Sau khi trận đấu đã kết thúc, các tướng sĩ vây quanh tình cảm vẫn dâng trào, chửi lấy chửi để, sứ giả,võ quancủa Hồi Hột ở Lạc Dương, cùng với đám thương nhân người Hồi Hộtcũng nhận lời mời tới xem trận so tài chẳng ngại thân cô thế quả, cũng đánh trống lớn tiếng, reo hò chế giễu lại, âm thanh của họ bị chìm ngập bên trong tiếng mắng chửi ầm ầm vang trời, căn bản là không nghe được.
Trận đấu này đượng nhiên là dân tộc Hồi Hột thắng, tuy nhiên giành được thắng lợi cũng thê thảm vô cùng, bọn họ chắc chắn chiếm giải ba, không có đường nào để leo cao hơn. Võ Hậu nghiêm nghị cảnh báo cho Thổ Phiên và cấm quân, không thể lại để xảy ra tình thế như trận giữa chùa Bạch Mã và Hồi Hột. Thổ Phiên tràn đầy tự tin, hiển nhiên đồng ý, cấm quân cũng là vâng dạ nghe chỉ.
Mọi người trong đội dân tộc Hồi Hột và chùa Bạch Mã được khiêng xuống đi trị thương. Năm trước thi đánh cầu chắc chắn đã có người trong thi đấu kịch liệt tranh đoạt mà bị thương, cho nên theo tiền lệ bên ngoài sân đấu đều có ngự y chờ khám, chữa thương. Nhưng mà năm vừa rồi chưa từng xuất hiện tiền lệ gần như tất cả các đội viên của hai đội bóng đều bị thương.
Hiện giờ lại không giống như vậy, bị thương đâu chỉ hai mươi danh thủ, mà ngay cả những cầu thủ lần lượt được vào thay thế cũng đều thương tích chồng chất. Hai ngự y mang không đủ thuốc, thuốc trị thương cũng không đủ, bọn họ một mặt phái người đến Thái Y viện lấy thuốc, một mặt thì tiến hành chữa trị trước.
Mặc dù nói tăng nhân chùa Bạch Mã ngày thường dáng vẻ bệ vệ, kiêu căng, ngang ngược, là một đám người diễn trò đáng ghét như quỷ, nhưng so với các cầu thủ dân tộc Hồi Hột, về mặt cảm tình muốn gần gũi hơn, cho nên hai ngự y “Rất không giác ngộ” mà đem “Bạn bè quốc tế” ném qua một bên, ưu tiên chữa trị cho đồng bào mình.
Bọn họ điều đồng nhân lực và dược liệu vội trị thương cho người chùa Bạch Mã, những người bị thương của dân tộc Hồi Hột này nằm ở đằng kia không tránh được rên rỉ, khóc thét. Lúc này đã gần chính ngọ, Thái Hậu và Hoàng đế, cùng với phần đông các hoàng thân quốc thích, quan lớn quyền quý đều đi dùng cơm trưa, những người khác cũng phải đi ăn cơm trưa, trận đấu thứ hai liền định lại sau giờ ngọ.
Chờ mọi người ăn cơm trưa xong. Đám người Thái Y viện mới thong dong chậm chạp đi đến. Người bệnh của dân tộc Hồi Hột rốt cuộc cũng nhìn thấy cứu tinh, nhưng các cứu tinh khi trị liệu cho đám người bọn chúng cũng là chữa trị cho qua loa, mà ngay cả lúc trước ăn cơm trưa, đầu bếp mập mạp cũng nhướng lông mày, mắt liếc ngang, cầm cái thìa chia cơm đập đập thùng thùng ầm ĩ, cứ như là cho heo ăn vậy, làm cả đám người Hồi Hột tức giận đến đau cả dạ dày.
Buổi chiều bắt đầu thi đấu, chính là trận đấu giữa đội mạnh nhất Đại Đường, đội cấm quân và đội đệ nhất thiên hạ Thổ Phiên.
Bởi vì đội Cấm quân là đội của chính các tướng sĩ, cho nên các tướng sĩ xem trận tranh tài này vô cùng nghiêm túc. Nếu như nói trận vừa rồi là mọi người chủ yếu xem náo nhiệt, vậy thì cuộc tranh tài lần này mới đích thực là tiêu chuẩn thi đấu đánh cầu cấp cao.
Hai bên đều đã thể hiện trình độ cao, tài cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa, kỹ thuật đánh cầu và kỹ thuật phối hợp đồng đội, đó chính là nỗ lực thi triển qua lại cùng nhau và phối hợp đẹp mắt ở mỗi một cử động, mỗi một di chuyển. Bất kể là tuấn mã bốn vó tung bay, ngươi và ta hào khí tranh đoạt quyết liệt, vẫn cầm gậy tư thế bừng bừng thi đấu, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, hoan hô reo hò ủng hộ.
Dương Phàm nhận thấy, toàn đội Cấm quân dốc hết sức lực để thi đấu trận này, đánh cho biết tròn, biết méo, cho dù là phát huy kỹ thuật cá nhân hay phối hợp đồng đội đều đạt trình độ cao nhất, đây mới là tiêu chuẩn đích thực của đội Cấm quân. Nếu lúc trước cùng chùa Bạch Mã đọ sức họ mà xuất ra sức mạnh như vậy, chùa Bạch Mã làm sao có thể mà chỉ hơi yếu thế, cơ bản mà nói chính là theo không kịp.
Nhưng trái ngược đối với đội Cấm quân, đội Thổ Phiên lại càng tốt hơn. Nói chính xác Đội Cấm quân họ thiếu một nhân vật dẫn đầu làm linh hồn của đội. Giống như Dương Phàm ở trong trận đấu đá cầu tạo ra ảnh hưởng, bọn họ thiếu một nhân vật trụ cột dẫn dắt, nhân vật này ở trên sân bóng có tác dụng tương đương với soái kỳ, tương đương với trống trận. Vốn có thể khích lệ sĩ khí, có tác dụng phấn chấn lòng người.
Loại nhân vật dẫn dắt này ở trong đội yếu không hề có tác dụng ảnh hưởng đến toàn cục diện thắng bại. Nhiều lắm thì giống như Dương Phàm ở trong trận đá cầu phô diễn một chút kỹ thuật cá nhân điêu luyện, nhưng ở trong một tổng thể đội ngũ trình độ lớn mạnh lại có tác dụng không thể lường được. Như vậy nhân vật dẫn dắt một khi ra nhập vào đội ngũ, có thể nói đội ngũ sẽ hóa thành một thanh thiết chùy lớn, hiện tại sẽ khiến đầu chùy bằng phẳng trở nên bén nhọn, do cây búa đã biến thành cây chùy.
Tiết Nột bây giờ trên thực tế tạo ra tác dụng dẫn dắt toàn đội, đấu pháp và chiến thuật của hắn không thể nghi ngờ cũng là vô cùng xuất sắc đấy, đối với toàn đội chỉ huy cũng cực kỳ cao siêu, nhưng hắn dù sao cũng gần bốn mươi, điềm đạm chắc chắn có thừa, chỉ có không đủ lòng hăng hái, ở trên sân bóng không chủ động khai triển lắm.
Mà Lý Trạm và Dã Hô Lợi, Địch Quang Viễn, Vương Đồng Kiểu, Ngụy Dũng, Lê Đại, Lã Nhan, Cao Sơ cả đám người ai cũng có sở trường riêng không được coi là vô cùng xuất sắc, chỉ có Hộc Sắt La thế tấn công sắc bén nhất, nhưng cũng như vậy khó có thể đạt tới hiệu quả như đao nhọn, hơn nữa bị Tiết Nột điềm tĩnh âm thầm quản chế, cho nên đội Cấm quân từ đầu đến cuối không công phá được mạng lưới phòng thủ dầy đặc của đối phương.
Trên sân đánh cầu, Dã Hô Lợi phạm một sai lầm nho nhỏ, bóng đã bị đối phương cướp mất, tiên phong của đội Thổ Phiên lập tức thúc ngựa vọt tới, người dẫn bóng chuẩn xác đưa bóng truyền tới trước ngựa của hắn, đột phá phòng tuyến của đội cấm quân, dẫn bóng thẳng hướng cầu môn mà tới.
Hậu vệ bên đội Cấm quân Ngụy Dũng, Lê Đại Ẩn, Lã Nhan, Cao Sơ bốn người nhanh chóng hợp lại phòng ngự, lúc này mới chặn được thế tấn công của hắn ta, đánh bóng về giữa sân, hai bên ở giữa sân tranh giành, va chạm đấu đá, tuy rằng có chút xung đột, tuy nhiên trong phạm vi trận đấu có thể chấp nhận được, tuy nhiên theo tốc độ đi lên của trận đấu, rõ ràng thấy trận đấu này do đối phương khống chế.
Thái Bình công chúa hơi hơi nhíu lại hàng lông mày thanh tú, nhéo cằm mà nói:
- Cứ tiếp tục thế này, tình hình đội Cấm quân không ổn a.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Thuật đánh cầu vốn là từ Thổ Phiên truyền tới, bọn họ so với chúng ta cao siêu hơn một chút, cũng hợp lẽ. Xem ra năm nay vị trí đội đánh cầu cao nhất sẽ bị bọn họ đoạt mất. Tuy nhiên, nói tới những cầu thủ đánh cầu trong đội Cấm quân năm nay so với thời điểm năm trước đã cao siêu hơn nhiều rồi.
Thái Bình công chúa không nói gì, chỉ là thật nhanh liếc mắt một cái nhìn Dương Phàm khoanh hai tay đang đứng ở bên sân, tập trung tinh thần mà nhìn hai bên so tài:
- Tiểu tử này người tốt nhất vốn có thể làm mũi nhọn tiên phong, đáng tiếc!Nếu như hắn ở trên sân trong trận đấu, toàn bộ cục diện tất nhiên có thay đổi.
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng thở dài
Trận tranh tài trên sân đang tiếp tục, do đội Cấm quân từ đầu đến cuối thiếu một nhân vật mạnh mẽ làm tiên phong, khó có thể phá thủng được lưới phòng ngự của đối phương, còn lúc nãy hai gã tiên phong tấn công cũng là linh hoạt sắc bén ép người, lúc hiệp một của trận đấu sắp sửa kết thúc, đội Thổ Phiên tấn công một bóng, hai bên xuất hiện tỉ số không đều nhau.
Sau khi hiệp hai mở màn, đôi bên tình hình vẫn như trước, đội cấm quân vẫn đem hết khả năng và nhuệ khí nhưng vẫn không đủ, khi đến giữa hiệp hai, Hộc Sắt La được Tiết Nột truyền cho một bóng, Địch Quang Viễn và Dã Hô Lợi lao xuống hỗ trợ, ba người cưỡi ba con ngựa tạo thành hình tam giác sắc bén như mũi tên, tiến sâu vào phòng tuyến của đối phương, đánh một bóng theo hình chữ S tuyệt đẹp vọt tới cầu môn, quả bóng bay vào trong cầu môn, san bằng tỉ số giữa hai đội.
Nhưng đến hiệp thứ ba hiệp thứ tư trong trận đấu, đối phương đầu tiên ghi được một bóng, sau lại hai bóng, mà trong lúc này đội cấm quân chỉ ghi được một bóng do Dã Hô Lợi đánh vào, điểm số của hai bên biến thành bốn – hai. Hai hiệp cuối cùng trong trận đấu, đội cấm quân càng xuống phong độ, cuối cùng kết quả kết thúc trận đấu là thua bốn – bảy.
Mặc dù lúc trước, tướng sĩ đội cấm quân không ôm quá nhiều hy vọng thắng lợi, nhưng bọn họ vẫn khát vọng có kỳ tích xuất hiện đấy, đến khi trận đấu kết thúc không ngoài dự đoán, các tướng sĩ ủ rũ, mấy nghìn người phía ngoài sân lặng ngắt như tờ, chỉ có phía bên đài của của đại sứ Thổ Phiên và một số người Thổ Phiên là reo hò, hoan hô mừng thắng lợi… Toàn bộ cuộc so tài Võ Tắc Thiên đều theo dõi, nhưng thắng hay bại dường như cũng không để ý, lúc trận đấu kết thúc Võ Tắc Thiên thản nhiên cười nói:
- Thổ Phiên đánh cầu quả nhiên cao hơn một bậc, năm nay Thổ Phiên lại đoạt giải quán quân rồi. Ha hả, người đâu, đem cúp vàng đến đây.
Sứ giả Thổ Phiên Kiệt Duy Hàng Khúc từ chỗ ngồi đứng lên, phủi quần áo một cái, dương dương đắc ý liếc mắt nhìn những người quyền quý Đại Đường ở đây, đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên, kiêu căng chắp tay, lặng lẽ cười nói:
- Ngoại thần tạ ơn Thiên Hậu ban thưởng! Ha hả, không phải ngoại thần khoe khoang, thuật đánh cầu của bản bang ta, trong thiên hạ tất nhiên không có ai có thể địch lại được đấy!
Trong lời nói của Kiệt Duy Hàng Khúc bộc lộ thái độ kiêu căng, văn võ đại thần Đại Đường có mặt ở đây đều tỏ ra giận dữ. Kiệt Duy Hàng Khúc dương dương đắc ý, không cho là phải. Lúc này cung nữ nâng cúp vàng đi đến, Võ Tắc Thiên hơi hơi khoát tay chặn lại, thản nhiên nói:
- Ban thưởng!
- Tạ ơn Thái Hậu ban thưởng!
Kiệt Duy Hàng Khúc vô cùng ngượng ngịu, ngượng ngịu nói một câu, hai tay áo phất một cái, cầm lấy cúp vàng, nở nụ cười hớn hở, đem cúp vàng giơ lên cao trên đỉnh đầu, những người Thổ Phiên ở đây lập tức phát ra một trận hoan hô reo hò náo nhiệt.
Sứ giả Thổ Phiên vòng ba vòng tại chỗ hướng ra toàn bộ khán đài phô bày chiến lợi phẩm của hắn, vừa định quay người đi, chợt hướng về phía bàn Võ Tắc Thiên thoáng nhìn, dừng bước chân nói:
- Thiên Hậu, Thượng Nguyên sang năm, có tổ chức thi đấu đánh cầu không đấy, Thổ Phiên ta tất nhiên vẫn muốn dự thi đấy, ngoại thần mạo muội, hay là trước tiên có thể thỉnh Thái Hậu quy định phần thưởng của sang năm a.
Nói như vậy, vốn là một hành động vô lễ. Võ Tắc Thiên có chút bất ngờ, đôi lông mày không khỏi nhướng lên tò mò hỏi:
- Không biết Kiệt Duy Hàng Khúc sứ giả muốn lấy vật gì làm phần thưởng đây?
Kiệt Duy Hàng Khúc nói:
- Thổ Phiên ta liên tiếp ba lần đạt được giải nhất đánh cầu, mỗi lần giải thưởng đều là một cái cúp vàng. Ngoại thần nhìn thấy trên cái bàn này của Thái Hậu cái cốc này hoa lệ khác thường, cảm thấy vô cùng thích thú, cái chén này vừa được Thái Hậu sử dụng, chắc là cực kỳ quý giá đấy, nếu năm sau ngoại thần có thể thắng được chén này đem về, tin rằng Tán Phổ nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Câu nói này vừa khỏi miệng. văn võ bá quan ở đây đồng loạt biến đổi sắc mặt. Thượng Quan Uyển Nhi liền lớn tiếng quát, Võ Tắc Thiên khẽ nhấc tay một cái, bỏ qua hành động của bọn hắn, nhẹ nhàng vuốt ve cái chén rượu con ở trên bàn kia, mỉm cười nói:
- Sứ giả Kiệt Duy Hàng Khúc có thể nhìn trúng cái chén “Kim Âu Vĩnh Cố” của trẫm ư?
Khi Võ Tắc Thiên nói đến “Kim Âu Vĩnh Cố” cố ý nhấn mạnh, Kiệt Duy Hàng Khúc lại đáp lời nói:
- Đúng vậy!
Võ Tắc Thiên tuy là trên mặt vẫn như trước mỉm cười nhưng trên khóe mắt hơi hơi giật vài cái, Thượng Quan Uyển Nhi dựa theo thói quen của nàng đoán biết Thiên Hậu đã thực sự nổi giận.
Kiệt Duy Hàng Khúc nói như thế trước mặt mọi người đã là xỉ nhục Đại Đường, hắn hướng về phía Thái Hậu chỉ định phần thưởng của trận so tài sang năm lại là hành vi cực kỳ vô lễ. Nhất là Võ Tắc Thiên đã gọi tên cái chén kia là “Kim Âu Vĩnh Cố”, nếu chỉ đích danh tên như vậy đã là ám chỉ Chén vàng này có ý nghĩa chính trị vô cùng trọng đại.
Kiệt Duy Hàng Khúc tuy không phải là người Trung Nguyên, nhưng hắn là sứ giả của Thổ Phiên, rất am hiểu văn hóa Trung Nguyên, không thể không hiểu ý tứ của những lời này, nhưng không ngờ hắn không có một chút do dự, cứ khăng khăng đòi cái chén này làm phần thưởng, cái này không chỉ là hắn không coi ai ra gì rồi mà còn là hành động cố ý khiêu khích.
Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng vuốt ve cái chén vàng. Cái chén kia là từ vàng ròng mà làm ra, hình tròn có ba chân như cái đỉnh, miệng bằng. Vòng theo miệng chén có khắc kiểu chữ triện “Kim Âu Vĩnh Cố”, trên thành trạm đầy hoa, nhụy hoa dùng chân châu và ngọc bích đỏ làm nguyên liệu để khảm vào. Hai mặt đều có hình rồng phun nước hoặc đầu rồng, trên có châu báu quý giá.
Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng vuốt ve một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt phượng nheo lại, nhẹ nhàng mà nói:
- Sứ giả Kiệt Duy Hàng Khúc cho rằng Thổ Phiên nhất định sẽ thắng sao?