Hành động này của Dương Phàm là để dạo chơi khắp trời đất, thả lỏng người, trên đường không phải dẫn theo con nít đi tham quan thắng cảnh, ra vào lý phường, cảm nhận phong tình ở địa phương, chính là cũng với A Nô và Uyển Nhi, hai tiểu mỹ nhân leo đèo vượt núi, gảy đàn uống rượu, tận hưởng lạc thú thân mật, đi kiểu này vốn không nhanh chóng được.
Nhưng đường thủy chung quy cũng thuận lợi, sau vài ngày là đến phụ cận Lạc Dương. Dương Phàm muốn đổi thuyền nhỏ để đi, theo các kênh Lạc Thủy chạy thẳng tới thành Lạc Dương. Đến Lạc Dương muốn dạo chơi chốn cũ một phen, lại không ngờ trên sông lớn quan ải trùng trùng, trạm gác liên tiếp, hai bên bờ đại đội binh sĩ hung hăng, kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Dương Phàm lần này đi ngao du không đi thuyền quan, cũng không thông báo với quan phủ ở địa phương, do đó không một ai biết trên chiếc thuyền này lại chính là đương triều Phụ quốc Đại tướng quân, Dương Phàm lại không muốn bại lộ thân phận, vì thế cũng bị giữ lại ở đầu cửa kênh. Mới đầu Dương Phàm còn không để ý, nhưng đã qua một ngày một đêm mà vẫn chưa được đi, liền cảm thấy có gì đó không đúng, mới lập tức sai người cầm tấm phù của hắn đi gọi quan địa phương.
Đang kiểm tra ở trên sông lớn chính là một Huyện úy của huyện Hà Nam, một tiểu quan cửu phẩm, đột nhiên nghe nói đương triều phụ quốc Đại tướng quân bị y chặn ở cửa kênh một ngày một đêm liền sợ tới mức rắm ra quần, cuống quýt cầm tấm Ngư phù lạnh như sắt kia, leo lên thuyền lớn thỉnh tội.
Dương Phàm thấy vẻ mặt y sợ hãi, cười an ủi:
- Thiếu phủ chớ có lo sợ, Dương mỗ lần này đi ngao du chỉ muốn cùng người nhà đi đây đi đó, không muốn kinh động tới quan phủ, nghênh tới đón lui thiệt là không được tự do. Là Dương mỗ giấu giếm thân phận, thiếu phủ có tội gì đâu. Tin tức của Dương mỗ lúc này thiếu phủ biết là được rồi, không cần quá phô trương.
Tên Huyện úy kia cuống quít xác nhận, bây giờ Dương Phàm mới hỏi:
- Lạc Dương đã xảy ra chuyện gì, tại sao phải đề phòng nghiêm ngặt như vậy?
Huyện úy vội vàng bẩm báo cho Dương Phàm một hồi, Dương Phàm mới hiểu được nguyen do: Tiếu Vương Lý Trọng Phúc làm phản rồi!
Lý Hiển có bốn người con trai, con cả Lý Trọng Nhuận bởi vì chỉ trích Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông vài câu, cùng với muội muội và em rể đều bị Võ Tắc Thiên hành hình bằng gậy đánh tới chết. Con thứ Lý Trọng Tuấn vì liên tục chịu đựng sự cười nhạo và lăng nhục, nên phẫn uất mà làm loạn trong cung, bị giết chết ở Chung Nam Sơn. Con thứ ba là Lý Trọng Phúc, bị Vi hậu ghét bỏ, đuổi tới Lĩnh Nam làm Vương. Đứa con thứ tư, Lý Trọng Mậu làm Hoàng đế thứ mười tám, bây giờ đã trở về Ôn Vương Vinh an dưỡng ở kinh thành.
Lý Trọng Phúc ở Lĩnh Nam vẫn luôn không an tâm, từng dâng thư lên phụ thân Lý Hiển thỉnh cầu được về kinh, Lý Hiển tức giận mà chết, Vi Hậu chuyên quyền, lập Lý Trọng Mậu làm Thiếu Đế hậu, Lý Trọng Phúc ở Lĩnh Nam có chút rục rịch, nhưng khiếp sợ quyền uy của Vi Hậu nên y không dám làm bậy.
Nhưng không ngờ chưa được bao lâu, Vi Hậu cũng chết, Tương Vương Lý Đán lên làm Hoàng đế. Lý Trọng Phúc đang xây dựng thế lực dưới Vi hậu như hổ, đối với người chú tính tình luôn ôn hòa, điềm đạm, lại ít khi giao thiệp qua lại này không hề có chút sợ sệt. Trong suy nghĩ của y, y tuy không phải là con trai trưởng của Lý Hiển nhưng cũng là con lớn của Lý Hiển, Lý Hiển băng hà, thì cũng nên do y lên Hoàng đế, hiện nay tứ đệ vai thấp kém, ngôi vị lại càng nên nhường cho y chứ không phải là thúc phụ, trong sự bất bình, dã tâm đột nhiên nổi lên.
Bên cạnh Lý Trọng Phúc có vài tên mưu sĩ không tự lượng sức mình, cũng mong đợi Tiếu Vương đăng cơ, bọn chúng có thể cá vượt vũ môn. Theo bọn chúng, Tiếu Vương hiện nay là con cả của tiên đế, là người thừa kế hợp pháp nhất ngôi vị Hoàng đế, chỉ cần Tiếu Vương hô hào một tiếng, thần dân thiên hạ nhất định hưởng ứng, chỉ cần hành động một lần là đoạt được ngôi vị Hoàng đế.
Vì vậy, mấy tên mưu sĩ rất ngu ngơ rất khờ dại này giật giây Lý Trọng Phúc, mang theo hai mươi mấy tên vệ sĩ, thay thường phục lặng lẽ lẻn tới đất của Phiên Vương, bí mật tiến vào Lạc Dương, trốn trong nhà của em rể y là Bùi Tốn, tích cực liên lạc với một vài viên quan bị thất thế trong cuộc chính biến, tính toán mưu phản.
Trong tưởng tượng của Lý Trọng Phúc, chỉ cần y chạy tới Lạc Dương, bằng chính thân phận và huyết thống cao quý của y, xâm nhập vào quân doanh, đại quân sẽ lập tức làm phản, giết chết quân chiếm giữ Lạc Dương, chiếm lĩnh Đông Đô, hiệu lệnh thiên hạ, mũi quân thẳng tiến tới Quan Trung, thiên hạ đi theo cờ nghĩa là điều chắc chắn, hành sự như vậy không phải kiêng nể gì.
Trong khi y đang liên lạc với mấy quan viên thất thế, căn bản không chú ý giữ bí mật, hàng xóm láng giềng không ai là không biết, hẳn nhiên là có người đem tin tức báo cho huyện phủ Lạc Dương biết.
Hai huyện Lạc Dương và Hà Nam dưới hạt Đông Đô Lạc Dương, nơi này đang dưới sự quản lý của huyện Lạc Dương. Huyện lệnh Lạc Dương Mục Thừa Hiên nghe tin liền kinh ngạc một phen, vội vàng phái một tên mục đầu chuyên đi bắt người đi tới nhà phò mã Bùi Tốn tra xét. Kết quả tên mục đầu này không cần tra hỏi, còn chưa đi tới cửa chính, đã nhìn thấy Tiếu Vương Lý Trọng Phúc mang theo vài tên mưu sĩ đi rêu rao khắp nơi, thậm chí ngay cả việc xưng hô với nhau cũng không them che dấu.
Tên mục đầu này đã làm nha sai cả đời người, lần đầu xử lý vụ án mưu phản, cũng là lần đầu gặp một đám phản nghịch ngu xuẩn đến cực hạn như vậy, lập tức quay thẳng về bẩm báo với huyện lệnh, huyện lệnh Lạc Dương suy xét tới thân phận cao quý của Tiếu Vương, không dám tự ý làm bậy, lại bẩm báo lên quan trấn giữ Lạc Dương là Liễu Tuẫn Thiên.
Tên Liễu Tuẫn Thiên này cũng được coi là một cây đại thụ trong chính đàn, lúc trước vốn là tâm phúc của Võ Tắc Thiên, nhưng Võ Tắc Thiên ở tại Lạc Dương, còn gã thì ở Trường An xa xôi, phe phái dấu vết cũng nhạt dần. sau vài lần gặp sóng gió, gã hoặc là rất may mắn đứng ở đúng đội ngũ, hoặc là vì không ở trung tâm để chịu sự liên lụy, bây giờ đế đô đã dời về Trường An, gã lại bị phái đến Đông Đô Lạc Dương đảm nhiệm Lưu thủ.
Gã giữ chức Lưu thủ ở đây vốn là phụ trách giám sát các quan viên gây rối, đâu có để ý đến một Vương gia thất thế, lập tức lệnh cho Trưởng sử Lạc Châu dẫn quân đi bắt về.
Lý Trọng Phúc bị chấn động, vội vàng chạy khỏi Bùi gia, thẳng đến quân doanh tả hữu, nghĩ rằng Vương Bá một khi bị kinh ngạc, đại quân lập tức sẽ phản chiến, chứ không hề nghĩ mọi chuyện hoàn toàn không hề giống như tưởng tượng của y, cửa lớn quân doanh đóng chặt, mũi tên bắn xuống như mua, vốn không cho y tới gần.
Lý Trọng Phúc bất đắc dĩ lại chạy đến Tả Dịch môn của thành Lạc Dương, định bắt chước theo cách Lý Đán làm Thần Long chính biến rồi đoạt lấy binh quyền của Nam Nha, giành lấy binh quyền của quân phòng thủ , kết quả Tả Dịch môn cũng đóng chặt cửa lớn, không hề để ý tới y.
Lý Trọng Phúc phẫn nộ, lệnh cho tả hữu thị vệ đi vơ vét củi định đem cửa cung đốt sạch, vừa mới tìm được vài bó củi, còn chưa kịp châm, quan binh thuộc quân doanh lân cận đã nhận được lệnh của Liễu Lưu thủ thành Lạc Dương, đem quân tới bắt y về.