Dưới sự chỉ huy của Mộc Ti, người Đột Quyết phát động công kích Minh Uy thú suốt một đêm. Tiếng kêu la trắng đêm không ngớt, từ trong ngóc ngách sâu trong thành cũng có thể nghe được rõ ràng.
Tới hừng đông, quân Đột Quyết lui binh, hai bên nghỉ ngơi chỉnh đốn ngắn ngủi, khói bếp lại bốc lên, mà rất nhiều người đã không thể hưởng thụ bữa sáng hôm nay.
Trên đầu thành có vài chỗ bị tổn hại, vài lỗ châu mai gần như bị đá đập vỡ, binh lính lần lượt hắt nước lên trên đó, lại rải một lớp cỏ lên, rất nhanh xây thành tường thành thật dày, trừ phi là tảng đá nặng mấy trăm cân đập vào, nếu không đừng mơ phá hủy được nó.
Người của Mộc Ti bản bộ mang theo thương binh như thủy triều lui bước, chuẩn bị ăn bữa sáng, đúng lúc này, binh mã cảnh giới trước trận Đột Quyết bỗng nhiên thấy đầu thành phòng thủ Minh Uy thú dùng dây thừng buộc vài người lên giỏ mây buông xuống.
Binh lính Đột Quyết lập tức báo tin này lên, rất nhanh có một vị võ quan Hạ Lan ra đón. Cùng lúc đó, một cảnh tượng tương tự cũng diễn ra ở Vũ An thú.
Người xuống thành tổng cộng có bảy người, có người tiên phong có người thổi kèn, có sứ giả, có thông dịch, có hộ vệ, bọn họ hạ thành, lắc lắc một lá cờ trắng.
Trong chiến tranh, cầm cờ trắng cũng không phải đầu hàng, chỉ thể hiện rằng tạm thời ngưng chiến. Người tiên phong phe phẩy cờ trắng đi trước, mấy người đằng sau đi theo, đối diện với vị Hạ Lan suất lĩnh hơn mười võ sĩ đeo đao ngênh đón.
Vị sứ giả kia mặc một cái áo choàng dài cổ tròn, đầu đội khăn vấn, hai bên mép có hai chỏm râu cá trê, cười tủm tỉm như một vị thương nhân, vừa thấy Hạ Lan đi tới, lập tức dừng chân, thi lễ với y. Một thông dịch quan râu ngắn dáng người cao gầy lên tiếng:
- Trung Lang Tướng Đại Chu sai ta đến đây, có chuyện quan trọng muốn trao đổi với Mục Ân Đại Hiệp Hộ, Mộc Ti Đại Hiệp Hộ, xin túc hạ dẫn kiến!
Vị quan viên Hạ Lan kia mặc nửa thân áo giáp, hông đeo đại đao, sắc mặt đỏ thẫm, ánh mắt lợi hại, lộ ra khí tức cường hãn. Y lạnh lùng nhìn qua viên sứ giả bộ dạng như thương nhân kia, lại nhìn thông dịch quan dáng người đơn bạc, khinh miệt bĩu môi, nói:
- Mời đi theo ta!
Hạ Lan mang theo bọn họ vào trong doanh trại, mắt thấy sắp đến doanh trướng trung quân, lính hộ tống xếp hàng hai bên trung quân đột nhiên đồng thời rút đao ra khỏi vỏ. “Soạt soạt soạt” một loạt tiếng đao vang lên, trường đao chụm lại thành đao trận, vây quanh vị sứ giả ăn mặc như thương nhân đang híp mắt vẫy vẫy tay với bọn họ, thong dong đi vào trong đao trận.
Vị Hạ Lan kia quay đầu lại, thấy bộ dáng thong dong đó, thầm cảm thấy khâm phục, xem bộ dáng khéo đưa đẩy của y, không nghĩ tới cũng có vài phần dũng khí.
Trong đại trướng, Mộc Ti đang đợi. gã chỉ huy công thành cả đêm vừa mới về, vốn định giải thích với Mục Ân một chút sẽ đi nghỉ ngơi, vừa nghe nói có người Đường muốn gặp, nên cũng ở lại.
- Sứ giả người Đường, báo danh xin vào!
Hạ Lan vào trong trướng bẩm báo, một lát sau đi ra, đứng nhìn về cửa trướng, cao giọng quát, hai mắt ngạo nghễ, vô cùng cao ngạo.
Sứ giả người Đường kia phủi phủi áo bào, cao giọng hô:
- Tại hạ Kinh Duyên, phụng lệnh Minh Uy Trung Lang Tướng Diệp Đại tướng quân, cầu kiến Mục Ân Đại Diệp Hộ, Mộc Ti Đặc Cần!
Nói xong, y liền bước vào trướng, bên cạnh còn có quan thông dịch gầy yếu kia, những người khác đều ở lại bên ngoài trướng, trừ cờ xí và kèn ra, các vũ khí mang theo đều bị tịch thu.
Do mới sáng sớm, thủ lĩnh các bộ lạc vừa mới ra khỏi bản bộ, chưa đến báo danh chỗ Mục Ân, lúc này trong trướng chỉ có Mục Ân và Mộc Ti cùng mấy người thị vệ.
Mộc Ti dáng người cao to, mặc áo choàng rộng da sói cao cổ vạt phải cắt xéo, ống tay áo khảm một đường nhỏ như sợi lông, thể hiện khí chất mạnh mẽ của chủ nhân. Mục Ân là một lão nhân tuy tuổi gần năm mươi, nhưng đứng đó, thẳng tắp như một cây thương, chân mang giày ủng, eo đeo thắt lưng, có vẻ cực kỳ khôi ngô, nhanh nhẹn dũng mãnh, không có chút hơi hướm của tuổi già.
- Diệp Vân Báo phái ngươi tới, muốn nói gì với ta?
Mục Ân dùng tiếng Đột Quyết để hỏi, viên quan thông dịch kia sử dụng tiếng Hán để nhắc lại cho Kinh Duyên. Kinh Duyên cười híp mắt thi lễ với lão, nói:
- Vị này chính là Mục Ân Đại Diệp Hộ? Ha ha ha, tại hạ chỉ là một thương nhân Lũng Hữu, không phải người trong quan phủ.
Lúc này, Đột Quyết xâm phạm biên giới, hai nước xung đột vũ trang, đánh nhau túi bụi, các thương nhân Tây Vực rất bất an. Cho nên chúng ta thuyết phục Trung Lang Tướng, phái người đến cầu kiến Đại Diệp Hộ, hai bên thương lượng, cuộc chiến này có thể không đánh thì tốt hơn.
Mục Ân nghe xong viên quan thông dịch kia nói lại, nhíu nhíu mày:
- Các ngươi không phải người của quan phủ? Vậy đến đây muốn nói chuyện gì?
Kinh Duyên lại cười nói:
- Các vị đều là anh hùng trên thảo nguyên, ngủ chăn đơn, uống sữa ngựa, bám vào đồng cỏ và nguồn nước mà sống, trời xanh mây trắng giương cung bắn chim, khi chăn dê cất cao giọng hát, khoái ý cỡ nào. Lũng Hữu này, thực không phải nơi thích hợp để các người cư trú, hai bên cần gì phải dùng binh đao gặp nhau, làm chết rất nhiều mạng người?
Tại hạ được chúng thương nhân Tây Vực cùng đề nghị, thay mặt bọn họ đến gặp Đại Diệp Hộ nghị hòa. Chỉ cần các người đáp ứng lui binh, các thương nhân chúng ta nguyện ý trả một ít tiền tài nữ tử, bù lại tổn thất xuất binh của các người, mọi người lại hòa hợp êm thấm, chẳng phải tốt sao!
Mục Ân nghe xong, giận dữ nói:
- Làm càn! Các ngươi đang trêu chọc lão phu sao! Ta chỉ huy trăm ngàn binh lính, để công thành chiếm đất, bá nghiệp Vương đồ. Hắn chỉ là một tướng phòng thủ của Minh Uy thú, không ngờ lại phái một thương nhân nho nhỏ ngươi, mưu toan dùng chút tài vật thu mua bảo chúng ta lui binh. Quả thực là trò đùa!
Kinh Duyên vội nói:
- Đại Diệp Hộ không cần tức giận, ngài thật sự đã hiểu lầm. Diệp Trung lang tướng kia tuy là tướng phòng thủ một phương, nhưng hắn cũng không dám thay triều đình nghị hòa thậm chí cắt đất xin hàng với ngài. Theo như ý của Trung Lang tướng, vốn là phải thề chết sống cùng thành trì!
Mục Ân cười lạnh:
- Đây coi như là một loại uy hiếp sao? Tốt! Nếu y đã có tâm này, chúng ta liền đọ sức!
Kinh Duyên vội hỏi:
- Đại Diệp Hộ, quân phòng hộ Minh Uy thú thực sự không phải quá nhiều. Tuy nhiên, hiện đã điều thêm hai vạn binh mã từ Lương châu đến đây, dựa vào địa thế hiểm yếu mà thủ. Các ngài muốn đánh hạ chỉ sợ cũng không quá dễ dàng đi? Huống chi, chẳng những tướng phòng thủ Lương Cshâu mộ binh ở địa phương, còn có triều đình phái viện quân, phong trần mệt mỏi lên đường.
Hai quân giao binh, ngươi chết ta sống, là vì cái gì đây? Còn không phải vì lợi ích sao? Ha ha, tại hạ nói chuyện có lẽ hơi thẳng thắn, tuy nhiên, tại hạ là một thương nhân, thương nhân nói chuyện, trong mắt cũng chỉ có lợi ích. Mặc dù đây là nói về chiến tranh giữa hai nước, nhưng suy cho cùng cũng là tranh nhau lợi ích, cũng không khác thương nhân chúng ta bao nhiêu.
Kinh Duyên thao thao bất tuyệt, thông dịch quan một bên phiên dịch từng câu, Mộc Ti nghe xong, bất giác hơi động tâm.
Nói thật, Hà Tây Lũng Hữu nuôi cỏ chăn gia súc còn kém xa kịp thảo nguyên Đột Quyết tốt tươi. Bọn họ tấn công Hà Tây Lũng Hữu, mục đích trước mắt là vì cầu tài, mục tiêu xa hơn là vì đây là bàn đạp để mơ tới Trung Nguyên phồn hoa. Mà hiện tại, Cốt Độc Lộc bệnh nặng, bọn họ không thể thẳng tiến Trung Nguyên vào lúc này, với thực lực của Đại Đường, bọn họ cũng không làm được điều đó. Cho nên lần này đi ra, mục đích chiến lược vẫn là cầu thắng, cướp tài.
Địa khu Lũng Hữu, trước kia bọn họ cũng từng tấn công, cuối cùng cũng không dừng bước. Kỳ thật, khi các bộ lạc thảo nguyên đó phát động chiến tranh, mục đích chủ yếu phần lớn là vì cầu tài vật. Trừ phi Trung Nguyên suy yếu, có thể chiếm được, nếu không bọn họ cũng không quyết tâm phát động một trận chiến với mục đích xâm lược.
Mộc Ti nghĩ đến đây, lại ho khan một tiếng, nhìn Mục Ân một cái.
Mục Ân xem thần thái lão, giọng điệu hòa hoãn lại, hỏi Kinh Duyên:
- Các ngươi… có thể trả bao nhiêu tiền, để đền bù tổn thất khi bản Diệp Hộ xuất binh?
Kinh Duyên mừng rỡ vội vàng nói ra con số nhỏ nhất, chỉ là vàng một ít, bạc một ít, đồ sắt một ít, tơ lụa đồ sứ, dê bò vải vóc một ít, mấy thứ này, nếu dùng cho một nhà một họ, thậm chí một bộ lạc cũng xem như cực kỳ kinh người rồi, nhưng một trăm ngàn đại quân Đột Quyết chia nhau sẽ không có bao nhiêu.
Mục Ân nghe vậy giận dữ quát:
- Buồn cười! Các ngươi đang lừa bản Diệp Hộ sao? Hoàn toàn không có chút thành ý! Một chút tài vật như vậy đã muốn bản Diệp Hộ lui binh?
Kinh Duyên sầu khổ nói:
- Đại Diệp hộ, số tài vật đó đều là tất cả thương nhân Tây Vực chúng ta góp vào đấy. Nếu Đại Diệp hộ đáp ứng, thì thắng lợi trở về, nếu không đáp ứng, Minh Uy thú này cũng không chắc có thể đánh hạ. Nếu công không nổi, chẳng phải sẽ hoàn toàn không được chút gì sao?
Ha ha, tại hạ nghe nói, Cốt Đột Lộc Khả Hãn bệnh nặng, lúc này sợ là quý quốc cũng không có tâm trí đâu mà đánh lâu. Nếu cứ đánh tiếp đối với hai bên đều không có chút lợi thế, lại lưỡng bại câu thương, sao không thối lui một bước chứ? Thấy tốt thì nên dừng tay thôi! Không biết Mộc Ti Đặc Cần có thể không? Đại Diệp hộ không ngại thương lượng với Mộc Ti Đặc Cần một chút xem sao?
- Ta… chính là Mộc Ti!
Mộc Ti tiến lên một bước, giọng nói khàn khàn như u hồn vừa phát ra, dọa cho Kinh Duyên và viên quan thông dịch kia giật nảy mình. Mộc Ti thấy vậy, trong lòng cũng buồn khổ bực bội, nhưng lão cũng không thể không tiếp tục dùng giọng nói mà chính mình cũng không chịu nổi đó để tiếp tục nêu ý kiến của mình:
- Nếu muốn chúng ta lui binh, có thể! Nhưng các ngươi cũng phải xuất ra đủ thành ý! Số lượng vừa rồi mà ngươi nói, nếu gấp bốn lần lên, chúng ta liền lập tức lui binh, nếu không, ngày phá thành, đại quân nhập cảnh, các ngươi coi như trắng tay!
Kinh Duyên vừa nghe lập tức phun cục mật vàng cực lớn. Mộc Ti cười lạnh ngắt lời:
- Coi như hết! Đám thương nhân các ngươi vốn giảo hoạt nhất, là muốn tổn tài trừ họa, hay mất cả người lẫn của, tự suy xét đi!
Một phen trao đổi không có kết quả gì, Kinh Duyên chỉ đành cười khổ:
- Thực không dám giấu, chúng ta vốn dự đoán số tài vật gấp đôi thế này. Hiện giờ…, số lượng lớn như vậy, một mình ta thật không thể làm chủ, kính xin Đại Diệp hộ và Đặc Cần thư thả mấy ngày, đợi ta về thương nghị một phen với mọi người!
Mục Ân cười lạnh nói:
- Có thể! Các ngươi cứ việc quay về thương lượng, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục công thành, nếu các ngươi còn không đáp ứng, chúng ta sẽ vào thành, vậy các ngươi cũng không cần thương lượng nữa!
Lời vừa thốt ra, Mục Ân và Mộc Ti cùng cười ha hả, một thanh âm cao vút, một thanh âm khàn khàn, hòa lẫn với nhau, như dùng một con dao sắc cắt một cái nón đồng, thật sự muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Kinh Duyên dẫn người của mình xám xịt rời đi.
Thủ thành Minh Uy thú thấy người của mình ở dưới thành, vội thả giỏ mây, chỉ có hai cái giỏ, mấy người phải lần lượt đi lên. Kinh Duyên bước một chân vào giỏ, quay đầu nói với viên quan thông dịch bên giỏ bên kia, nói:
- Mộc Ti quả nhiên đã nói rồi, giọng của lão, ngươi nghe rõ chưa?
Viên thông dịch kia cười với y, rõ ràng là một nam tử cao gầy mặt đen, lại có vài phần quyến rũ nghịch ngợm của nữ nhi:
- Rõ rồi, quần áo, cách ăn mặc, giọng điệu, toàn bộ đều rõ!
Giọng của y giống hệt như của Mộc Ti, dây thừng kéo trên đầu thành làm rớt xuống một nắm tuyết, rơi trúng cổ Kinh Duyên, lại nghe giọng nói như u hồn dã quỷ kia, y không khỏi run lên một cái.