Say Mộng Giang Sơn

Chương 1201

Tuy trong lòng Uyển Nhi lo lắng vô cùng nhưng vở tuồng này vẫn phải diễn tiếp, liền nói cám ơn với Dương Phàm:

- Được Tương Vương coi trọng, Uyển Nhi cảm động đến rơi nước mắt, đương nhiên sẽ dốc sức vì Tương Vương điện hạ, hiện giờ Uyển Nhi cần phải cùng đi với tướng quân bái kiến Tương Vương sao?

Dương Phàm nói:

- Hiện giờ Tương Vương điện hạ đang ngồi trấn ngoài cung chỉ huy quét sạch loạn đảng Vi thị, quân vụ nặng nề, Chiêu Dung không cần sốt ruột, đợi đến khi trời sáng, sẽ đi bái kiến Tương Vương cũng không muộn.

Dương Quân cúi đầu đứng ở phía sau Uyển Nhi, nghe đến đó, không khỏi âm thầm thở ra. Giờ phút này mặc dù y mặc một bộ cung trang của Phù Thanh Thanh, xõa tóc tết theo kiểu của cô gái, môi thoa son, mặt thoa phấn, đóng giả thành một cung nữ.

Tướng mạo Dương Quân vốn đã rất anh tuấn, sau khi vẽ loạn một hồi nhìn dưới đèn cũng coi như một tiểu mỹ nhân, chỉ có điều cạnh hàm hơi thô. Cái đầu của y so với Phù Thanh Thanh cao hơn rất nhiều, nhưng cong hai đầu gối, ở dưới váy cũng nhìn không thấy.

Chủ ý của Dương Quân mặc dù liều lĩnh, nhưng cũng là biện pháp duy nhất lúc này y có thể chấp nhận. Nghe lời trốn vào thùng là phó mặc cho thiên mệnh, y không thể chấp nhận được. Hơn nữa y cũng không tin Uyển Nhi ở thời điểm tai vạ đến nơi, sẽ đối với một người vô thân vô cố như y hết lòng bảo vệ.

Giả dạng cung nữ thủ ở bên cạnh Uyển Nhi, y cảm thấy an toàn hơn. Ổn định tinh thần suy nghĩ cẩn thận, Uyển Nhi vị nội tướng này bên ngoài không hề có quyền bính, quyền lực của nàng hoàn toàn đến từ chính Hoàng đế, cho nên mỗi khi thay đổi triều đại, tân Hoàng đế đối với nàng đều có thể yên tâm sử dụng.

Chỉ cần đảng Phản bội có thể khoan dung cho Thượng Quan Chiêu Dung, vậy thì y gửi thân như thế liền có thể tạm thời bảo toàn mạng sống, ai lại đi chú ý một cung nữ ở bên cạnh Thượng Quan Chiêu Dung chứ? Cho dù suy đoán có sai lầm, dù sao đi nữa cũng phải liều chết đánh cược một lần.

Hiện giờ nghe Dương Phàm nói vậy, quả nhiên Tương Vương có ý lôi kéo Thượng Quan, nếu binh mã Trường An của Đại tổng quản Vi Ôn có thể xoay chuyển được cục diện, y vẫn có thể trà trộn vào triều đình như trước, nếu như Vi Ôn cũng bị bại, quay đầu lại y cũng có thể thừa dịp loạn mà xuất cung.

Uyển Nhi thấy Dương Quân ở bên cạnh nàng một tấc cũng không rời, trong lòng tuy rất lo lắng, lại cũng không dám biểu hiện ra ngoài, một khi Dương Quân phát hiện khác thường, nhất định bí quá hoá liều, nàng và Phù Thanh Thanh, Thụ Tiểu Miêu đều là nữ tử không có võ nghệ, một khi Dương Quân nổi lên làm khó dễ, hậu quả liền khó có thể đoán trước rồi.

Bởi vậy, Uyển Nhi đành phải trì hoãn cho Dương Phàm tìm cơ hội, nói:

- Nếu như thế, xin Đại tướng quân vào trong ngồi tạm.

Hai người vào trong ngồi xuống, Uyển Nhi giả ý hướng hắn hỏi tình hình trong cung, lúc này Dương Phàm cũng không giấu diếm, đem chân tướng của cuộc chính biến tối nay nhất nhất nói hết, đồng thời âm thầm tìm cơ hội, chỉ tiếc Dương Quân vẫn đứng ở phía sau Uyển Nhi, một tấc cũng không rời, Dương Phàm ném chuột sợ vỡ đồ, không thể ra tay.

Đang lúc không biết làm sao, Lý Long Cơ đã mang theo bọn thị vệ đi vào trước Hoằng Văn quán, Lưu U Cầu tiến lên vài bước, cao giọng tuyên nói:

- Lâm Truy quận Vương giá lâm, Thượng Quan Chiêu Dung còn không ra nghênh đón?

Dương Phàm thầm nghĩ:

- Đây cũng là một cơ hội.

Bèn vội vàng đứng lên nói:

- Lâm Truy Vương đến đây, Chiêu Dung có thể cùng Dương mỗ ra nghênh giá.

Uyển Nhi đứng dậy, nhưng Dương Quân đang đóng giả cung nữ vẫn một tấc cũng không rời, Dương Phàm có muốn đuổi y đi, lại sợ y chó cùng rứt giậu, nếu biết Tương Vương coi trọng Uyển Nhi, cứ bắt nàng làm con tin, đành phải ra vẻ như không thấy.

Dương Quân này cũng rất quỷ quyệt, canh giữ ở một bên Uyển Nhi, cố ý tránh Dương Phàm, không để cho hắn tiếp cận. Lúc Dương Quân được Vi hậu nạp làm Diện thủ, Dương Phàm đã rời khỏi triều đình, cũng không biết bộ dáng của y.

Mặc dù Dương Phàm có nhận ra y, cũng không biết võ công của y sâu cạn thế nào, khi hắn hết sức chăm chú cho Uyển Nhi trên người tự nhiên không dám mạo hiểm làm khó dễ, thấy vẫn không có cơ hội xuống tay, Dương Phàm không có hành động gì, chỉ cùng Uyển Nhi song song ra ngoài Hoằng Văn quán nghênh giá.

Lý Long Cơ vừa thấy Thượng Quan Uyển Nhi, trên mặt liền lộ ra thần sắc quái dị: Khi vừa mới nghe nói vị đại tài nữ xuất chúng này không ngờ lại có tình với Dương đại tướng quân y vô cùng kinh ngạc, giờ đây thấy nàng, loại cảm giác này cũng vẫn không thay đổi.

Y thật sự không ngờ được, một nữ nhân ở trong cung làm thế nào lại vẫn giữ tình cảm với Dương Phàm được, lại nghĩ tới tiểu muội Trì Doanh có tình cảm sâu nặng với Dương Phàm, thần khí trên mặt Lý Long Cơ lộ vẻ kì lạ.

Lưu U Cầu từ lúc Thượng Quan Uyển Nhi vừa ra tới liền quan sát thần sắc của Lý Long Cơ, gã muốn xác định Lý Long Cơ đối với Thượng Quan Uyển Nhi là muốn giết hay là muốn mời chào. Gã được Lý Long Cơ cho làm mưu sĩ, bản năng đã nghĩ phải suy đoán được tâm ý của bề trên để lấy lòng vị Vương gia thiếu niên tuổi trẻ tài cao này.

Kết quả là khi Thượng Quan Uyển Nhi duyên dáng quỳ gối trước mặt vị Vương gia thiếu niên này, thần tình trên mặt của Lý Long Cơ lại rất kì lạ, vừa như ẩn chứa sát khí, cũng không giống như rất coi trọng, nhưng đôi mắt lại cực kỳ nghiêm túc đánh giá Uyển Nhi.

Trong lòng Lưu U Cầu vừa động, trong đầu không khỏi nảy ra một ý nghĩ táo bạo:

- Chẳng lẽ quận Vương đối với Thượng Quan Chiêu Dung...

Lưu U Cầu theo bản năng mà nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi, dáng người thanh thoát, dung mạo xinh đẹp, không ngờ dung nhan lại có thể giữ được vẻ xinh đẹp giống như cô gái hai mươi tuổi. Nghe nói nam tử từ nhỏ đã mất mẹ phần lớn đều sinh lòng yêu mến với những nữ tử xinh đẹp lớn tuổi, hay là quận Vương...

Lưu U Cầu âm thầm tự nhủ, Thượng Quan Uyển Nhi thì duyên dáng quỳ gối, nói:

- Tội thần Thượng Quan Uyển Nhi, bái kiến Lâm Truy quận Vương.

Lý Long Cơ nhớ tới lời ước định của Dương Phàm lúc trước, gương mặt trở nên nghiêm nghị, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi phạm tội gì?

Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu nói:

- Vi hậu cầm giữ đại quyền, làm nhiều điều ngang ngược, tất cả chiếu lệnh, phần lớn đều do tay Uyển Nhi, Uyển Nhi trợ giúp phản nghịch, phụ lòng mong mõi của tiên đế, chính là tội lớn!

Lưu U Cầu tự nghĩ đã hiểu biết tâm ý của Lý Long Cơ, xem thần sắc gãcũng không giống như thực sự giận, càng chắc chắn mình đoán được dụng tâm chân chính của gã:

- Đây là Quận Vương đâng ra uy, muốn hàng phục Thượng Quan Chiêu Dung!

Nghĩ đến đây, Lưu U Cầu vội vàng tiến lên khẩn cầu giúp:

- Quận Vương bớt giận, Thượng Quan Chiêu Dung chỉ phác thảo chiếu lệnh theo ý của cấp trên, chiếu mệnh mặc dù xuất phát từ tay của Thượng Quan Chiêu Dung, kì thực đều từ ở trên, theo thần xem ra, tội của Thượng Quan Chiêu Dung không đáng chết, có thể để cho nàng lập công chuộc tội...

Lý Long Cơ lạnh lùng liếc mắt nhìn y, Lưu U Cầu lập tức câm mồm, thầm nghĩ:

- Không xong, hay là đã đoán sai tâm tư của quận Vương?

Lúc Dương Phàm bái kiến Lý Long Cơ, vẫn âm thầm để ý ả cung nữ có cái thân phận kì quái kia, lúc này hắn đã nhìn ra đó là một người nam nhân, đoán được Uyển Nhi là bị người bắt cóc, chỉ có điều người nọ cũng quỳ cùng với Uyển Nhi, ở giữa còn có Thụ Tiểu Miêu, Dương Phàm không thể nắm chắc.

Hiện tại Dương Phàm cần chính là một cái cơ hội xuất thủ, mắt thấy người nọ phòng bị nghiêm mật, nhân tiện nói:

- Quận Vương, thần mới vừa cùng Thượng Quan Chiêu Dung bắt chuyện một phen, có phần biết nỗi khổ của Chiêu Dung, hay là xin mời quận Vương vào trong thượng tọa, để thần nhất nhất bẩm báo.

Lý Long Cơ nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía Dương Phàm, thầm nghĩ:

- Ngươi đây là muốn làm cái quỷ gì? Không phải ngươi để cho ta vừa thấy Thượng Quan Chiêu Dung, liền làm cho nàng mang tội danh theo Vi nghịch mà 'Tự sát' sao, hiện giờ lại muốn ta vào trong nói chuyện gì chứ?

Lý Long Cơ hơi do dự chốc lát, cuối cùng cũng đồng ý, nói với đám người Lưu U Cầu:

- Các ngươi đợi ở trong này!

Liền bước đi đến Hoằng Văn quán. Dương Phàm và Thượng Quan Uyển Nhi theo sát phía sau, Dương Quân cũng đứng lên, bên trái là Phù Thanh Thanh, bên phải là Thụ Tiểu Miêu, cùng nhau đi vào.

Dương Phàm và Thượng Quan Uyển Nhi đi theo phía sau Lý Long Cơ, tiến vào đại sảnh chuyển đến chỗ ngồi thì đột nhiên mũi chân dò tìm ở phía sau, khó khăn lắm mới điểm được ở mũi giày của Thụ Tiểu Miêu, động tác này của hắn ẩn dưới áo ngoài, người bên ngoài căn bản không thể nào thấy, Thụ Tiểu Miêu bị bất ngờ, kêu lên "Ai nha" một tiếng liền nhào tới trên lưng của hắn.

Dương Quân vốn đang khư khư theo sát Thượng Quan Uyển Nhi, Thụ Tiểu Miêu khẽ đảo, lập tức trong lòng y nảy sinh cảnh giác, đột nhiên vừa nghiêng đầu, thấy Thụ Tiểu Miêu trượt chân một phát, không khỏi kinh ngạc.

Dương Phàm mượn cơ hội kinh ngạc quay đầu lại, mắt luôn nhìn lướt qua y, thấy đầu tiên là bả vai y căng thẳng, về sau lại thả lỏng, liền thừa dịp này trong khoảnh khắc tập trung toàn lực quyết ra tay, thân hình xoay tròn, hung hăng một quyền đánh về phía dưới xương sườn của y.

Dương Phàm đợi chờ đã lâu, thật vất vả lắm mới tìm được một cơ hội, ra tay đâu thể lưu tình, một quyền đánh ra, lại nghe "Răng rắc" một tiếng, Dương Quân bị một quyền này đánh trúng văng ra xa ba trượng, đầu đụng vào một cây cột trong đại sảnh, lúc này mới đập mạnh trên nền gạch xanh.

Dương Phàm đánh ra một quyền, bản thân cũng không khỏi kêu lên một tiếng trầm đục, chỉ cảm thấy xương bàn tay muốn nứt, đau đớn không chịu nổi, trong lòng chấn động: "Chẳng lẽ gã này luyện công phu Kim Chung trảo, vì sao một quyền này lại như trúng phải sắt đá?"

Dương Quân nào có võ công cao minh như vậy, võ công của y vững chắc không sai, nhưng so với Dương Phàm thì còn kém xa. Lư Tân Chi tuyển y vào cung, nguyên nhân chủ yếu là tướng mạo anh tuấn của y.

Lư Tân Chi cũng không biết chắc là Vi hậu sẽ thích dạng nam tử như thế nào, bởi vậy tuyển một Mã Tần Khách không biết võ công, nhưng khí chất phong độ tao nhã hơn người, và tuyển một Dương Quân anh tuấn dương cương.

Thân thủ Dương Quân kém hơn Dương Phàm, lại trước đó khụy gối để che dấu thân cao, Dương Phàm đột nhiên ra tay, y căn bản trốn không thoát, tuy nhiên một quyền này của Dương Phàm mặc dù mãnh liệt, ít nhất có thể đánh gãy ba cái xương sườn của y, cũng không thể đánh y văng ra xa như vậy, chỉ có điều dưới áo của y vốn giấu một lưỡi đao sắc bén, một quyền của Dương Phàm vừa lúc đánh vào phía trên đao, một quyền này cũng rất bá đạo, thế mà lại đánh gãy cả đao, đoạn lưỡi cắt trúng điểm yếu của Dương Quân.

Dương Quân bị một quyền đánh bay, đập thật mạnh vào cây cột ở sảnh ngã xuống trên mặt đất, "Oa" một ngụm máu tươi phun ra, y còn muốn giãy dụa, vội vàng bò lên, mãnh liệt ngẩng đầu, chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên, dường như Dương Phàm... đang rút đao?

Một tia tơ máu, ở hai đầu lông mày Dương Quân đột nhiên thoáng hiện, Dương Quân ngẩn ngơ, đầu đột nhiên vỡ thành hai mảnh. Mắt thấy tình cảnh ghê rợn như vậy, Phù Thanh Thanh sợ tới mức thét lên một tiếng, nhảy dựng về phía sau, khiến ngay cả Lý Long Cơ cũng giật nảy mình:

- Hay... đao thật nhanh!

- Giết!

Động tác Dương Phàm nhìn như rút đao, hoá ra là tra đao vào vỏ.

- Nhị Lang!

Thượng Quan Uyển Nhi vui đến phát khóc, hân hoan nhào vào ngực của Dương Phàm.

Chính biến lần này và khi Thần Long chính biến hoàn toàn khác nhau, trong triều không có thế lực hưởng ứng, trong cung cũng không có thế lực hưởng ứng, từ Mai Hoa Nội Vệ bị Lý Hiển giải tán đuổi đi xuất cung, Uyển Nhi ngay cả muốn để lại cao thủ tại bên người hộ vệ cũng là không thể.

Hơn nữa chiếu theo kế hoạch, chỉ cần Dương Phàm có thể thuận lợi tiến cung, tất nhiên hắn sẽ chạy tới, ai lại nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn này. Mắt thấy lập tức sẽ thoát khỏi cái thân phận này, không còn làm bạn với đống sách vở này, từ nay về sau giúp chồng dạy con, làm nữ nhân hạnh phúc, chợt gặp nguy biến, Uyển Nhi sao lại không sợ. Cho đến giờ phút này nàng mới yên tâm, nhào vào ngực của Dương Phàm vui đến phát khóc.

Trong sân, Lưu U Cầu nghe thấy tiếng thét thất thanh bên trong, không khỏi kinh hãi:

- Mau, bảo hộ Quận Vương!

Dứt lời dẫn người định xông vào, Lý Long Cơ đã thấy rõ ràng mọi chuyện, lại sợ chuyện của Uyển Nhi và Dương Phàm bị nhiều người biết, lập tức quát to:

- Thủ ở bên ngoài!

Một tiếng quát rút lui, Lý Long Cơ mày nhíu chặt, nói với Dương Phàm:

- Đại tướng quân, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?

Lý Long Cơ hét lớn một tiếng, quát Lưu U Cầu, Lưu U Cầu đầy bụng nghi hoặc, nhưng cũng không dám kháng mệnh. Qua ước chừng hai nén hương, Lý Long Cơ ung dung đi ra khỏi Hoằng Văn quán, thản nhiên nói:

- Thượng Quan thị dựa vào Vi thị, tội không thể tha, tất nhiên phải đền tội, đem thi thể nàng đi.

Lưu U Cầu chấn động, không thể tưởng được Lý Long Cơ lại quả quyết giết chết, trong lòng lẫm lẫm đáp ứng một tiếng, khi gã đi vào sảnh, chỉ thấy trên mặt đất một vũng máu tươi, một cỗ thi thể đã dùng chiếu đậy lên, bó lại đâu vào đấy rồi.

Dương Phàm đứng ở một bên, ôn tồn an ủi ba cô cung nữ Phù Thanh Thanh:

- Bọn ngươi không cần phải lo lắng, quận Vương chỉ giết đầu đảng tội ác, sẽ không liên lụy người vô tội, các ngươi đi theo ta, đợi trong cung yên ổn, muốn đi hay ở tùy ý.

Lưu U Cầu khua tay nói:

- Người đến, đem thi thể mang đi.

Hai tên cấm quân lên tiếng trả lời mà vào đi nâng chiếu, một tên nhấc cao lên, trong chiếu lập tức lộ ra một đôi chân to, lại còn mang giày của nam nhân, Lưu U Cầu hoảng sợ, vội vàng quát:

- Dừng lại!

Lưu U Cầu quay đầu liếc mắt nhìn ba cung nữ theo phía sau Dương Phàm rời đi, gặp trong đó có một người cúi đầu đi vội, dáng người kia dường như...

Lưu U Cầu nào dám lộ ra, vội vàng quay đầu lại, thầm nghĩ:

- Quả nhiên, quận Vương đối với Thượng Quan Chiêu Dung có ý nha. Lần này trộm long chuyển phượng, e là Thượng Quan Chiêu Dung phải cải danh đổi họ, bị quận Vương thu lấy độc chiếm nhét vào hậu cung rồi.

Lưu U Cầu vội vàng đi đến cửa sổ giật xuống hai tấm màn che, nhét vào hai đầu chiếu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ: "Ý! Cửu di kia của ta kia là một quả phụ tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp, quận Vương vừa có ham mê như vậy, không bằng ta tìm cơ hội dẫn kiến dẫn kiến..."

Bình Luận (0)
Comment