Mỗi buổi sáng, tăng nhân chùa Bạch Mã và đội cao thủ cấm quân đều tổ chức một trận thi đấu đối kháng, buổi chiều thì tự tiến hành luyện tập
Đối với các hòa thượng chùa Bạch Mã mà nói cùng với đội mạnh như vậy giao đấu, thật là một cơ hội để nâng cao năng lực, gần như sau mỗi cuộc thi đấu bọn họ đều rút ra được một ít kinh nghiệm, hiểu thêm được một ít cái gì đó. Những thứ mới được lĩnh hội ngay lập tức không thể biến thành những cơ hội để nâng kết quả, nhưng nó ngay tức khắc được tiếp thu ghi nhớ trong đầu có thể về lâu về dài giúp nâng cao thực lực của bọn họ..
Đối với Tiết Nột, Địch Quang Viễn và các cao thủ cấm quân mà nói, cùng tăng nhân chùa Bạch Mã đọ sức cũng không phải là không giúp ích được gì. Bọn họ là các cao thủ đánh cầu được tuyển chọn ra từ trong cấm quân, bình thường thi đấu trong nội bộ thì rất hiểu rõ trình độ của mọi người, mà nay Dương Phàm và Sở Cuồng Ca thì bọn họ lại chưa quen thuộc.
Hai người đó một người sử dụng đấu pháp thô lỗ, mạnh mẽ, một người thì sử dụng kỹ thuật tinh tế, điêu luyện, là những sở trường mà trước đó họ không quen thuộc, cho nên mỗi lần thi đấu, để tăng mạnh khả năng đối kháng, bọn họ đều rút về một nửa đội viên, chỉ điểm trận năm người, lấy năm người đấu với mười người, toàn lực chiến đấu, như vậy thực lực của hai bên không có nhiều khác biệt, kết quả chỉ tương đương nhau.
Mấy ngày nay Mã Kiều đã bị mọi người gần như hoàn toàn không để ý tới, không ai biết gã ở đâu. Cho tới tận bây giờ gã cũng không phải là tiêu điểm chú ý của mọi người. Mỗi ngày Mã Kiều cũng ở trong Tháp Lâm yên tĩnh không một bóng người luyện công phu, chờ đám người Dương Phàm mồ hôi mồ kê từ trên sân bóng trở về thì Mã Kiều cũng như thế từ trong Tháp Lâm đi ra, cũng ướt rượt cứ như là mới từ trong nước chui lên.
Phía sau chùa Bạch Mã có một dòng suối từ trong núi chảy ra, mùa thu trời đã lạnh một chút nhưng vào lúc giữa trưa vẫn có phần ấm áp, hơn nữa bọn họ sức lực cường tráng, ở bên bờ suối mình trần tắm rửa cũng không thấy rét lạnh
Sau khi kết thúc trận đấu là đã đến trưa. Dương Phàm cùng đám người túm năm tụm ba đi vào bờ suối tắm rửa. Mã Kiều lúc này cũng nện bước mệt mỏi từ trong Tháp Lâm đi ra.
Dương Phàm và Mã Kiều đứng ở chỗ một vũng nước mà tắm rửa, Dương Phàm múc nửa thùng nước dội ào ào lên đầu, lại lấy ruột mướp chà lên ngực quay qua Mã Kiều nói:
- Ngươi có thể chịu khổ, ta an tâm. Tuy nhiên chín quá hóa nẫu. Mỗi ngày luyện cho tới trưa là đủ rồi, buổi chiều và buổi tối thì thôi không luyện nữa. Chốc nữa, ta sẽ dạy người phương pháp rèn luyện sức eo và lực chân. Lại đây, kỳ lưng giúp ta!
Mã Kiều đỡ lấy miếng xơ mướp, Dương Phàm vịn vào một tảng đá, Mã Kiều sau lưng vừa ra sức kỳ lưng cho hắn vừa nói:
- Được! mấy ngày nay luyện tiếp ta cảm giác mỗi khi xuất đao có chỗ khác biệt. Ta cũng không rõ lắm. Ngược lại, không thấy sức lực của mình mạnh thêm mà chỉ là cảm giác…
Ừ! Trước kia một đao chém xuống, ta chỉ có thể sử dụng lực cánh tay, mà hiện tại dường như sức lực cả người dồn ở trên tay, mỗi khi chém xuống một đao, chẳng những xuất đao có lực hơn mà tốc độ lại cực nhanh, biện pháp người dạy ta quả là cao siêu. Ta muốn dốc lòng luyện tập công phu cho tốt.
Trong quân đội dù sao cũng rất coi trọng thân thế. Cho dù là Tiết Nột, Địch Quang Viễn bọn họ tất nhiên có một người cha tài giỏi nhưng tự mình cũng phải có bản lĩnh thực sự, chỉ có luyện được một bản lĩnh thật sự xuất sắc thì mới có cơ hội nên người.
Dương Phàm cười nói:
- Thế là được rồi. Trở về ta với ngươi tới phường Tu Văn một chuyến, đem tính toán của ngươi nói cho đại nương nghe, đại nương mà biết nhất định sẽ rất vui, bà ấy sẽ đỡ phải có áp lực làm đồ chơi nhỏ để bán. Mắt của đại nương nhìn đã không còn tốt, ngươi muốn cưới vợ, tốt nhất nên dựa vào bản lĩnh của mình đi!
Mã Kiều chà xát xong lưng cho Dương Phàm, đổi cho Dương Phàm kỳ lưng cho gã. Mã Kiều tay vịn tảng đá, hơi khom người nói:
- Ừ! Ta nghe ngươi, ngươi thật có bản lĩnh. Xem ra Khâu Đại tướng quân cũng rất thích thú ngươi, tương lai tiền đồ của ngươi sẽ rộng lớn đó, huynh đệ chúng ta cùng nhập ngũ. Một ngày kia đều làm Đại tướng quân, làm rạng rỡ tổ tông, để phúc cho con cháu, ha, ha, ha….
Hai người vui vẻ cười rộ lên.
- Các ngươi đang nói gì mà cười vui vẻ vậy.
Sở Cuồng Ca theo bờ suối đi đến tươi cười hỏi, chưa kịp nghe bọn hắn trả lời đã lại nói:
- Lê Đại Ẩn và Ngụy Tam nhiều năm không gặp ta, muốn mời ta ra ngoài uống rượu, Lã Nhan và Cao Sơ cũng muốn đi cùng, thế nào, ngươi và Kiều Ca có muốn đi chung không?
Dương Phàm hỏi:
- Cũng được, đã định đi đâu chưa?
Sở Cuồng Ca nói:
- Hai người bọn họ sống ở trong quân doanh, chưa biết những tiệm rượu trong thành Lạc Dương này. Mỗ ngày thường trông thấy đều là quán cơm nhỏ, ra khỏi chùa Bạch Mã chúng ta cứ tìm một quán là được.
Dương Phàm cười nói:
- Ta cũng biết một nơi, không khí thanh tịnh, rượu và thức ăn hương vị không tệ!
Sở Cuồng Ca cười nói:
- Tốt! vậy phiền ngươi dẫn đường rồi.
Dương Phàm vỗ vào mông Mã Kiều một cái cười nói:
- Đừng có mà nhổm lên, chà xát kỳ cọ lại rồi mau mặc quần áo, chúng ta đi uống rượu!
Dương Phàm không kỳ cọ nữa, mặc quần áo vào, xách theo thùng gỗ, dụng cụ cọ rửa trở lại chùa Bạch Mã, còn chưa tiến vào thiền phòng, Vương Đồng Kiểu đã cưỡi một con bạch mã cười hì hì chặn lại, hướng về phía hắn chào hỏi nói:
- Tiểu Phàm, La tướng quân, Tiết đại ca chúng ta muốn đi “Trâm túy lầu” uống rượu, có muốn đi cùng không?
Dương Phàm từ ngày cùng tiếp xúc với bọn họ đã phát hiện ra, mười cao thủ đánh cầu cấm quân này trên cơ bản là chia làm hai tốp. La Khắc Địch, Tiết Nột, Địch Quang Viễn đều là con quan nên về một phe, Lê Đại Ẩn, Ngụy Dũng, Cao Sơ, Lã Nhan là một phe. Hai bên tuy không có đối lập nhau, nhưng mà bọn họ đi đứng nằm ngồi tự nhiên mà tụ tập lại một tốp.
Thế gọi là con người chia bè phái, con vật lấy tụ tập theo bầy đàn. Không giống nhau về xuất thân gia cảnh, địa vị khiến cho giữa họ tự nhiên mà hình thành một khảng cách, đó là lý do tạo nên việc khác nhau trong đối xử.
Dương Phàm ngẩn ra không đáp:
- Thật không may rồi, tại hạ đã hẹn với Sở Ca huynh và một số người cùng nhau đi uống rượu, hôm khác có cơ hội sẽ cùng Tiết huynh, Vương huynh uống rượu thỏa thích nhé.
Vương Đồng Kiểu có chút bất ngờ cười ha hả nói: - Cũng được, vậy ngày khác tụ tập, chúng ta đi trước đây!
Nơi Cửa miếu, một đám người La Khắc Địch, Tiết Nột đã ngồi trên lưng ngựa xem chừng chờ đợi y.
Vương Đồng Kiểu đánh ngựa đi rồi, Mã Kiều vội la lên:
- Ngươi đúng là tên ngốc, người ta có ý tốt mời ngươi sao lại từ chối? Những người này không phải con trai của Vương hầu thì cũng là con của tướng môn, nếu ngươi có thể cùng bọn họ kết bạn, về sau tiền đồ của ngươi rất có ích, ngươi sao vậy…
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ta vừa đồng ý đi cùng Sở huynh, sao lại lỡ hẹn? Đi thôi chúng ta chuẩn bị một chút, cũng phải ra cửa.
Lúc này, Sở Cuồng Ca từ chỗ ở của y đi ra, xa xa thấy Vương Đổng Kiểu và Dương Phàm nói chuyện sau đó bọn họ lập tức rời khỏi chùa Bạch Mã, đi nhanh như gió, bụi bay mù mịt. Sở Cuồng Ca đi tới nơi hỏi:
- Vương Đô Úy sao vậy?
Mã Kiều bật thốt lên:
- Bọn họ mời Tiểu Phàm cùng đi uống rượu, cái tên ngốc này từ chối rồi.
Sở Cuồng Ca rất bất ngờ, nhìn vào mắt Dương Phàm liếc một cái nói:
- Những người này không phú thì quý, ngươi thật không nên từ chối, nếu có thể cùng bọn chúng xưng huynh đệ, sẽ giúp ích rất lớn cho con đường làm quan sau này của ngươi. Huynh đệ chúng ta đâu có phải người ngoài, muốn uống rượu thiếu gì cơ hội?
Dương Phàm cười nói:
- Sở đại ca cũng nói những lời tầm thường vậy? Đừng nói nữa, ngươi xem Lê huynh, Ngụy huynh bọn họ chuẩn bị xong chưa, chúng ta lên đường đi!
***
Phường Quy Đức phía nam thành Lạc Dương, trong rừng cây vẻ tĩnh lặng có một tòa lầu nhỏ hai tầng màu đỏ, vẫn đứng sừng sững ở đó.
Trong rừng, cây Tiêu Tiêu to lớn, lá xanh cũng đã nhuốm màu sắc cuối mùa thu, cảnh sắc càng trở nên trầm lắng, và ảm đạm. Vì thế tòa lầu đỏ thêm chút tươi tắn nhưng hiu quạnh.
Tòa tửu lâu này vốn bình thường cũng ít khách nhân lui tới, chỉ có một số ít văn nhân, con đường quan lộ lận đận, tránh mưa gió đường đời mới ở đây làm thơ, ngâm thơ mà chút hết tâm tư chua xót chất chứa trong lòng, giờ thì càng không có ai.
Lúc này, Dương Phàm, Sở Thiên ca, Ngụy Dũng, Lê Đại Ẩn, Mã Kiều, cả đám thúc ngựa thẳng đường chạy tới, trong tửu lâu vắng tanh, chả có một người khách nào.
Bống nhiên xuất hiện bảy vị khách hàng, lão chủ quán cũng không tỏ vẻ vui mừng hay sợ hãi, đại khái là ở tại nơi này, trong rừng, ngày rộng tháng dài, chả suy tư gì, tâm tư bỏ mặc chuyện thế gian, nên không quan tâm đến đến chuyện thiệt hơn.
Đây cũng chính là chủ ý của Dương Phàm, bởi vì nơi này khách nhân vốn đã ít, gần đây càng ít đi. Trong tửu quán cũng không có chuẩn bị thức ăn phong phú gì, tuy nhiên rượu ở đây vẫn rất ngon. Vài miếng thịt nguội, hai hũ rượu ngon, bảy người bọn họ chiếm cả một tầng lầu nhỏ, uống rượu, to mồn lớn tiếng đàm tiếu thoải mái, khoái chí vô cùng.
- Đại ca chén rượu thứ nhất này tiểu đệ kính người trước. Tiểu đệ đã nhiều năm không uống một chút rượu, nhưng hôm nay… tiểu đệ nhất định phá giới uống cho thỏa thích, tiểu đệ ta…
Lê Đại Ẩn nói đến đây, lời nói bỗng nhiên nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy xuống đám râu ria xù xì trên mặt.
Sở Cuồng Ca nhăn đầu lông này không vui nói:
- Lê Đại Ẩn, ngươi làm cái gì vậy, việc kia sau này đừng nhắc đến nữa, gặp lại ngươi huynh đệ của ta, đây là một chuyện tốt. Nếu ngươi cứ đem chuyện này nói đi nói lại ta sẽ thật sự không được tự nhiên.
Ngụy Dũng vội nâng chén nói:
- Đại Ẩn, Sở đại ca sắp trở lại cấm quân, huynh đệ chúng lại ở cùng một chỗ, đây là việc vui a! Hôm nay chúng ta hãy chúc mừng Sở đại ca, coi như là đón gió sớm đi, việc vui như thế đừng có sướt mướt, không hay đâu!
- Được, được, hôm nay là ngày vui mừng của đại ca. Huynh đệ… huynh đệ không nói gì nữa, huynh đệ kính đại ca một ly!
Lê Đại Ẩn trong tiếng cười mang theo nước mắt, giơ chén lên môi run run, uống một hơi cạn sạch.
Sở Cuồng Ca vỗ vỗ vào vai gã, cũng nâng chén lên uống hết, ba người kia cũng vậy mỗi người một ly.
Ngụy Dũng nâng chén đề xướng nói:
- Chén rượu thứ hai này, chúng ta kính Dương huynh đệ, lão đệ, qua tết Nguyên Tiêu chúng ta chính là đồng chí huynh đệ. Tiết sư và Khâu soái đối với ngươi coi trọng như vậy, tiền đồ không thể lường hết được, làm ta hâm mộ a! chén rượu này ngươi nhất định phải uống.
Dương Phàm cười dài giơ chén lên nói:
- Ngụy tam ca, trong huynh đệ chúng ta, ta tuổi tác nhỏ nhất, không có kinh nghiệm, chưa làm được gì tốt phải là ta mời rượu các ngươi. Nói Tiết sư, Khâu sư coi trọng ta, ha hả, chỉ là công phu trên sân đánh cầu chẳng qua là giúp vui cho người ta thôi. Làm sao có thể so sánh với các ngươi, nhiều vị sa trường bách chiến. lập nhiều công lao, vài vị huynh trưởng đều là xuất thân nghèo hèn hiện giờ có được vị trí như vậy đều dựa vào công trạng của mình, tiểu đệ trong lòng bội phần khâm phục!