tay bấn loạn, ngại ngùng nói:

- Việc này... việc này..., nam nữ bất thân, thưa Nương nương. Thần... thần...

Vi Hậu chống cằm, ánh mắt đầy tình ý liếc nhìn hắn một cái rồi nói:

- Bổn cung nói rồi, người bệnh không dám cãi lời thầy thuốc. Mã Tần Khách, ngươi chỉ cần xem bổn cung là một người bệnh bình thường mà ngươi phải tận tâm chữa trị là được.

Nói đoạn, Vi Hậu xoay người nằm dài lên trên phản, những đường cong gợi cảm tràn ngập hương vị của một người phụ nữ.

- Vâng, vâng...

Mã Tần Khách run rẩy đáp lời, lẩy bẩy bước tới, hai tay lóng ngóng một hồi mới dám nhẹ nhàng đặt lên vai của Vi Hậu. Bàn tay của y vừa chạm tới người, Vi Hậu cảm thấy toàn thân như bị rút lại một cái, cứng đờ người khiến cho Mã Tần Khách sợ hãi không dám động đậy.

Vi Hậu trấn tĩnh một lúc rồi mới từ từ thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi làm đi.

Nói đoạn bèn túm lấy một chiếc gối ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nằm gục xuống đó.

Mã Tần Khách xoa bóp toàn thân cho Vi Hậu, lúc mới đầu vẫn cẩn trọng nhẹ nhàng, một lúc sau đã dần dần quen tay, đôi tay của hắn dường như có một ma lực mãnh liệt, những nơi được bàn tay hắn xoa bóp khiến cho Vi Hậu cảm thấy tê liệt toàn thân tựa như có một luồng điện nhỏ chạy dọc toàn thân.

Khi Mã Tần Khách nhẹ nhàng xoa bóp tới phần eo của Vi Hậu, dịu dàng chăm sóc cho phần lưng thật kỹ lưỡng thì Vi Hậu cảm thấy dường như có một ngọn lửa đang từ từ cháy ở trong lòng mình, bên phía dưới chợt cảm thấy một cảm giác trống trải khó chịu nổi, cảm giác này khiến cho Vi Hậu ngại ngùng chỉ muốn cấu chặt lấy hai đùi, hơi thở đột nhiên cũng trở nên gấp gáp hơn.

Vi Hậu đương trong giai đoạn khỏe mạnh khao khát, lại đã lâu không gần gũi phu quân, hơn nữa Mã Tần Khách lại là một người đàn ông đẹp. Một đôi cô nam quả nữ trong một không gian yên tĩnh như vậy cũng đủ để cho người ta có những ý tứ gần gũi rồi. Hơn nữa Mã Tần Khách đã cố ý bỏ một chút thuốc kích dục vào để xoa bóp cho Vi Hậu. Lượng thuốc tuy không nhiều nhưng từng đó những nhân tố lẽ nào không đủ làm gợi nên sự thèm muốn của Vi Hậu? Hơn nữa sự kìm nén này đã có từ lâu, chỉ cần khơi gợi lên thì sẽ không thể nào mà thu lại được.

Mã Tần Khách nhẹ nhàng xoa bóp lấy eo của Vi Hậu một hồi, nhìn thấy dáng vẻ không kìm được của Vi Hậu, mặt đỏ tai tía ôm chặt lấy chiếc gối. Vi Hậu dường như không có một chút phản cảm nào với một vài lần đụng chạm vào phần hông của y, khi tay của hắn khẽ chạm vào phần hông nhạy cảm thì còn cảm thấy Vi Hậu dường như có chút thích thú chào đón, động tác tuy nhẹ thôi nhưng đủ để khiến cho tâm tình của ả lộ nguyên hình.

Trong lòng Mã Tần Khách vốn đã có tính toán từ trước, y vờ do dự một lúc rồi lấy hết dũng khí chườn nhẹ đôi tay lên đùi của Vi Hậu, âm thành nhỏ nhẹ rót vào tai:

- Nương nương, bên dưới... có cần xoa bóp không thưa người?

Vi Hậu cắn chặt môi, đôi mắt mảnh lại như tơ, sớm đã không còn kìm nén được nữa rồi, nghe thấy những lời của Mã Tần Khách văng vẳng bên tai, hơi thở nóng bỏng phả lên trên cổ của ả. Vi Hậu đột nhiên quay người, ánh mắt nóng bỏng nhìn lấy Mã Tần Khách khiến cho hắn cũng tự nhiên thu người lại, ngạc nhiên nói:

- Nương nương?

Vi Hậu đột nhiên nhào lên phía trước, hai tay ôm chặt lấy cổ của Mã Tần Khách, đẩy cả người hắn nằm xuống phản.

Đêm hôm đó không ai biết được phần người bên dưới của Vi Hậu có được xoa bóp hay không, nhưng giữa hai người bọn họ quả thật là đã có một trận mây mưa. Thuốc của Mã thần y quả là linh nghiệm, Vi Hậu đêm hôm đó được ngủ một giấc ngon lành.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※

Dương Phàm ngao du ở Kỳ Châu cũng được gần một tháng, mãi cho đến khi vụ thu hoạch mùa thu đã kết thúc, những cơn gió thổi tới từ cao nguyên Tây Bắc đã có chút lạnh, lúc đó hắn mới khởi hành về Kinh.

Vừa mới vào thành Trường An, Dương Phàm đã phát hiện ra có chút gì đó không bình thường. Trên đường Chu Tước có hai hàng lính Kim Ngũ Vệ, bắt đầu từ đường lớn cho tới tận Hoàng cung cứ cách năm bước chân lại lập thành một trạm. Những người đi trên đường đều phải được Kim Ngũ Vệ kiểm tra kỹ càng rồi mới đi sang hai bên đường phụ, trục đường chính thẳng tắp nhưng không có một người nào.

Dương Phàm lệnh cho đoàn tùy tùng của mình cũng rẽ sang đường phụ mà đi, rồi lại sai người đi thăm dò tình hình cụ thể như thế nào. Một lát sau, Nhâm Uy bèn vội vàng quay về bẩm báo với Dương Phàm:

- Đại Tướng quân người con gái thứ tám của Tương Vương, Tây Thành Huyền Chủ thành tâm hướng đạo, hôm nay sẽ xuất gia tu đạo để cầu phúc cho Cao Tông Hoàng đế và Tắc Thiên Hoàng Hậu. Thiên tử cho phép đặc cách phong Tây Thành Huyền Chủ thành Kim Tiên Công chúa, được Tông Huyền Chân Nhân nhận làm đệ tử. Lúc này đây Tông Huyền Chân Nhân đang ở trong Cung hành lễ tặng bùa cho Công chúa, đợi một lát nữa thì sẽ được đưa tới Phụ Hưng Phường để làm Trụ trì của Kim Tiên Quan.

- Ồ?

Dương Phàm nghe xong thì không khỏi ngây người kinh ngạc, hắn có một chút ấn tượng với vị Kim Tiên Công chúa này. Kim Tiên không được hoạt bát như Trì Doanh, nàng có một chút e thẹn nội tâm, nhưng cũng là một nữ nhi xinh đẹp. Vì trong số những người con gái của Tương Vương, chỉ có nàng ấy và Trì Doanh là cùng một mẹ sinh ra, nên Dương Phàm thông qua những lần gặp gỡ với Trì Doanh cũng biết qua về Kim Tiên.

- Vị Công chúa này năm nay mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi thôi, một thiếu nữ còn ít tuổi như vậy, sao lại muốn được theo con đường tu hành cơ chứ?

Dương Phàm đột nhiên nhớ đến chuyện Thái Bình Công chúa lúc thiếu thời cũng từng muốn tránh nạn phải hòa thân bị gả đến nước khác mà phải lựa chọn làm nữ đạo sĩ, trong lòng hắn không khỏi chột dạ một cái:

- Trừ phi đây quả thật là vì muốn tránh khỏi phải bị gả tới tận Thổ Phiên xa xôi? Không phải chứ, Thổ Phiên Vương năm nay mới chỉ vừa mới 6 tuổi, vị Công chúa này đã mười bảy tám tuổi, sao lại có thể chỉ hôn cho nàng ấy như vậy? Ai lại có thể làm những chuyện hồ đồ và không thực tế như vậy...

Dương Phàm vừa nghĩ đến đây thì chợt nghe thấy tiếng của Nhâm Uy:

- Nghe nói là Hoàng đế muốn gả Công chúa tới Thổ Phiên để làm Thổ Phiên Tán Tấn, Kim Tiên Công chúa quỳ khóc van xin nhưng Hoàng đế nhất quyết không chịu thu lại mệnh lệnh. Cuối cùng thì Kim Tiên Công chúa đành cương quyết xuất gia, nàng ấy nói là muốn cầu phúc cho Tổ Phụ và Tổ Mẫu. Hoàng đế phận làm con đương nhiên không có lý do gì để mà từ chối.

- Quả nhiên là như vậy.

Dương Phàm nhẹ nhàng thở dài một cái, nghĩ lại chuến đi đến Kỳ Châu lần này bèn không khỏi cười buồn một cái:

- Lần trước khi ta đi tới Kỳ Châu đúng vào lúc Thổ Phiên Vương đến cầu thân, lần này ta đi Kỳ Châu thì Thổ Phiên Vương cũng đến cầu thân. Trừ phi ta thật có duyên làm Nguyệt Lão?

Trong Hoàng Cung, vị đạo sĩ danh tiếng nhất Trường An, Sử Tông Huyền đang đích thân hành lễ tặng bùa cho Kim Tiên Công chúa, tặng pháp hiệu “Vô Thượng Đạo”, sau đó dẫn nàng ấy lên chiếc xe bò kéo. Đi cùng Kim Tiên Công chúa xuất gia có hai mươi cung nữ được Hoàng Cung tặng cho nàng. Hai mươi người này đều mặc một chiếc áo dài nhà đạo màu hạnh nhân, tay cầm tràng hạt, đứng ngay ngắn phía trước xe.

Tương Vương đứng dưới Pháp đài, nét mặt vô cùng khổ sở, Lý Trì Doanh đứng đằng sau ông ta, nước mắt hai hàng nhìn chị của mình. Chỉ có Lý Bát Nương thì thần sắc vẫn rất ổn định, nàng ấy thậm chí còn chẳng nhìn về hướng phụ thân và huynh đệ tỉ muội của mình, chỉ chắp tay trước ngực đi theo sư phụ từng bước từng bước đi về hướng chiếc xe bò kéo.

Trên Diên Gia Điện, Lý Hiển đang nổi cơn thịnh nộ đi qua đi lại:

- Làm gì có chuyện như vậy! Làm gì có chuyện như vậy! Một đứa con gái nhỏ bé lại dám chống lệnh thà xuất gia chứ nhất định không chịu bị gả tới Thổ Phiên, lại còn dám lấy phụ mẫu của Trẫm ra mà đặt áp lực cho ta, ép ta không thể không đồng ý, khiến cho người trong thiên hạ chỉ trách Trẫm, quả đúng là đáng phải diệt trừ!

Vi Hậu gần đây khí sắc tương đối tốt, hai má ửng hồng tựa như hoa đào gặp gió xuân vậy, nhưng lúc này nét mặt của nàng cũng dường như không được tốt cho lắm. Vi Hậu cười nhạt nói với Lý Hiển:

- Tây Thành trước nay đều an phận, làm gì có được âm mưu như vậy. Không cần phải hỏi cũng biết đây chính là chủ ý của người huynh đệ tốt của ngài bày cho nó. Y muốn bắt chước chuyện của Thái Bình năm xưa đây mà, muốn đợi cho chuyện này qua đi thì sẽ để cho con gái hoàn tục mà lấy chồng.

Lý Hiển cũng cười một cái nham hiểm, thần sắc trông có chút gớm ghiếc:

- Nó muốn xuất gia thì ta sẽ tiễn nó xuất gia, lại còn vì chuyện này mà cắt đặt mọi chuyện cho cẩn thận. Nó muốn hoàn tục là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Nếu như nó đã muốn xuất gia đến như vậy thì Trẫm sẽ khiến cho nó xuất gia cả một đời này!

Lý Hiển đột nhiên quay người nói lớn:

- Tây Thành đã xuất gia rồi nhưng lẽ nào Tương Vương lại không còn đứa con gái nào khác hay sao? Chuyện cầu thân lần này Tương Vương đừng hòng mà thoát được!

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※※※

Chính vào ngày kế tiếp sau khi Kim Tiên xuất gia, lại có một đạo Thánh chỉ nữa được truyền đến Tương Vương Phủ. Hoàng đế chỉ đích danh rằng tuy Tây Thành đã xuất gia những chuyện hòa thân không thể không hoàn thành. Hoàng đế lại tiếp tục hạ chỉ chỉ định Lý Trì Doanh sẽ được chỉ hôn cho Thổ Phiên Vương, lúc này Lý Trì Doanh mười sáu tuổi.

Kim Tiên Công chúa là Bát Nương, nhưng Cửu Nương được chỉ hôn sớm hơn nàng ấy nên sau khi Kim Tiên xuất gia thì Tương Vương chỉ còn lại hai người con gái chưa được chỉ hôn là Thập Nương Trì Doanh và con gái út Hoắc Quốc.

Sau khi nhận được Thánh chỉ, Tương Vương vốn luôn là người biết an phận cũng không thể chịu nhịn thêm được nữa. Tương Vương phẫn nộ xé nát Thánh chỉ, chỉ về phía Thái giám truyền chỉ, Dương Tư Úc mà hét lớn:

- Đó là con gái của ta, ta sẽ không cho phép con gái của mình bị gả tới Thổ Phiên, người về nói với Hoàng đế rằng, nếu như không thể dung nạp được người huynh đệ là ta đây thì cứ đến mà giết chết ta đi, ta quyết không phản kháng, còn muốn động đến con gái của ta thì đừng có hòng!

Từ sau vụ Thần Long chính biến, mọi hành động của Lý Hiển, Dương Tư Úc đều để ý đến. Dương Tư Úc vô cùng phản cảm với những hành động lấy oán báo ân, thu vén quyền lực về trong lòng bàn tay của mình lại còn không tín nhiệm, liên tục ép huynh đệ của mình một cách lạnh lùng.

Đám người Trương Giản Chi phát động Thần Long chính biến, Dương Tư Úc thân là một Nội vệ quân cũng lập được công lớn, nhưng từ khi Lý Hiển đăng cơ lại giải tán Nội Vệ. Đối với những Nữ Nội Vệ Lý Hiển vẫn còn khoan nhượng hơn một chút mà thưởng cho rất nhiều đồ vật rồi mới giải tán cho về quê. Nhưng trong số đó có một số người thuộc Nội Thần, vì là nô tài của Hoàng đế nên hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến bọn họ.

Dương Tư Úc bị lạnh nhạt một thời gian dài, chính vào lúc Thái Tử Lý Trọng Tuấn mưu phản, Dương Tư Úc một đao chém chết Dã Hô Lợi lập được công lớn nên mới được trọng dụng trở lại. Nhưng tâm tư của gã thì đã thay đổi rồi, thật khó để có thể có được lòng trung thành với Lý Hiển. Nay nhìn thấy Tương Vương phẫn nộ đến mức không thể khống chế được nữa thì trong lòng Dương Tư Úc không tránh khỏi cảm động nảy sinh sự cảm thông.

Nước bọt của Lý Đan đã bắn tới tận mặt của Dương Tư Úc, gã cũng chẳng tức giận, chỉ cúi người hành lễ với Lý Đán một cái, giọng điệu hòa nhã nói:

- Tương Vương Điện hạ, xin ngài nguôi giận, tiểu nhân chỉ là người đi truyền chỉ, ngài giận dữ như vậy cũng chẳng phải là cách hay. Nếu như không muốn Huyện Chủ bị gả đến Thổ Phiên thì Điện hạ cần phải sớm nghĩ ra kế sách thích hợp mới được.

Nhìn thấy bộ dạng hòa nhã như vậy của Dương Tư Úc, Lý Đán mới nhận ra mình thật vô lý khi trút giận lên đầu người ta như vậy. Hơn nữa nghe giọng điệu thì xem ra Dương Tư Úc đang đứng về phía mình, Lý Đán bèn đáp một lễ với gã rồi khiêm nhường nói:

- Bổn Vương thất lễ rồi.

Dương Tư Úc vội vàng nói:

- Tiểu nhân quả không dám nhận lễ của Vương gia ngài, Vương gia, tiểu nhân đã truyền chỉ xong, lúc này phải về Cung. Vương gia và Thánh nhân cùng một mẹ sinh ra, lại là công thần trong Thần Long Chi Biến. Những chuyện này người trong thiên hạ đều biết rõ, Thánh nhân cũng không phải là người lòng sắt dạ đá gì. Nếu như Vương gia nhất quyết không chịu thì thiết nghĩ Thánh nhân cũng sẽ động lòng thôi, tiểu nhân xin cáo lui.

Dương Tư Úc nhìn Lý Đán một cái đầy ẩn ý rồi cáo lui.

Lý Đán thấy chột dạ một cái, nghĩ thầm:

- Hắn nói như vậy... là có ý gì?

Bình Luận (0)
Comment