Sau khi Dương Phàm rời khỏi Mã Kiều gia, liền đi về phía nam của Mã gia. Lúc này Phường thị vẫn chưa đóng cửa, nhưng vì trời mưa, nên khách nhân cũng không nhiều, Dương Phàm đi tới nơi mua bán súc vật, chỉ có vài nhà buôn lậu gia súc vẫn khoác áo tơi kiên trì đứng đó.
Mặc cả qua loa một chút, Dương Phàm vội vàng mua, bên kia cũng vội dọn hàng, cuối cùng , với một cái giá song phương đều tương đối dễ chấp nhận, Dương Phàm mua hai con ngựa, còn có một cái thùng xe.
Xe rất đơn sơ, hơn nữa rất cũ, tuy nhiên chất liệu gỗ và cách chết tạo xem ra không tệ, với trình độ làm xe thời cổ mà có thể chắc chắn như vậy đủ thấy công phu khi làm ra nó rồi, hơn nữa, chiếc xe này lại không hoa lệ nổi bật, rất thích hợp để đi xa.
Ngựa là hai con ngựa gầy, khi Dương Phàm đến, trong sạp không còn con nào tốt, mà lái xe đi xa chỉ cần là ngựa có khí lực là kéo được, cũng chỉ có hai người lớn một đứa bé, ba người cộng lại cũng chưa nặng đến hai trăm cân, hai con ngựa gầy kéo xe chạy thong thả là đủ.
Dương Phàm trả tiền, người bán gia súc kia giúp hắn mắc ngựa vào xe, sau đó hắn vội vàng đánh xe đi. Xe thật không tồi, chỉ có điều khi chạy hơi có tiếng lách cách, sau này tra thêm chút dầu mỡ sẽ không sao, mà hai con ngựa kéo đã quen xe, tuy Dương Phàm không thạo đánh xe lắm cũng đủ bản lính khống chế.
Dương Phàm lái xe đi về phía cổng nam Phường thị, trên đường cái rộng lớn chẳng còn mấy khách nhân, cửa Phường thị đã chậm chậm vang lên tiếng trống, sau ba trăm tiếng sẽ đóng cửa. Lúc này, trong mưa phùn mờ mịt, Tiểu Man đang được Cao Oánh khuyên giải, rất thương tâm đi ra cửa bắc của chợ nam, chuẩn bị về cung thành.
Một con phố dài, người đi bắc, kẻ về nam, gần như đồng thời ra khỏi cửa phường.
- Nhị ca, ca tới rồi. Ta đang hâm lại ít đồ ăn cho ca!
Thấy Dương Phàm đang vội vàng đánh xe ngựa vào sân, Đóa Đóa đã sớm ôm đứa nhỏ đứng đợi ở hành lang hết sức vui mừng.
Dương Phàm cười:
- Không vội, tuy trời mưa nhưng vẫn chưa tối lắm, chờ một lát nữa hẵng nấu cơm đi.
Hắn vừa nói vừa cởi hai con ngựa xuống khỏi xe, buộc vào chuồng ngựa, sau đó lấy thêm hai túi cỏ khô người bán gia súc tặng thêm phân biệt đặt vào máng trước mặt hai con ngựa, vỗ vỗ cổ chúng rồi đi ra.
Tiểu Thất được Đóa Đóa bế tròn xoe hai con mắt to đen lúng liếng nhìn hai con ngựa lớn không chớp mắt. Từ khi sinh ra tới giờ, nó chưa từng gặp quái vật nào to như vậy.
Dương Phàm cởi áo tơi vắt lên trụ hành lang, vỗ vỗ tay với đứa bé:
- Lại đây Tiểu Thất, nói “Thúc thúc ôm” nào.
Vì cách năm ngày ba bận Dương Phàm sẽ về thăm nó, là người nó quen thân nhất ngoài Đóa Đóa, hơn nữa, hắn lại hay trêu nó, nên Tiểu Thất rất thích hắn, vừa thấy Dương Phàm xòe tay ra, Tiểu Thất toét cái miệng nhỏ, nhào vào lòng hắn.
Tiểu tử kia còn chưa biết cách xòe hai tay ôm hắn, chỉ biết nhún nhún cái mông, quay sang nghiêng về phía hắn, Dương Phàm thuận tay đón lấy nó từ trong lòng Đóa Đóa, thơm lên cái má bẹp của nó một cái, cười lên ha hả.
- Đóa Đóa, thu xếp ổn chưa?
- Dạ, thu xếp ổn hết rồi.
Đóa Đóa mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy cảm kích thân thiết:
- Nhị ca, ta đi chuẩn bị một chút, sáng sớm mai đi rồi, đêm nay cần nấu thêm một chút.
Dương Phàm đáp ứng, Đóa Đóa liền xách thùng nước chạy trong mưa phùn, rất nhanh đã xách về một thùng nước giếng, nhanh nhẹn bắc bếp. Dương Phàm ôm Tiểu Thất không có việc gì đành lẽo đẽo đi đông đi tây sau lưng, khi thì chỉ chỗ này, lúc lại chỉ chỗ kia, hoa chân múa tay trêu chọc tiểu tử kia, Tiểu Thất có vẻ rất cao hứng, cái miệng nhỏ luôn toe toét cười ha ha, sau đó phun nước bọt phì phì.
- Thực ra Nhị ca chỉ cần chuẩn bị một con ngựa là được rồi, đồ đạc treo bên lưng ngựa, ta ôm Tiểu Thất cưỡi ngựa đi theo cũng dễ hơn. Đánh xe sợ sẽ lạc mất.
Đóa Đóa vừa nói chuyện với Dương Phàm vừa khom người lấy ruột mướp cọ nồi. Nàng đã thay xong cả quần dài áo ngắn thích hợp để đi xa, khẽ cong eo như thế, cái mông căng nẩy tươi tràn cong lên một đường duyên dáng.
Dương Phàm vốn không có việc gì mới đi theo sau nàng, thấy cảnh không nên nhìn này, liền xoay người đi, đứng dưới mái hiên cầm đôi tay nhỏ bé của Tiểu Thất hứng mưa, nói với vào:
- Không cần, ta vốn tưởng rằng phải theo đại quân đi Lũng Hữu, ai ngờ cũng là để cho chúng ta tự cải trang đi Tây Vực. Nếu thế ta cũng sẽ không cần phải đi cùng bọn họ rồi, đến lúc đó, ta đánh xe, muội ôm đứa nhỏ, chúng ta cùng đi, ta đưa các muội về bố trí ổn thỏa trước, sau đó mới đi sứ.
- Thật sao? Thật tốt quá!
Đóa Đóa đang nhóm lửa, ngẩng đầu lên, khôn mặt kích động đỏ bừng, đôi mắt to sáng lên rạng rỡ, tựa như đóa hồng lặng lẽ nở rộ trong đêm tối, nét xinh đẹp trốn trong bóng tối.
Tuy nàng là nữ tử biên cương, cưỡi ngựa bắn cung, sớm đi xa nhà, độc lập mạnh mẽ hơn xa nữ tử trong thành Lạc Dương này, nhưng đường đi xa như thế mà không có ai đi cùng chung quy nàng cũng không tránh khỏi thấp thỏm lo âu. Hai ngày nay nàng lo lắng nhất là có thể mất dấu Dương Phàm mà lạc đường một mình không.
Hiện giờ Dương PHàm có thể đi cùng nàng, hòn đá trong tâm cô bé này cuối cùng cũng được thả xuống.
Cơm chiều rất đơn giản, theo như Đóa Đóa nói cũng đã là phi thường phong phú.
Sau bữa chiều, Dương Phàm ngồi chơi với Tiểu Thất trên giường, tới khi tiểu tử kia mệt ngủ mất, Dương Phàm mới đến sương phòng đối diện nghỉ.
Một đêm vô sự, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Đóa Đóa đã bị Tiểu Thất tè dầm đánh thức, thay tã hầu hạ tiểu tổ tông sau, tranh thủ trời chưa sáng Đóa Đóa nấu xong cơm thì tiếng chuông báo sáng trên cổng Thiên Môn vang lên, khi cả thành thức dậy thì Dương Phàm và Đóa Đóa đã ăn xong bữa sáng, chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ xuất phát.
Một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi thành Lạc Dương, tới đường phía tây.
Trên xe ngựa có một nam một nữ, một đứa trẻ con còn đang ngái ngủ, còn có một con dê đang kêu be be.
Khi thấy Đóa Đóa ôm một bó cỏ, túm đầu con dê kia dắt lên xe, Dương Phàm thực không biết nên khóc hay cười. Tuy nhiên, lý do của nàng cũng rất hợp lý:
- Không magn theo dê, trên đường Tiểu Thất ăn gì?
Nàng lớn lên ở biên cương, đã quen nhìn cảnh bộ lạc du mục thảo nguyên di chuyển, đừng nói là chỉ một con dê, cho dù là một đàn dê cũng đưa đi không sót con nào, đối với sự ngạc nhiên của Dương Phàm, nàng thật sự không hiểu.
Dương Phàm cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy thực ra cũng có thể, nhiều người còn mang cả gà vịt, cả lợn ra vào thành kia mà. Trên cái xe này, ôm thêm một con dê cũng không khiến cho người ta chú ý. Tuy nói hiện giờ nhìn trên phố, đồ uống nhiều nhất là chế phẩm từ sữa, nhưng không phải bất cứ lúc nào cũng mua được sữa tươi. Người lớn còn dễ đối phó, chuyện ăn uống của tiểu hài tử cũng phải chuẩn bị cẩn thận mới được, dù sao ăn mặc của bọn họ cũng rất bình thường.
Vì thế, Dương PHàm mặc áo hai vạt, hóa trang thành một người đàn ông nôn thôn, Đóa Đóa búi tóc phu nhân làm vợ của hắn, Tiểu Thất đương nhiên là kết tinh tình yêu của đôi “vợ chồng mới cưới” này, trên xe còn chở dê sữa, còn có nòi bát muôi chậu một đống lớn, đi về phía tây.
Sau mấy ngày, bọn họ qua Đồng Quan, khi đi tới Quan Trung đại địa, trên xe ngựa lại dựng thêm mấy cây gậy trúc, bên trên treo mấy cái tã, một đường đi vào, hoành tráng như vạn quốc kỳ binh.
Một đống tã Đóa Đóa đã chuẩn bị cuối cùng cũng hết, không thể không vừa đi vừa giặt, vừa đi vừa phơi.
Nhưng như vậy cũng đã hoàn thành tốt nhất nốt lớp ngụy trang của bọn họ, ai cũng sẽ không ngờ tới một nhà ba người đó lại là mật thám Lũng Hữu.
Người của Vũ Tam Tư, người cùa Vũ Thừa Tự, người của Thái Bình Công chúa lục tục đi ngang qua họ, cũng không ai thèm liếc mắt nhìn họ thêm một cái, mà ngay cả các chiến hữu cưỡi ngựa trong bách kỵ cũng không chú ý. Thiên Ái Nô một mình một ngựa, dán thêm hai chỏm râu ngắn, đóng giả làm một thiếu niên lang đẹp trai phong độ cũng không thèm nhìn phóng qua trước mặt Dương Phàm.
Lúc ấy, Dương Phàm bỏ thắt lưng, mặc một cái quần mũi nghé, đầu đội nón trúc che nắng, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt phong trần, gác chân trần lên càng xe lắc lư đung đưa, chơi với Tiểu Thất đang y y nha nha trong lòng.
May mà Thiên Ái Nô không nhận ra hắn, nếu không chỉ sợ hai tròng mắt đều rớt xuống.
Nhưng vẫn có người đang nhìn Dương Phàm, chính là Thẩm Mộc vẫn nhàn nhã, tự tại đi sát sau lưng hắn.
Thẩm Mộc rất bồn chồn, hắn không biết Dương Phàm tìm được từ đâu ra một nữ nhân, lại còn có một đứa nhỏ làm bùa yểm hộ, y vẫn luôn đi đằng sau, thủy chung chưa chạm mặt với Dương Phàm, chính là vì muốn biết rõ lai lịch của nữ nhân và đứa nhỏ này. Đáng tiếc, dù y thủ nhãn thông thiên, nhưng cũng không cách nào tra ra chuyện này.
Chuyện này cũng chỉ có một mình Địch Nhân Kiệt là biết rõ, mà ngay cả lúc ấy quản sự đứng canh ở cửa thư phòng cũng còn không biết, thì Thẩm Mộc mặc dù có một hồng nhan Thiền Quyên ở trong quý phủ Địch Nhân Kiệt đương nhiên cũng không thể nào giải thích việc này.
Càng về sau, Thẩm Mộc càng nghi ngờ nữ nhân và đứa nhỏ này thực sự là vợ con của Dương Phàm. Nhưng nếu như vậy, chắc chắn hắn sẽ không đưa vợ con đến Lũng Hữu mạo hiểm chứ.
Thẩm Mộc vẫn luôn đi cùng, tin tức từ Lạc Dương dần dần truyền đến, vẫn chưa tra ra thân phận của nữ nhân và đứa nhỏ này. Y không muốn chờ thêm nữa, Lũng Hữu là căn cơ lớn nhất của y, lần này nguy cơ ở Lũng Hữu đối với y là một cơ hội lớn lao, mà Dương Phàm tham gia vào lại càng khiến cho y nhìn thấy hy vọng.
Tục ngữ nói: nước tiểu tuy lớn nhưng mà không nặng, quả cân tuy nhỏ nhưng tới ngàn cân.
Dương Phàm tham gia vào khiến cho y nhanh chóng chỉnh lại kế hoạch của mình, phải lấy cho được hạt dẻ trong lò lửa ở Lũng Hữu, giành lấy lợi ích lớn nhất, Dương Phàm lại trở thành một mắt xích rất quan trọng trong kế hoạch của y. Mà tới lúc này rồi, y không có khả năng dùng mưu kế và lừa gạt để đạt được mục đích nữa, nhất định y phải công bằng với Dương Phàm, nhận được sự thấu hiểu và ủng hộ của hắn.
Đoạn đường đi về phía tây này, đường dài đi lâu, không phải là cơ hội tốt để thể hiện tình cảm sao?
Chủ ý đã định, Thẩm Mộc nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp trong tay, phân phó:
- Tăng tốc, đuổi theo mau!
Thất Thất cô nương nhẹ nhàng hừ một tiếng, dọc theo con đường này, trong lòng Thẩm Mộc chỉ có một Dương Phàm, chưa liếc nàng lấy được vài lần. Tuy nhiên, may sao, cuối cùng y cũng chiếu cố đến mặt mũi nàng, phái con hồ ly tinh kia về Trường An. Vừa nghĩ thế, Thất Thất cô nương cũng không giận nữa.
Vốn là bị người ta coi là bình dấm chua rồi, đừng nói là không ngừng ghen ghét với con hồ ly tinh kia, còn muốn tranh phong với một nam nhân sao?
Con đường phía trước rất bằng phẳng, cũng chỉ có một con đường này, Dương Phàm thấy tình hình này sẽ dựng roi lên càng xe để cho ngựa tự kéo xe đi tiếp, quay người nhìn Đóa Đóa, vì trời nóng, trong xe lại bí gió, mặt trời lại gay gắt, nàng ngồi ngoài cửa xe, ôm Tiểu Thất, gà gật ngủ.
Dương Phàm buồn cười:
- Nào, đưa đứa nhỏ cho ta ôm, muội nghỉ một chút đi.
Dương Phàm vươn tay ra, vừa đón lấy đứa bé, bánh xe bỗng nhiên xóc nảy lên một chút, Đóa Đóa hơi ngả về đằng trước, hai tay Dương Phàm tóm được vào một nơi đầy đầy êm êm, còn Đóa Đóa đỏ mặt lên, ngượng ngùng.
Vừa lúc đó, mấy thớt ngựa sau lưng lao lên, vượt qua xe ngựa của hắn, giật cương quay lại một vòng, chắn đường hắn.