Dương Phàm ra khỏi phủ Trung lang tướng, thấy trước cửa nha môn có một cỗ xe ngựa lẳng lặng dừng lại. Dương Phàm cũng không để ý, bước về phía dịch quán. Bên cạnh chiếc xe đột nhiên có một người đi ra, cao giọng kêu lên:
- Nhị lang.
Dương Phàm nghiêng đầu, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Ngôn huynh, là huynh! Sao lại ở đây, huynh không phải bị đưa đi Lương…
Một chữ “châu” còn chưa kịp nói ra, Ngôn Tri Hà đã xông tới, ôm chặt lấy hắn, cười ha ha nói:
- Nhị lang quả nhiên không sao, người hiền ắt sẽ gặp lành.
Giao tình sinh tử thường xuất hiện sau khi đã cùng trải qua sinh tử. Dương Phàm cứu người ở bên ngoài thành Tiết Diên Đà, chỉ với một cây đao yểm hộ cho bọn họ rời khỏi. Khiến người đàn ông suy nghĩ đơn giản này coi Dương Phàm như huynh đệ của mình.
- Nhị lang không sao, ta cũng rất vui.
Bên cạnh lại truyền tới một giọng nói từ tốn. Dương Phàm quay đầu nhìn, liền thấy Thẩm Mộc đứng bên cạnh, mặc chiếc áo bông mộc mạc, trên mặt mang theo nụ cười mừng rỡ.
- Thẩm huynh
Dương Phàm vui mừng gọi. Ngôn Tri Hà lại vỗ hai cái nặng nề vào vai hắn, bỏ hắn ra. Dương Phàm quay sang Thẩm Mộc, lại nhìn Ngôn Tri Hà, nói:
- Sao các huynh lại tới đây?
Ngôn Tri Hà nói:
- Chúng ta trải qua trăm nghìn cay đắng mới tới được Phi Hổ Khẩu này. Đáng tiếc tốn bao nhiêu nước bọt, cái tên tướng phòng giữ hồ đồ kia cũng không tin vào tin tức của bọn ta, còn nghi ngờ bọn ta là gian tế của Đột Quyết, đem bọn ta tới Lương châu để chứng thực bản thân.
Bọn ta tới Lương châu, may mà Đại tổng quản Hà Nguyên quân Lâu Sư Đức cũng tới. Quân lính của lão nhận ra Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn, bọn ta mới được giải thoát. Sau khi thoát thân ta lập tức tới gặp công tử, công tử cũng không nghe nói gì về tung tích của huynh nên cố ý muốn tới đây, nhất định phải tìm ra kết quả.
Dương Phàm nghe xong thấy cảm động vô cùng. Hắn là một người nặng tình nặng nghĩa. Hắn một mình ở Trung Nguyên, có thể coi Mã Kiều và Diện Phiến Nhi như người thân, không phải vì không có nguyên nhân này. Đến nay Thẩm Mộc với thân phận đường đường là Nhị gia đại tộc, có thể đích thân tới hiểm địa, hành động này đã đủ chứng minh tình ý của y với hắn.
Lúc trước, Thẩm Mộc chia tay với Dương Phàm ở ốc đảo rồi quay về Niết Thủy, nói là cúng thất tuần Đại tiểu thư rồi trở về Trường An. Bản thân Thẩm Mộc lại không đi. Tây vực lại đột nhiên có xáo trộn, thay đổi thất thường. Cơ nghiệp của y ở nơi này. Y sao có thể đi? Nhất định phải ở lại đây để đề phòng bất trắc.
Nếu Tây vực bị Đột Quyết chiếm đóng, chẳng phải vì vậy mà y sẽ mất đi địa vị Tông chủ Ẩn tông. Nhưng y sẽ mất đi tiền vốn ngang với địa vị, lại lần nữa biến thành tay đấm bất cứ lúc nào cũng đợi lệnh của Khương công tử. Y đã mất đi quá nhiều tâm huyết ở Tây vực, hao phí biết bao vật lực, tài lực, sao có thể không coi trọng được?
Tiểu phi tiễn Trương Nghi là thuận đường cũ trở về địa khu Hà Tây. Con đường này cách Niết Thủy khá xa. Thẩm Mộc hiện giờ không biết tin tức của y. Nhưng Ngôn Tri Hà cùng Cao Xá Kê, Hùng Khai Sơn trở về. Sau khi họ bị đưa tới Lương châu, vừa hay Lâu Sư Đức cũng tới. Lâu Sư Đức nghe tướng lĩnh xác nhận thân phận của họ, đương nhiên phóng thích bọn họ.
Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn ở lại bên cạnh Lâu Sư Đức. Ngôn Tri Hà thì tốc mã tới thẳng Niết Thủy báo tin cho Thẩm Mộc. Thẩm Mộc nghe y kể lại những việc đã xảy ra, lập tức lên đường tới Lương châu. Đây chính là chỗ độc đáo trong cách làm người của Thẩm Mộc. Tại sao có nhiền người cam tâm vì y như vậy? Là vì y có thể cung cấp tất cả những thứ cần thiết cho họ, tạo điều kiện lý tưởng cho họ, rải gấm vóc và tiền đồ cho họ sao?
Dương Phàm tuy là một mục tiêu xem xét của y, hơn nữa hiện giờ còn chưa có giá trị lợi dụng gì, nhưng sự sinh tử của hắn cũng đặt trong lòng Thẩm Mộc. Y cần phải biết Dương Phàm còn sống hay chết.
Dương Phàm tuy sống chết chưa rõ, nhưng chỉ cần còn sống, con đường Bạch Đình hẳn là lựa chọn duy nhất của hắn. Cho nên Thẩm Mộc cũng tới. Niết Thủy cách Bộ châu không xa, Thẩm Mộc tới Lương châu, Lâu Sư Đức đã quyết định đích thân phát binh tới Bạch Đình, Thẩm Mộc rõ ràng đã gặp mặt Lâu Sư Đức.
Thẩm Mộc nhận ra Lâu Sư Đức. Y kinh doanh ở Tây vực, sao có thể không kết giao với các đại tướng nơi biên cương Tây vực này chứ? Giống dịch quán ở Bộ châu, dịch quán của Niết Thủy cũng kiêm luôn kinh doanh nhà trọ. Chủ ý ngoài đóng quân còn dùng dịch kiếm thêm không ít tiền bạc chính là y nói với Lâu Sư Đức, hai bên sớm đã có giao tình.
Lâu Sư Đức thật ra không biết thân phận thật sự của Thẩm Mộc. Nhưng lão biết Thẩm Mộc có rất nhiều sản nghiệp ở Tây vực, lại có quan hệ mật thiết với rất nhiều thương gia ở địa khu Tây Bắc, là một đại thương nhân rất có thế lực.
Thế gia tiểu hào ở địa khu Tây Bắc có tiềm lực khổng lồ. Bọn họ thậm chí có vũ trang tư nhân riêng. Những thế gia tiểu hào này, bao gồm các tộc trưởng của các bộ lạc trước đây ở Tây vực nương tựa vào Đại Đường, đều không có thân phận quan viên Tây vực.
Bọn họ chẳng những có thể có quyền lực lớn, trong phạm vị quản lý của mình thậm chí có quyền chấp pháp. Cho dù là án dân sự hay là hình sự, bách tính đều quen mời họ chủ trì công lý, nhờ họ tới duy trì trị an, mà không phải là cầu trợ quan phủ. Đối với những người đức cao vọng trọng, thế lực lớn này, quan phủ chỉ có thể bó tay, mắt nhắm mắt mở mới có thể đạt được sự phối hợp và ủng hộ của họ. Lâu Sư Đức đương nhiên cũng hiểu nên lấy lễ làm trọng.
Đúng như lý do mà Lâu Sư Đức nói, Thẩm Mộc có rất nhiều sản nghiệp ở Bạch Đình. Một khi bị người Đột Quyết tấn công, tổn thất của y sẽ vô cùng lớn. Do đó, y phải chạy tới xem tình hình, lúc cần thiết, còn có thể hỗ trợ quan binh. Lâu Sư Đức đương nhiên đồng ý, cả đường đồng hành, lễ ngộ rất chu đáo.
Thẩm Mộc đi tới bên cạnh Dương Phàm, dùng sức lắc lắc tay hắn, cảm khái nói:
- Chuyến đi vào sinh ra tử tới Đột Quyết lần này của Nhị lang cực kỳ nguy hiểm. Thật là vất vả! Lần này, ta tưởng ngươi hung nhiều lành ít. Không ngờ Nhị Lang lại xuyên qua đại mạc, bình an trở về. Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc! Tới đây, lên xe, chúng ta tới dịch quán nói chuyện, vi huynh đã bày tiệc rượu, đợi đệ tới ăn mừng.
Dương Phàm vừa theo y lên xe, vừa hỏi:
- Thẩm huynh sao lại biết đệ trở về thế nào? À, huynh cũng đang ở dịch quán, vậy chắc đã gặp A Nô cô nương rồi hả?
Thẩm Mộc thần bí liếc mắt nhìn hắn, lại cười:
- Ta đã gặp A Nô cô nương rồi. Thật không ngờ, hai người lại đi cùng nhau. Việc trên đời thật khó đoán! Nhưng, nhưng tin tức đệ qua đại mạc tới Bạch Đình, còn mạo danh thế thân, chỉ huy đại quân Phi Hổ Khẩu an toàn trở về, lại không phải từ miệng A Nô cô nương, mà là Diệp Vân Báo nói cho ta hay.
Dương Phàm càng thấy kỳ lạ, định hỏi thêm, Ngôn Tri Hà bên cạnh đã giải thích:
- Công tử nhà ta mạng lưới quan hệ rất rộng, tướng lĩnh trong quân đều là bạn.
Dương Phàm nghe nói đến cuộc sống riêng của người khác, lại im mồm không nói nữa.
Hai người lên xe, xe ngựa tiến thẳng về dịch quán.
Bởi vì những gì mà Dương Phàm đã làm ở Tiết Diên Đà, Ngôn Tri Hà đã nói với Thẩm Mộc. Kinh nghiệm chỉ huy quân ở Phi Hổ Khẩu, cũng do Diệp Vân Báo nói với y. Cho nên Dương Phàm chỉ xâu chuỗi những việc đơn giản lại với nhau để kể, lập tức liền nói tới khốn cục trước mắt ở Minh Uy.
Sau khi nghe Dương Phàm thuật lại tính toán của hắn, Thẩm Mộc liền kinh ngạc nói:
- Nhị lang thật là túc trí đa mưu, kế hoạch này của đệ… Ừ, biết tròn biết méo! Nếu lợi dụng được, ta thấy… tác dụng của nó không chỉ là lui địch đơn giản như vậy.
Dương Phàm ngạc nhiên:
- Kế sách này của đệ chính là muốn ép địch lui binh mà. Ngoài mục đích đó ra, còn có tác dụng gì?
Thẩm Mộc mỉm cười nói:
- Tham gia kế hoạch này nếu tướng phòng thủ Minh Uy là Diệp Vân Báo, tác dụng của nó đương nhiên chỉ là ép quân Đột Quyết lui khỏi Bạch Đình. Nhưng đến nay nếu Lâu Sư Đức tới phụ trách toàn bộ an nguy của Lũng Hữu, e là sẽ không đơn giản như vậy.
Dương Phàm nghi hoặc, nói:
- Tiểu đệ ngu dốt, xin huynh trưởng giải thích.
Thẩm Mộc vỗ vai hắn, cười ha ha nói:
- Nếu đệ ngu dốt, trên thế gian này còn có người thông minh sao? Ha ha, đệ không thể tưởng tượng được, không có mưu lược thì không có địa vị. Có mưu lược cũng phải có địa vị thích ứng, mới có thể đứng trên góc độ tương ứng để xét sự tình. Đệ vì sự nguy cấp của Minh Uy, mà nghĩ ra cách này. Diệp Vân Báo phòng thủ chỉ là một chỗ Bạch Đình, suy đi nghĩ lại đương nhiên cũng chỉ chỗ này. Còn Lâu Sư Đức giống ta, lợi ích của chúng ta ở toàn bộ Lũng Hữu. Khi suy sét sự việc đương nhiên sẽ không cực hạn như thế. Lâu Sư Đức là danh tướng số một, ta có thể nghĩ được tin là lão cũng nhất định sẽ nghĩ xa.
Thẩm Mộc nói xong, giơ chân lên đạp mạnh hai cái, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Phu xe quay đầu hỏi:
- Công tử có chỉ bảo gì?
Thẩm Mộc nói:
- Quay lại! Gặp mặt Lâu Đại tổng quản.
Dương Phàm hỏi:
- Thẩm huynh tại sao quay lại?
Thẩm Mộc cười nói:
- Chẳng phải Lâu Sư Đức đã nói có hai vấn đề khó sao? Một là Mộc Ti tại sao lại phải bí mật tiếp xúc với một người của bộ lạc A Sử Đức. Hai là tại sao hắn lại phải tiết lộ cơ mật này cho người của A Sử Đức? Ha ha, Thẩm mỗ tới để giải quyết hai vấn đề này cho lão để lão đỡ phải mất ngủ một đêm.
Thiên Ái Nô trốn trong phòng ăn cơm tối xong, lại đi tắm rửa, thay bộ đồ hôm nay mới mua, ngồi xuống dưới ánh đèn bên cửa sổ.
Đây là một bộ trang phục nữ nhi chất liệu tuy bình thường, nhưng màu sắc, kiểu cách lại đẹp. Thiên Ái Nô đi dạo bên ngoài, luôn thích mặc đồ nam nhi, lúc này không biết tại sao lại thích mặc nữ trang, cho nên mới mua.
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt.
Lâu Sư Đức lại dẫn theo một vạn đại quân, còn mang theo một lượng lớn quân nhu lương thực, muốn nhập kho kiểm nhận, phải trả tiển khi xuất kho. Bên ngoài kho ôn ào không ngừng. Còn ở tiền sảnh, Hoàng Húc Sưởng và Trương Khê Đông, Trương Kỳ, Điền Ngạn, Ngụy Đồng mấy người đang say sưa đáng chén, cười nói ầm ĩ, huyên náo một vùng.
Thiên Ái Nô đã sớm trốn đi. Từ lúc Thẩm Mộc phát hiện nàng ở đây, Hoàng Húc Vĩnh biết nàng là người phụ nữ xuyên qua sa mạc cùng Dương Phàm, đều hỏi nàng chuyện đã xảy ra, nàng toàn tìm cớ trốn đi.
Đám người Hoàng Húc Sưởng quả thực chính là một đám càn quấy, hỏi đều là những chuyện khó nói! Những việc kia bảo nàng trả lời thế nào? Lẽ nào nói với họ rằng sa mạc rất lạnh, rất lạnh, ngay cả lỗ đít cũng đóng băng lại ư? Lẽ nào bảo với họ vì chống lạnh mà cả đêm ôm Dương Phàm ngủ?
Nếu nói những người này khiến người ta ghét, Thẩm Mộc chính là khiến nàng sợ. Đôi mắt đó rất lợi hại, y chỉ đối đáp với mình mấy câu, trong mắt có một loại thần sắc rất tinh tường. Thiên Ái Nô rất sợ ánh mắt đó của y, ánh mắt đó hình như là nhìn xuyên thấu nàng, luôn nhìn tận vào trong tim nàng, phát hiện tất cả bí mật của nàng.
Vẫn là Dương Phàm tốt.
Đàn ông thông minh như Nhị lang là được rồi, già đời giảo hoạt nh Thẩm Mộc, luôn cho người ta cảm giác không đáng tin cậy.
Thiên Ái Nô ngồi chống cằm, ngọt ngào suy nghĩ.
Nàng nghĩ tới quá khứ, nghĩ đến hiện tại, nghĩ tới tương lai, dần dần chìm vào suy tưởng, không hề để ý trời đang tối đần, đèn hành lang đã sáng, trong tiếng nói cười bên hành lang, đã có giọng nói của Dương Phàm.