Bắt được thám tử người Đột Quyết, lập tức được thăng làm lữ soái, sự ban thưởng này khiến thị vệ nào cũng nhiệt huyết hẳn.
Sau khi bọn họ đuổi tới phường Đạo Quang, lập tức phân công nhau hành động, cẩn thận tìm kiếm, đại khái là do Võ Du Nghi hứa hẹn ban thưởng quá
lớn, mà chức lữ soái thì chỉ có một, nếu hai người đồng thời bắt được
thích khách, thì công lao này tính cho ai? Cho dù có chia sẻ từ một
người cho một nhóm là cũng chẳng có lợi gì.
Vì thế, cùng với phạm vi tìm kiếm được mở rộng, bọn thị vệ lén lút kéo dài khoảng cách với
đồng bọn, đều tìm kiếm theo những hướng khác nhau, mỗi người đều tin
rằng vận may sẽ đến với mình.
- Đứng lại? Ai đó?
Đã tới
thời gian cấm đi lại vào ban đêm, hai người tuần phố dẫn theo đèn lồng
từ xa đi tới, bỗng thấy Dương Phàm đang cầm một thanh đao thép, khẩn
trương sờ vào thanh đao, bọn họ nhìn rõ Dương Phàm đang mặc trang phục
của thị vệ cấm quân, không khỏi giật mình, Dương Phàm giơ lên thẻ bài,
hai người đó cẩn thận tới gần, sau khi nhận rõ thẻ bài của Dương Phàm,
vội vàng khom lưng rời đi.
- Kỳ lạ! Hôm nay có việc gì xảy ra, dọc đường đụng phải bao nhiêu thị vệ cấm quân!
- Đụng phải cấm quân có gì lạ, vừa rồi hai người bên Lưu Tứ còn gặp người của nội vệ, sợ là đã xảy ra chuyện lớn, khi tuần tra cẩn thận một chút.
Hai tên tuần phố lặng lẽ thì thầm rời đi, Dương Phàm dừng lại trên con
đường dài, đảo mắt trong phố đêm dài yên tĩnh, âm thầm suy tư về hướng
đi của hai thám tử Đột Quyết kia.
Bố trí quân lực, trang bị vũ
khí, những tin tình báo quan trọng như thế này bị kẻ thù nắm giữ, hậu
quả của nó thật khó lường, hơn nữa những thứ này đều bị địch nắm giữ,
cũng không có khả năng dễ dàng thay đổi.
Quân đội Bộ thự có thể
huy động thay đổi sao? Nơi này đóng quân bao nhiêu binh mã, có quan hệ
mật thiết với ý đồ chiến lược của nó, và cũng có liên quan chặt chẽ tới
địa hình địa lý, không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi.
Trang bị vũ khí quân đội, cũng liên quan chặt chẽ tới huấn luyện thường ngày, muốn đổi là đổi được sao, sau khi thay đổi còn có thể phát huy chiến
lực là bao nhiêu?
Thành lũy xây dựng nhiều năm là căn cứ cần
thiết để binh lực đóng quân, trên chiến trường phát huy được tác dụng,
chính là do vị trí địa lý quân sự thiết lập lên, một khi trang bị và vũ
khí thay đổi, chúng liền mất đi phần lớn tác dụng, mà xây dựng lại thành lũy, sẽ tiêu hao một lượng lớn sức người, sức của, hoang phí công lao.
Binh lực và sức chiến đấu của người Đột Quyết và Thổ Phiên không yếu hơn so
với người Đại Đường, bởi vì cục diện Đại Đường bị rung chuyển, trước mắt thậm chí còn mạnh hơn Đại Đường, dưới tình hình như vậy, nếu phần tình
báo này mà nằm trong tay người Đột Quyết, khiến bọn họ nắm rõ bố trí
quân sự của Đại Đường tại Lũng Hữu, kết quả không nghĩ cũng biết.
Cho nên, Dương Phàm cần đem hết khả năng tìm ra hai tên thám tử người Đột
Quyết này, nhất là một khi tìm được chúng, lại được thăng làm lữ soái,
phần thưởng hấp dẫn này có ý nghĩa trọng đại với Dương Phàm.
Hắn đứng ở đầu đường, khó khăn suy nghĩ:
- Hai tên thám tử nay, có thể trốn ở đâu?
***
Hầm lương thực trong thành, Đóa Đóa cầm đèn lồng đi qua đi lại trước mặt
Xuân Nữu Nhi, hoảng loạn tới mức mồ hôi đầy mặt, âm thanh mang theo
tiếng khóc:
- Phu nhân, người sao rồi? Phải làm sao bây giờ?
Xuân Nữu Nhi nằm trên mặt đất, trên trán ướt đẫm mồ hôi, nàng vỗ về cái bụng to, đau đớn nói:
- Ta không xong rồi, sợ rằng sắp sinh rồi!
Nhà kho này nằm ở góc đông bắc Hoàng thành, là kho lúc lớn ở Lạc Dương, bên trong chía là khu lương thực và khu quản lý. Các nàng lúc này đang ở
trong khu lương thực của tòa hầm lương thực. Nơi này hầm lương thực trên dưới, tự động sắp hàng, mỗi môt đống lương thực đều xếp thành hình
thang, miệng lớn đáy nhỏ, vách tường bóng loáng, trên đáy phủ lên tấm
ván gỗ, cách mặt đất một khoảng cách nhất định để ngừa ẩm mốc.
Chỗ các nàng là kho lúa trống, bởi chiến sự với Tây Vực thường xuyên, hơn
nữa cần cứu tế cho một vài nơi bị hạn hán, ngập úng, phân phối rất nhiều lương thực, cho nên kho lúa này đã thành kho trống, hiện giờ là cuối
mùa xuân, lương thực mới chưa thu hoạch, các nhà kho trống đã bỏ đó
không dùng tới, nên không có ai trông coi.
Các nàng có thể thoát
được sự truy nã của nội vệ đúng là ngẫu nhiên, lúc nội vệ phân nhau truy tìm tung tích các nàng, Xuân Nữu Nhi sau khi nghe được tin trượng phu
chết cực kì bi thảm thì ôm Đóa Đóa khóc lớn, Đóa Đóa trấn an cảm xúc của Xuân Nữu Nhi mãi sau khó khăn lắm mới ngưng khóc, Đóa Đóa cũng lau khô
nước mắt đi ra ngoài mua chút thức ăn.
Lúc này nội vệ Lan Ích
Thanh hướng thẻ bài tới một tên trên phường, hỏi thăm tin tức nữ tử Đóa
Đóa, Đóa Đóa trong quán ăn cách vách nghe rõ ràng, nàng nhìn thấy người
phụ nữ này mặc quan phục, thắt lưng đeo lưỡi dao sắc bén, đã cảm thấy
tình hình có gì không đúng.
May mà nàng ta không tiếp tục đuổi
theo dò xét, nếu không tất bị Lan Ích Thanh phát hiện, lúc Lan Ích Thanh hỏi cũng không nghĩ rằng người nàng muốn tìm lại ở trong cửa hàng ngay
sau lưng, trời đất phù hộ, Đóa Đóa tránh được một kiếp nạn.
Đóa
Đóa chạy về báo với Xuân Nữu Nhi, nàng ta liền cảm nhận được sự nguy
hiểm. Nàng bản thân là nữ nhân một đại gia tộc ở Đột Quyết, lại ở bên
Hắc Xỉ Thường Chi vài năm, kiến thức xa rộng hơn Đóa Đóa, nàng lập tức
sai Đóa Đóa thu dọn hành lý, dìu nàng tới nơi khác, khi Lan Ích Thanh dò ra chỗ ở của hai nàng tới xem xét thì hai người dĩ nhiên đã chạy trốn.
Hai người chủ tớ hoảng sợ chạy trốn, vì còn chạng vạng nên của phường đều
bắt đầu đóng, hai người cảm thấy sự nguy hiểm, hoảng hốt chạy bừa sang
nhà kho của thành bên cạnh, nơi này vốn đã hẻo lánh, vì thời gian cấm đi đêm sắp tới, trên đường không có bóng người, lúc này còn chạy đi đâu,
nhưng nếu ở lại trên đường cái sẽ bị tuần đêm phát hiện.
Hai
người dọc theo đường nhà kho mà chạy, phát hiện một góc tường nguy hiểm, bên ngoài dựng một bức vách tam giác chống đỡ, vạn bất đắc dĩ, vị phu
nhân sắp chuyển dạ này leo lên trên bức tường kia, trốn vào trong nhà
kho thành biên. Đến lúc này hai người tạm thời an toàn, nhưng Xuân Nữu
Nhi sắp sinh trải qua sức ép lên thai nhi, không ngờ lại sinh non, lúc
này dưới háng nàng đã chảy rất nhiều nước ối.
- Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?
Đóa Đóa không hề có kinh nghiệm đỡ đẻ, gấp đến độ đi tới đi lui.
Nàng nhặt được trong kho một cái đèn lồng, còn tìm được một bộ quân phục cũ
nát, nghĩ trong nhà kho âm u lạnh lẽo, cầm lấy đắp cho phu nhân đỡ lạnh, nhưng nàng một khuê nữ, có thể làm được gì thì đã làm rồi, mắt nhìn phu nhân đau đớn vô cùng, nàng chủ có thể loanh quanh bên cạnh, bó tay
không làm được gì?
Không ngờ rằng phu nhân sắp sinh, làm nàng lo lắng.
Xuân Nữu Nhi là một cô nương lớn lên trên bộ lạc ở thảo nguyên, không những
đỡ đầu cho trâu ngựa mà lớn lên vì tò mò còn làm trợ thủ cho các bà đỡ
vài lần, chính nàng cũng từng có con, về phương diện này nàng có kinh
nghiệm nhiều hơn Đóa Đóa, nàng biết mình lặn lội đường xa lại thay đổi
cảm xúc quá nhanh, vừa rồi lại trèo tường làm động tới thai nhi, lúc này sắp lâm bồn, tuy nhiên không hề hoảng hốt như Đóa Đóa.
- Đóa
Đóa, ngươi….đi lấy ít nước, đun cho ấm, đứa nhỏ sinh ra cần dùng tới,
nhanh đi, không cần để tâm tới ta, ngươi ở đây cũng không giúp được gì,
nhanh đi, bản thân cẩn thận chút.
- Vâng!
Đóa Đóa lau lau nước mắt, lúng túng nhìn Xuân Nữu Nhi, nắm chặt đoản đao bên hông, vội vàng xông ra ngoài.
Xuân Nữu Nhi dựa vào trên vách tường, nhìn vào giữa háng mình, nước ối chảy
khắp mặt đất, bụng đau đớn khó chịu, nhưng đứa nhỏ vẫn chưa có dấu hiệu
chui ra, chỉ sợ là khó sinh. Nàng cắn răng, kéo vạt áo cắn vào miệng,
nhớ ra lời bà đỡ dặn các sản phụ khác mà thở ngắn mà gấp, nhịn cơn đau
xuống, dùng sức ở thắt lưng, sinh đứa bé ra.
Tộc của nàng vốn là
tộc nhân Túc Đặc, từ thời Tùy, toàn tộc nhập vào Đột Quyết, bị Tây Đột
Quyết thống trị, Lúc Đông Tây Đột Quyết nội chiến, bộ tộc của họ trải
qua bị thương nhiều, trong chiến loạn nàng cũng thất lạc cùng vài tộc
nhân khác, một mình lưu lạc tới thành Bạch Thủy Giản do người Đường
thống trị.
Là Hắc Xỉ Thường Chi chứa chấp nàng, cho nàng một cuộc sống mới, sủng ái nàng, y kết thúc quãng thời gian lang thang vất vưởng của nàng, y cho nàng vòng tay ấm áp rộng lớn của một nam nhân. Tuy rằng y đã là lão nhân gần sáu mươi, lớn hơn nàng nhiều tuổi, nhưng y trên
thảo nguyên là một hùng ưng, một đại anh hùng chân chính, rong ruổi sa
trường, uy chấn Tây Vực.
Nữ nhân trên thảo nguyên sùng bái nhất
là anh hùng, nàng yêu chồng, sùng kính y, coi y là trời. Nếu có thể,
nàng không chút do dự hi sinh tính mạng mình để đảm bảo sự an toàn của
y, mà nay, y đã chưa được giải oan, ôm nỗi hận mà chết, nàng nghĩ thầm
cần báo thù rửa oan cho chồng, nàng muốn vì y mà sinh ra cốt nhục của
hai người, nàng không được để chuyện không lành xảy ra với đứa bé.
Nhưng, sinh không được…
Xuân Nữu Nhi đau đớn đánh xuống mặt đất, chịu đựng nỗi thống khổ tới tê
liệt, Đóa Đóa vẫn chưa về, trong nhà kho trống rống yên tĩnh, chỉ có
những tiếng rên rỉ, thở hổn hển của nàng, ngọn đèn chỉ chiếu sáng trước
người ba thước, xa xa đều là bóng tối.
Nàng có cảm giác, nàng đang bị thế giới vứt bỏ, chỉ có mình nàng nơi đây.
Không, không phải một mình, nàng vẫn còn con, đứa con liên kết huyết mạch này, nhưng nàng nhận thấy sự lợi hại của đứa nhỏ, hẳn là sắp sinh ra rồi,
nhưng từ đầu tới giờ nàng chưa có được cảm giác thoải mái, nghe được
tiếng khóc oa oa của đứa trẻ
Nước ối cùng máu loãng đã trôi đầy đất, nàng an vị trong vũng máu, đầu đầy mồ hôi, nước mắt tuôn ra, đau khổ giãy dụa.
Xuân Nữu Nhi giãy dụa ngồi dậy, lấy tay hướng dưới váy, không ai đỡ đẻ, nàng phải tự đỡ đẻ, để con nàng bình an sinh ra trên thế giới này, trượng
phu chết đã khiến nàng tuyệt vọng, hiện tại đứa nhỏ là hi vọng duy nhất
của nàng, nàng thà mình chết cũng không để nó xảy ra việc gì.
Nhưng, tay nàng run rẩy, lục lọi phía dưới, không khỏi thoát ra tiếng tuyệt
vọng gào thét, nàng mò tới chân đứa nhỏ, một bàn chân nhỏ đã tìm được
đường ra, nhưng đứa nhỏ không sinh thuận, cứ ở trong tình trạng đó, con
nàng sẽ rất khó sinh ra.
Nàng nhớ rất rõ ràng, bà đỡ trong tộc đã nói qua, đứa nhỏ nếu sinh nghịch, khả năng lớn nhất là cả hai mẹ con
cùng chết. Bà đỡ có kinh nghiệm nhất khiến người mẹ chịu đựng được nỗi
thống khổ lớn lao, dùng hết các biện pháp mới có thể đảm bảo một tỉ lệ
nhỏ trong đó, mà nàng hiện tại thì tứ cố vô thân.
Nước ối sắp ra hết, nếu cứ tiếp tục, nhất định sẽ chết trong trứng nước, đứa nhỏ sẽ bị ngạt.
- Đóa Đóa.
Xuân Nữu Nhi tuyệt vọng kêu một tiếng, nàng không sợ, không lo lắng âm thanh đó bị kẻ nào nghe thấy, nàng chỉ muốn thấy đứa con của nàng, cho dù là
ôm trong lòng, nghe tim nó đập, xem dáng vẻ của nó rồi sau đó nàng chết, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
- Đóa Đóa ~ Đóa Đóa ~ Đóa Đóa…
Từng hồi âm thanh quanh quẩn bên trong kho lúa trống trải, Đóa Đóa vẫn chưa về..
Xuân Nữu Nhi hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nàng khóc, tuyệt vọng mà khóc, ngón tay bỗng nhiên chạm đến chuôi đao bên hông.