Say Mộng Giang Sơn

Chương 272

Diệp Vân Báo xoa tay nói:

- Ngươi giả mạo Mộc Ti, ắt có thể khơi mào hai bên ác chiến, sau đó Minh Uy ta phòng thủ hai tòa quan ải, đại quân hai bên đều xuất hiện, giết chúng.

Dương Phàm nhìn y, cố hết sức mới che đi cái ánh mắt ngu ngốc, hỏi lại:

- Khi Đột Quyết tới đây, ty chức dẫn người đóng giả Mộc Ti trốn ra khỏi thành, lợi dụng thân phận của y để tấn công A Sử Đức?

Diệp Vân báo là quan nhân, cách nghĩ trực giác là tiến công, chiến đấu, nghe Dương Phàm nói vậy, mới phát giác có chút không đối đầu nổi, gã nhíu mày nói:

- Đúng vậy! Đây là vấn đề, nếu lén thả ra mấy người không có quan hệ, nếu trực tiếp mở thành tiến công cũng không có vấn đề, nhưng…

Gã vuốt chòm râu suy nghĩ một chút rồi, nói:

- Khi Đột Quyết tới đây, ắt phải hạ trại ở ngoài cửa thành. Khi đó nếu chúng ta phái một đội binh mã xuất thành, ngay dưới mắt Mục Ân và Mộc Ti chắc chắn sẽ bị bọn chúng phát hiện. Mà lại còn định giả họ để đi tiến công đội của A Sử Đức, cái này…là có chút khó khăn.

Gã đi vòng vo hai vòng, đột nhiên con mắt sáng lên, nói:

- Nếu nhân lúc bọn họ còn chưa vây thành, ngươi mang theo một đội quân mai phục ở ngoài thành trước thế nào? Bọn chúng có mười vạn đại quân, lương thảo tiêu hao mỗi ngày rất lớn, sẽ không dừng lâu ở Phi Hổ Khẩu, chắc chắn chỉ ít ngày nữa chúng sẽ công kích thành. Ngươi chỉ cần mang lương thực mười ngày là đủ rồi.

Dương Phàm thấy trước sau gã chỉ dừng lại ở việc dựa vào tướng mạo của mình giống với Mộc Ti mà công kích, liền uyển chuyển nói:

- Nếu ta mang một đội quân xuất thành mai phục trước cũng được. Nhưng nếu như vậy, ta chỉ có thể tập kích phía sau quân địch. Mười vạn đại quân tấn công thành, hạ trại phải mười dặm. Binh mã của chúng ta vốn có hạn. Còn phải đóng ở thành trì, ta không mang ra được bao nhiêu người. Nếu ta tiếp chiến với hậu quân của Đột Quyết, ở giữa cách mười dặm, bên này có thể kịp hưởng ứng không? Hơn nữa, trước mặt quân ta, mà A Sử Na lại đi tập kích đội quân của A Sử Đức không? Thủ lĩnh của họ cũng không phải ngu ngốc mà. Cách này là không thể được.

Diệp Vân Báo nghe vậy nhíu mày, nói:

- Không sai, cách này quả thực là có quá nhiều sơ hở. Nhưng tướng mạo của ngươi giống với Mộc Ti,. Qua ngươi nhắc nhở, ta vẫn cảm thấy có thể lợi dụng. Nếu như vậy, ngươi không cần phải rời khỏi nữa. Cứ ở dịch quán, để ta nghĩ cách.

Diệp Vân Báo suy nghĩ tới ba ngày. Mà sau ba ngày, Đột Quyết cũng tấn công thành rồi.

Chu Đồ dẫn đầu đại quân của gã cuối cùng cũng tới. Bên Mục Ân cũng tạo ra một số khí giới để công thành. Khi bọn họ tới, chỉ đem theo một số linh kiện cần thiết để dùng cho việc phá thành tới, lúc này chỉ cần đốn củi để chế tạo một số cái giá to, đòn bẩy, cho nên đám thợ thủ công rất nhanh tạo ra một lô. Thế là hai bên liền lập tức phát binh tấn công Minh Uy.

Phòng thủ Minh Uy trên thực tế là hai tòa thành, một cái gọi là Minh Uy, một cái là Võ An. Hợp lại tự xưng là Bạch Đình. Ở giữa hai cái thành là ngọn núi với vách đá dựng đứng, trên núi có tường thành. Bây giờ đang là mùa đông, chỉ cần tạt một ít nước từ trên núi xuống, khiến cho vách đá kia trơn trượt như băng là không thể nào leo lên được, cho dù là mùa hè nắng gắt, muốn trèo bất ngờ từ trên núi lên cũng à chuyện không thể. Chỉ cần một chút quân coi giữ là có thể đối phó, cho nên người Đột Quyết sẽ không tấn công từ nơi này.

Con đường tiến công của họ chỉ có thể là hai tòa thành nhỏ bên Minh Uy và Võ An, ở giữa hai tòa thành này là ngọn núi, trái phải lại là sa mạc và một phần của rặng núi Hạ Lan kéo dài tới tận Lũng Hữu, thẳng tới Lương Châu. Muốn qua được thì phải vượt qua hai quan ải này.

Hai tòa thành của quân Đường dựa vào thế núi để phòng ngự, địa thế hiểm trở để phòng thủ. Ở cửa thành có chất rất nhiều những tảng đá lớn, hai bên dường đã trang bị rất nhiều vũ khí thủ thành, đá lăn trải rộng khắp tường thành. Khắp mọi nơi đều phòng thủ hết sức nghiêm mật.

Đội quân Đột Quyết dưới thành kéo dài tới mười dặm, từ trên thành nhìn xuống đông nghịt nhìn không thấy đầu là cuối. Từng cái trướng, từng đoàn kỵ binh chạy như bay, cờ tung bay phấp phới, mâu kích san sát, tạo ra một thứ áp lực lên thành. Điều đặc biệt khiến người ta hoảng sợ đó là có vô số các máy ném đá, lầu quan sát di động và xe húc thành.

Máy ném đá cần một đội ngũ nhân lực để kéo. Mỗi một cái cần hơn hai trăm người mới có thể di chuyển. Mà người Đột Quyết lại dùng chiến mã, thay thế nhân lực. Cứ mấy chục con chiến mã có thể kéo một máy bắn đá. Khi quân Đường chiến dấu với Cao Câu lệ cũng từ sử dụng máy bắn đá phá hủy rất nhiều thành trại đơn sơ của đối phương.

Loại máy bắn đã này này xuất hiện sớm nhất vào thời chiến quốc, cho nên người Đột Quyết cũng sớm đã học được cách chế tạo và sử dụng. Mỗi lần nó có thể phóng ra vật liệu bằng đá nặng hơn ba trăm cân. Hai tòa thành này xây dựng dựa vào thế núi, sa mạc phía trước và thảo nguyên tuy không có nguyên liệu đá có thể dùng, nhưng phía chân núi thì có. Tuy những hòn đá to không dễ kiếm, nhưng nhiều những hòn đá vụn hợp lại hơn ba trăm cân bắn lên, tuy không có sức công phá lớn với thành trì, nhưng hiệu quả sát thương đối với quân phòng thủ thì sẽ tăng lên nhiều lần.

Trong thành cũng sắp xếp máy bắn đá và nỏ sàn, nhưng đối với đội quân Đột Quyết, một là mục tiêu cố định, một là mục tiêu di động, hiệu quả sát thương đương nhiên là không bằng.

Trống trên thành vang lên ầm ầm, tiếng kèn hiệu dưới thành vang lên. Trận đại chiến đồng thời triển khai ở cả hai thành Võ An và Minh Uy.

Trên không trung đá bay khắp nơi, trên tường thành, dội dầu sôi, lăn đá dưới làn mưa tên . Thi thể rải đầy khắp nơi, máu tươi phủ khắp thành. Thang bị phá hư, xe công thành , cầu vượt hào rơi rụng đầy mặt đất.

Dương Phàm và Thiên Ái Nô đứng ở trên thành, nhíu mắt xem tất cả cảnh tượng diễn ra trước mắt. Lần tấn công này là do quân đội của Mục Ân và Mộc Ti. Vì đoàn quân Chu Đồ Đại Diệp Hộ dẫn đầu vừa mới tới vẫn còn đang mệt mỏi cho nên phương hướng chủ công rõ ràng là ở bên Mục Ân.

Bọn họ đánh rất mạnh, có một chỗ tường thành bị công phá. Quân Đột Quyết được yểm hộ bởi mưa tên liền trèo lên thành, liều mạng xông vào trong. Chỉ cần chiếm được một điểm, thì quân của họ sẽ nhanh chóng chiếm được toàn thành. Diệp Vân Báo trang bị giáp nặng đứng chỉ huy, điều một đội quân dự bị, nhanh chóng đưa quân lên diệt sạch quân Đột Quyết trên tường thành, đẩy thang khỏi tường. Sau đó, từng thùng dầu sôi , từng đám cây lôi mộc, từng khối đá được lăn tới.

Thiên Ái Nô bỗng nhìn về phía phương xa, chỉ nói:

- Huynh nhìn phía kia.

Dương Phàm đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong đại doanh của quân Đột Quyết dựng lên một tòa vọng lâu, cao hơn so với thành ba trượng. Trên vọng lâu có mấy người đứng, đang nhìn về phía tường thành. Từ đây nhìn đi, người trên vọng lâu chỉ là những cái bóng rất nhỏ, ngay cả quần áo cũng không nhìn rõ, càng đừng nói tới nhìn rõ mặt.

Dương Phàm nói:

-- Đứng ở trên vọng lầu, hẳn là Mục Ân, Mộc Ti và vài chủ tướng Đột Quyết.

Thiên Ái Nô liếc nhìn hắn, hỏi:

- Huynh còn có chủ ý đó sao?

Dương Phàm nói:

- Ta luôn cảm thấy biện pháp này là có thể lợi dụng. Nhưng lợi dụng thế nào thì nghĩ không ra.

Dương Phàm chỉ một sĩ binh trên tường, đồng bạn của hắn đã chết trận, hắn một mình cầm lôi mộc, những binh sĩ khác còn chưa kịp tới hỗ trợ, nhưng mắt thấy binh ĐỘt Quyết ló đầu trên tường thành, hắn đành vất lôi mộc, nắm đại đao xông lên.

Dương Phàm nói:

-Bây giờ ta cũng giống hắn, rõ ràng trong tay có một thanh vũ khí rất lợi hại, đập xuống có thể giết chết rất nhiều quân địch, nhưng ta không có cách nào để sử dụng nó, nên kết quả đành khổ chiến như vậy.

Thiên Ái NÔ đứng bên cạnh, lén liếc nhìn hắn, ho khan một tiếng nói:

- Thiếp cho rằng Thẩm Mộc ở cùng huynh, cho nên mới theo dõi huynh đến Đột Quyết. Khi huynh giả mạo là Một Ti ở Tiết Diên Đà, ta thấy bên cạnh huynh có một cô nương Đột Quyết.

Dương Phàm còn đang suy nghĩ lợi dụng tướng mạo của mình như thế nào đối phó với người Đột Quyết, nghe nàng nói tới Mục Hách Nguyệt, nhớ tới cảnh tượng vô cùng kiều diễm kia, trong lòng lại thấy mơ hồ, vội vàng trả lời:

- Đúng vậy, cô ta là…chính là con gái của Thống Soái Mục Ân, vị hôn thê của Mộc Ti.

- À.

Thiên Ái Nô nói:

- Cô ta..., không phát hiện ra huynh là giả sao?

Dương Phàm cười nói:

- Sao có thể chứ? Ta và cô ấy...không có nhiều sự tiếp xúc mà.

Thiên Ái Nô nói:

- Cô ta và Mộc Ti không phải đã đính hôn rồi sao? Trên thảo nguyên không có nhiều quy tắc như ở Trung Nguyên chúng ta. Cô ta và và Mộc Ti huynh không có chút cử chỉ thân thiết nào sao?

Trong đầu của Dương Phàm lóe lên một hình ảnh kiều diễm, rồi lập tức bỏ ngay nói:

- Đương nhiên không có. Hách Nguyệt cô nương không giống với những cô gái thảo nguyên bình thường. Phụ thân cô ấy là thủ lĩnh của toàn bộ Mục A Cáp, cô ấy...thành thân với Mộc Ti, rõ ràng chỉ là vì để phụ thân của cô ấy Mộc Ân và phụ thân của Mộc Ti liên minh với nhau. Cũng vì nguyên nhân này mà mới quyết định cái hô nhân đó.

Thiên Ái Nô chờ ít lâu, không thấy hắn nói thêm, không kìm nổi hỏi:

- Vì nguyên nhân như thế nào?

Nàng hỏi xong, vẫn không thấy Dương Phàm trả lời, không chịu nổi quay đầu nhìn hắn, liền thấy hắn yên lặng nhìn về phía chiến trường không nói câu nào khiến cho nàng không khỏi lo lắng hỏi:

- Sao rồi?

Dương Phàm từ từ nói:

- Đừng nói nữa. Muội để ta nghĩ xem. Hình như ta nghĩ ra cách rồi.

Dương Phàm lẳng lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta nghĩ, ta có cách để khiến hắn lui binh rồi.

Thiên Ái Nô kinh ngạc nói:

- Cách gì?

Dương Phàm nói:

- Vương tộc Đột Quyết A Sử Na luôn tuyển vương hậu từ bộ lạc A Sử Đức. Vì A Sử Đức chính là bộ lạc mạnh nhất sau A Sử Na ở Đột Quyết. Bọn họ làm vậy là vì kết minh.

Thiên Ái Nô nói:

- Không tệ.

Dương Phàm nói:

- Khả Hãn Cốt Đốt Lộc của Đột Quyết lâm bệnh nặng, lần này rất có thể sẽ không qua nổi. Đệ đệ của hắn Mặc Xuyết muốn cướp ngôi vị của Khả Hãn,còn A Sử Đức chắc chắc là sẽ đứng bên con trai của Cốt Đốt Lộc, bởi vì họ là thông gia. Cứ như vậy, Mặc Xuyết sẽ phải tranh thủ các thế lực khác. Hắn sẽ lựa chọn ở gần một bộ lạc có thực lực đứng thứ ba sau A Sử Đức. Mục Ân! Đã liên minh cùng hắn.

- Sau đó thì sao?

- Ta nghĩ ta biết mục đích xuất binh lần này của hắn, một là đánh thắng trận, để tranh giành ngôi vị của Khả Hãn. Hai là tìm cái cớ để điều binh chủ lực của A Sử Đức, tránh bọn họ can thiệp vào việc mình đoạt ngôi.

- Sau đó thì sao?

Mấy cây tên bay lạc tới , “soạt soạt”, cắm vào hai tên lính cạnh cửa, nhưng hai người vẫn đứng yên, không ai động đậy.

Dương Phàm nghiêng người, đối mặt với Thiên Ái Nô, mỉm cười nói:

- Không cần phải cử người ngựa xuất thành. Ta chỉ cần giả mạo Mộc Ti đưa tin Cốt Đốt Lộc đã chết bất đắc kỳ tử, lặng lẽ đoạt vị, xa lánh các bộ lạc thân với Cốt Đột Lộc vào trong tai của người A Sử Đức. Như vậy thì trăm ngàn đại quân của chúng sẽ phải rút lui.
Bình Luận (0)
Comment