Trước kia Võ Tắc Thiên vẫn chịu đựng được đến trượng phu mất, chịu đựng được đến con trai của bà thành Hoàng đế, lúc này mới bắt đầu tạo nên được thanh thế, nếu ra tay diệt trừ phe đối lập, ước chừng thời gian chuẩn bị trong vòng tám năm qua mới ép được đứa con hoàng đế bù nhìn kia nhường ngôi.
Nhưng Vi Hậu không phải là người giống như Võ Tắc Thiên càng gặp chuyện lớn càng có mưu đồ hơn rồi sau đó mới hành động. Nàng mới chỉ là ngọn liễu mới lên mầm xanh thì đã có dã tâm xưng đế rồi, tơ liễu còn chưa bay được thì bà ta đã làm được một nửa những việc mà Võ Tắc Thiên phải mất tám năm mới hoàn thành xong.
Dù thế nào cũng phải ngăn chặn sự việc này, phải tạo nên một thế lực tương đương trên cơ sở đó, nếu thực lực giữa hai bên kém xa nhau, ngươi còn ngăn chặn cái gì nữa chứ, vậy thì đợi tới khi đối thủ của ngươi chuẩn bị xong xuôi mọi việc, thì không gì có thể ngăn chặn được cả, chỉ có con đường chết thôi.
Dương Phàm và Lý Long Cơ đều là kẻ có cảm giác nhạy bén của dã thú, họ cảm thấy được nguy hiểm, nhưng lại không có cách nào biết được khi nào thì Vi Hậu sẽ tẩy trừ tôn thất và trung thần, vì thế họ phải tranh thủ từng phút từng giây.
Dương Phàm trầm giọng hỏi:
- Tam Lang có thể từng thăm dò tâm ý của lệnh tôn, không biết ý của Tương Vương như thế nào?
Lý Long Cơ khẽ lắc đầu, chán nản nói:
- Ta cũng đã cẩn thận thăm dò ý của gia phụ, sau khi gia phụ có phần cảnh giác, ngay lập tức đã nghiêm khắc răn đe ta một phen, ông ta chắc là sẽ không... Ôi!.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Đã là như vậy, ngươi cũng không cần thăm dò tâm ý lệnh tôn làm gì, nếu việc này mà thành, đương nhiên lấy thượng vị của lệnh tôn là tốt nhất, tạm thời tôn làm Thái thượng hoàng, tin rằng lệnh tôn lúc đó cũng có thể chấp nhận được kết quả như vậy.
Nếu lệnh tôn nhất định không chịu thay thế huynh đệ ruột thì lui mà cầu tiếp đi, do lệnh tôn đến nhiếp chính. Tóm lại, quyền lực nhất định phải nắm trong tay, bất luận thế nào cũng không được để đương kim hoàng thượng nắm trong tay, nếu không thì chúng ta khó mà tránh khỉ có kết cục giống như đám Trương Giản Chi.
Lý Long Cơ trịnh trọng gật đầu:
- Ta hiểu! Sau đại tế, ta sẽ về ngay Lộ Châu để chuẩn bị.
Dương Phàm nói:
- Được, bên ta cũng sẽ nhanh chóng liên lạc với đồng đội nhóm Vạn Kỵ. Nếu kịp thời, chúng ta sẽ phát động trước, nếu mà không kịp, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị, cũng không phải tới mức đao kề cổ rồi mà không có chút sực lực chống đỡ.
Lý Long Cơ nói:
- Ừ, sau khi ta về Lộ Châu, phía gia phụ xin nhờ cậy vào ngươi rồi.
Dương Phàm hiểu ý mà nói:
- Ngươi yên tâm, nếu như Vi hậu đột nhiên hạ độc thủ, ta cũng với Tiết Sùng Giản sẽ nhanh chóng đem hết toàn lực đưa Tương vương và Thái Bình công chúa rời khỏi Trường An, tránh nạn ở phương Bắc, không hẳn là không có chút sức lực nào.
Lý Long Cơ chắp tay trịnh trọng vái chào Dương Phàm.
Dương Phàm nghiêm chỉnh đáp lễ
Một vái, đó là một lời hứa thác sinh phó tử!
...
Đại tế Nam Giao cử hành đúng thời hạn. Với Lý Hiển mà nói một đại tế trời đất vô cùng trang nghiêm như vậy cũng chỉ như một trò chơi dùng để nịnh nọt thê tử, làm cho vợ con được vui, tuy nhiên đối với Vi Hậu thì lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Sau khi Võ Tắc Thiên phong hậu được năm năm, mới có được vị trí đứng phía sau can dự vào việc triều chính, điều này là do bệnh của Cao Tông Lý Trị phát tác, hoa mắt chóng mặt, không thể tham gia triều chính, đành phải nhờ Hoàng hậu dự chính, tuy nhiên khi Lý Hiển mới xưng đế thì Vi Hậu ngay lập tức chiếm được vị trí đứng phía sau can dự vào triều chính đó.
Võ Tắc Thiên phong hậu mười một năm, mới có được cơ hội trở thành Á Hiến tham dự đại tế, Vi Hậu lại vượt mặt cả Võ Tắc Thiên, đến cả bài ca dao hiến tường đoan và thụ mệnh vu thiên, khi Cao Tông Lý Trị còn sống, Võ Tắc Thiên tuyệt đối không dám làm như vậy, nhưng mà Vi Hậu lại làm được chuyện đó.
Vi Hậu vì thế vô cũng đắc chí, bà ta cho rằng mình giỏi hơn Võ Tắc Thiên, bà ta muốn trở thành nữ hoàng còn dễ dàng hơn nhiều so với Võ Tắc Thiên. Dã tâm một khi đã nảy mầm, lại trong hoàn cảnh vô cùng thuận lợi như vậy, đường như trong phút chốc đã biến thành một cây cổ thụ vươn tới trời xanh.
Năm Cảnh Long thứ tư, Nam Giao đại tế. Thiên tử thủ hiến, Hoàng hậu á hiến, mệnh phụ thiên kim, nhất thể bạn đồng, sau đại tế Hoàng hậu đã tuyên bố đại xá thiên hạ. Sau đại lễ, Thiên tử hoàn triều, nhóm trọng thần Tương Vương, Thái Bình cùng những kẻ khác ngay lập tức giải tán.
Những ả Mệnh phụ thiên kim khi mới đầu nghe tin phải cùng với Hoàng hậu làm đại tế, cho rằng đó là một việc rất thú vị, nhưng khi tới đại tế, ai ai cũng bị phơi nắng tới mồ hôi nhễ nhại, son phấn cũng mất hết, chân tê cứng đi, ai ai cũng không ngừng kêu khổ.
Sau khi đại tế kết thúc, bọn họ lũ lượt kéo nhau lên xe về ngựa phủ của mình. Năm anh em nhà Lý Thành Khí đi thay bộ lễ phục vừa dày vừa nặng vừa thô cứng ra, khoác lên chiếc áo choàng, cưỡi ngựa đi, chỉ được chốc lát, Lý Long Cơ đột nhiên ghìm chặt dây cương, ngoảnh đầu nhìn về nơi xa.
Lý Long Phạm ngạc nhiên nói:
- Tam Lang, sao không đi nữa vậy?
Lý Long Cơ nói:
- Các huynh đi về trước đi, ta muốn đi một mình.
Lý Long Cơ nói xong, hai chân đạp bàn đạp, quất ngựa một roi, rẽ lao ra quan đạo, phi về nơi hoang vu hẻo lánh.
Lý Long Phạm vội la lên:
- Tam ca
Lý Long Phạm thúc ngựa muốn đuổi theo, nhưng lại bị Lý Thành Khí vội vàng gọi lại:
- Lão Ngũ, đứng lại.
Lý Thành Khí nhìn theo hướng Lý Long Cơ đi xa, khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Không cần lo cho đệ ấy, để đệ ấy đi một mình cho khuây khỏa.
Trong mấy huynh đệ, chỉ có Lý Thành Khí hiểu được phần nào Tam Lang đang làm gì, y biết người anh em chưa đủ chín chắn này phải gánh vác biết bao nhiêu áp lực lớn trên vai. Tuy nhiên, y cũng biết rằng tài năng thua kém tam đệ, có những chuyện người huynh trưởng như y lo lắng cũng được, y chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng tam đệ có thể thành công.
Lý Long Cơ đánh ngựa rất nhanh, yên ngựa của gã vốn dĩ rất chắc chắn và mạnh mẽ, dưới sự thúc giục của chủ nhân càng giống như mũi tên sắp rời khỏi cung, trong chốc lát liền biến mất tăm mất tích. Lý Long Phạm nhìn theo hướng của Tam ca đi mà không sao hiểu nổi, liền quất ngựa quay trở về hàng ngũ.
"Giá! Giá! Giá!"
Lý Long Cơ một mình một ngựa, cưỡi nhanh như bay, ngựa tới hồ Côn Minh, đối mặt với vạn khoảng nước trong xanh, tâm hồn thư thái, biết bao nhiêu gánh nặng trong lòng như biến thành một hơi thở, chỉ cần dùng lực đẩy ra ngoài là cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lý Long Cơ xuống ngựa, dắt ngựa đi, tâm trạng bồi hồi, Côn Minh đâu đâu cũng non xanh nước biếc, trông như một bức tranh vậy, Tâm trạng đầy áp lực, lo lắng của Lý Long Cơ trong khung cảnh đẹp nên thơ thế này cũng dần cảm thấy thoái mái hơn nhiều.
Phía trước xuất hiện một thảm cỏ, bên cạnh là một cây đại thụ tán cành như mây, lá cây đều là màu xanh tươi mới, được ánh nắng mặt trời phản chiếu, ảnh lên màu vàng non. Trên thảm cỏ nổi lên những đường rãnh nông, dẫn tới hồ nước, hơn chục thiếu niên mặc Hoa phục ngồi hai bên đường rãnh đó, bốn phía đều có những cô gái xinh đẹp hầu hạ, cho thấy đều là những tử đệ con nhà giàu sang quyền quý.
Lý Long Cơ dừng lại trước bãi cỏ, cách đó không đủ một thước chính là con kênh dẫn nước, hồ nước cứ lặng lẽ trôi, một chén rượu đang nổi bồng bềnh trên mặt nước tới, trong chén đựng đầy rượu ngon.
Một thiếu niên uống rượu ngà ngà say nhìn thấy Lý Long Cơ, nhìn thấy gã chỉ có một mình một ngựa, nhưng tướng mạo anh tuấn, khôi ngô tuấn tú, cảm thấy rất có hứng thú, liên nâng chén đi tới Lý Long Cơ cười và nói:
- Tương phùng chính là duyên phận, sao không uống cạn một ly.