Say Mộng Giang Sơn

Chương 242

Bộ lạc Bạt Tất Di là bộ lạc đầu tiên Dương Phàm gặp phải khi tiến vào trong khu vực của Đột Quyết. Thủ lĩnh của họ là Đại Tiến Đầu Tiêu Mục Mộc.

Khả Hãn Đột Quyết phân chia bộ lạc cả nước làm mười thiết, mỗi thiết ban một lệnh tiễn. Thiết thủ lĩnh sẽ quản các bộ lạc trong thiết của mình, chia làm tả hữu sương. Mỗi sương có năm bộ lạc. Mỗi bộ lạc lại được ban một lệnh tiễn, cho nên. Nói chi tiết ra, mỗi bộ lạc cũng được gọi là một tiến, Đại Tiến Đầu là đại thủ lĩnh, chính thức được coi là thủ lĩnh bộ lạc, là người nắm hết quân chính đại quyền trong bộ lạc.

Trương Nghĩa dẫn theo người của mình, chạy tới bộ lạc của Đại Tiến Đầu Tiêu Mục Mộc.

Hắc Toàn Phong, mặc dù là người Đột Quyết nhưng mã phỉ của y so với người của Tiểu Phi Tướng còn độc ác hơn. Vốn thế lực của mã tặc Hắc Toàn Phong còn lớn hơn nữa, nếu không phải do bị quân đội Đột Quyết bao vây tiễu trừ làm cho tổn thất thì y cũng không đến mức Tiểu Phi Tướng muốn mua hai ngàn con ngựa cũng không đủ.

Phải biết rằng, vào thời kỳ đỉnh cao của y, dẫn người ra ngoài cướp cũng là một người ba ngựa, hiện giờ xem như cơ hội cho y báo thù rửa hận. Tuy nhiên, bộ lạc lớn như Bạt Tất Di, Hắc Toàn Phong cũng chưa từng dám tấn công. Mặc dù lần này có sự liên kết với Tiểu Phi Tướng, nhân mã của y cũng không dám. Nên nhớ rằng bộ lạc Bạt Tất Di có ít nhất bảy ngàn cung thủ.

Nhưng thám tử y phái ra lại quay về bẩm báo, thanh niên cường tráng, dũng sĩ của bộ lạc Bạt Tất Di dường như đều đã rời đi hết. Tin tức này lập tức khiến cho Dương Phàm cảnh giác. Lúc này là mùa đông gía rét, không có chuyện du mục di chuyển. Bộ lạc Bạt Tất Di lớn như thế, chiến sĩ có thể đi đâu?

Dương Phàm lập tức nghĩ đến, hay là hai tên thám tử Đột Quyết chạy trốn kia đã đưa được tình báo tới dưới trướng Khả Hãn Đột Quyết, và Khả Hãn đang tập kết binh mã, chuẩn bị tấn công pháo đài biên cương Đại Đường?

Muốn biết rõ điều đó, và hướng đi quân sự của Đột Quyết, hắn cần tấn công bộ lạc này tra hỏi đám thủ lĩnh. Muốn cho chiến sĩ bộ lạc Bạt Tất Di không còn lòng dạ nam chinh, quay về cứu viện bộ lạc cũng cần phải khiến cho bộ lạc bị trọng thương. Đồng thời, với cấp bậc bộ lạc này, tù trưởng tất đã có cơ hội gặp qua A Sử Na Mộc Ti, Dương Phàm cũng muốn lộ mặt ở đây, khiến cho bộ lạc này nghi kỵ A Sử Na Mộc Ti, khơi mào sự lục đục giữa bọn họ.

Trương Nghĩa được Dương Phàm bày mưu đặt kế, liền cương quyết phải gặm cho được khối thịt béo Bạt Tất Di này. Hắc Toàn Phong hơi lo lắng, nhưng sau khi tìm hiểu kỹ, y tin tưởng chiến lực chủ yếu của bộ lạc đã rời khỏi thì nhất thời lòng tham nổi lên. Hiện giờ có thêm hai ngàn cường binh của Tiểu Phi Tướng trợ trận, đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Bỏ qua hôm nay, chỉ sợ cũng không còn cơ hội có ý định đánh bộ lạc lớn như vậy nữa.

Vì thế, song phương ăn nhịp với nhau, lén lút tới gần bộ lạc Bạt Tất Di.

Bộ lạc Bạt Tất Di là bộ lạc lớn nhất trong vùng sa mạc này, cho nên nơi bọn họ trú chân có một hồ nước ngọt khổng lồ, xung quanh còn có một ít cây cối và bụi cỏ lau, cùng với cỏ nuôi súc vật. Đây chính là một cái ốc đảo giữa sa mạc. Bởi vì nơi này đang ở trong vùng đất của Đột Quyết, nên bọn cũng không nghĩ tới việc sẽ gặp kẻ thù bên ngoài xâm lấn. Còn đám mã phỉ ngoài thảo nguyên cũng không dám có ý định tấn công với một bộ lạc lớn như thế này, nên cả bộ lạc canh gác rất lơi lỏng.

Dương Phàm phái Cao Xá Kê, Hùng Khai Sơn đi thám báo. Trương Nghĩa, Hắc Toàn Phong cũng chọn ra hơn mười người lanh lợi, thân thủ linh hoạt trong số thủ hạ của mình đi mở đường, lặng lẽ tiến lại gần bộ lạc Bạt Tất Di. Trên đường đi bọn họ không gặp bất kỳ trạm gác nào. Mãi cho đến khi cách khu quần cư của bộ lạc hai dặm mới phát hiện hai người lính tuần mang theo chó săn.

Cao Xá Kê và một cao thủ bắn cung bộ hạ của Hắc Toàn Phong thầm chia nhau đối tượng ra tay, sau đó nằm trong bụi cỏ quan sát mục tiêu, đồng thời lắp cung bắn tên. Cả hai đều sử dụng thuật nhị liên châu, trước bắn người sau bắn chó. Sau khi tiến lại gần hơn, cũng không thấy có trạm canh nào Khác, Hùng Khai Sơn lập tức quay về bẩm báo Dương Phàm.

Đám người Dương Phàm đang dắt ngựa tới gần. Mặc dù đối phương canh phòng nghiêm mật, nhưng bộ lạc quá lớn, chút binh lực của họ cũng không đáng kể. Một khi cưỡi ngựa đến gần, mặc dù bọn họ cố hết sức giữ bí mật, nhưng động tĩnh cũng sẽ bị súc vật và chó săn phát hiện. Khi đó để cho người trong bộ lạc sớm phát hiện ra, kịp phản kháng, sẽ không dễ ra tay. DTrên thảo nguyên này, cho dù là phụ nữ và trẻ em cũng có khả năng xách cung đánh một trận.

Nhận được tin báo của Hùng Khai Sơn, bọn họ mới lặng lẽ tăng thêm tốc độ, khi tới trước bộ lạc đó, sắc trời đã tờ mờ sáng. Thấp trong đám mây đã hơi có ánh hồng, mờ mờ chiếu sáng tất cả.

Trên mặt đất, những khu lều được dựng lên kéo dài mãi không hết. Đánh giá qua một lượt, toàn bộ nhân khẩu bộ lạc hẳn phải hơn bốn vạn người. Dương Phàm, Trương Nghĩa và Hắc Toàn Phong nằm trong bụi cỏ quan sát cẩn thận.

Hai mắt Hắc Toàn Phong sáng lên, nhìn từng cái lều như nhìn thấy vô số dê bò, tài bảo và nữ nhân. Dương Phàm cũng đang tính làm thế nào để dựa vào bốn ngàn binh lực mà đánh được bộ lạc này. Quan trọng nhất là, nhất định phải khống chế được nhân vật đứng đầu của bọn họ, đảm bảo cho kế hoạch của mình.

Suy tư thật lâu, Dương Phàm rỉ tai vài câu với Trương Nghĩa. Trương Nghĩa gật gật đầu, tới trước mặt Hắc Toàn Phong, chỉ chỉ đằng trước, nói:

- Bộ lạc quá lớn, chúng ta không có cách nào tung một lưới bắt hết. Nên đánh thẳng vào chủ trướng của Đại Tiễn Đầu của họ, bắt lấy thủ lĩnh. Đám mục dân bình thường chỉ có thể chạy trốn khắp nơi, chúng ta cũng không cần để ý tới bọn họ, chỉ cần bắt người có tiền có quyền ở lại, rồi bỏ đi trước khi viện quân của họ đuổi tới.

Những lời này cũng chính là suy nghĩ của Hắc Toàn Phong. Cả hai người bàn bạc xong liền vung tay lên. Đám võ sĩ sau lưng thứ tự lên ngựa, đều rút ra binh khí.

- Ô ô ô ô

Trong tiếng kèn thê lương, bốn ngàn con sói xông tới , xuyên thủng đại doanh bộ lạc Bạt Tất Di.

- Giết! Giết! Giết!

Tiếng hét bất ngờ đánh thức người của bộ lạc, dê bò ngựa trong chuồng cảm thấy bất an kêu ầm ỹ. Đám đàn ông bừng tỉnh vội vàng ôm đao thương lao ra ngoài lều trướng. Vô số kỵ sĩ lao qua trướng của bọn họ, tiện tay vung đao chém xuống khiến cho bọn họ đầu một nơi thân một nẻo.

Có vài mục dân vừa mới lấy ngựa thì một cây trường mâu đã đâm tới xuyên thủng người. Thậm chí người cầm mâu không kịp rút trường mâu lại, thuận tay thả luôn mâu, rút đao ra, tiếp tục chém. Người kia bị trường mâu xuyên qua mới chậm chậm buông tay khỏi bờm ngựa, ngã xuống, lại bị vô số vó ngựa sau lưng đạp nát nhừ.

Còn trong đám lều không ở trên đường xung phong của đám mã phỉ này, đám mục dân kinh hoàng chạy đến cũng không may mắn thoát khỏi. Có người vừa mới xốc màn trướng lên, thắt lưng còn chưa đeo, một mũi tên đã bắn trúng ngực y. Một vài người có cơ hội bắn lại mấy mũi tên, bắn chết hoặc bị thương vài mã phỉ, nhưng lập tức làm cho chúng nổi điên, thúc ngựa lại giết sạch cả nhà.

- Bỏ khí giới không chết, không cho phép ra khỏi trướng! Bỏ khí giới không chết, không cho phép ra khỏi trướng!

Đám mã phỉ vừa xông lên vừa lớn tiếng hô.

Chỉ cần tất cả đám mục dân đó đều trốn trong lều của mình không liên lạc được với nhau, không thể tụ hợp lại, căn bản cũng không cần phải sợ. Giết chóc quả nhiên dọa cho đám mục dân đều trốn trong trướng chỉ dám nhìn ra ngoài qua khe hở.

Đội mã phỉ gào thét chạy qua, lao thẳng tới chỗ những người có thân phận trong bộ lạc. Cái này rất dễ phân biệt, chỉ cần căn cứ từ độ lớn nhỏ và sự hoa lệ của ngôi lều cũng có thể nhìn ra.

Mắt thấy đám mã phỉ cuối cùng cũng đã lao qua, mấy mục dân có lá gan to hơn một chút nhô đầu ra. Khi thấy đằng sau không còn kẻ thù nữa, lập tức gọi người ra khỏi nhà, vội vàng nhảy lên tuấn mã cũng chẳng kịp thắng yên, chật vật chạy về phía hoang mạc.

Chỉ cần có một người đi đầu, lập tức có người noi theo. Thấy bọn họ bình yên chạy trốn, những mục dân chưa bị giết khác đều dìu già dắt trẻ, cưỡi tuấn mã, điên cuồng bỏ chạy.

Hành động của họ hoàn toàn đúng với ý của đám mã phỉ. Bằng không, nhiều mục dân như vậy tập trung lại, một khi bọn họ bùng lên chỉ sợ muốn ép bọn họ chạy tứ phía cũng không nổi. Mà những người còn lại cũng có thể khống chế được rồi.

Trên thảo nguyên, vì cần đồng cỏ đáp ứng cho việc chăn thả nên khoảng cách giữa các bộ lạc rất xa. Ở những khu vực sa mạc có thảm cỏ không đủ tốt tươi như thế này, khoảng cách giữa các bộ lạc lại càng xa. Nhất là lại với bộ lạc lớn như Bạt Tất Di, chỉ sợ phải cần có đồng cỏ tương đối lớn mới có thể thỏa mãn nhu cầu sinh tồn của bọn họ. Đám mã phỉ căn bản cũng chẳng lo lắng bọn họ có thể nhanh chóng tìm được viện binh.

Nội chiến, ngoại chiến hàng năm, những người Đột Quyết sống sót đều là những kẻ thiện chiến nhất. Cho dù đám mã phỉ xông thẳng vào khu trung tâm với tốc độ nhanh nhất nhưng khi tới nơi, đã thấy người Đột Quyết tập trung lại phản kháng.

Thủ lĩnh Đột Quyết cố nhiên quyền cao chức trọng, cuộc sống nhàn nhã nhưng cũng không phải kẻ chỉ biết an nhàn sung sướng, không thạo chiến kỵ. Trên chiến trường, mỗi người bọn họ đều là một chiến binhi dũng mãnh. Mặc dù gặp tập kích bất ngờ như vậy, nhưng bọn họ vẫn thể hiện ra tố chất chiến đấu trác tuyệt. Một đám dũng sĩ Đột Quyết áo giáp không chỉnh tề anh dũng xung phong liều chết, điên cuồng phản kích, cho các tộc nhân khác có thời gian tranh thủ tập kết.

Hắc Toàn Phong và Tiểu Phi Tướng rõ ràng không thể để cho họ phản kích thành công, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Chỉ cần bắt được vua giặc, thì mọi chuyện tiếp theo lại càng dễ dàng hơn . Hai người bọn họ dẫn mã tặc dũng mãnh cùng với đội ngũ thủ lĩnh Đột Quyết tổ chức được xông vào chém giết lẫn nhau. Nhưng dù sao đội ngũ người Đột Quyết tập trung quá gấp gáp, dần dần hơi khó chống đỡ.

- Giết!

Dương Phàm thúc ngựa đi trước, một mâu đâm lủng ngực một người đàn ông vạm vỡ. Hắn dồn lực hai tay, nâng cả người y lên, xoay tròn trên không như cối xay, ra sức đập một đập về phía trước, nện trúng một kỵ sĩ Đột Quyết rơi xuống ngựa.

Người này rơi xuống đất “, choáng váng hoa mắt vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy có một con ngựa cao lớn trên đỉnh đầu, hai vó ngựa lớn như hai cái bát ăn cơm khua giữa không trung và một cây trường mâu sắc bén.

- Tách!

Một giọt máu trên mũi thương rơi đúng mắt y. Theo bản năng y nhắm mắt lại, sau đó chỉ thấy đau đớn nơi ngực. Cây trường mâu kia đã đâm xuyên qua ngực y, đóng đinh cả người y trên mặt đất.

Dương Phàm một tay cầm mâu, một tay cầm cương, phóng tầm mắt ra xung quanh, thì thấy bọn họ đã khống chế được tình thế trong doanh. Mục dân bộ lạc Bạt Tất Di ở bên ngoài đều chạy trốn, mà trong khu trung tâm này, đám người có quyền có tiền đã bị bọn họ bao vây. Trận chiến đấu chuẩn bị kết thúc.

- Đại thủ lĩnh! Mau lại đây!

Có người cao giọng gào lên. Thời gian vừa rồi Dương Phàm cùng càn quét sa mạc, cũng đã có thể nghe hiểu một ít từ ngữ bọn họ thường xuyên dùng. Huống chi cái tên “Thủ lĩnh bộ lạc” này phát âm là Sĩ Cân (Thủ lĩnh). Dương Phàm quay lại nhìn, chỉ thấy một võ sĩ Đột Quyết đang đỡ một người đàn ông vạm vỡ quần áo xộc xệch lên ngựa. Nhưng y vừa mới quay người, đã bị một mã phỉ chém một cái vào đầu vai, thân chia hai nửa.

Người đàn ông vạm vỡ râu quai nón thúc ngựa, vung roi định trốn. Dương Phàm vung tay lên, trường mâu trong tay lao đi phát ra tiếng rít. “Phập”. Cây trường mâu xuyên trúng vào bụng con ngựa, khiến cho nó kêu lên một tiếng, dựng đứng hai chân trước, hất người đàn ông kia xuống.
Bình Luận (0)
Comment