Say Mộng Giang Sơn

Chương 139

- Uy vũ!

Trên sân, mấy nghìn tướng sĩ tiếng hoan hô phát ra như sấm “Uy vũ” tiếng động vang trời.

Năm người Thái Bình công chúa sử dụng phương pháp toàn lực tấn công vô cùng sắc bén, tất nhiên để đạt được như thế không chỉ cần bọn họ có kỹ thuật dẫn bóng và cưỡi ngựa cao siêu, cũng cần bọn họ nắm bắt được tình thế thay đổi trong nháy mắt ở trên sân bóng, mà năm người trong trận này đều có năng lực này.

Khâu Thần Tích lúc còn trẻ là một chiến tướng xuất sắc nhất trên sân đánh cầu. Năm đó Lý Thế Dân khi Đại Đường thi đấu đánh cầu đã từng cắt cử Khâu Thần Tích đi Thổ Phiên học kỹ thuật cưỡi ngựa đánh bóng, lão là người đầu tiên đem loại trò chơi này phổ biến thông dụng ở Đại Đường, thời đó lão ở trên sân đánh cầu nhiều lần đoạt giải quán quân, cũng vì thế mà được Đường Thái Tông khen ngợi.

Sở Cuồng Ca lại là một thành viên kiêu tướng đánh cầu xuất xắc nhất đời thứ hai của Đại Đường, nếu không phải bởi vì là y đắc tội với cấp trên mà bị đuổi khỏi quân doanh, thì với tài năng được bộc lộ trên sân đánh cầu của y thì y sớm đã là người đánh cầu đệ nhất ở Đại Đường. Lần này Đại Đường dự thi, y nhất định đương nhiên là nhân vật quan trọng rồi, trong trận tranh tài trên sân cũng chưa chắc sẽ đạt kết quả như vậy.

Còn Dương Phàm thuở nhỏ ở Nam Hải trên bãi biễn đánh cầu mây, đối với loại bóng mây bay bổng này đều có thể khống chế thoải mái, chế ngự được một cách thành thạo môn cưỡi ngựa đánh cầu này không phải nói chơi, tuy rằng hắn trong đám người này kỹ thuật cưỡi ngựa so với mọi người không bằng Khâu Thần Tích và Sở Cuồng Ca lão luyện, nhưng nếu luận về kỹ thuật dẫn bóng, Dương Phàm lại hơn hai người bọn họ.

Cho nên một khi Dương Phàm quen thuộc đấu pháp đánh cầu, dựa vào kỹ thuật dẫn bóng cao siêu của hắn đủ để bù lại những chỗ không bằng khác. Người kế nhiệm ngôi vị Khả Hãn Sử Na Tà Sắt La vốn là cầu thủ bậc nhất trong đội dự thi đánh cầu cấm quân về tranh bóng và phòng thủ, phong cách linh hoạt, sắc bén, cho nên bốn người này trong đánh cầu vô cùng am hiểu đấu pháp tấn công này.

Thái Bình công chúa thì cho dù là kỹ thuật cưỡi ngựa hay kỹ thuật đánh bóng đều vô cùng cao siêu. Vị đại công chúa Đại Đường này là một vị kiện tướng thể dục thể thao, tiêu chuẩn đánh cầu của nàng cho dù là đặt vào trong đội đánh cầu cấm quân kia cũng có thể xếp đến vị trí trung thượng.

Hơn nữa nàng là nữ lưu, lại là công chúa cho nên mặc kệ là nhìn từ phương diện nào người Thổ Phiên cũng không thể hung hăng tranh giành với nàng, nếu chẳng may làm cho nàng bị thương, hậu quả thật không thể tưởng tượng được. Đừng có nhìn sứ giả Thổ Phiên trước mặt Võ Tắc Thiên nhiều lần khiêu khích, nhưng bọn họ cũng không nghĩ thật sự muốn gây chuyện với Đại Đường đến độ không thể cứu vãn nổi.

Cho nên Thái Bình công chúa vốn có bao nhiêu chiến lực, ở trong trận đấu này đều có thể phát huy ra toàn bộ uy lực, huống chi nàng là thân nữ nhi, địa vị của nàng lại vô cùng cao quý, đối với toàn thể cầu thủ dự thi có được sự khích lệ vô cùng to lớn khác thường.

Trận bóng tiếp tục diễn ra, khi lúc hiệp thứ hai kết thúc, điểm số hai bên đã là sáu với năm.

Gần hai hiệp trong trận đấu, hai bên không ngờ tổng cộng có mười một trái bóng vào lưới, bởi vậy có thể thấy đấu pháp toàn lực tấn công mạnh mẽ kịch liệt đến thế nào.

Sáu so với năm, người Đường thắng sáu bàn, Thổ Phiên ghi năm bàn.

Lấy mười đấu với năm người, đối phương lại còn có một nữ nhân và một ông già, không ngờ lại bị rơi vào thế yếu?

Sứ giả Thổ Phiên Kiệt Duy Hàng Khúc cũng không nhịn được nữa, hiệp thứ hai vừa mới kết thúc hắn liền như bị lửa đốt dưới mông, vọt tới bên sân, dùng tiếng Thổ Phiên mà hét to lên, nghiêm khắc răn dạy tất cả các cầu thủ Thổ Phiên, không còn giữ chút phong độ nào của một vị đặc phái viên

Tà Sắt La nhìn Kiệt Duy Hàng Khúc lớn tiếng rít gào, hạ giọng nói:

- Kiệt Duy Hàng Khúc tức giận rồi!

Thái Bình công chúa cầm lấy túi nước uống một ngụm, mấp máy miệng, khe khẽ cưỡi nói:

- Chỉ sợ hắn bực tức đây! Hắn đối với đội Thổ Phiên thúc ép càng hung ác, đối với chúng ta lại càng có lợi!

Dương Phàm vui vẻ nói:

- Đúng rồi! Chúng ta ít người nên sợ bọn chúng có phòng ngự, chúng đồng loạt xông lên là lúc thời cơ đến, chúng mà sơ hở là chúng ta thắng, chúng ta đâu có muốn thua. Hiện giờ Kiệt Duy Hàng Khúc khí hỏa công tâm, nếu hắn gây áp lực với các cầu thủ đội Thổ Phiên cùng chúng ta toàn lực tấn công, hắc! ha hả!

Khâu Thần Tích khẽ mỉm cười, một đôi mắt hổ lim dim dường như hơi hơi nhẹ nhàng mà híp lên, từ từ mà nói:

- Nếu bọn họ cùng với chúng ta dùng toàn lực tấn công mà nói…, một khối sắt gỉ… Làm như thế nào mà luyện thành thép được?

Hiệp thứ ba của trận đấu, đây là hiệp tranh tài cuối cùng, thi đấu càng thêm kịch liệt rồi.

Thổ Phiên thua một bóng, mà đây lại là hồi tranh tài cuối cùng!

Nhận thức việc này, khiến tất cả thành viên đội Thổ Phiên đều điên cuồng, bọn họ mắt vằn tia máu đỏ, hung tợn mà nhào đến, ngoài sân số lượng người Thổ Phiên không nhiều nên khàn cả giọng dùng tiếng Thổ Phiên mà cổ vũ cho bọn họ

Bên sân, âm thanh tiếng trống trận, giống như từng trận sấm chấn động màng nhĩ người. Một người đàn ông đánh trống hai tay đã mỏi rồi, chỉ cần tay gõ thoáng chậm lại là lập tức có người nhảy vào thay hắn, người có thể đổi, trống không thể ngừng, trống trận ù ù, tất cả tướng sĩ đều vì đội của mình mà hăng hái hơn.

Số lượng người năm so với mười, điểm số sáu so với năm. Người Thổ Phiên luôn luôn tự cho rằng mình trên sân đánh cầu là vô địch nên cơ bản không thể chấp nhận kết quả điểm số này, cho nên ngay từ đầu hiệp thi đấu cuối cùng, bọn họ liền như sói, như hổ, chọn đấu pháp giống như người Đường, toàn bộ cầu thủ, toàn lực xông lên chém giết lập công.

Lấy mười đại cao thủ toàn lực tấn công, chẳng lẽ lại không thể theo kịp một bóng này, thậm chí vượt lên người Đường

Nhưng, đôi bên không nhường nhịn, lấy công đấu công, một chút thua kém cũng có thể quyết định thắng bại.

Bên phía Đại Đường tuy chỉ năm người, nhưng trong đó có bốn kiêu tướng, thực lực đều cao hơn người Thổ Phiên, Thái Bình công chúa tài nghệ so với bọn họ hơi kém hơn một chút, nhưng mà bọn họ lại không dám xúc phạm đến đấy, trong chiến đấu không lo bị trói buộc.

Bên phía bọn họ tuy có mười người, nhưng chiến mã chạy nhanh trên sân đánh cầu, ba, năm con ngựa cũng đủ để khống chế phạm vi lớn, khi bọn hắn chọn dùng đấu pháp toàn lực tấn công, nhân lực chiếm ưu thế cơ bản không thể nào phát huy được.

Hơn nữa, lúc này người Đại Đường đã vượt lên dẫn trước hơn một bàn thắng, tâm lý của toàn đội cũng khác.

Dẫn đầu, đội bóng Đại Đường từ xưa tới nay chưa từng có thành tích như thế, tiếp nữa là lấy năm địch mười mà dành được chiến thắng đủ để cười trên kẻ khác rồi, bởi vậy đám người Thái Bình công chúa tuyệt đối không sốt ruột, bọn họ bây giờ chỉ cần giữ được bóng, liền dùng kỹ thuật dẫn bóng khéo léo, và kỹ thuật cưỡi ngựa, dùng hết sức để kéo dài thời gian, đến nỗi cuộc tranh tài sắp kết thúc mà hai bên không ngờ đều chưa ghi thêm được một bóng nào, cũng như hai hiệp thi đấu trước, trong trận thường xuyên dẫn bóng tạo thành những đường bóng đẹp mắt, dứt khoát đối lập.

Mắt thấy trận so tài sắp kết thúc, thời gian gian sắp hết. Tướng sĩ Đại Đường hoan hô chúc mừng thắng lợi liên tục. Kiệt Duy Hàng Khúc ngồi không yên, lại chạy đến bên sân bóng, to nhỏ kêu lên.

Nghe thấy hắn gào thét, người Thổ Phiên thế tấn công càng thêm dồn dập, kết quả là tiến độ tấn công càng rối loạn. Thái Bình công chúa khéo léo cắt đứt một đường bóng của bọn họ, ngay lập tức truyền cho Dương Phàm.

Sau khi Dương Phàm dẫn bóng không đánh thẳng về phía cầu môn của đối phương mà lách hướng ra phía bên ngoài lại cắt đường biên ngang, cứ xem tính toán của hắn thì có thể là tiến công được thì tiến công, không thể ghi được bàn thắng thì dùng hết sức để kéo dài thời gian.

Người Thổ Phiên sao có thể để hắn được như ý, lập tức hướng về phía hắn đánh bọc sườn sau, nhìn thấy vài tên đang đuổi tới gần, Dương Phàm hét lớn một tiếng, vung gậy đánh bóng truyền sang hướng khác, ở bên kia Tà Sắt La trong lúc đang tranh đoạt bóng đã bị thương nhẹ, khóe mắt bị trầy da, một dòng máu chảy trên mặt, nhưng vẫn kiên trì thi đấu.

Nhìn thấy quả bóng đỏ thắm tới ngay trước ngựa của mình, Tà Sắt La lập tức tiếp bóng, tăng tốc ngựa nhanh chóng làm ra vẻ tạo nguy hiểm cho đối phương, thu hút vài tên cầu thủ đối phương lao tới vây quanh mình, ngay lúc đó lại đem bóng truyền cho Sở Cuồng Ca.

Sở Cuồng Ca dẫn bóng lao về phía trước khóe mắt ấm áp nghiêng mắt nhìn trông thấy vị trí đứng của Dương Phàm, đột nhiên đánh bóng bay cao lên, quả bóng kia vạch lên không trung một đường cong, hướng về phía bên phải cầu môn, Dương Phàm vừa mới từ chỗ hai con chiến mã của đối phương vây hãm nhô ra, thấy tình hình này, tinh thần vô cùng phấn chấn lập tức thúc ngựa đánh tới.

Bây giờ sắc trời tất nhiên đã tối om, bốn phía sân bóng vô số cây đuốc được thắp lên, chỉ nhìn thấy con Ô Truy dưới háng háng của Dương Phàm dường như là một Hắc Long, càng chạy càng nhanh, càng đoạt càng gần, hất tung đám cầu thủ lúc này vây xung quanh không ngừng tranh giành, cướp bóng, giống như một cái bóng màu đen đầu tiên nhào đến phía trước quả bóng đỏ.

Ba cầu thủ Thổ Phiên chia ra trái phải, sau lưng vây bọc đánh tới, chỉ có điều chậm hơn có một chút, Dương Phàm ngựa phi đến gậy nhấc lên, chỉ trong chốc lát không ngừng, trực tiếp một trượng đánh ra một bóng!

- A!

Phía bên đối phương tuyệt vọng kêu to, bóng vừa đến trong trước mặt bọn họ thì bay ra ngoài.

- Ầm!

Bốn con chiến mã nặng nề va chạm vào nhau, con ngựa Ô Truy Dương Phàm đang cưỡi tuy rằng thần mã cũng không chịu nổi ba con chiến mã đồng thời va chạm, đau đớn mà rên lên một tiếng, ngã rầm xuống đất

Trọng tài thời gian vung lên một cờ lệnh cao giọng kêu lên:

- Thời gian…

Ô Truy ngã xuống, Dương Phàm trong khoảng khắc ở trên ngựa ngã xuống hai chân từ bàn đạp, đạp mạnh lên lưng ngựa một cái, vọt người nhảy dựng lên

- …Trận đấu….

Dẫn quả bóng màu đỏ thắm, giương thẳng theo hướng phía trước cầu môn bay tới

- Kết thúc…

Toàn bộ tướng sĩ quanh sân bóng tiếng hoan hô vỡ òa, tạo thành một làn sóng âm thanh cực lớn. Đang nhìn xem đến nhập thần, Thượng Quan Uyển Nhi giật nảy mình, lúc này mới phát hiện ra lòng bàn tay hình như đau nhức, hóa ra là trong khi xem bóng bất giác thể xác và tinh thần nhập làm một, mà Thiên Hậu lại ở bên cạnh, nàng không thể giống như các tướng sĩ ầm ĩ hô to ủng hộ, trong lúc thất thần đã vội nắm chặt tay, ngay cả móng tay đã đâm thủng lòng bàn tay mà không hay biết.

Một âm thanh hoan hô này từ lòng người, ngay cả Võ Tắc Thiên cũng chấn động một cái, trên mặt nàng lộ ra một chút vui vẻ tươi cười, thản nhiên nói:

- Ha hả, Lệnh Nguyệt, Thần Tích, lại còn tên tiểu tử kia, không tệ, làm đúng lắm!

- Uy vũ! Uy vũ! Uy vũ

Lúc Dương Phàm rơi xuống đất cố tình lảo đảo một chút, hắn không muốn để cho người ta biết thân thủ của mình nhanh nhẹn thế nào, tuy nhiên lúc này có ai để ý? Hắn đã ghi được một bóng cuối cùng vào lưới, trong suy nghĩ của tướng sĩ toàn sân hắn đã là anh hùng, chẳng cần biết hắn là “Ngã gục” hay “Oai hùng” ngã xuống đất, ở trong lòng các tướng sĩ, hắn là người giỏi nhất, đại anh hùng.

Các tướng sĩ cấm quân xem trận đấu đã điên cuồng cả lên, bọn họ thậm chí đã quên Thái Hậu và Hoàng đế đều ở đây, đều ào ào hí hửng mà từ trên khán đài lao xuống, chạy xông vào sân bóng hoan hô, nâng Dương Phàm người đưa được bóng cuối cùng vào lưới lên, tung từng cái lên không trung. Thượng Quan Uyển Nhi lúc này mới thở dài ra một hơi, bởi vì nàng nín thở lâu lắm rồi trên mặt có chút đỏ bừng động lòng người.

- Uy vũ!

- Uy vũ!

- Uy vũ!

Theo mỗi một âm thanh hô to, Dương Phàm bị tung lên cao một cái, tung ngày càng cao.

Thái Bình công chúa thúc ngựa lao đến gần, ghìm cương ngựa, hai chân trước Bạch Mã ghìm mạnh một bước. Thái Bình công chúa ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm bị tung lên không trung, trên mặt nổi lên vẻ vui sướng nở nụ cười, Khâu Thần Tích. Sở Cuồng Ca, Hộc Sắt La ba người cũng xúm lại đây, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng tươi cười.

Kiệt Duy Hàng Khúc đứng ở bên sân, ngây ra như phỗng

Binh sĩ Đại Đường hoan hô không ngừng, từ trên khán đài nhảy xuống, hoặc là cố ý hoặc là vô tình mà đi sát qua lại bên cạnh hắn, va phải hắn làm cho hắn ngã trái ngã phải như một cây cỏ lau trong gió..
Bình Luận (0)
Comment