Say Mộng Giang Sơn

Chương 1176

Thần sắc của Dương Phàm từ từ bình tĩnh trở lại. Hắn từ từ ngồi thẳng, vai vai lưng cũng trở nên mềm mại trở lại. Ánh mắt Dương Phàm lộ ra ý cười. Cô gái trước mắt có tính cách kiêu ngạo nhưng trí tuệ về chính trị từ trước đến nay chưa từng khiến hắn thất vọng.

Hắn nhẹ giọng hỏi:

- Nàng đã nhìn ra?

Thái Bình nói:

- Phương pháp xử lý ổn thỏa là chàng nên thừa dịp Hoàng đế triệu kiến Tể tướng nhanh chóng đến Lục Bộ Chính Đường nộp chứng cớ. Ở một góc phạm vi nhỏ, Hoàng đế cũng sẽ không tán loạn như hôm nay, thậm chí lúng túng để cho Tông Sở Khách và Thôi Uyển làm chuyện ngu xuẩn kết bái!

Dương Phàm khẽ cười. Thái Bình thấy nụ cười của hắn nổi cáu nói:

- Chàng cố ý khiến Quách Hồng ở trên kim điện trước mặt văn võ cả triều mặt tố giác chân tướng là bởi vì chàng biết Vi đảng nhất định sẽ bảo vệ Tông Sở Khách, mà Hoàng đế thì nhất định sẽ thuận theo ý của Vi đảng, đúng không?

Dương Phàm vẫn như trước ung dung ngồi đó, mắt cũng không nháy, bộ dáng không tỏ rõ ý kiến thế nào.

Thái Bình công chúa nói:

- Quách Nguyên Chấn ở Tây Vực đại hưng đồn điền, cai quản Lương Châu, đô hộ An Tây, củng cố biên phòng, mở rộng lãnh thổ quốc gia, có thể nói công lao to lớn, là cột trụ đất nước. Lão tướng chính trực trung thần như vậy lại bị người hãm hại, suýt nữa mất mạng. Hiện giờ chân tướng rõ ràng nhưng xử lại vô trách nhiệm. Người mưu hại công thần không bị trừng phạt gì cả. Các tướng lĩnh trong quân đội sẽ nghĩ thế nào?

- Bởi vì gian thần hối lộ không được nên bức ép Sa Cát. Triều đình sử dụng mấy vạnđại quân, hao phí vô số tiền lương, cuối cùng lại tổn binh hao tướng. Kẻ cầm đầu không chịu bất cứ sự trừng phạt gì. Dân chúng thiên hạ sẽ nghĩ thế nào?

Mười họ bộ lạc là triều đình ta khống chế An Tây, là lực lượng chủ yếu triều đình tốn không biết bao nhiêu tâm huyết xây dựng để chúng ta có thể dùng chống lại Thổ Phiên, Đột Quyết. Ngày xưa khi Ô Chất Lặc ngưng việc quy thuận triều đình mà triều đình vẫn cẩn thận, không tùy tiện phế bỏ Hãn vị của A Sử Na Hộc Sắt La.

Hiện giờ A Sử Na Trung Tiết thực lực không bằng Sa Cát. Mười họ trong bộ lạc cũng không có nhiều người ủng hộ uy danh. Triều đình lại hời hợt việc giúp đỡ, khơi dậy mười họ bộ lạc nội chiến, như thế là tự hủy bức tường thành, sao lại hồ đồ như thế. Cho đến khi phát hiện chân tướng lại không trừng phạt người cầm đầu, văn võ bá quan sẽ nghĩ thế nào?

Thái Bình công chúa nhìn chằm chằm Dương Phàm gằn từng tiếng:

- Chàng đang đặt Hoàng đế vào chỗ bất nghĩa!

- Ta không có!

Dương Phàm thản nhiên nhìn Thái Bình công chúa, bình tĩnh hỏi ngược lại:

- Việc này là ai làm? Không phải ta mà là Hoàng đế! Nếu ta không bày mưu đặt kế Quách Hồng trước mặt mọi người tố giác chân tướng thì việc này chẳng lẽ Hoàng đế sẽ không làm?

Thái Bình công chúa bị hắn hỏi một hồi không còn sức nữa, suy sụp ngồi xuống.

Dương Phàm nói nhiều như gió lạnh lùng thốt nói:

- Nếu ta không làm như vậy sẽ như thế nào? Hoàng đế rất có thể sẽ đâm lao phải theo lao. Quách Nguyên Chấn sẽ bị cách chức, sẽ bị áp giải vào kinh thành, có thể sẽ uổng mạng trong ngục.

Chu Dĩ Đễ sẽ trở thành An Tây đại đô hộ, suất quân chinh phạt mười họ Đột Quyết, khắp nơi báo hiệu bất ổn, gây đau khổ nơi ấy. Bất kể thắng bại thì không biết phải có bao nhiêu tướng sĩ phải chết ở Tây Vực, chỉ vì lòng tham của Tông Sở Khách.

Thổ Phiên và Đột Quyết cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Bọn chúng sẽ dùng hết sức mình lôi kéo mười họ bộ lạc, đem An Tây đưa vào lãnh thổ bọn họ. Đến lúc đó Đại Đường ta đâu chỉ mất sư nhục nước, còn mất đi một phần lãnh thổ lớn.

Dương Phàm lúc này mới hít vào một hơi thật dài, phấn chấn nói:

- Đúng vậy, ta là muốn người đời vạch trần sự bất lực của Hoàng Đế bệ hạ. Nhưng mà ta chưa dụng tâm chỉ dùng biện pháp này, mới có thể bảo đảm công lao lớn lao của Quách Đại Đô không ảnh hưởng, không phải sao?

Dương Phàm trong mắt lộ ra một chút mỉa mai, nhẹ nhàng mà nói:

- Trên thực tế, Hoàng Đế bệ hạ so với dự đoán của ta làm còn “tốt” hơn!

Thái Bình công chúa mặt mày xanh đỏ tím ngắt. Dương Phàm mỉa mai và chỉ trích là nhằm vào Hoàng đế Lý Hiển. Nhưng là một phần của hoàng gia, là bào muội của Hoàng đế, Thái Bình công chúa cảm thấy Dương Phàm chế giễu tựa như tàn nhẫn quạt vào mặt mình một tát.

Nàng không thể không công nhận Dương Phàm nói rất đúng. Hắn chính là đã đạt được mục đích của mình. Mà Hoàng đế biểu hiện so với Dương Phàm dự tính còn muốn hơn Thân là chủ của cả thiên hạ, y không chỉ tổn hại quốc pháp và xã tắc, một mặt bao che Tông Sở Khách thậm chí còn muốn cho Tông Sở Khách và Thôi Uyển kết làm huynh đệ.

Thái Bình công chúa mặt nóng rát, sau một lúc bình tĩnh trở lại. Thái Bình công chúa ngưng mắt nhìn Dương Phàm, trầm giọng hỏi:

- Chàng làm như vậy, đến tột cùng là muốn gì?

Dương Phàm nói:

- Cần gì hỏi nhiều, chẳng lẽ nàng thật sự không rõ sao? Hoàng đế hiện giờ căn bản chính là một con rối, hơn nữa là một con rối ngu xuẩn! Hiện giờ Hoàng đế thực sự của thiên hạ Đại Đường chính là Vi hậu rồi!

Vi hậu hiện giờ mài đao ken két, nàng, ta, Tương Vương, còn có này vị đại thần không chịu quy thuận Vi thị rất nhanh sẽ gặp đại họa. Ta không muốn ngồi chờ chết, hơn nữa ta không cam lòng! Thần long đảo chính, ta cũng đem đầu buộc trên đai lưng, kết quả chúng ta được cái gì?

Thiên hạ này không phải thiên hạ lý tưởng của chúng ta. Vị hoàng đế này cũng không phải Hoàng đế lý tưởng của chúng ta!

Tuy rằng đã đoán được dụng tâm của Dương Phàm nhưng khi chính tai Thái Bình nghe hắn nói ra trong lòng vẫn run rẩy. Nàng kích động chất vấn:

- Chàng cho rằng ai có thể thay thế? Tương Vương sao? Tương Vương tính tình thiếp hiểu rõ nhất. Tuy nhiên, y tuyệt đối sẽ không phản bào huynh!

Dương Phàm bình tĩnh nói:

- Việc đó có quan hệ gì. Hoàng thượng hiện nay cũng tuyệt đối không muốn phản Thiên hoàng đế nhưng đêm thần long đảo chính y vẫn rời khỏi Đông cung. Lệnh Nguyệt, có đôi khi có một số việc không do mình tự làm chủ được đâu.

Nói tới đây, ánh mắt của Dương Phàm lờ mờ, dừng ở Thái Bình công chúa, thấp giọng nói:

- Tựa như... Ta chán ghét triều đình, muốn lưu lạc giang hồ nhưng ta một thân ràng buộc. Còn nữa, ta không rõ ta và nàng tại sao phải đi tới ngày hôm nay?

Thái Bình công chúa trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:

- Nhị Lang, thiếp chán ghét... Cũng không phải là chàng.

Ánh mắt của Dương Phàm bỗng nhiên sáng lên, trong nháy mắt cũng nhìn chằm chằm Thái Bình. Thái Bình công chúa đón ánh mắt của hắn, lần này không có trốn tránh:

- Thiếp chán ghét đấy. Quan hệ của chúng ta không thể có kết quả gì cả.

Có một số việc, chàng không hề nghĩ mà cũng không thể suy nghĩ bởi vì chàng là nam nhân mà thiếp thì khác. Hơn ba mươi tuổi, đối với một nam nhân mà nói là tuổi tốt nhất. Mà cho dù chàng năm mươi tuổi sáu mươi tuổi đối với nam nhân mà nói không sao cả. Nhưng với nữ nhân thì khác...

Nước mắt Thái Bình óng ánh. Nàng nhẹ nhàng sờ mặt mình, chán nản nói:

- Chàng mới ba mươi bốn mươi tuổi, hào hoa phong nhã mà thiếp đã bốn mươi năm mươi. Không biết khi nào bắt đầu là thiếp bắt đầu sợ hãi.

Mỗi ngày sáng sớm mở mắt thiếp liền nhớ mình vừa già một ngày. Mỗi lần đối mặt với gương soi thiếp sợ nhất là phát hiện khóe mắt thêm một nếp nhăn. Mỗi khi phát hiện có một sợi tóc bạc thiếp cũng buồn, nửa ngày không một nụ cười.

Thiếp không biết vài năm nữa giữa chúng ta sẽ như thế nào? Mặc dù là hiện tại tuy rằng chúng ta còn thường xuyên hẹn hò nhưng chàng có phát hiện chúng ta bây giờ so lúc trước đã khác biệt rất lớn. Cảm xúc mạnh mẽ chung quy không thể lâu dài.

Nếu thiếp già thêm chút nữa thì cái mà chúng ta gắn bó quan hệ nam nữ yêu đương cũng không còn tồn tại. Khi đó quan hệ thiếp và chàng sẽ ra sao? Hồng nhan tri kỷ? Tình cờ gặp, cùng ngồi xuống uống ly rượu, uống chén trà, tâm sự? Ha hả...

Dương Phàm xúc động nói:

- Lệnh Nguyệt...

Thái Bình công chúa lắc đầu buồn bã nói:

- Đây không phải là kết quả thiếp muốn. Nhị Lang, chàng nói rất đúng, có đôi khi, có một số việc là không phải do mình làm chủ. Thiếp không phải một mình nên không thể bỏ hết thảy đi theo chàng.

Thiếp cũng con trai con gái. Trước kia, thiếp đối với chúng nó lơ là nhiều lắm, chỉ cảm thấy là cho bọn chúng ăn ngon mặc đẹp là đủ rồi, không để ý bọn chúng còn cần một mẫu thân. Vô tình bọn chúng đều đã trưởng thành. Thiếp mắc nợ chúng nó thật sự rất nhiều.

Thiếp không biết là vì già đi tự nhiên càng thêm quan tâm hậu bối trưởng thành hay là khi gần tới năm mươi mới nảy mầm thiên tính người mẹ. Thiếp biết rõ bây giờ thiếp không thể vì tình yêu mà vứt đi mọi thứ.

Nhìn các con của thiếp thành gia lập nghiệp, thấy bọn chúng hạnh phúc mỹ mãn, nhìn cháu nội trai, cháu nội gái, cháu ngoại trai, cháu ngoại gái sinh ra mới là mơ ước lớn nhất mà thiếp truy cầu. Thiếp hiện tại muốn, hy vọng đạt được nhất chính là thân tình, chàng hiểu không?

Công chúa Thiên Kim đã qua đời. Con của bà ta cố ý viết rõ trên mộ của mẫu thân mình là chức quan mà nó có là dựa vào sự cố gắng của mình. Không phải là bởi vì mẹ của nó hùa theo Thiên hoàng đế, bái cô của mình làm mẹ. Đối với những hành động quá quắt của Thiên Kim lại cố gắng hết sức để che giấu.

Nhị Lang, lễ tang công chúa Thiên Kim thiếp có dự. Nhìn mộ bia kia thiếp không rét mà run. Chứng kiến con gái của bà ta không hề buồn đau, thậm chí bộ dáng còn cảm thấy thoải mái giống như hồi chuông chấn động gõ bên tai thiếp làm thiếp tỉnh ngộ! Chàng mong muốn thiếp bị con cháu khinh thường ghét bỏ sao?

Dương Phàm kinh ngạc nhìn nàng, nhìn vẻ mặt xa lạ của nàng. Nhưng Thái Bình công chúa lại cười, nụ cười hắn rất quen thuộc, vẫn quyến rũ như trước.

- Hán Vũ Đế từng sủng ái Lý phu nhân, khi Lý phu nhân bệnh nặng sắp chết, Hán Vũ Đế đi thăm nàng. Lý phu nhân lại che mặt, đến chết cũng không gặp Hán Vũ. Thiếp khi xưa không hiểu đạo lý trong đó nhưng hiện tại thiếp đã hiểu.

Trong cuộc đời Hán Vũ yêu thích rất nhiều người, từng có A Kiều, Vệ Tử Phu, Vương phu nhân, Lý phu nhân, Câu Dực phu nhân. Dựa vào cái gì chỉ có Lý phu nhân làm y nhớ mãi không quên? Dựa vào cái gì Lý phu nhân sau khi qua đời, Hán Vũ Đế muốn thăm nàng, không tiếc số tiền lớn mời phương sĩ làm pháp báo mộng? Dựa vào cái gì mà Hán Vũ sau khi chết chỉ có Lý phu nhân được phong Hiếu Võ hoàng hậu được cùng đồng táng?

Bây giờ dần dần già đi thiếp bắt đầu hiểu được nàng tại sao phải làm như vậy. Nhị Lang nên chấm dứt thì cứ như vậy mà chấm dứt đi vì như vậy... Trong tâm chàng và thiếp đều lưu lại chính là hoài niệm về một đoạn thời gian tốt đẹp nhất.

Thiếp biết chàng yêu thiếp nhưng ở trong lòng chàng vị trí của thiếp vĩnh viễn đều kém Tiểu Man, a Nô, Uyển Nhi, thậm chí Ninh Kha cô nương đã mất đi. Chàng sở dĩ bước vào cửa nhà thiếp bởi vì... Trách nhiệm!

Thân thể của Dương Phàm run mãnh liệt. Thái Bình công chúa thản nhiên cười nói:

- Thiếp không muốn đợi đến một ngày mọi thứ đều tự nhiên phai nhạt, tan thành mây khói, ngay cả tưởng nhớ cũng lười. Lúc trước là thiếp níu kéo chàng còn bây giơ thiếp cầu xin chàng rời xa thiếp, được không?

Dương Phàm ngưng mắt nhìn nàng nhưng Thái Bình công chúa đã dời tầm mắt đi chỗ khác. Nàng chậm rãi đứng dậy, quay lưng về phía Dương Phàm:

- Thời gian qua thật là mau. Con gái thứ hai của thiếp cũng phải xuất giá. Nhà cửa này thiếp tặng cho nó.

Thái Bình công chúa bước ra sau tấm bình phong. Khi hình bóng của nàng sắp biến mất sau tấm bình phong thì nàng dùng khí lực toàn thân, mới ngăn thanh âm không run rẩy, nói ra một câu:

- Tiễn khách!

Bình Luận (0)
Comment