Say Mộng Giang Sơn

Chương 1167

Dương Phàm thật không nhìn nổi cảnh các trọng thần đắc lực bị đem ra đùa giỡn, chỉ vì muốn a dua nịnh hót hoàng thượng không tiếc đóng vai thằng hề làm trò cười cho mọi người, hắn thật không thể chấp nhận hành vi này vì vậy rời khỏi cung điện trước.

Dương Tái Tư sau khi được ngự y cứu giúp từ từ tỉnh lại, lập tức bị đuổi về phủ tĩnh dưỡng, Đậu Lư Khâm Vọng tuy không bị hôn mê, chỉ là bị ngã trúng đầu, sau khi băng bó lại cũng bị đuổi về phủ đệ.

Hai người một kẻ tám mươi, mọt kẻ chín mươi tuổi, vốn là độ tuổi như ngọn đèn dầu sắp tắt, lần này giằng co đấu sức một phen, bị té ngã, bị người đè ép, hậu quả có nghiêm trọng hay không thật không dự liệu được.

Chuyện ngoài ý muốn này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của Lý Hiển và Vi hậu, buổi tối, dưới sự đề nghị của An Nhạc công chúa, hoàng đế cùng Hoàng hậu thay thường phục, sau khi vui vẻ cùng các vị quan lại dự định cùng đón mừng tân xuân cùng với dân chúng.

Bọn họ đổi thường phục không phải vì muốn cải trang vi hành chỉ vì như vậy có thể xuất cung du xuân tiện lợi hơn. Tất cả cung nữ thái giám trong hai mươi bốn ti, trừ những thị vệ canh giữ hoàng cung, còn lại toàn bọ cầm theo đèn lồng cùng du xuân.

Hàng vạn cung nữ thái giám cùng với đại đội thị vệ đã thay đổi thường phục vây quanh Đế Hậu, trở thành một đội ngũ hoành tráng, hơn nữa vì lần đầu nhìn thấy khung cảnh hoành tráng như vậy, dân chúng chen chúc nhau đến xem, đêm Nguyên tiêu năm nay đặc biệt náo nhiệt.

Nhưng khi bình minh lên, đội ngũ du hành trở về cung, quản sự trong cung khi kiểm tra nhân số, phát hiện gần một phần ba cung nữ thanh tú mất tích.

Những năm gần đây triều đình liên tiếp xảy ra chính biến, một vài nguyên tắc trong cung cũng bị ảnh hưởng. Vốn cứ cách ba năm có một lần tuyển tú, tuyển những cung nga trẻ tuổi vào cung, cung nữ tuổi trò hai mươi lăm nếu không thể trở thành nữ quan, không đảm nhiệm chức vụ trọng yếu thì phần lớn được phóng thích, nhưng mấy năm nay đã không tiến hành loại thay phiên quy mô nay rồi.

Vì thế, thừa dịp xuất cung dạo phố Chu Tước, hơn nữa eêm Nguyên tiêu người đông đúc, không người trông giữ, mấy ngàn cung nữ bỏ trốn.

Ba ngày tết Nguyên tiêu không cấm đi lại vào ban đêm, các cungnwx mang theoài sản tích lũy nhiều năm nay của mình trên người, một khi trốn thoát liền suốt đêm gấp rút trốn chạy khỏi thành Trường An.

Điều này khiến cho Lý Hiển cảm thấy vô cùng xấu hổ và phẫn nộ, điều an ủi duy nhất đối với ông ta chính là không có một tên thái giám nào trốn chạy.Vi Hậu cũng vô cùng buồn bã, ảo não, nhưng chuyện này nếu truyền ra ngoài, hoàng gia sẽ trở thành chuyện cho thiên hạ dèm pha, lúc này, chế độ hộ tịch cũng không quá nghiêm mật, chẳng lẽ lại gây náo loạn thiên hạ chỉ để tìm kiếm mấy vạn cung nữ trốn cung sao?

Hơn nữa, những cung nữ có thể trúng tuyển vào cung dáng người diện mạo cũng không phải quá kém, nếu đổi lại là một nam tử chạy trốn, còn có thể khó mưu sinh, nhưng nữ nhân không lo không ai muốn, cho dù thực sự tra được, chỉ sợ gây náo loạn long trời lở đất cũng không bắt được bao nhiêu người.

Rơi vào thế bí, Lý Hiển và Vi Hậu đành nén giận, nhưng nhiều cung nữ bỏ trốn như vậy, tin tức vẫn không thể tránh khỏi việc bị lộ ra ngoài, sau khi Dương Phàm biết được sự việc này, không khỏi cười khổ một tiếng: hoang đàng phóng đãng cũng chỉ là như thế thôi.

Trong ngày hội Thượng nguyên, Uyển Nhi chủ trì trong cung nội vụ nên vô cùng bận rộn, từ đầu đến cuối không chút nào rãnh rỗi, thẳng đến sau tết Nguyên tiêu, Uyển Nhi mới có thể xin nghỉ ngơi.

Lễ Thượng nguyên, Dương Phàm làm bạn cùng thê nhi, cả nhà cùng nhau du ngoạn, vô cùng vui vẻ, hiện giờ muốn ở bên cạnh Uyển Nhi.

Trên Bá Thượng khi tuyết tan, thời tiết trong lành, thường có thỏ rừng kiếm ăn, có khi có cả hồ ly và sói, đây cũng là khoảng thời gian thích hợp cho những người thích săn bắn trong không khí se lạnh đầu xuân. Dương Phàm hôm nay dẫn theo một đội tùy tùng cùng Uyển Nhi giục ngựa đến Bá Thượng săn bắn giải sầu.

Dương Phàm một thân áo lông, mang theo cung tên cùng kiếm, vô cùng oai phong, hành động nhanh nhẹn dũng mãnh. Khí chất của Uyển Nhi cùng hắn hoàn toàn trái ngược, tuy nàng cũng một thân nam trang những vẫn toát lên vẻ đẹp nho nhã.

Áo bào gấm Tứ Xuyên cổ tròn hẹp, tay ngắn, quanh eo nhỏ là đai lưng da thuộc, dày da hươu nhỏ nhắn, môi điểm chút son, đôi mắt thanh thuần, da trắng mềm mại, tựa như hoa anh đào. Tuấn tú nho nhã như vậy không khỏi làm cho nữ nhân hoa mắt thất thần, tâm linh diêu đãng.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Uyển Nhi khá tốt, tài bắn cung cũng không tầm thường, nàng giục ngựa nhẹ lao về trước, động tác nhanh nhẹn lưu loát, áo choàng bay càng tôn lên tư thế hiên ngang. Trong giây lát, Uyển Nhi rút tên giương cung, mũi tên nào cũng có thu hoạch, hiện giờ, trên lưng ngựa của nàng cũng có vài con thỏ mập mạp.

Uyển Nhi lại bắn một mũi tên, một con thỏ xám bị bắn trúng, lăn trên mặt đất vài vòng liền nằm yên bất động, thị vệ vội vàng giục ngựa đến nhặt về, Uyển Nhi ngoái đầu mỉm cười với Dương Phàm:

- Ha hả, hôm nay đi săn thu hoạch không ít.

Dương Phàm cười nói:

- Xem nàng săn bắn vui vẻ như vậy, nhưng cũng đừng làm mình cảm lạnh.

Nói xong vươn người qua giúp nàng thắt chặt dây áo choàng có chút rời rạc. Uyển Nhi ngọt ngào cười với hắn, hưởng thụ cảm giác lang quân ôn nhu chăm sóc.

Dương Phàm giúp nàng buộc chặt dây áo choàng, cười nói:

- Uyển Nhi là tài nữ đương thời, nhưng trước mặt ta nàng chưa từng ngâm câu thơ nào, nhân lúc cảnh Bá Thượng muôn màu muôn vẻ, Thượng Quan cô nương có thể giãi bày tình cảm lúc này chăng?

- Lang quân có lệnh, thiếp thân tự nhiên vâng theo!

Uyển Nhi cười đáp một câu, nhẹ lay động roi ngựa, trầm ngâm một láy, liền nhẹ nhàng ngâm lên:

- Tam đông quý nguyệt cảnh long niên, vạn thừa quan phong xuất bá xuyên, diêu khán điện dược long vi mã, hồi chúc sương nguyên ngọc tác điền...

Dương Phàm vỗ tay khen ngợi:

- Hay! Hay cho câu “ Diêu khán điện dược long như mã, hồi chúc sương nguyên ngọc tác điền” Uyển Nhi tuy là nữ tử nhưng những câu thơ mang một khí chất mạnh mẽ, không hề tầm thường, đúng là nữ anh hùng không thua đấng mày râu a.

Uyển Nhi đang muốn tiếp tục ý thơ, từ cảnh quang sông Bá chuyển tới tình yêu của hai người, lại bị Dương Phàm cắt đứt dòng suy nghĩ, không khỏi oán trách nói:

- Coi chàng kìa, người ta vừa định dung nhập tình cảm của chúng ta vào trong thơ, bị chàng quấy rầy, nhất thờ mất đi cảm hứng.

Dương Phàm ho nhẹ một tiếng, cười nhẹ nói:

- Chuyện này có đáng gì, sau khi du săn trở về, trên giường ấm áp trong khuê phòng, ta cùng nàng mây mưa ân ái, chân chính dung nhập thành một, liền có lại cảm hứng.

Mặt Uyển Nhi đỏ ửng, nhỏ nhẹ, dịu dàng sẵng giọng:

- Miệng lưỡi không sạch sẽ!

Hai người đang liếc mắt đưa tình, một con tuấn mã từ xa phi tới, Dương Phàm nheo mắt lại ngăn ánh sáng chói chang nhìn về phía xa, chỉ thấy người kia một thân lan bào, đang phi ngựa về hướng của hai người.

Khoái mã phi tới gần, người nọ ôm quyền thi lễ với Thượng Quan Uyển Nhi, khách khí chào hỏi với Dương Phàm:

- Tham kiến Đại tướng quân.

Dương Phàm vừa thấy là người của Uyển Nhi liền im lặng không lên tiếng, Uyển Nhi bối rối hỏi:

- Trong cung có chuyện gì sao?

Người nọ là tâm phúc của Uyển Nhi, biết rõ quan hệ của Uyển Nhi và Dương Phàm, vì vậy, không kiêng dè, y xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến trước ngựa của Uyển Nhi, từ trong tay áo lấy ra một phong thư dán kín, hai tay giơ lên cao:

- Phù tỷ tỷ phái thuộc hạ đưa văn kiện mật cho người.

Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm, roi ngựa treo vào ngón út, giơ tay tiếp nhận mật hàm, nhìn một cái liền bật ra một tia khinh thường, nói với kỵ sĩ kia:

- Đã biết, ngươi nói với Thanh Thanh cứ trình tấu với bệ hạ là được.

- Vâng!

Kỵ sĩ kia cung ứng một tiếng, lại ôm quyền thi lễ với Dương Phàm, leo lên ngựa nghênh ngang rời đi.

Dương Phàm giục ngựa tới gần, hỏi:

- Làm sao vậy?

Uyển Nhi nói:

- Úy viên Toan Tảo (Hà Nam Diên Tân) Sở Khách không biết từ nơi nào nghe được chuyện ta thường xuất cung, tấu trạng lên triều đình buộc tội ta, nói cái gì “ cung nữ tiền triều, được tự do xuất nhập cung, tố giác ta tội thông đồng” yêu cầu triều đình xử phạt.

Uyển Nhi nắm chặt mật thư, khinh miệt nói:

- Lại một tên văn nhân hủ bại vì muốn được Thiên tử để ý tới mà không từ thủ đoạn, ta cũng không muốn nhập cung, hắn nếu thật có bản lĩnh trục xuất ta khỏi cung cấm, ta đây cầu còn không được.

Uyển Nhi một thân nam trang, vốn tuấn tú, nho nhã, suất khí phong độ, lúc này khóe miệng nhất câu, đôi mắt to tròn nheo lại, mang lại một vẻ đẹp khó tả.

Dương Phàm nhìn thấy thêm yêu, nhịn không được nói:

- Thật khổ cho nàng, Uyển Nhi, nếu lần này ta có thể từ quan thành công, nhất định sẽ mang nàng quy ẩn, du ngoạn giang hồ.

Uyển Nhi liếc hắn nơi;

- Chàng nói thật? sẽ không tiếp tục lừa thiếp chứ?

Dương Phàm nghiêm mặt nói:

- Dĩ nhiên là thật, chỉ có điền đến lúc đó, nàng cũng chỉ là một người phụ nữ chăm chồng dạy con, không còn quyền cao chức trọng như hôm nay, nàng đừng hối hận nha.

Uyển Nhi mỉm cười nói, thanh âm nhỏ nhẹ, uyển chuyển lại vô cùng kiên quyết :

- Chí tại thiên hạ, cũng không tốt hơn cái ôm ấm áp của lang quân, Uyển Nhi tuyệt không hối hận!

Mọt câu này của Uyển Nhi, trần đầy tình thâm ý trọng, làm rung động tâm an Dương Phàm, trong lúc nhất thời hai người nhìn nhay, sóng mắt dây dưa, như si như say.

*******

Sau buổi săn bắn tại Bá Thượng trở về Long Khánh phường, thần sắc của Dương Phàm có chút cổ quái.

Uyển Nhi nghỉ ba ngày liên tiếp, hiện giờ cũng phải trở về phường Long Khánh, cho nên hai người cùng đường, nhưng Dương Phàm sau khi trở về thành còn muốn đến một nơi, nhưng giờ đối mặt với Uyển Nhi hắn có chút khó nói, bởi vì hắn muốn đến Ngọc Chân đạo quan.

Một đường đi tới, phía trước hiện ra một hồ nước rộng lớn, Ngọc Chân đạo quan trang nhã bên cạnh hồ cũng hiện ra trước mắt, Dương Phàm đành ấp úng nói:

- Uyển Nhi, nàng về trước đi, ta… khụ khụ, ta còn có việc.

- Hả?

Uyển Nhi nhìn qua Ngọc Chân đạo quan, con ngươi đảo quanh nửa cười nửa không liếc hắn một cái nói:

- Không phải là đến thăm Lý thập nương sao?

Dù Dương Phàm da mặt dày, bị Uyển Nhi nói trúng, cũng không khỏi ngại ngùng, vội vàng biện bạch:

- Nguyên do bên trong, Uyển Nhi, nàng cũng biết đấy, ta làm sao có thể… khụ khụ…

Uyển Nhi che miệng cười nói:

- Được rồi, thiếp tự nhiên hiểu rõ, chàng đi đi, cũng là tiện cho cả công và tư, kia cũng không có gì.

Dương Phàm bị nàng chẹn họng, không khỏi thất thanh nói:

- Uyển Nhi!

Uyển Nhi cười dài, nửa thật nửa đùa nói:

- Nha đầu Trì Doanh kia tính tình thiếp có chút hiểu biết, nha đầu kia… tốt hơn so với Thái Bình.

- Nữ nhân…

Dương Phàm nhìn bóng lưng Uyển nhi xa dần thầm cười khổ. Lúc trước, Thái Bình bức nàng lập nhiều lời thề độc, nàng và Thái Bình liền sinh ra khúc mắc, sau này tuy khi ở chung hai người vẫn đối xử đúng mực, ngày càng thân thiết hơn, lại không nghĩ tới tuy nhìn bề ngoài thân thiết như vậy chỉ toàn là gỉa dối, hiềm khích giữa hai người ngày càng sâu sắc hơn. Đây không phải là, nắm lấy cơ hội giữ chặt Uyển Nhi rộng lượng hiền thục, nhưng ãung không đánh mất cơ hội rửa mắt cho Thái Bình.

Bình Luận (0)
Comment