Say Mộng Giang Sơn

Chương 215

Đêm càng khuya, Uyển nhi ngồi sau cái bàn bằng gỗ lim, trên mặt bàn có vài quyển sách, phía trước có một chén canh.

Đây là một cái bát gỗ, dùng gỗ cây bạch dương chế thành, loại bát này dùng nước thật sôi cũng không bị nứt, vỡ ra, không nóng hay lạnh tay, chiếc bát nhẹ nhưng chắc chắn, có thể giữ nguyên hương vị của thức ăn trong thời gian lâu nhất. Võ Tắc Thiên rất ưa thích bộ đồ ăn này, Thượng Quan Uyển Nhi cũng có một bộ.

Trên cái bát gỗ có khắc các đường hoa văn, tạo thành các loại hình vẽ, chiếc bát gỗ này của Thượng Quan Uyển Nhi trạm hoa văn là một cây Nhất Chi Mai, cành cây già lão, nhìn kỹ dường như bên trên có rất nhiều hoa mai.

Trong bát, nước thuốc sắc màu đỏ hồng, mùi hương tỏa ra tản mát nồng đậm vị thuốc đông y

Uyển nhi nhìn bát thuốc, thần sắc không ngừng biến đổi, dường như trong lòng tranh đấu vật lộn, qua một hồi lâu, nàng mới cố lấy dũng khí, cứ như ra một quyết định trọng đại, dứt khoát bưng bát thuốc lên, thổi nguội bớt thuốc, ngửa cổ mà “ừng ực” uống vào.

Bát thuốc uống xong, Uyển nhi dường như cũng buông xuống một nỗi băn khoăn trong lòng, thần sắc trở nên thoải mái. Nàng buông chén thuốc, lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe miệng, ánh mắt bất định nhưng dừng ở trên bệ cửa sổ. Chỗ đó bày hai bình hoa nhỏ cổ dài eo thắt, trong mỗi bình đều cắm vài cành hoa lan nở rộ, ngồi ở đây có thể ngửi được từng làn hương thơm thanh nhã của hoa đằng kia.

- Đãi chiếu, nước nóng để tắm đã chuẩn bị xong, phía dưới lửa than đã âm ỉ, trong vòng hai canh giờ nước ấm cũng không nguội đấy.

Hai cung nữ tiến vào gian phòng, hướng về phía Thượng Quan Uyển Nhi chỉnh trang y phục thi lễ, đang say sưa thưởng thức hoa lan, Uyển nhi giật mình tỉnh lại.

Trong cung Uyển nhi và Đoàn nhi đều có một số lớn các cung nữ và thái giám thân tín, bởi vì Uyển nhi thay mặt Võ Tắc Thiên xử lý nhiều việc chính sự, chính là bên trong cấm quân vệ trong cung cấm cũng có nhiều tâm phúc. Nàng có thể yên tâm mà để cho Tạ Tiểu Man giúp nàng và Dương Phàm chắp nối nhân duyên, làm người đưa thư, thật không phải ngẫu nhiên.

Hai cung nữ mười mấy tuổi này cũng là tâm phúc của Uyển nhi, dù là thế Uyển nhi cũng không muốn các nàng biết chuyện tối nay của mình, cũng không phải sợ các nàng sau lưng nói láo hay tiết lộ thông tin ra ngoài, hoặc là mật báo cho người nào đó. Mà chẳng qua là ngượng ngùng, một loại bản năng của con gái.

Uyển nhi gật gật đầu nói:

- Tốt! các ngươi trở về nghỉ tạm đi. Ta thư thả một lát sẽ đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Một cung nữ nháy nháy mắt nói:

- Đãi chiếu không cần chúng ta hầu hạ tắm rửa sao?

Uyển nhi từ trên bàn cầm qua một cuốn sách, tùy ý lật xem, nói:

- Ồ không cần. Sau giờ ngọ đã tắm rửa qua, trước khi đi ngủ chỉ đơn giản rửa sạch một chút là được rồi.

- Vâng!

Hai cung nữ hướng về phía nàng hạ thấp người thi lễ, nhẹ nhàng lui xuống.

Uyển nhi làm ra vẻ chuyên tâm xem sách, nhưng hai cung nữ vừa mới rời đi, nàng cứ như con thỏ con nhảy dựng lên, rón ra rón rén đi tới cửa nhìn ra phía ngoài thăm dò, cẩn thận đóng cửa đâu đấy rồi trở lại bên bàn ngồi xuống, từ trên mặt bàn lấy ra một bọc nến.

Loại nến này chỉ dùng vỏ một loại cây mà chế thành. Trên cây này có một loại sâu, sâu này ký sinh trên thân cây và cành cây, hút nhựa cây mà sống, chúng sẽ thải ra một loại chất lỏng, loại chất lỏng của trùng sáp này chính là nguyên liệu để chế tác ra nến.

Dùng loại trùng sáp này chế thành ngọn nến. Thời gian cháy lâu, ánh sáng của ngọn nến sáng ngời, không khói, còn có thể tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ nhàng vui lòng người. Bởi vì loại nến này cực kỳ đắt tiền nên ngay cả Võ Tắc Thiên cũng không thể mỗi ngày đều sử dụng nến này.

Nhưng Uyển nhi nhớ rất rõ mỗi lần Võ Tắc Thiên gọi Tiết Hoài Nghĩa hay Thẩm Thái y đến thị tẩm đều điều từ trong kho lấy ra loại nến này. Sáng ngày hôm sau nàng tiến vào tẩm cung Võ Tắc Thiên để sắp đặt cho tình nhân của Thiên Hậu rời đi, đều có thể ngửi được mùi thơm lạ lùng này, tuy rằng cực nhạt nhưng giữ mùi lâu không bay mất, làm cho người ngửi đặc biệt thoải mái.

Tối nay, nàng quyết tâm đem thân thể hai mươi lăm năm giữ gìn làm quà lớn tặng cho nam nhân của mình, nàng không thể trâm hoa cài tóc, quần áo trọng thể xuất giá, cũng không thể có nến đỏ long phượng cháy suốt đêm dài, chung quy lại nàng chỉ có thể tự làm cho mình lễ lớn long trọng một chút, bởi vì cả đời chỉ có một lần như vậy.

Cho nên Uyển nhi cố ý điều từ trong kho ra mấy cây nến đặc biệt này, những ngày bình thường đều là do nàng thay Võ Tắc Thiên đến lấy loại nến này, nàng cũng không cần phải lo lắng Võ Tắc Thiên có một ngày nổi tính khí trẻ con, chạy đến nội kho để thẩm tra đối chiếu số lượng. Võ Tắc Thiên gọi trai lơ đến thị tẩm còn không nhớ số lần đấy, làm vậy là đi thẩm tra đối chiếu mình, chính mình cũng không thấy phải nhớ rõ sao.

Uyển nhi thắp sáng cây nến, trước tiên đem thay cây nến ở trên bàn, sau đó là cái bác cổ, bàn trang điểm… mỗi một chỗ đều thay loại nến này, có thể cháy suốt đêm nến đỏ, nàng lại nhìn trên giường, chỗ đó cũng vừa mới đổi tấm đệm mới tinh, Uyển nhi nhẹ nhàng mà thở dài, vẽ mặt điềm tĩnh có vẻ cười.

Từ chỗ ngọn nến cháy một mùi hương thơm ngát tràn ngập đầy phòng, nhẹ nhàng hít vào một hơi, liền làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Nàng lại không biết rằng, lại nến này khi đốt lên không chỉ tỏa ra mùi thơm từ từ hưng phấn, có tác dụng loại trừ các mùi vị khác thường mà còn có hiệu quả thôi thúc sinh lý.

Tuy nhiên nàng tối nay đang muốn đem mình hiến dâng cho phu quân sắp đi xa, tâm tình khó tránh khỏi không yên, điều không chủ ý này thật ra khiến tâm tư của nàng khẩn trương, không khỏi có chút chậm rãi lại

- Cốc, cốc, cốc!

Cửa phòng khẽ gõ ba cái, vừa mới trở lại ngồi sau bàn, Uyển nhi vội vàng đứng lên, thấp giọng hỏi:

- Ai?

- Đãi chiếu, ty chức Dương Phàm!

Dương Phàm không biết trong phòng Uyển nhi có cung nữ hầu hạ hay không, nên mới trả lời như thế.

Uyển nhi hồi hộp nhìn một chút trên người, lại sờ sờ tóc mai, rồi mới lên tiếng:

- Ồ! Ngươi…vào đi…

Cửa phòng mở ra không một tiếng động, Dương Phàm lách mình tiến vào, nhìn thấy bộ dạng cảnh giác của hắn, Uyển nhi liền nói:

- Trong phòng không có người khác, cài cửa vào.

- Được

Dương Phàm không nghĩ nhiều, giờ phút này không thể như ban ngày, hắn một người thị vệ đang đêm vào phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, bị người khác trông thấy tất nhiên không ổn, cửa này tất nhiên phải cài lại, hắn dự đoán đêm nay thỏ trắng bé nhỏ muốn ăn sói già xấu xa.

Dương Phàm cài chặt then cửa rồi đi đến bên cạnh Uyển nhi, Uyển nhi liền hơi căng thẳng, âm thanh hơi run run, âm điệu cũng mất tự nhiên mà nói:

- Khụ! Huynh tới rồi, tuần tra ở đây, không có bị người ta trông thấy chứ?

- Bằng thân thủ của ta dĩ nhiên là không có.

Dương Phàm đắc ý cười nhìn Uyển nhi hai má đỏ hồng, cúi đầu lại thấy trên bàn một bát thuốc, thuận tay cầm lên xem, lại hít hà, liền vội vàng hỏi han:

- Sao lại có thuốc đông y ở đây, nàng bị bệnh sao?

Uyển nhi vội vàng mà sơ xuất, thế nào lại quên bát thuốc ở trên bàn, trong lòng hốt hoảng, vội vàng lắc đầu nói:

- Không có, ta uống… Đó là thuốc bổ

- Thuốc bổ?

- Ồ phải… Thần tiên ngọc nữ phấn.

Dương Phàm ngạc nhiên mà nói:

- Đó là cái gì?

Uyển nhi là một người con gái gia giáo, làm sao dám nói thuốc nàng uống là thuốc tránh thai, bịa ra một cái tên, nhưng Dương Phàm truy hỏi không ngừng, đành phải đỏ mặt nói:

- Đây là… giống như thuốc bổ đẹp da trắng thịt, khụ! Dù sao là nữ nhân mới dùng đó, huynh không cần phải hỏi.

Dương Phàm giật mình ưng thuận một tiếng. Nhìn dáng dấp Uyển nhi lúc này môi đỏ như son, da trắng như tuyết, hơi hơi ửng hồng, trong trắng lộ ra hồng, xinh đẹp khác thường. Hắn không khỏi mỉm cười nói:

- Nàng nha, màu da đã trắng nõn như vậy rồi, cần gì phải dùng mấy thứ này, còn muốn trắng đến thế nào.

Uyển nhi xấu hổ cúi đầu mà nói:

- Cuối cùng cũng phải là lang quân không chê mới tốt.

Dương Phàm dịu dàng nói:

- Ta yêu nàng, yêu còn chưa đủ, làm sao ghét bỏ?

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm của Uyển nhi, Uyển nhi thuận theo tay hắn ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi như nước đầy tình ý ngưng mắt nhìn hắn.

Dương Phàm toàn thân trang phục thị vệ, nàng vẫn thường thấy các thị vệ cấm quân khác quân phục giống nhau không có gì khác. Mặc ở trên người hắn dường như liền đặc biệt, tràn đầy một loại khí oai hùng mạnh mẽ

Tình lang của nàng, tóc đen như mực, mũi cao thanh tú, đôi mắt trong veo đấy. Dường như có thể nhìn thấu lòng người, nhìn lên tâm tư nàng hơi hoảng chân như nhũn ra.

Dương Phàm nhìn thấy đôi môi kiều diễm gần trong gang tấc, không kìm nổi liền hôn xuống.

- Ừ..

Uyển nhi yêu kiều rên rỉ một tiếng, không như lúc trước không cho hắn xâm phạm chống đẩy một phen, nàng chỉ hơi hơi cứng đờ. Liền thuận theo hé mở môi anh đào, nũng nịu e sợ mặc cho hắn xâm nhập tiến vào, tùy ý xâm chiếm, thưởng thức, vỗ về, thời gian trôi qua khiến tim mình mê say, mềm yếu, ướt át…

Một nụ hôn triền miên, rất lâu sau đó, Dương Phàm mới nhẹ nhàng buông nàng ra, khe khẽ vuốt ve trên hai má mịn màng của nàng, thì thầm bên tai nói:

- Uyển nhi ngày kia ta sẽ đi Lũng Hữu rồi, một mình nàng ở trong kinh thành, phải an ổn đấy.

Uyển nhi nhanh chóng nước mắt tràn đầy bờ mi, nàng cầm lòng không được ôm chặt lấy Dương Phàm, ghé vào bờ vai hắn, cúi đầu mà nói:

- Huynh không ở đây, người ta có thể yên ổn sao? Không có huynh, cứ như thức ăn thiếu muối, mùi vị gì cũng không có

- Uyển nhi…

Nghe tình ý liên tục trong lời nói…, Dương Phàm không kìm nổi lại hôn xuống.

Lần này, Uyển nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như mớm cho trẻ nhỏ, chủ động nghênh hợp với hắn, hôn hắn.

Hành động của nàng ngây ngô, thân thể mềm mại âm thanh rên rỉ yếu ớt, càng thêm kích thích Dương Phàm, tay của hắn đặt lên ngực của Uyển nhi, thân thể Uyển nhi mềm mại run rẩy, nhưng không giống như mọi khi thường ngăn hắn lại, Dương Phàm cảm nhận được thái độ của nàng, táo tợn thêm mà dùng tay từ váy của nàng luồn vào trong.

- Ôi…

Bàn tay nắm chặt ở chỗ kia tròn tròn nhún nhún, vú nẩy nở chắc nịch, một loại cảm giác đồng thời xâm chiếm trong lòng hai người.

- Uyển nhi…

Hơi thở của Dương Phàm có chút nặng nề, ánh mắt nóng bỏng.

Nam nhân vốn là dễ dàng kích thích, mà cơ bản không biết có phải là do tác dụng của trùng sáp hay không, gian phòng này của Uyển nhi chỉ nhỏ bằng một phần mười tẩm cung của Võ Tắc Thiên mà lại sử dụng số lượng ngọn nến tình kia bằng nhau, mùi hương lạ lùng không chỉ tác động đến cơ thể của Dương Phàm, mà cũng làm cho khát vọng trong cơ thể nàng nổi lên khác thường.

Có lẽ đêm nay nàng cố tình đem thân thể mình dâng hiến cho tình lang sắp đi xa, thiết lập quan hệ chân chính với nhau, mà giờ này trong lòng nàng cũng tràn đầy một loại khát vọng khiến nàng sợ hãi, nàng muốn có tình lang của mình, nàng muốn để tình lang của mình chiếm hữu mình.

Trước mắt xuân tình lưu chuyển, Uyển nhi hơi hơi nghiêng đầu vào ngực hắn, dùng âm thanh nho nhỏ thấp giọng quyến rũ mà nói:

- Lang quân, tối nay… huynh muốn Uyển nhi đi…

Bộ dáng kia kiều diễm ướt át, thanh âm kia, rung động đến tâm can.

Nghe nàng lấy hết dũng khí nói hết nỗi lòng với mình, Dương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến đêm hôm đó, một nữ nhân khác cũng như thế này ôm lấy hắn, nhưng giọng điệu không giống nhau, nữ nhân kia nói là:

- Ta muốn ngươi!

Mà người ở trong ngực này rõ ràng e lệ run rẩy, lại lấy hết dũng khí hướng về hắn mà diễn tả tình yêu của một cô gái nhỏ, không phải nói với hắn là “Ta muốn huynh”. Cũng không phải là “Ta cho huynh”. Mà là: “Huynh muốn ta đi…”

Ở trong lòng hai nữ nhân này, địa vị của hắn đến đâu vừa liếc qua là thấy ngay.

Trong nội tâm Dương Phàm tình yêu trào dâng như thủy triều, lay động kích thích không ngừng, hắn cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng khẽ cong lưng, nhấc bổng Uyển nhi lên, đem nàng từ chỗ cuối bàn liền hướng vào phía mặt sau tấm bình phong ở phòng trong, đi vào đó…
Bình Luận (0)
Comment