Địch Quang Viễn tức giận đến phát run cả người, nhưng bây giờ không phải lúc lý luận với huynh đệ của mình, Địch Quang Viễn vẫn kéo Đường Thanh
sang một bên, nhẹ nhàng hỏi rõ tình hình, trấn an:
- Đường huynh, mỗ là Nhị lang Địch gia Địch Quang Viễn, ngươi không nên gáp gáp. Thế
này đi, ngươi cứ về trước, sáng sớm ngày mai tới nhà ta, chúng ta nói
chuyện, tất cả tổn thất Địch gia ta sẽ chịu.
Đường Thanh thấy y thành khẩn, cũng nói:
- Tốt! Nếu ngươi đã nói thế, ngày mai ta đến nhà, nghe chút tin tức!
Đường Thanh chán ghét liếc Địch Quang Chiêu một cái, xoay người xuống lầu, Địch Quang Chiêu ngượng ngùng đứng lên:
- Nhị ca….
Địch Quang Viễn cố gắng đè xuống cơn tức, dồn hết bình tĩnh còn lại, đè thấp giọng nói:
- Ngươi ở đây đợi ta. Trong nhã phòng còn có vài vị quý nhân, ta tới nói với họ một tiếng, chúng ta về nhà!
Địch Quang Viễn vội vàng vào nhã gian, không dám ngẩng đầu, chắp tay vái một vòng, mặt đầy xấu hổ, nói:
- Điện hạ, hai vị Đại tướng quân, các vị hảo hữu, nhà Địch mỗ có chút
chuyện, cần phải quay về lập tức. Chuyện hôm nay thật sự quá thất lễ,
quá thất lễ…
Lời còn chưa dứt, nghĩ đến Tam đệ chẳng ra gì, bại
hoại nề nếp, làm nhục phụ thân một đời anh dũng, hơn nữa còn bị nhiều
người thấy như thế, không đến một ngày sẽ truyền khắp thành Lạc Dương,
bỗng nhiên rơi lệ.
Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Cái này gọi là cha mẹ sinh con trời sinh tính, không có ai giống nhau
cả. Ngươi là ngươi, y là y, Địch công là Địch công. Điểm này, ngươi cũng cần rõ ràng!
Địch Quang Viễn vội lau nước mắt, cảm kích:
- Lời vàng ngọc của Điện hạ Quang Viễn sẽ nhớ kỹ. Xin cáo từ trước!
Địch Quang Viễn thi lễ với mọi người, vội lui ra ngoài, ra tới ngoài nhã
gian, thấy Địch Quang Chiêu đã sớm không còn tăm hơi, y quả thực tức đến nổ phổi rồi, cố gắng không phát tác ở đây, cố kìm cơn giận, vội vàng
rời đi.
Yến tiệc này vốn đã được hơn nửa, bị Địch Quang Chiêu
quấy rối đã lạnh đi hơn nửa chiếu, vào không nổi nữa, mọi người tiếc hận than thở cho Địch Nhân Kiệt và Địch Quang Viễn một phen, cũng qua loa
kết thúc tiệc rượu. Khâu Thần Tích đứng lên nói:
- Các ngươi về đi, Công chúa là lão phu mời đến, tự lão phu sẽ đưa về phủ!
Đương nhiên mọi người không tranh với lão, đều cáo từ Hộc Sắt La để về, Thái
Bình công chúa cũng mặc áo lông nhẹ, được Khâu Thần Tích đưa ra ngoài
tửu lầu, bước lên xe của mình, Khâu Thần Tích cưỡi chiến mã, dẫn theo
vài tên hộ binh bảo vệ bên cạnh
Xa giá đi qua hai lộ khẩu, Thái
Bình công chúa bỗng vén màn, ngước mắt thoáng nhìn ra ngoài, Khâu Thần
Tích cưỡi ngựa bên cạnh cảm thấy vậy, quay đầu lại, vừa gặp ánh mắt
nàng. Công chúa khẽ gật đầu một cái, lão lập tức xuống ngựa, bước một
bước lên xe, kéo cửa sau chui vào thùng xe.
Ngoài đường, người đi lại không nhiều lắm, quanh đó lại có rất nhiều quân của phủ công chúa
và phủ tướng công hộ vệ, động tác của Khâu Thần Tích cũng cực kỳ nhanh
nhẹ, đoàn xe vẫn cứ đi giữa đường nhưng không ai phát hiện ra.
Trong xe có lò sưởi, than đang cháy đỏ hồng.
Thái Bình công chúa vào xe liền cởi áo da, vẫn một thân nam trang, chỉ có
điều ở trong xe thì tùy tiện hơn ở ngoài một chút. Nàng dựa vào đệm mềm, bớt vài phần uy nghiêm, thêm vài phần lười biết, tuy một thân nam trang nhưng nàng ngồi đó, ngực nở lưng cong, lúm đồng tiền như ngọc, xinh đẹp quyến rũ, có ai lại nhìn ra nàng là một nam tử chứ?
Xe là xe bò, thùng xe cực lớn, đối diện với giường Thái Bình công chúa nằm có đặt
một cái đôn gấm, Khâu Thần Tích vào xe, bước lên thảm Ba Tư mềm mại
trắng như tuyết, quay người ngồi xuống đôn gấm.
Thái bình công chúa liếc lão một cái, chán ngán nghịch móng tay, hỏi:
- Khâu tướng quân mời Bổn cung ra ngoài, đến tột cùng là có ý gì?
Khâu Thần Tích ấn hai tay vào gối, mỉm cười nói:
- Lão phu mời điên hạ ra ngoài hưởng yến, nguyên nhân thứ nhất là muốn giải chút sầu cho ngài. Còn …
Cặp mày rậm như cỏ chậm chậm nhếch lên, nhìn Thái Bình Công chúa, trầm giọng nói:
- Điện hạ! Ngài là hoàng tộc Lý Đường, có một câu lão phu không nên nói.
Tuy nhiên, chuyện này, trong thiên hạ ai ai cũng biết, nói hay không nói thì nó cũng phát sinh, mà một khi nó xảy ra, đối với mỗi người, kể cả
là Điện hạ ngài, vẫn là có can hệ rất lớn. Lão phu tính tình sảng khoái, không muốn vòng vo, nếu đã thẳng thắn, nếu có động chạm tới Điện hạ,
mong Điện hạ chớ trách.
Ánh mắt Thái Bình công chúa ngưng dần lại, thân thể mềm mại ngồi thẳng hơn một chút, nói:
- Khâu Tướng quân cứ nói không sao, Thái Bình không phải nữ nhân không hiểu chuyện!
- Vậy, lão phu sẽ nói thẳng!
Khâu Thần Tích dừng một chút, bắt đầu giảng:
- Điện hạ, Thiên hậu độc chưởng Càn Khôn, nhiếp khống thiên hạ, hiện giờ
xem ra đăng cơ xưng đế sẽ là chuyện đương nhiên, Điện hạ thấy có đúng
không?
Mặc dù tâm ý này của Võ Tắc Thiên quả thật là ai ai cũng
biết, nhưng tầng giấy này không vẫn chưa có ai đâm, lúc này Khâu Thần
Tích chẳng những xé toạc ra, hơn nữa, còn trước mặt công chúa Đại Đường, không khí trong xe nhất thời lạnh xuống.
Thân mình Thái Bình
công chúa như cứng lại, sau đó, nàng lại ngồi thẳng hơn một chút, nhìn
Khâu Thần Tích, một lúc lâu sau mới chậm chậm xoa cằm:
- Không
sai! Theo như Bổn cung thấy, a mẫu thật sự có tâm này. Trong trường hợp
đó, thì sao đây? Thái Bình chỉ là một nữ tử thôi.
Khâu Thần Tích không nhịn nổi cười, phản bác:
- Điện hạ nghĩ lão phu muốn ngài gánh vác trách nhiệm bảo vệ xã tắc, bảo vệ quốc khí Đại Đường sao? Không không không…
Lão lắc đầu liên tục, hơi ưỡn ngực nói:
- Khâu Thần Tích trung thành và tận tâm với Thiên Hậu, tâm này thiên địa
chứng giám! Thiên Hậu làm Thái Hậu Đại Đường, Khâu Thần Tích là trung
thần của Đại Đường! Thiên Hậu muốn thay trời đổi đất, Khâu Thần Tích… là trung thần của Thiên Hậu!
Ánh mắt Thái Bình công chúa hơi loáng lên, hỏi:
- Như vậy, Khâu tướng quân nói lời này với Bổn cung, ý muốn thế nào?
Lão khe khẽ thở dài:
- Bởi vì… Thiên Hậu xuân thu đã cao.
- Là sao?
- Chuyện đó không thể không suy xét, một khi Thiên Hậu đăng cơ xưng đế, Giang sơn này…tương lai sẽ do ai sở hữu?
Nàng nhẹ nhàng dựa vào gối, thản nhiên nói:
- A mẫu còn hai con trai, Thái Bình còn hai vị huynh trưởng, từ xưa, Đế
vương, Giang sơn đều truyền cho con mình. Nếu a mẫu đăng cơ xưng đế,
ngôi Thái tử này…đương nhiên vẫn là của huynh trưởng của Thái Bình.
Khâu Thần Tích mỉm cười:
- Nhưng, từ xưa chưa từng có Nữ Hoàng đế! Nếu Thiên Hậu đăng cơ, chính là nữ Hoàng đế đầu tiên tự cổ chí kim, đương nhiên, nữ Hoàng đế có thể
truyền ngôi vị Hoàng đế cho con của mình, nhưng con của vị nữ Hoàng đế
này, cũng là con của Hoàng đế tiền triều.
Như vậy, một khi Thái
Tử đăng cơ, có thể khôi phục lại quốc hiệu Lý Đường không? Làm Hoàng đế, đều hy vọng giang sơn của mình thiên thu vạn tái, Thiên Hậu sẽ không
suy xét tới điều này chứ? Còn nữa, hai vị Hoàng tử kia, luôn luôn không
được Thiên Hậu yêu quý, điểm này, Công chúa Điện hạ hẳn rõ hơn lão phu.
Thái Bình công chúa hơi nhíu mày, hỏi:
- Vậy Khâu tướng quân cho rằng người nào có thể làm Thái tử?
Lão chậm rãi nói:
- Lão phu nghĩ đến con cháu Võ thị, thật sự có cơ hội trở thành Thái tử hơn đương kim Hoàng đế và Lư Lăng Vương!
Sắc mặt nàng hơi chìm xuống, lão nói tiếp:
- Nhưng còn có một người, càng có thể trở thành Thái tử hơn là con cháu Võ thị! Người này cũng họ Lý!
Thái Bình công chúa khẽ động thần sắc, vội vàng hỏi:
- Người này là ai?
Khâu Thần Tích chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào nàng, gằn từng tiếng trả lời:
- Đương nhiên là… Điện hạ ngài!
Thái Bình công chúa cả kinh, lập tức không nhịn nổi cười, nói:
- Hoang đường! Bổn cung chỉ là một nữ tử….
Khâu Thần Tích ngắt lời:
- Nếu đã có thể có Nữ Hoàng đế, sao không thể có nữ Thái tử?
Trong xe lặng xuống, không một chút tiếng động, chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc
mơ hồ, tiếng rao hàng từ đầu đường xa xa vọng lại, ngẫu nhiên cso tiếng
chiến mã hí lên.
Màn xe rung rinh, thùng xe cũng rung rinh, Thái
Bình công chúa vẫn lạnh như băng, không một chút gợn sóng, rất lâu sau
nàng mới chậm rãi nói:
- Bổn cung cũng họ Lý. Như Khâu tướng quân đã nói, chẳng lẽ a mẫu không lo lắng bổn cung sẽ khôi phục lại quốc
hiệu Lý Đường sao?
Lão lắc đầu:
- Thiên Hậu đương nhiên
không cần lo lắng! Chỉ khi thiên hạ này không phải là thiên hạ của Đại
Đường, Công chúa mới có thể trở thành Hoàng đế. Nếu Công chúa muốn phục
Đường, thì sao có thể ngồi được ngôi Hoàng đế này?
Lão nhìn nàng, nói tiếp:
- Cho dù Công chúa điện hạ tự mình muốn nhượng ngôi, khi đó cả triều văn
võ đã bỏ Đường mà bảo vệ Nữ Đế sao có thể đáp ứng? Với cơ trí của Thiên
Hậu, sao có thể ngay cả điểm này cũng không nghĩ ra? Thiên Hậu hiểu rõ
điện hạ nhất, thường nói Điện hạ giống hệt mình.
Thiên hạ này,
Thiên Hậu đoạt được từ Đường, mà Điện hạ ngài là công chúa Đại Đường,
công chúa Đại Đường muốn làm Thái Tử tân triều, tân thần cựu thần đều có thể nhận. Lý do đầy đủ như thế, chỉ cần Điện hạ ngài nguyện ý tranh
giành, ngôi Thái tử này, sẽ không có bất kỳ người nào tranh được!
Thái Bình công chúa khe khẽ mấp máy đôi môi đỏ tươi mềm mại, chậm rãi nói:
- Ta nghĩ ta hiểu được ý của Khâu tướng quân.
Khâu Thần Tích cười hài lòng, ôm quyền nói:
- Khâu Thần Tích nguyện làm tùy tùng của Điện hạ!
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái Bình công chúa trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Bổn cung chưa từng muốn làm Thái tử. Càng chưa từng nghĩ đến làm Hoàng đế.
Khâu Thần Tích ngẩn ra, nụ cười tươi cứng ngắc trên mặt.
Thần sắc Thái Bình Công chúa nghiêm nghị, giọng nói lại có chút thống khổ:
- Khâu Tướng quân! Ta là Công chúa Đại Đường! Hoàng đế Cao Tông Đại Đường là phụ thân của ta! Người hôm nay muốn đổi là mẫu thân của ta. Làm nữ
nhi của họ, ta có thể làm gì? Ta nên làm gì? A, cái gì ta cũng không thể làm, cũng không muốn làm! May mắn, ta là một nữ nhi, không cần phải tự
chuốc khổ mà đeo trọng trách này lên vai! Ta có thể yên tâm thoải mái
ngồi yên…
Khâu Thần Tích nói:
- Điện hạ, chỉ cần người gật đầu, ngôi vị Thái tử này sẽ dễ như trở bàn tay…
Thái Bình công chúa ngắt lời:
- Có được cả thiên hạ nhất định sẽ khoái hoạt sao? Bổn cung không cho là
đúng. Trong mắt bổn cung, phận nữ nhi, giúp chồng dạy con là đủ. Hiện
giờ ta không có trượng phu, nhưgn ta còn có con, ta hiện tại đang sống
rất vui vẻ!
Khâu Thần Tích gấp đến xoa xoa hai tay, lại nói:
- Điện hạ!
Khuôn mặt ngọc của nàng vẫn lạnh như sương, phất ống tay áo một cái, trầm giọng nói:
- Bổn cung đã say, coi như hôm nay ngươi chưa từng nói gì. Khâu tướng quân, mời về đi