Nếu Địch công còn không tin tưởng được, trong triều làm gì còn người tốt nữa.
Dương Phàm vái chào:
- Tiểu tử kiến thức nông cạn, tất cả thuận theo sắp xếp của ngài.
Địch Nhân Kiệt gật gật đầu, Dương Phàm vốn là bạn tốt của con lão, lại cứu
tính mạng lão, Địch Nhân Kiệt vốn coi hắn là thân cận, lúc này biết nhau cùng chung chí hướng, liền càng thấy thân thiết, lão hỏi một cách đơn
giản việc Dương Phàm lấy được các chứng cớ, nghe chi tiết mổ bụng sinh
con, bất giác gương mặt cũng biến sắc.
Thổn thức thở dài, Địch Nhân Kiệt nói:
- Hiên Chất thật tố bụng, tâm tư cũng kín đáo.
Cô nương Đóa Đóa kia hôm qua cũng hỏi chỗ ở của lão phu thông qua sai nha
Hình Bộ, bọn họ không bắt được người, khó tránh sắp xếp người bên ngoài
nơi ở của lão, ngươi từ trong rừng lẻn vào, hãy từ chỗ đó mà rời đi.
Dương Phàm nói:
- Tiểu chất cũng có ý đó, còn một chuyện nữa tiểu chất cần đi làm, đồ này giao cho bá phụ, tiểu chất cáo từ.
Địch Nhân Kiệt nhận lời, nhìn Dương Phàm đi ra ngoài, nhân tiện nói:
- A Thịnh!
Thư A Thịnh lên tiếng trả lời, Địch Nhân Kiệt nói:
- Đem đồ này cất giấu cẩn thận.
Thư A Thịnh nhận bao đồ, Địch Nhân Kiệt đi về phía thư phòng. Hiện giờ biết người đứng sau lưng vụ Hắc Xỉ Thường Chi chính là Võ Thừa Tự, vậy thì
dễ rồi, chỉ cần đem tin này tiết lộ cho Võ Tam Tư, gãsẽ liền chủ động
nhảy vào gây phiền toái cho Võ Thừa Tự.
Chỉ có điều Võ hậu đăng
cơ là chuyện quan trọng nhất trong mắt của Hoàng đế và dân chúng lúc
này, tất cả mọi chuyện đều phải nhường đường cho chuyện này, hiện tại
nếu trình chứng cứ phạm tội lên, Võ hậu vì cầu ổn sẽ làm chuyện lớn hóa
nhỏ, đồng thời, tranh chấp giữa hai người Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự cũng sẽ
không được mạnh mẽ, tất đồng tâm hiệp lực, làm nhiệm vụ giúp Võ hậu đăng cơ.
Lão cần đảm bảo binh quyền Lũng Hữu không rơi vào tay Võ
Thừa Tự, nhưng cần dựa vào thế lực khác, như Thái Bình công chúa,
hay…Thẩm Mộc…
Lúc Địch Nhân Kiệt đi vào thư phòng, thấy Thẩm Mộc
đã ngồi trong phòng ăn pho mai nóng. Thiền Quyên với con mắt sáng đầu
ngả bên người gã, cười tự nhiên như đang nói gì đo, hai người coi bộ cực kì thân mật. Địch Nhân Kiệt kho han một tiếng, bước vào.
Cô
nương Thiền Quyên dung mạo xinh đẹp, dẫu rằng giả trang hầu gái nhưng
cũng khó giấu được sắc đẹp của nàng, nghe nói nàng vốn là danh kỹ Trường An, sau đó được Thẩm Mộc mua chuộc thân, đưa tới làm tiểu nha đầu hầu
hạ bên cạnh lão, Địch Nhân Kiệt chỉ mơ hồ hiểu chút ít, không thăm hỏi
rõ ràng nên không rõ lắm, lão cũng biết, cô nương Thiền Quyên này là
người Thẩm Mộc muốn giữ bên mình, phụ trách liên hệ, kết nối các nhân
vật, nên từ trước đã không đối đãi với nàng như một tỳ nữ.
- A Lang?
Thiền Quyên vừa thấy Địch Nhân Kiệt đi vào vội vàng thi lễ.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Ừ, ngươi ra ngoài chút, trông coi cửa, lão phu có việc cần thương lượng với Thẩm Mộc.
- Vâng!
Thiền Quyên đảo mắt về phía Thẩm Mộc, rồi nhanh nhẹn lui xuống.
Thẩm Mộc buông chén sứ nhỏ, đứng lên nói:
- Địch công?
Địch Nhân Kiệt khoát tay nói:
- Ngươi ngồi xuống, lão phu có việc thương lượng với ngươi.
Sau thời gian một nén hương, thư phòng yên tĩnh trở lại, Địch Nhân Kiệt
ngồi ở mặt sau án thư, vuốt râu, mày khẽ cau lại, Thẩm Mộc ngồi ở sườn
bên, hai mắt xuất thần.
Qua hồi lâu, Thẩm Mộc mới từ từ nói:
- Nếu muốn binh quyền không mất, ta sẽ cổ động Khương công tử ra tay
trong triều, làm cho một số đại thần lên tiếng ủng hộ, chủ yếu vẫn phải
dựa vào Địch Công ngươi, về phần ta, ta có thể tạo ra một trận xung đột, như vậy, tạm phải để Lâu Sư Đức đảm nhiệm chức đại sứ, quản lí ba quân, chỉ cần Lâu tướng quân thay Hắc Xỉ Thường Chi đảm nhiệm quân chức, lập
nhiều chiến công, lúc đó muốn triệt hồi chức đại sứ quân của y tất nhiên sẽ không hề dễ dàng, hơn nữa mọi cố gắng trong triều…Võ Thừa Tự chỉ sợ
có làm cũng vô ích.
Địch Nhân Kiệt nhướn mày, nói:
- Muốn tạo xung đột? Đây chẳng phải sẽ gây thương vong sao?
Thẩm Mộc cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ Địch Công ngươi có kế sách vẹn toàn hơn? Người Thổ Phiên và
Đột Quyết có cơ hội sẽ lập tức tới phạm biên, ngươi cho rằng nếu chúng
biết kình địch Hắc Xỉ Thường Chi đã chết thì không lần nữa phát động
tiến công Lũng Hữu sao? Nếu ta đoán không lầm, chỉ sợ bọn chúng đã bắt
đầu hợp tác lập kế rồi!
Trước tiên gây xung đột, đánh một trận
lớn, đối với Đại Đường chỉ có lợi mà không hại, muốn thành đại sự, không được câu nệ tiểu tiết, nếu ngươi là người mềm lòng, lúc nào cũng cầu
viên mãn, vậy chẳng bằng cạo đầu xuất gia, làm hòa thượng cho bằng, bên
ngoài giết chóc máu chảy thành sông, ngươi chỉ cần niệm hai tiếng “a Di
Đà Phật” liền thấy yên tâm thoải mái rồi.
Địch Nhân Kiệt thở dài một tiếng.
Thẩm Mộc lại nói:
- Nếu chờ chúng lập xong kế hoạch, chuẩn bị đầy đủ, liên kết đôi bên,
tiến công triều đình, lúc đó triều đình mà cử một tên tướng lĩnh ngu
ngốc vô năng đi, đó mới thực sự là chuyện lớn. đến lúc đó, tổn thất chỉ
sợ còn nhiều hơn gấp bội bây giờ.
Địch Nhân Kiệt cắn chặt răng, gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Được, ngươi làm đi! Chúng ta nội ứng ngoại hợp, bảo đảm quân quyền Lũng Hữu không để rơi vào tay Võ thị.
Thẩm Mộc nói:
- Được, ta lập tức sắp xếp, mọi việc bên Lạc Dương, ta đã xử lí tương đối rồi, ta sẽ đích thân đến Lũng Hữu.
Địch Nhân Kiệt ngạc nhiên nói:
-Ngươi đi làm gì?
Thẩm Mộc nói:
- Địch Công cho rằng, khơi mào xung đột làm chệch hướng nhận thức của
người Đột Quyết không để xung đột mở rộng, còn phải đảm bảo thắng lợi
cho Lâu Sư Đức, ta có bao nhiêu cái giá phải trả? Ta bố trí nhiều năm ở
Lũng Hữu, ta không biết như thế nào, để đánh một trận thắng lợi ta không đi sao có thể làm được?
***
Dương Phàm rời khỏi Địch phủ, lại làm loạn một trận trong thành, tin rằng không có ai theo dõi liền vòng tới chợ Nam.
Lúc này chợ Nam vừa mới mở cửa phường, Dương Phàm kiếm gì ăn trong phường,
rồi mua thường phục thay, sau đó mua một chiếc xe hai bánh, và ít quần
áo nữ nhân, vật dụng hàng ngày, gạo, mì, muối, nghĩ cả ngày không đốt
lửa, Đóa Đóa có thể chịu được, nhưng đối với đứa bé thì hơi khó khăn,
hắn lại mua thật nhiều than củi loại tốt.
Cuối cùng, hắn chọn một con dê cái, ngoài con dê thì tất cả mọi thứ đều được xếp lên xe, giống
như một người bán hàng rong trên xe nhỏ đi rẽ vào trong phường Diên
Phúc. Dương Phàm ở trong phường đi lại lung tung rồi quay ra, hắn đi tới cửa nhà, thừa dịp không có ai, mở cửa nách chui vào sân.
Dương
Phàm đem thức ăn và quần áo đưa cho Đóa Đóa, nhìn đưa nhỏ đói khóc oa
oa, liền nhanh chóng kêu Đóa Đóa lấy ít sữa dê, hắn thì đốt lửa, Đóa Đóa vỗn là nữ tử biên cương, rất thành thạo việc vắt sữa, trong chốc lát đã có cốc sữa dê, hâm nóng trên lửa, từng thìa đút cho đứa nhỏ ăn.
Đứa nhỏ vất vả lắm mới uống được ngụm sữa, đâu cần chọn lựa, uống từng ngụm lớn, thưởng thức hương vị ngọt ngào. Ranh con này cũng là biết điều, ăn no rồi không còn khóc lóc, nhắm mắt ngủ liền, Dương phàm nhìn Đóa Đóa,
nói:
- Tốt lắm, ngươi cũng ăn chút gì đi, đói bụng lâu rồi!
- Vâng..
Đóa Đóa đáp ứng, nhưng không đi, đôi mắt to, đôi môi xinh đẹp nhưng lời nói nhìn Dương Phàm…
Dương Phàm hỏi:
- Sao, có chuyện gì?
Đóa Đóa nói:
- Việc kia…
Dương Phàm nói:
- Ah, ta đã giao cho một quan viên cấp trên, thời điểm này chưa thể đối
phó với kẻ đã hãm hại tướng quân Hắc Xỉ Thường Chi, hiện tại chưa thể ra tay, phải chờ một chút, phải có thời gian.
- Vâng.
Đóa Đóa ánh mắt tối sầm lại, hơi có chút thất vọng.
Dương Phàm thấy nàng chưa đi, lại hỏi:
- Còn chuyện gì nữa?
Đóa Đóa cắn cắn môi, lại hỏi:
- Ta và tiểu công tử phải làm thế nào?
Dương Phàm nói:
- Các ngươi cứ yên tâm ở nơi này, không ai tới quấy rầy đâu. Đến lúc oan
khuất của Hắc Xỉ Thường Chi tướng quân được giải, tiểu công tử sẽ được
triều đình phong thưởng.
Đóa Đóa muốn nói gì đó lại thôi, hỏi:
- Vậy, ta đi ăn gì đó.
Dương Phàm gật gật đầu, nhìn nàng đi ra ngoài, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang say sưa ngủ, nhẹ nhàng thở dài.
Gần sáng, Dương Phàm mới về cung thành, hắn cứ cho rằng mình là người duy
nhất về trễ, kết quả là tới Huyền Vũ môn mới biết, còn có hơn mười thị
vệ Bách Kỵ chưa báo danh, xem ra chức lữ soái này thật có sức thu hút.
Võ Du Nghi rất bực bội, từ lúc nội vệ để sơ hở ở chỗ ở của hai nữ nhân Đột Quyết thìhai nữ gián điệp đó hoàn toàn biến mất, tin tức về các nàng, y có cử người bao vây phủ của Địch Nhân Kiệt cũng không thấy hai nàng tới gần, buổi chiều Địch Nhân Kiệt lại an nhàn ra ngoài, thảnh thơi mời
Thái Bình công chúa và vài vị tướng quốc tới Thiên Sai Túy, dường như
không biết gì về việc này.
Hiện giờ nội vệ và Bách Kỵ đều lục đục trở về, nhưng không có chút manh mối nào về hai nữ nhân kia, các nàng
chả nhẽ bay lên trời rồi?
Bởi tâm trạng không tốt, tên “tiểu cô
phụ” như Dương Phàm trong mắt y cũng không có gì thân thiết, nên y chỉ
hỏi han qua loa, rồi cho hắn đi nghỉ ngơi, còn Võ Du Nghi liền ở cổng
thành tiếp tục chờ đợi tin tức.
Dương Phàm trở lại chỗ nghỉ chân, tắm rửa thay quần áo, đi ăn cơm tối, vận động trong nội thành, trời
tối, hắn liền muốn về nghỉ ngơi, suốt đêm qua bận rộn, hắn còn chưa chợp mắt.
Ai ngờ vừa mới trở lại trước doanh trại, đã thấy Tạ Tiểu
Man chờ hắn. Lúc sáng sớm, từ khi Tạ Tiểu Man giúp mở đường qua hai tên
cấm vệ, yểm trợ hắn, thì tới giờ, hai người mới gặp lại.
Tạ Tiểu Man không nói gì, chỉ dùng cặp mắt to ấm áp liếc mắt một cái, Dương Phàm liền đi theo nàng.
- Tới đây, ngồi xuống, ta có chuyện nói với ngươi!
Tạ Tiểu Man nói xong, ngồi xuống khóa đá trên võ trường, có lẽ vì hai
người đều đang nắm giữ một bí mật của đối phương, nên ngôn ngữ và thần
thái của nàng có chút thân mật.
Dương Phàm đưa chân ngoắc một khóa đá tới trước, tự nhiên ngồi xuống.
Khóa đá này nặng tới 120 cân, là cái khóa đá lớn nhất trên đấu trường, hắn
chỉ đưa chân khều nhẹ, như không có gì ngoắc tới trước, Tạ Tiểu Man thấy vậy, ánh mắt co rút lại.