Say Mộng Giang Sơn

Chương 1185

Lại một chiếc xe ngựa nữa chậm rãi chạy nhanh hướng đến cổng thành thẳng tiến, Mạc đại tiên sinh kéo bức màn thông qua cửa sổ cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài, quan sát cấm quân đề phòng nghiêm ngặt bỗng thoáng suy nghĩ.

Mạc đại tiên sinh suy tư một lát nói với Thái Bình công chúa:

- Công chúa, Hoàng đế băng hà chỉ sợ có điều khả nghi.

Thái Bình công chúa cả kinh, mặt biến sắc nói:

- Sao có thể thấy được điều đó?

Mạc đại tiên sinh sắc mặt nặng nề nói:

- Nếu Hoàng đế bệnh chết sao Hoàng hậu phải điều năm vạn binh mã đến vây chặt cung thành, vừa có di chiếu xử lý tang sự, lập tân quân vương là được, cần gì phải làm như có đại địch vậy?

Hoàng đế băng hà đến sáng nay chúng ta mới được biết đến, thử hỏi hôm qua Hoàng đế đột tử sao trong cung lại làm thế, nghiêm cấm hết thẩy người ra vào cung, có thể có tin tức gì không tiết lộ ra ngoài chứ?

Mạc Vũ Hàm trầm giọng nói:

- Chỉ có hai nguyên nhân Hoàng hậu mới làm thế, thứ nhất là Hoàng đế bị người ta ám sát Hoàng hậu mới khẩn trương như thế, nhanh chóng điều binh bảo vệ cung thành phòng ngừa có người phản loạn.

Nguyên nhân thứ hai là cái chết của Hoàng đế có can hệ khá lớn với Hoàng hậu, một người khi bị chột dạ căn bản mới làm nên việc phòng bị như thế, mới có hành động khẩn trương như thế!

Nghe xong lời phân tích của Mạc đại tiên sinh, sắc mặt của Thái Bình công chúa không khỏi trầm xuống. Mạc tiên sinh phỏng đoán cũng có đạo lý, hơn nữa cũng không loại trừ khả năng đêm qua có người phản loạn.

Như vậy nguyên nhân thứ hai thì sao? Trong một đêm, Hoàng cung liền biến thành một tòa cung thành có vô số cấm vệ quân tinh nhuệ bao vây, sao Hoàng hậu phải làm thế? Rốt cuộc nàng ta sợ điều gì?

Suy tư một lúc lâu Thái Bình công chúa nặng nề thở dài, nhỏ giọng nói:

- Mặc kệ Hoàng đế chết có liên quan đến Hoàng hậu hay không, Hoàng đế chết đi cuộc sống của chúng ta càng thêm khổ sở.

Mạc đại tiên sinh đứng trang nghiêm như tiêu thương, trong mắt hiện lên tia tán thưởng, đột nhiên lão nói với Thái Bình công chúa:

- Phụ quốc Đại tướng quân tuy không nắm binh quyền nhưng lão tin tưởng hắn đối Vạn Kỵ vẫn có sức ảnh hưởng khá lớn.

Nhưng tình huống này sẽ không kéo dài lâu, theo thời gian sức ảnh hưởng của phụ quốc Đại tướng quân ở trong quân dần giảm xuống, Công chúa sao không nhân dịp này để phụ quốc Đại tướng quân ảnh hưởng đến Vạn Kỵ để chúng ta có thể sử dụng?

Thái Bình công chúa giật mình, không kìm được cười buồn.

Mạc tiên sinh ngạc nhiên nói:

- Công chúa cười gì?

Thái Bình mỉm cười nói:

- Mạc tiên sinh là trí gia lão luyện chẳng lẽ không nhìn ra tính cách của Nhị Lang sao? Hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý để ta làm nữ hoàng đế, ha ha, không chỉ là hắn mà khắp thiên hạ này có được mấy người tin tưởng phụ nữ có thể trị quốc được chứ?

Mạc tiên sinh thở dài một tiếng đáp:

- Thật sự đáng tiếc.

Thái Bình công chúa liếc mắt nhìn lão thản nhiên nói:

- Nhị Lang có ý quy ẩn đã lâu, cho tới nay vẫn chưa đi vì hắn muốn cho người ta một câu trả lời thỏa đáng, cho những huynh đệ theo hắn một câu trả lời thỏa đáng, vì những người đó sẽ nhanh chóng bị Vi đảng tẩy trừ.

Để người trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng! Vì khi Hoàng đế lên ngôi hắn cũng có một phần công lao, kết quả bị mọi người phát hiện vị Hoàng đế này thậm chí còn không bằng người bị lật đổ kia, hắn sẽ nghĩ thế nào? Nếu hắn muốn đi, ta.....Cần gì phải kéo hắn trở lại nơi bẩn thỉu này.

Nói đến đây trong lòng Thái Bình chua xót khôn nguôi, nàng biết rằng Dương Phàm còn muốn cho một người một câu trả lời thỏa đáng, người kia không oán không hối theo sát hắn, cũng vì hắn mà sinh con cho hắn, đó chính là Thượng Quan Uyển Nhi.

Nhưng hắn lại không cho nàng một câu trả lời thỏa đáng sao? Trong lòng Thái Bình công chúa rất rõ, mặc dù Dương Phàm đưa ra yêu cầu, nàng cũng không thể bỏ thân phận mà cùng hắn mai danh ẩn tích, mặc dù biết rõ nàng sẽ không theo hắn nhưng vẫn hy vọng hắn đề xuất.

Nhưng hắn không hề.....

.....................

Khi trời còn chưa sáng rõ, Dương Phàm đã biết tin Thiên tử đột tử.

Vi Ôn biết tin này sớm nhất, y liền truyền tin tức này cho các đội quân Vi gia khống chế, Vi Trạc tuổi còn khá trẻ trong lòng vẫn chưa giấu được chuyện gì, chuyện này lại khiến y vô cùng hưng phấn cũng khiến y không thể nào kiềm chế được, nên y đã nói cho tâm phúc của mình, bí mật đươc tiết lộ ra ngoài cũng là chuyện đương nhiên, vì tâm phúc của y còn có nhiều tâm phúc khác.

Khi Dương Phàm biết được tin tức này lập tức cùng Vương Mao Trọng, Lý Nghi Đức cùng Mã Kiều được sự trợ giúp của Cát Phúc Thuận đã lặng lẽ rời khỏi cung thành.

Hôm nay không phải ngày đại triều hội, rất nhiều công khanh hôm nay không cần vào triều, Tương Vương vào cung cùng Hoàng hậu và quần thần nghị định quốc tang chi lễ, Lễ Bộ phái người thông báo tình hình cho các đại thần từ quan Tam phẩm trở lên.

Sau khi Dương Phàm nhận được thông báo, mới "kinh hãi" vội về chịu tang. Khi Dương Phàm đến cửa cung, trên người đã mặc bộ đồ tang, hắn mặc áo tang đầu chít khăn tang vội cùng đại thần đến dâng hương Hoàng đế.

Dương Phàm dựa theo chỉ thị của Lễ Bộ gào to mười lăm tiếng, liền lui ra ngoài để người khác đi vào. Như vậy khóc tế liên tục trong ba ngày, cho nên hai ngày tiếp theo Dương Phàm đến mỗi lần dâng hương gào thét mười lăm tiếng, nếu thiếu âm thanh nào chính là thất lễ.

Dương Phàm từ linh điện đi ra cũng không lập tức rời khỏi cung đình, lúc này hắn đã biết được chuyện phát sinh trên triều, cũng biết Uyển Nhi vào cung, hắn cũng biết Uyển Nhi nhất định sẽ nghĩ biện pháp thông báo nội tình cho hắn.

Dương Phàm mặc đồ tang cùng đám người dạo đến vòng thứ ba, cô nương Phù Thanh Thanh mặc áo trắng xinh đẹp đang chỉ huy tiểu thái giám mang giỏ vàng bạc và tiền giấy đi qua bên cạnh hắn, lúc nàng lướt qua một mảnh giấy nhanh chóng được đưa vào tay hắn.

Dương Phàm xem tin tức Uyển Nhi truyền đến sắc mặt nhanh chóng biến đổi. Uyển Nhi viết tin tức cho Dương Phàm dùng tiếng lóng chỉ có bọn họ xem mới có thể hiểu được, vì như thế biểu đạt ý tứ dù không kể tỉ mỉ được nhưng cũng đủ khiến cho Dương Phàm cảnh giác.

Trên giấy Uyển Nhi chỉ nói tóm tắt với hắn sự việc:

- Hoàng hậu đã bắt đầu mơ ước ngôi vị, nhưng chịu nghe lời khuyên nhủ của Uyển Nhi nên tạm thời nhẫn nại, nhưng Uyển Nhi cũng không chắc được vì bè phái Vi gia có thể giật giây gây biến cố, vì vậy cảnh báo Dương Phàm sớm chuẩn bị để kịp ứng biến.

Dương Phàm đưa tay che miệng ho khan, nhân cơ hội đưa tờ giấy vào mồm nuốt vào bụng, lập tức rời khỏi Hoàng cung. Mã Kiều, Vương Mao Trọng, Lý Nghi Đức lúc này ở cửa bên ngoài phường Bình Khang, ngồi trong thanh lâu chờ hắn.

Lúc này tin tức Hoàng đế đột tử được truyền ra từ phố phường, đám dân chúng cung thành bao quanh đại quân nghị luận, sau đó cũng tản đi, dân chúng vốn dĩ cũng chỉ lo đến cuộc sống của riêng mình.

Thanh lâu lúc chiều mới ồn ào náo nhiệt, lúc này các tiểu mỹ nhân đang chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, ngay cả những người bưng trà dâng nước hầu hạ cũng đều trở về phòng ngủ, trong viện yên tĩnh lạ thường.

Đi nửa đường Dương Phàm cởi đồ tang, mặc vào thường phục, lại dùng thuật dịch dung học được từ Cổ Trúc Đình nên đối với tướng mạo cũng thoáng làm chút thay đổi, khi hắn đến thanh lâu đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Dương Phàm từ cửa hông tiến vào thanh lâu, lên tiếng nói ám hiện, một người hầu cố gắng mở mắt, tay cầm ấm trà đung đưa dẫn hắn đi theo.

Dương Phàm tiến vào phòng nơi ba người Mã Kiều ẩn thân, lập tức đóng cửa lại, đưa lỗ tai áp vào cửa, thấy tình cảnh này ba người Mã Kiều lập tức nín thinh, Dương Phàm lắng nghe một lát nâng người lên nói:

- Có thể nói chuyện.

Vương Mao Trọng khẩn trương hỏi:

- Đại tướng quân, tình hình trong cung thế nào?

Dương Phàm nói:

- Phúc Vương đã được lập làm Thái tử, ba ngày sau đăng cơ Vi hậu buông rèm chấp chính, còn Tương Vương làm quốc phụ chính.

Vương Mao Trọng và Lý Nghi Đức vui vẻ liếc nhau một cái, Dương Phàm ung dung nói:

- Đừng đắc ý vội, hiện giờ tình hình trong triều thế nào các người cũng rõ được, người nắm quyền hành trong triều điều là người của Vi thị, chức vị quan trọng lục Bộ đều nằm trong tay Vi thị, các người không cảm thấy phụ chính Tương Vương trong triều chỉ là một vị trí nhỏ sao? Đây chỉ là kỹ xảo của Vi hậu mà thôi.

Mặt Vương Mao Trọng và Lý Nghi Đức cứng đơ lại.

Dương Phàm lại nói:

- Ta vừa mới nhận được tin tức Vi hậu vốn có ý soán ngôi, lần này bà ta vốn muốn làm nhiếp chính, tin tức Hoàng đế đột tử sẽ có nhiều thị phi nên tạm thời nhẫn nại, nhưng xem ra Vi hậu cũng không giỏi nhẫn nhịn lâu, ta sợ đột nhiên bà ta gây nên cuộc đại biến, sợ không lâu nữa sẽ xảy ra.

Vương Mao Trọng khẩn trương nói:

- Vậy phải làm thế nào?

Dương Phàm chắp hai tay, trong phòng chậm rãi đi qua đi lại đột nhiên dừng chân trở lại nhìn Vương Mao Trọng và Lý Nghi Đức nói:

- Có lẽ chúng ta nên động thủ thôi.

Vương Mao Trọng nhất thời sửng sốt, ngay cả người chất phác ít lời như Lý Nghi Đức cũng không khỏi kinh ngạc, y trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:

- Đại tướng quân, Quận Vương nhà ta có thể không có đủ năng lực để.....

Dương Phàm ngắt lời nói:

- Không còn kịp rồi, đợi đến khi Lâm Truy Vương tích góp lực lượng từng tí một đủ để đánh cược một lần thì lúc đó bè phái Vi gia cũng không còn như lúc này nữa, triều đình cũng không còn triều đình lúc này rồi, khi đó phần thắng chúng ta còn không có.

Thực lực kém quá xa, nếu muốn có được thắng lợi chúng ta phải chọn đúng thời, đúng thế, và cần tạo thế. Hoàng đế băng hà đối với chúng ta mà nói càng thêm nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội, ta nghĩ....Lâm Truy Vương cũng hiểu rõ đạo lý này.

Dương Phàm nói:

- Các ngươi mau lập tức quay trở về bẩm báo cùng Lâm Truy Vương, mời Người lập tức bí mật vào kinh thành bàn đại kế.

Vương Mao Trọng và Lý Nghi Đức liếc nhìn nhau, sắc mặt do dự sợ hãi cũng dần dần kiên định, Vương Mao Trọng hướng Dương Phàm dùng sức gật đầu, trầm giọng nói:

- Được, chúng ta nhanh chóng trở về Lộ Châu.

Dương Phàm lập tức đi ra ngoài tìm người mật báo, lặng lẽ phân phó vài câu, rất nhanh, người của Ẩn Tông đã chuẩn bị xong chiến mã và một bộ chứng minh mới cho họ, an bài bọn họ rời khỏi.

Vương Mao Trọng cùng Lý Nghi Đức vừa đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Dương Phàm và Mã Kiều. Dương Phàm nhìn Mã Kiều sau một lúc lâu mới nói:

- Gấp áp ứng ứng phó, mạo hiểm sẽ rất lớn.

Mã Kiều cười ha hả nắm bờ vai hắn nói:

- Nhị Lang, ngươi đang lo lắng cho ta? Huynh đệ chúng ta....lúc đầu là gì? Chỉ là một phường đinh ở phường Tu Văn Lạc Dương, nếu không có ngươi, cả đời này ta cũng chỉ là một tên phường đinh mà thôi.

Đào cống ngầm, coi cửa, trộm cắp, kiếm chút tiền và ngay cả đứa con ta dù có giỏi đến đâu tương lai cũng chỉ là phường đinh, ngay cả đời cháu chắt ta cũng thế, nhưng hiện giờ lại đường đường là tướng lĩnh cấm quân.

Nhớ ngày đó ta chỉ là một binh sĩ cấm quân, trở lại quê nhà được hàng xóm láng giềng vô cùng hâm mộ, ai cũng kính trọng ta, cho dù là Tô Phường Chính đối với ta cũng khách khí hơn nhiều.

Nhà của ta trước kia nghèo mạt, mẹ ta còn cân nhắc định bán bàn chải đánh răng để kiếm tiền, kết quả trong nhà chỉ kiếm được vài chục văn tiền, nương tử ta chỉ là người bán quán ăn, thức đêm thức hôm cũng miễn cưỡng sống qua ngày.

Hiện tại lão nương ta được người ta tôn trọng xưng là Thái quân, vì ta là Tướng quân! Nương tử của ta cũng được ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ đầy đủ, đi trên đường cũng được người ta gọi là phu nhân, con trai của ta là tiểu lang quân.

Mã Kiều nói xong, ánh mắt chớp đỏ, giọng khàn khàn:

- Người khác liều mạng cũng chưa chắc có thể đổi được phú quý, phúc khí này của ta là ngươi ban cho! Hiện giờ, chúng ta ngay cả Hoàng đế còn có thể phế lập, chẳng phải phường càng vẻ vang hơn so trước đây sao?

Dương Phàm vui vẻ cười, vỗ vỗ vai y nói:

- Vậy được rồi, khi bắt đầu khởi sự ta sẽ gọi người mang bá mẫu, chị dâu và cháu đến địa phương an toàn. Nếu đại sự thành công ta cho vợ con ngươi được hưởng đặc quyền, hưởng vinh hoa phú quý, nếu bị bại....

Mã Kiều cất cao giọng:

- Bại thì bại! Giết người đầu chĩa xuống đất, nhưng chết phải hướng lên trời.

Bình Luận (0)
Comment