- Nguyên Bảo, ngươi làm gì đó?
Giọng nói trong trẻo của một cô gái đột nhiên truyền đến, Chu Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn, cười ha ha một tiếng, rồi cũng rất nhanh nhẹn nhảy dựng lên, chân cũng không cà nhắc, mông cũng không đau nữa. Cô phủi phủi tuyết bám trên mông, giống như con thỏ con hoạt bát nhảy ra, đến bên cạnh người phụ nữ kia, trơ mặt ra cười:
- Tiểu Miêu tỷ!
Tiểu Miêu tỷ nghiêm nét mặt xinh đẹp hừ một tiếng, nói:
- Ở trước cung Thiên Hậu còn dám làm càn như vậy, cẩn thận đám nữ quan trông thấy lại cho ngươi ăn đòn!
Chu Nguyên Bảo xinh đẹp khẽ lè lưỡi, hi hi ha ha chạy tới.
Tiểu Miêu tỷ tên là Thụ Tiểu Miêu, cùng tuổi với Chu Nguyên Bảo, sinh nhật lớn hơn cô một chút, hai người cùng một tốp vào cung. Chu Nguyên Bảo là người hầu hạ sủng phi Đức Phi của đương kim Hoàng đế, Thụ Tiểu Miêu lại là cung nữ trong cung thái hậu, thế nên địa vị cách biệt nhau một trời một vực, Nguyên Bảo tỏ ra rất biết điều trước mặt cô.
Chu Nguyên Bảo vừa đi, gương mặt Thụ Tiểu Miêu khẽ nở một nụ cười ngọt ngào, khoan thai nghênh đón Dương Phàm.
Thụ Tiểu Miêu có huyết thống với Tiên Ti, thượng tổ vốn là Tiên Ti Thụ Lạc Vu thị, sau khi Tiên Ti Thác Bạt thị mất nước, Thụ Lạc Vu thị lưu lại Trung Nguyên, đổi họ thành họ Thụ, Thụ Tiểu Miêu lúc này đã không còn nhận ra nhiều đặc trưng của người Hồ nữa, nhưng hơn nhiều phần lớn các cô gái thành Lạc Dương, ngũ quan của cô rõ ràng hơn, hốc mắt hơi sâu, chóp mũi như thùy, càng tôn thêm vẻ diễm lệ của cô.
Thụ Tiểu Miêu đang vác một cái xẻng, xem bộ là ra ngoài dọn tuyết, cô mỉm cười đi đến bên Dương Phàm, hỏi:
- Nhị ca đi trực về rồi sao?
Dương Phàm cười đáp:
- Đúng vậy, vừa mới nghỉ trực, đang phải đi về.
Giọng Thụ Tiểu Miêu liền thêm vài phần ngây thơ, nói:
- Nhị ca à, tuyết rơi nhiều thế này, người ta tuổi trẻ, sức yếu, một khu rộng thế này, khi nào mới dọn xong đây? Nhị ca à, huynh là người tốt nhất, hay là muội vác kích cho huynh, huynh giúp muội dọn tuyết, có được không?
- À, được thôi!
Dương Phàm do dự một chút rồi đồng ý.
Hắn không muốn đứng gác cả đời ở chốn hoàng cung, mục đích của hắn là tiếp cận Thượng Quan Uyển Nhi, đáng tiếc Thượng Quan Uyển Nhi lại là một đãi chiếu bên cạnh Thiên Hậu, là nhân vật có đẳng cấp thứ hai trong cung, Dương Phàm nào có cơ hội gặp cô, thậm chí đến việc cô thường ngày làm việc ở đâu, buổi tối qua đêm ở chỗ nào Dương Phàm cũng không biết.
Kết giao bằng hữu nhiều, sẽ có cơ hội thám thính được càng nhiều tin tức trong cung, ấp ủ mục đích này, Dương Phàm vui vẻ giúp đỡ mọi người.
Vừa thấy Dương Phàm đáp ứng, Thụ Tiểu Miêu lập tức nhảy nhót nói:
- Nhị ca thật sự là người tốt, này, cái xẻng cho này cho huynh. Ơ, này kích nặng thật, thật mát!
Thụ Tiểu Miêu lấy tay cầm thử trước, lại vội vàng lấy tay áo cuộn lên cán kích, như vậy vẫn còn cảm thấy lạnh, mau chóng ôm cái kích vào trong lòng, cười híp mắt nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm vung mạnh xẻng gỗ dọn tuyết, đừng thấy hắn gầy gò, nhưng sức lại khỏe, những lớp sóng tuyết quay cuồng bị hắn nhanh chóng dọn sang một bên, một đống chồng chất dựa vào tường cung, chỉ chốc lát sau lại dọn ra một đống.
- Hì hì, nhị ca thật có khả năng!Nhị ca lợi hại thật! làm nhị ca mệt rồi, để Tiểu Miêu lau mồ hôi giúp huynh…
Thụ Tiểu Miêu lôi cái kích to lớn lẽo đẽo theo đít Dương Phàm, không ngớt lời khen ngợi, còn lấy từ tay áo ra một chiếc khăn tay thơm ngào ngạt, định lau mồ hôi cho Dương Phàm. Tuy nói tuyết rất dầy, nhưng thực ra trên trán Dương Phàm nào có giọt mồ hôi nào, khiến cho Dương Phàm dở khóc dở cười.
Chu Nguyên Bảo cố ý trêu đùa, Thụ Tiểu Miêu thực sự có chút thích tên lính canh tuấn tú đáng yêu này, con nha đầu này trưởng thành tương đối sớm một chút, nhưng mà, cái kiểu thích của cô cũng chỉ là thiện cảm mông lung của một cô gái, trong đó vẫn mang theo một chút bông đùa.
- Khụ …khụ!
Đầu đường đột nhiên truyền lại tiếng ho, Thụ Tiểu Miêu quay đầu nhìn, vội vàng dấu khăn tay đi, sợ hãi kêu lên:
- Tiểu Man tỷ!
Cô gái xinh đẹp đứng ở đầu đường chính là Tạ Mộc Văn. Tạ Mộc Văn chắp tay sau lưng đứng ở đầu đường, mặc một chiếc áo khoác hoa phù dung tay hẹp vạt ngắn, chiếc váy tám mảnh gấm hoa hải đường đỏ, tay áo và cổ áo lộ ra ba bốn tấc lông cáo trắng, chân đi đôi giày da hươu nhỏ, toàn thân thanh lịch thoát tục, lại được bộ váy áo vừa vặn này tôn lên, càng đẹp như tiên!
Thấy Tạ Tiểu Man đang nhìn cô chắm chắm, Thụ Tiểu Miêu vội vàng trả cái kích cho Dương Phàm, dựt lại cái xẻng, lại quay về phía Tạ Tiểu Man cười cười, lại cố gắng xúc từng xẻng tuyết, Dương Phàm thấy hứng thú cười ha ha, nhặt lấy cái kích, gạt đám tuyết đọng trên cán đi, rồi vác lên vai, nói với Thụ Tiểu Miêu:
- Tiểu Miêu cô nương,
tôi về đây.
- Uhm!
Thụ Tiểu Miêu ngẩng đầu vốn muốn nói chút gì đó, thấy Tạ Tiểu Man vẫn còn đứng đầu đường nhìn, lại vội cúi đầu đi, Tạ Tiểu Man hừ một tiếng, lúc này mới xoay người rời đi. Dương Phàm đi đến đầu đường thì rẽ sang một bên, lại thấy Tạ Tiểu Man đang khoanh tay đứng ở đó, lạnh lùng quát:
- Đứng lại!
Dương Phàm đứng lại, cười ha ha hành lễ, hỏi:
- Tạ Đô Úy có gì chỉ giáo?
Tạ Tiểu Man nói:
- Ngươi cũng đã biết, đám cung nữ này, phần lớn là con cái nhà nghèo khổ.
Dương Phàm nói:
- Tại hạ có biết một phần, con cái nhà giàu có cho dù có bị chọn trúng, móc chút tiền cũng có thể hối lộ mấy quan viên tuyển cung nữ bỏ qua cho.
Tạ Tiểu Man thần sắc càng lạnh lùng hơn, nói:
- Ngươi biết vậy là tốt! bọn họ xuất thân nghèo khổ, sau khi vào cung tuy cơm áo không phải lo, nhưng lại không bao giờ có được tự do, rất đáng thương. Nữ nhi trong này đều chẳng có suy nghĩ gì, nên cũng dễ bị lừa nhất, ngươi đã biết họ đáng thương thì hãy cách xa họ một chút.
Dương Phàm nghe đến đây mới thoáng thấy có chút hứng thú, chân mày khẽ nhíu lại hỏi:
- Tạ Đô Úy, ý cô là gì ?
Tạ Tiểu Man nói:
- Ngươi muốn ta nói thẳng ra? Vậy thì ta đây sẽ nói thẳng cho ngươi biết. Ngươi gan to mật lớn ôm trời không chật, nhưng đừng hại họ mất mạng. Nếu sau này còn để ta trông thấy ngươi câu kết làm bậy với nữ tử trong cung, ta quyết không tha cho ngươi!
Dương Phàm trong lòng thấy rất oan ức, nhịn không nổi, Dương Phàm nói:
- Tạ Đô Úy, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô muốn trị ta, e là không dễ đâu, cô qua cửa Chu Đô Úy trước rồi nói tiếp!
Chu Đô úy tên là Chu Bân, chính là đô úy điều khiển quân cung Kim Ngô Vệ, chủ quản 600 tay kèn lớn.
Tạ Tiểu Man nghe xong lời hắn nói, bỗng uốn éo người, lông mày dần dần nhướng lên, nói:
- Họ Dương kia, ngươi làm rạng danh cho Đại Đường ta trên sân cầu, ngay cả Thiên hậu cũng khen ngợi ngươi vài câu là không biết đến trời cao đất dầy, đúng không?
Dương Phàm trả lời lại một cách mỉa mai nói:
- Không dám! Dương mỗ chỉ không giống một số người khác tự cho là đúng thôi!
Tạ Tiểu Man trừng trừng nhìn Dương Phàm bằng đôi mắt lòng đen lòng trắng rõ ràng, trừng mắt nhìn hồi lâu rồi mới khẽ gật đầu nói:
- Được! được lắm! để xem bổn quan có trị được ngươi không!
Tạ Tiểu Man nhấc cặp chân dài bỏ đi tìm Chu Bân.
***
Mấy ngày nay, cung nga thể nữ thậm chí cả những nữ thị vệ bình thường luôn miệng nhắc đến Dương Phàm, ngay cả đến cô bạn thân nhất của cô hình như cũng đã bị cái tên đàn ông đó mê hoặc, hễ nói đến chủ đề có liên quan đến hắn là đặc biệt say sưa, con nha đầu như Thụ Tiểu Miêu lại có thể cưỡng lại được sự mê hoặc của hắn?
Tạ Tiểu Man lại không biết, trong mắt cô, kẻ nhút nhát như một con thỏ đế, Thụ Tiểu Miêu mới chính là kẻ chủ động. Tiểu Man vốn chỉ định cảnh cáo Dương Phàm một chút, để hắn bớt phóng túng một chút, không muốn để hắn ngông cuồng như thế, Tiểu Man không kìm nổi oán hận mà nghĩ:
- Ta còn không trị được cái tên tiểu tử thối này! Hừ! Ta điều ngươi đến dưới chướng ta, xem ngươi còn trêu hoa nghẹo nguyệt thế nào!
Tạ Tiểu Man vừa nghĩ vừa đi vội về phía nha phòng Chu Bân đang trực, đang đi, phía trước chợt có hai người đang đi thẳng tới. Bởi vì tuyết rơi dày vừa mới dứt, đám cung nữ thái giám vừa mới ra ngoài dọn dẹp tuyết đọng. Lớp tuyết dày trên đường vẫn chưa được dọn đi, thế nên hai người đi thẳng tới chân thấp chân cao, bước đi thật là khó khăn.
Tạ Tiểu Man nhìn thoáng qua, một trong hai người là thái giám Cao công công, người còn lại là một nam nhân khoảng hai mươi tuổi, thân hình lùn như quả bí, vụng về bước cái chân ngắn của gã trong tuyết.
Trông màu da của người này, có chút vàng đen không khỏe mạnh, lộ ra vẻ ốm yếu xanh xao, cũng ăn mặc lụa là gấm vóc, xí đầu đó, áo choàng đó, đôi giày đó, tuy chất liệu đều là những thứ thượng hạng, chỉ là kẻ đó thật sư không hợp với bộ trang phục đó, trang phục có đẹp thế đẹp nữa, mặc lên người gã cũng chẳng toát lên được khí chất.
Bởi vì, tuyết đọng trên đường từng lớp dầy, nên chỉ có một lối đi nhỏ ở giữa đường do lính tuần dẫm thành, nên Tạ Tiểu Man nghiêng người nhường bước.
Thời Võ Hậu, quyền lực của thái giám là có hạn, Tiểu Man là cận vệ thân cận bên cạnh Võ Hậu, vốn không cần nể nang thái giám, nhưng cho dù mọi người rất coi thường thái giám, Tiểu Man lại thấy họ đều là người rất đáng thương. Ai chịu tự cung vào cung chứ? Hơn nữa Cao công công tính tình rất tốt, đối đãi với mọi người rất nhã nhặn, tuổi tác cũng lớn hơn cô rất nhiều, vì thế cô đã chủ động nhường đường.
Cao công công mắt có tật hễ gặp gió là chảy nước mắt, cho nên cứ nghiêng nghiêng đầu tránh gió, cho nên chăm chăm nhìn mặt đất mà bước về phía trước, cho đến khi tới gần mới ngẩng đầu nhìn, lúc này mới nhìn rõ cô nương vừa nghiêng người nhường đường là Tạ Tiểu Man, vội cười hành lễ:
- Ôi chao! Thì ra là Tạ Tiểu Mạn cô nương! Cô xem mắt mũi chúng tôi này.
Tạ Tiểu Man cười nhạt một nụ, nói:
-Trời lạnh cóng thế này,
vất vả cho công công
rồi, mời công công đi
trước.
Hai người đang nói chuyện, cái tên đàn ông lùn tẹt quê mùa kia mới đứng lại, đi bộ vài bước trên tuyết dầy đại khát là làm gã mệt muốn chết rồi, đứng ở đằng kia thở hổn hển, từ cổ họng phát ra thứ âm thanh như bễ thổi. Nhưng vừa thấy rõ bộ dạng Tạ Tiểu Man, hai mắt y nhất thời lồi ra, dường như quên cả thở.
Cô gái này quả là quá duyên dáng! Làn da trắng nõn nà, cái miệng nhỏ hồng, sống mũi thẳng, ánh mắt biết nói…
Từ khi vào cung, trông thấy con gái đẹp trên con đường này đủ nhiều rồi, nhưng chưa có cô này đep như thế này, nhìn cô đứng ở đó, luồng tinh khí thần đó, tựa như cây mai trong hậu viên nhà mình, tuyết càng nhiều, gió càng mạnh, thì hoa nở càng đẹp, càng có thần sắc.
“Cô nương này thật xinh đẹp động lòng người. Nếu được hưởng thụ thì quả thật là sung sướng!”
Tên quả bí lùn đó nhìn Tiểu Man chằm chằm, trong lòng rạo rực lên như bị mèo cào.