Phía trước hai tòa phòng thành Minh Uy, Vũ An, người đông như kiến, tiếng chém giết rung trời, lửa bốc lên không ngừng, khói đen tràn ngập! Đá lớn đá nhỏ bay múa đầy trời. Tên bắn như sao băng bay qua bay lại không ngớt. Người Đột Quyết tấn công quan ải chẳng những dùng đá, cung, còn trộn lẫn thạch tín, độc dược với phân trâu, sau khi đốt ném lên đầu thành, dùng khói độc hun mắt mũi đối phương.
Thủ thành quân Đường thì dùng thân cây, lôi thạch, dầu sôi, nước sôi dội xuống. Nỏ lớn và máy ném đá liên tục bắn vật nặng ra ngoài thành. Mỗi một khối đá lớn rơi xuống, thế nào cũng có vài người Đột Quyết xui xẻo bị giã thành thịt nát.
Chiến tranh luôn tàn khóc. Công thành lại càng tàn khốc hơn. Bên thủ có được địa lợi, tất nhiên so với bên công có ưu thế lớn hơn, cộng thêm mười ngàn viện quân Lâu Sư Đức mang đến, hai vạn năm ngàn người Bạch Đình thủ quân, đã phòng thủ hai tòa thành Minh Uy, Vũ An thực kiên cố. Số thương vong của người Đột Quyết gấp bội lần bọn họ, nhưng trước một trăm ngàn đại quân thủ thành, vẫn khó tiến thêm bước nào.
Tướng lĩnh công thành Đột Quyết xanh mặt chỉ huy binh mã xung phong liều chết. Gã biết rõ, bây giờ còn chưa đến lúc phá thành, hiện tại, bọn họ chỉ là làm tiêu hao binh lực thủ thành, đổi mạng người mình mà tiêu hao đi mạng địch.
Trong thành vốn có hai vạn năm ngàn quân coi giữ. Trừ số người tử vong và trọng thương không thể tham chiến, hiện tại người có thể chiến cũng không đến hai vạn người. Mà số thương vong quân Đột Quyết thì gấp năm lần bọn họ. Có thể chủ soái Đột Quyết sẽ không chú ý đến số thương vong này, nhưng với thủ lĩnh các bộ lạc, mỗi một người chết, bọn họ đều đau lòng.
Nhưng bọn họ không có đường lui, chỉ có thể tiếp tục kiên trì tấn công, chỉ có thể tiếp tục cùng quân Đường tiêu hao dần, cho đến khi quân Đường cũng không còn sức thủ hộ tòa thành của mình nữa, mới vọt vào thành, giật tiền, đoạt lương, đoạt dê bò, đoạt nữ nhân… Hy sinh là đáng giá, người sống sẽ được hưởng thịnh yến.
Bỗng nhiên, tiếng kèn thê lương vang lên từ phía sau quân trận quân Đột Quyết tại quan ải Vũ An thú. Tướng lĩnh Đột Quyết đang xách đao đôn đốc binh lính nghe tiếng kèn không khỏi hơi nhíu mày. Tiếng kèn đang liên tục truyền đến này chính là lệnh thu binh. Tuy trong lòng gã không hiểu, nhưng vẫn lập tức hạ lệnh thu binh. Binh lính Đột Quyết đang công thành bỏ lại thi thể không toàn vẹn đầy đất, lui bước như thủy triều.
Quân coi giữ đầu thành mờ mịt không hiểu tại sao người Đột Quyết lại vội thu binh như thế. Nhưng địch nhân ngừng tấn công luôn là một chuyện may mắn. Bọn họ không tự chủ được thở ra nhẹ nhõm. Diệp Vân Báo đứng trên Thạch Lạp Tử Sơn xem chừng động tĩnh cũng thở phào một cái thật dài, quay đầu nhìn Lâu Sư Đức.
Lâu Sư Đức khoác một tấm áo choàng đỏ tươi, khẽ mỉm cười:
- Bọn họ trúng kế rồi! Đi xuống chuẩn bị đi!
- Vâng!
Diệp Vân Báo thống khoái đáp ứng một tiếng, quay đầu nhìn doanh trại Đột Quyết đang thu binh dưới chân núi, dìu Lâu Sư Đức từng bước lên núi đá.
Động tĩnh của người A Sử Đức trước Vũ An thú rất nhanh khiến cho Đại Diệp Hộ Mục Ân đang ở trước Minh Uy thú chú ý. Mục Ân và Mộc Ti cũng vội hạ lệnh thu binh, suất lĩnh hơn trăm nhân mã đồng loạt phi nhanh tới trước đại doanh A Sử Đức Nhân ở Vũ An thú.
- Đứng lại! Quân doanh trọng địa, ai dám xông vào?
Một quan quân Đột Quyết tiến lên trước một bước đưa tay ngăn cản. Sau lưng, một loạt tiếng rút trường thương soạt soạt vang lên. Trường mâu chỉa xéo, mũi mâu sắc nhọn nhắm ngay bọn họ. Mà sau lưng hàng rào, từng dãy cung tiễn thủ giương cung lắp tên, trận địa sẵn sàng đón địch.
Mục Ân giận không kiềm được, bèn quất roi, phẫn nộ quát lên:
- Khốn kiếp! Ngay cả ngựa của ta ngươi cũng dám chắn!
“Ba” một tiếng, roi để lại một vết máu trên mặt quan quân kia. Một dòng máu tươi chảy xuống theo hai gò má cứng rắn, nhưng gã cũng không lau, vẫn đứng cao ngạo, đanh giọng nói:
- Đại Diệp Hộ Chu Đồ có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được vào đại doanh nửa bước, người vi phạm lập tức bắn!
Nói xong, gã phất tay xuống, từng dãy đầu mâu chĩa thẳng vào hướng đám người Mục Ân, thể hiện thái độ chuẩn bị tấn công.
Mục Ân giận dữ, bàn tay xoa xoa lên vỏ đao lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn chết?
- Ai kiêu ngạo trước doanh ta như vậy?
Một giọng nói băng lạnh vang lên. Chu Đồ dẫn theo khoảng một trăm kỵ sĩ thủ hạ dũng mạnh cũng đã vọt tới trước lều lớn. Hai bên có Tiêu Mục Mộc và Lư Bất Cổ.
Mục Ân thấy hắn đến, dựng thẳng lông mày cả giận hỏi:
- Chu Đồ! Đang ác chiến say sưa, vì sao ngươi thu binh?
Mộc Ti thấy Tiêu Mục Mộc bị thương ở cổ họng, lập tức ấn chặt chuôi đao, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tàn nhẫn như một con sói chuẩn bị cắn người. Tiêu Mục Mộc nhìn thấy kẻ đến là người bắt giết bộ lạc mình, dung túng thủ hạ làm nhục ái thiếp của mình, cũng gắt gao nắm chặt chuôi đao, mặt mày méo mó, như muốn lao lên liều mạng.
Chu Đồ ngồi trên lưng ngựa, thân hình hơi ngả ra sau, không chút để ý, nói:
- Vì sao thu binh? Thu binh… thu binh tính làm cái đếch gì! Lão tử còn muốn lập tức lui binh đây!
Mục Ân vốn chỉ hơi căm tức nên định đến đây chất vấn một chút, vừa nghe Chu Đồ nói vậy, không khỏi chấn động, thất thanh hỏi:
- Lui binh? Ngươi muốn lui binh? Ai cho phép ngươi lui binh? Chỉ cần đánh thêm mấy ngày, quân coi giữ trong thành không đủ, nhất định chúng ta có thể chiếm được quan ải này, ngươi lại tự tiện cho lui binh?
Chu Đồ ôm bụng cười to nói:
- Ha ha ha. Chiếm được quan ải nảy? Chỉ sợ ngay cả thảo nguyên và mã tràng của A Sử Đức tộc cũng nhất định bị chiếm hết thôi.
Mục Ân biến sắc, trầm giọng nói:
- Chu Đồ, ngươi có ý gì?
Chu Đồ cười lạnh:
- Mục Ân, người quang minh chính đại thì đừng có nói tiếng lóng, ngươi còn cần ta nói thẳng toẹt ra sao? Đi!
Chu Đồ thúc ngựa bước đi, Mục Ân khẩn trương, giục ngựa muốn đuổi theo. Hơn mười cán trường mâu sắc bén dựng trước mặt y như một bức tường, Chu Đồ ghìm ngựa quay đầu lại, cười lạnh nói:
- Ngay trước quan nhà Đường, nếu ngươi không sợ bị người ngoài chiếm tiện nghi, mỗ cùng ngươi chiến một trận, tính sao?
Mục Ân tức muốn phát xỉu, hét lớn:
- Chu Đồ, đồ khốn kiếp ngươi, ngươi có nói rõ ra không?
Chu Đồ lạnh lùng nhìn y, thò tay ra, vỗ vỗ lên vai Lư Bất Cổ, lớn tiếng nói:
- Nói cho ngươi biết, mỗ và Lư Bất Cổ tối qua đã uống máu ăn thề, kết làm huynh đệ rồi!
Mục Ân tức muốn vặn vẹo cái đầu bột nhão, hét lớn:
- Ngươi … con mẹ nó có nhận hắn làm cha nuôi cũng liên quan cái rắm gì đến lão tử! Ta hỏi ngươi, vì sao lui binh!
Chu Đồ thở dài thật dài, nói với Lư Bất Cổ:
- Lư Bất Cổ, ngươi xem, người này nếu đã không muốn nhận mặt rồi, ta làm sao với y bây giờ?
Lư Bất Cổ đáp:
- Vậy cứ xem y là một cái rắm, đánh đi!
- Ha ha ha ha ha
Hai người bỗ bã cười vang tứ phía, nghênh ngang rời đi.
Mục Ân và Mộc Ti đứng lặng bên ngoài doanh địa A Sử Đức bộ hồi lâu. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trước sau không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Binh mã trước trận A Sử Đức bộ bày ra tư thế phòng thủ nghiêm ngặt với Vũ An thú, mà hậu trận của bọn họ đã bắt đầu tháo dỡ lều trại, sắp sửa hành trang, chuẩn bị dẹp đường về nhà rồi.
Trong Trung Lang Tướng phủ, một bàn thịnh yến.
Trên bàn tiệc, ngoài Lâu Sư Đức, Diệp Vân Báo, Thẩm Mộc, Dương Phàm, còn có một cô nương xinh đẹp - Thiên Ái Nô.
Diệp Vân Báo mặc một bộ đồ nhung, giáp trụ hạng nặng, có vẻ không hợp với không khí bữa tiệc lắm.
Thẩm Mộc cười nói:
- Lư Bất Cổ là thuộc bộ lạc Khiết Đan, đồng cỏ của hắn gần với Liêu Đông, tiếp giáp với đồng cỏ của A Sử Đức bộ. Sau khi nương tựa Đột Quyết, A Sử Đức bộ lại để lại cho hắn thêm một đồng cỏ ngay sát với đồng cỏ vốn có, lợi ích của hắn đã gắn liền với A Sử Đức bộ làm một rồi. Quang vinh thì cùng quang vinh, tổn hại cũng cùng tổn hại.
Hiện tại, mặc dù Mặc Xuyết thật sự đã đưa ra điều kiện tốt hơn, Lư Bất Cổ cũng không có khả năng sẽ nghiêng về bên đó. Huống chi, Chu Đồ đối với hắn luôn không tệ. Lư Bất Cổ là một kẻ không có dã tâm gì, là một nam tử tính tình đơn giản, biết nói nghĩa khí, có tâm huyết, bảo hắn khi lâm nguy mà phản bội, chuyện này hắn không làm được! Cho nên, ta đoán định nhất định hắn sẽ nói thẳng với Chu Đồ tất cả!
Lâu Sư Đức vuốt râu cười nói:
- Còn một điều, trên thảo nguyên hôm nay đánh đánh giết giết, ngày mai lại kết minh cầu hòa cũng là chuyện bình thường. Bộ lạc Lư Bất Cổ là một bộ lạc lớn. Trong chư bộ Khiết Đan có uy vọng cực cao, nếu Mặc Xuyết thật sự chiếm được ngôi Khả Hãn, chèn ép A Sử Đức bộ lạc, đối với Lư Bất Cổ cũng chỉ có thể tận lực trấn an và mời chào, mà không cần phải xung đột vũ trang, khiến cho bọn họ nương tựa triều đình của ta.
Lư Bất Cổ cũng không ngu xuẩn, điều này tất nhiên hắn cũng nghĩ đến. Hắn biết hiện tại, mặc dù vẫn tỏ thái độ trung thành với A Sử Đức bộ, cũng sẽ không chặt đường lui của mình, như vậy, lựa chọn nguyện trung thành với bộ lạc A Sử Đức ngay sát vách với mình cũng là lựa chọn tất nhiên!
Diệp Vân Báo cười ha ha, cầm chén nói:
- Lần này đẩy lui Đột Quyết hoàn toàn dựa vào Thẩm tam lang, Dương nhị lang, Diệp mỗ mời các ngươi một ly!
Thẩm Mộc nâng chén, mỉm cười:
- A Nô cô nương xuất lực quá lớn, thân nữ vào chốn hung hiểm, chúng ta hẳn nên kính nàng một ly trước mới phải. Diệp tướng quân sao có thể quên vị anh thư nữ trung hào kiệt này của chúng ta? Phạt một ly, mời A Nô cô nương một ly tạ tội đi!
Thiên Ái Nô cười dài nghe bọn họ nói chuyện, thấy câu chuyện nhắc tới mình, vội vàng xua tay, ra bộ thục nữ nói:
- Tiểu nữ tửu lượng không cao, không uống được nhiều rượu, chỉ nhìn mọi người uống là được rồi!
Diệp Vân Báo cười nói:
- Không sai không sai, là mỗ sơ sẩy. Tuy nhiên, sắp tới Đột Quyết lui binh, mỗ còn muốn đích thân dẫn binh đuổi giết, thật sự không dám uống nhiều, lúc này chỉ có thể uống một ly. Diệp mỗ xin lấy chén nước thay rượu mời ba người, lập tức lãnh binh đi giết địch đấy! Mời!
- Mời!
Thấy gã nói vây, Thẩm Mộc, Dương Phàm, Thiên Ái Nô cùng nhau nâng chén, mời gã một ly. Diệp Vân Báo uống một hơi cạn sạch, quệt quệt mép, ôm quyền nói với Lâu Sư Đức:
- Đại tổng quản, mạt tướng cũng nên đi rồi!
Lâu Sư Đức mỉm cười:
- Giặc cùng đường chớ đuổi xa, Sa Sất Trung Nghĩa ở Hạp Khẩu Sơn bên ngoài biển Cư Diên chờ đã lâu lắm rồi, miếng thịt béo này để cho hắn ăn đi!
Diệp Vân Báo lớn tiếng đáp:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Giáp kêu leng keng, Diệp Vân Báo bước ra ngoài phủ, nhận lấy cương ngựa thân binh đưa, xoay người lên ngựa, vội vã đi về hướng cửa thành. Dưới cửa thành, đá lớn cành cây đã mang đi, bốn ngàn kỵ binh xếp dọc theo con phố dài từ cửa bắc đến cửa nam, ở giữa chỉ còn một khe hẹp nhỏ.
Ngoài thành, vì Chu Đồ lui binh một cách khó hiểu, Mục Ân và Mộc Ti tức giận đến nổi điên, nhưng cũng không có cách nào, đành phải vội vàng chuẩn bị một ít hành trang, đuổi theo đại quân Chu Đồ hoảng sợ rút lui về phía bắc.
Diệp Vân Báo dẫn hơn mười người cùng với bốn ngàn binh lính giữ lực bay nhanh tới, tới dưới thành, ghìm cương ngựa, chiến mã dựng móng trước, dựng người lên, ngựa hí dài.
Diệp Vân Báo rút kiếm ra khỏi vỏ, lớn tiếng quát:
- Mở thành! Đuổi giết!