Bầu trời mênh mông. Trong màn đêm, một khoảng không gian yên ắng tĩnh mịch, chỉ còn tiếng côn trùng râm ran rả rích.
Trong thư phòng quý phủ Ngụy vương Võ Thừa Tự, ánh nến sáng như ban ngày.
Có tiếng gõ cửa nhẹ ba tiếng., một người nhẹ nhàng đi tới, rõ ràng là Khâu Thần Tích hôm nay cũng có mặt trong đám cưới Dương Phàm. Trong thư phòng đã có hai người an vị trên ghế. Một người ngồi trên cùng, lông mày rậm, miệng rộng, chòm râu đẹp rũ trước ngực, đó chính là Võ Thừa Tự. Người bên cạnh hai mắt như có thần, tự nhiên nho nhã, thoạt nhìn đã thấy sự lịch duyệt hiếm thấy. Đó chính là Hình bộ Thượng thư Chu Hưng.
Hai người dường như sớm biết Khâu Thần Tích sẽ đến, thấy y vào cửa không hề ngạc nhiên. Võ Thừa Tự làm chủ, Khâu Thần Tích ôm quyền thi lễ, ngồi xuống phía đối diện Chu Hưng.
Võ Thừa Tự hỏi:
- Lương vương cũng tham gia tiệc cưới của Dương Phàm?
Khâu Thần Tích đáp:
- Vâng!
Võ Thừa Tự lắc đầu cười, ung dung nói:
- Võ Tam Tư càng sống càng lỗi thời rồi. Không ngờ một Vương gia tôn quý lại đi nịnh nọt một Lang tướng. Dương Phàm hiện tại chỉ là một Lang tướng Vũ Lâm vệ, đương nhiên có thể lôi kéo để sử sụng. Nhưng xét về đại sự, người này giá trị lợi dụng có hạn. Lương vương của chúng ta, dường như bụng đói nên ăn quàng rồi…haha.
Khâu Thần Tích lại cười nói:
- Thân phận của Lương vương quả thật không cần làm trò. Người có địa vị cao tự hạ thấp mình trước người có địa vị thấp. Tuy nhiên mạt tướng thấy, có lẽ là Lương vương biết Tiết Hoài Nghĩa sẽ tới, cho nên chỉ là muốn lôi kéo vị tôn sư này của Dương Phàm mà thôi.
Võ Thừa Tự chợt nói:
- Thì ra là vậy. Nếu như là vậy, cũng không phải không có khả năng.
Chu Hưng thản nhiên cười nói:
- Đáng tiếc, y lại không nghĩ tới, Vương gia ngài sớm đã nhanh chân tới trước, lấy được lời hứa hẹn của Tiết Hoài Nghĩa.
Võ Thừa Tự ngạo nghễ tiếp lời:
- Tam Tư là kẻ thất phu, dưới trướng chỉ có năm con chó, có thể làm nên chuyện lớn gì? Hừ, bổn vương không thèm để ý tới hắn. Khó khăn bây giờ chính là Thánh thượng. Vương Khánh Chi đã nhiều lần dâng thư lên, chờ lệnh cho bổn vương, nhưng Thánh thượng một mực từ chối. Cũng không biết lúc này nhờ Tiết Hoài Nghĩa góp ý, có thúc đẩy được quyết định của Thánh thượng không?
Chu Hưng tao nhã cười, nói:
- Vương gia không cần lo lắng. Chỉ cần Tiết Hoài Nghĩa góp ý theo lời của chúng ta, Thánh thượng cho dù không lập tức thay đổi chủ ý thì tâm tư cũng khó tránh bị lung lay. Vương gia người nghĩ xem, Thánh thượng tuổi đã cao, không thể có khả năng sinh thêm con cái. Một khi Thái tử kế thừa ngôi vị, tất nhiên có thể khôi phục Đường quốc và họ Lý.
Nếu như vậy, mọi cố gắng của Thánh thượng chẳng phải giống như nước chảy về biển Đông sao. Y cần gì phải nhọc lòng mưu đồ ngôi vị Hoàng đế này? Nếu giang sơn Đại Chu không thể truyền lại, mà khôi phục được quốc hiệu Lý Đường, như vậy với hành động xưng đế của đương kim thiên tử, hậu nhân sẽ giải thích như thế nào? Chỉ có một lời giải thích, đó là soán ngôi, mưu phản.
Đến lúc đó, chẳng những giang sơn Thánh thượng không truyền tiếp được, mà còn hỏng cả thanh danh một đời của bà ta. Thánh thượng là người đại trí tuệ, một khi nghĩ thông suốt, bà ta sao có thể đem giang sơn truyền cho hậu nhân họ Lý? Thiên hạ nhìn vào, Thánh thượng do dự chưa quyết chưa chắc đã do chưa nỡ đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hậu nhân Võ thị. Mà giữa Vương gia và Lương vương, Thánh thượng không biết nên làm thế nào.
Khâu Thần Tích đồng ý nói:
- Chu Thượng thư nói có lý. Mạt tướng cũng cho rằng như vậy. Nếu như vậy, chúng ta có thể tìm vài người quyền cao chức trọng nói tốt cho Vương gia, không chỉ dựa vào vài người dân Lạc Dương do Vương Khánh Chi đứng đầu. Việc ấn định ngôi vị Thái tử cho Vương gia, Thánh thượng thấy lòng người ủng hộ, còn có thể không theo ý Vương gia sao?
Chu Hưng nói:
- Đúng vậy, hiện giờ dùng số tiền lớn đã mua chuộc được Tiết Hoài Nghĩa, chính là vì mục đích này! Tuy nhiên, chúng ta không nên hoàn toàn đặt hy vọng vào Tiết Hoài Nghĩa. Theo ta được biết, Thánh thượng đã có ân sủng mới, với Tiết Hoài Nghĩa chưa chắc đã như trước, nói gì nghe nấy. Hiện giờ Thánh thượng đã là Hoàng đế, càng coi trọng ý kiến của đám triều thần hơn.
Võ Thừa Tự nhíu mày nói:
- Vậy, các ngươi nghĩ người nào có thể tương trợ bổn vương?
Chu Hưng nói:
- Nếu muốn trước mặt Thánh thượng nói lời hay, để Thánh thượng nghe lọt tai, không ai khác ngoài Tể tướng.
- Tể tướng?
Võ Thừa Tự vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm chốc lát nói:
- Lão hồ ly Địch Nhân Kiệt kia không cần phải nghĩ tới. Lý Chiêu Đức ư? Lúc Vương Khánh Chi lần đầu tiên vào cung thỉnh nguyện, chuyện tốt đã bị phá bởi y. Người này cũng không thể, còn lại, chính là Tô Lương Tự và Vi Phương Chất, bổn vương phải nhờ vả bọn chúng?
Chu Hưng lắc đầu nói:
- Hai người Tô Vi luôn luôn bất hòa, đôi bên như nước với lửa. Vương gia không thể sử dụng bọn họ cùng một lúc được. Trong hai người, chỉ có thể lựa chọn một người.
Võ Thừa Tự suy nghĩ một chút nói:
- Tiết Hoài Nghĩa khi vừa được Thánh Thượng sủng ái, từng đột nhập vào chỗ ở Tể tướng ở Nam môn, vả lại lời nói và việc làm đều vô lễ, làm Tô Lương Tự một phen khổ sở, sai người đánh y một trận. Tiết Hoài Nghĩa vẫn canh cánh việc này trong lòng, hiện giờ bổn vương vừa dùng Tiết Hoài Nghĩa, không thể dùng Tô Lương Tự rồi.
Chu Hưng vuốt cằm nói:
- Chu Vương nói rất đúng. Hơn nữa Tô Lương Tự già nua, đầu năm đã cáo bệnh ở nhà, không màng chính sự, dần dần rời khỏi vị trí trung tâm triều đình. Nếu để lão ra mặt, chỉ sợ sẽ khiến Thánh thượng nghi ngờ. Cho nên, chỉ có thể sử dụng Vi Phương Chất.
Võ Thừa Tự dao động nói:
- Tốt, theo lời ngươi! Ngày mai bổn vương liền chuẩn bị hậu lễ, đi gặp Vi Phương Chất một phen. Ngoài kia đã có thỉnh nguyện dân chúng của Vương Khánh Chi, trong triều có góp lời của Tể tướng đương triều Vi Phương Chất, trong hậu cung lại thêm Tiết Hoài Nghĩa nói đỡ. Thánh thượng dẫu gì cũng chỉ là phụ nhân, ba lần bốn lượt tác động như vậy mà không thay đổi quyết định định Thái tử của bà ta sao?
Trong phòng tân hôn, nến long phượng đỏ đang cháy, Dương Phàm và Tiểu Man ngồi ở bên giường, vẫn không nhúc nhích, nhìn chẳng khác nào hai ngọn nến.
Ánh mắt Tiểu Man thỉnh thoảng hướng về phía cửa sổ, như mong ngóng trời sáng. Nếu hiện tại mà ngủ, thì phải cùng hắn nằm một giường rồi. Nằm cùng giường với một người đàn ông, nàng còn chưa sẵn sàng, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh yêu tinh đánh nhau, hai má Tiểu Man lại bắt đầu nóng lên.
Dương Phàm nhìn chẳm chằm cây nến đỏ trên bàn, trong lòng có cảm giác kỳ lạ. Cảm giác này hắn cảm thấy không quen, thậm chí vợ chồng chưa từng nhìn mặt nhau, làm thế nào để họ hoàn thành tốt đêm động phòng. Vì sao hiện tại hắn lại không có dũng khí đẩy ngã Tiểu Man, ngay cả can đảm liếc nhìn nàng cũng không có?
Canh ba, Dương Phàm đã nghe thấy tiếng mõ cầm canh vang đến từ đầu đường. Nhưng hắn còn có chuyện vô cùng quan trọng chưa làm, nếu cứ tiếp tục thì trời sẽ sáng, nghĩ tới đây, trong lòng Dương Phàm không khỏi nóng như lửa đốt.
Hôm nay là đêm động phòng của hắn. Cũng là thời khắc một cô gái thương tâm đau đớn muốn chết, hắn có thể an tâm hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc sao? Nhưng, người bên cạnh này là người hắn hỏi cưới đàng hoàng, là thê tử của hắn, là người hắn kết tóc cầm tay, thê tử một đời một kiếp, hắn nên làm thế nào?
Đôi nến đỏ lặng yên cháy. Mỡ nến ở giữa bị khí nóng tan chảy, từng giọt, từng giọt chảy xuống nhẹ nhàng, giống như là nước mắt. Đó là nước mắt ai?
Dương Phàm trong lòng bực bội, thân mình không khỏi chuyển động. Trong phòng vốn yên tĩnh, Dương Phàm vừa chuyển động, Tiểu Man lập tức có thể phát hiện ra. Nàng giống như điện giật nhảy dựng lên, phản ứng kịch liệt, làm Dương Phàm hoảng sợ. Tiểu Man vội vàng lui hai bước, lớn tiếng nói:
- Chàng… chàng muốn làm gì?
Dương Phàm chần chờ một chút, chỉ cây nến đỏ trên bàn, nói:
- Tâm nến bị giọt nến dìm ngập rồi, ta đi khêu…
Tiểu Man nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Ồ, ra vậy, chàng đi đi…
Dương Phàm vốn chỉ là thuận miệng nói ra, lúc này đành đứng dậy khêu nến long phượng sáng hơn một chút.
Tiểu Man nhìn động tác của hắn, nghĩ thầm rằng: “Hắn khêu nến sáng như vậy…chả nhẽ…”
Trong lòng nàng bỗng hiện lên một hình ảnh kiều diễm, hai mã Tiểu Man lại xấu hổ tới mức nóng lên.
Dương Phàm khêu sáng ánh nến, nghiêng đầu lại, thấy hai má Tiểu Man đỏ ửng, nhìn như hoa đào tháng ba, hình dáng xinh đẹp khó hình dung, khiến người nhìn ngẩn ngơ. Tiểu Man thấy vậy càng hiểu sai ý hắn, vì thế lại càng kích động hơn. Nhưng hắn là chồng danh chính ngôi thuận của nàng, nếu hắn thật sự…thật sự… nàng sao có lý do cự tuyệt?
- Canh ba rồi, nếu ta vẫn không đi. Nước mắt của Uyển Nhi chẳng phải sẽ giống như nến đỏ kia, chảy tới bình minh sao?
Dương Phàm cắn răng, quyết định thẳng thắn nói ý định của mình với Tiểu Man. Dù sao tình ý của hắn và Uyển Nhi, Tiểu Man cũng biết rõ, chỉ hy vọng nàng có thể độ lượng cho hắn. Cùng lắm thì về sau hắn sẽ bù đắp cho nàng là được, nhưng đêm nay, không hiểu sao hắn không thể an tâm tận hưởng tư vị, lại càng không muốn nhìn tình nhân tan nát cõi lòng.
Dương Phàm miễn cưỡng ho khan một tiếng, nói với Tiểu Man:
- Tiểu Man, sắc trời đã…
Hắn vừa nói vừa đi tới, chỉ đi được có ba bước, liền đứng lại. Hắn không thể không đứng lại, Tiểu Man vừa thấy hắn lại gần, đã như một con thỏ con bị chấn động, hoảng sợ nhảy dựng lên, con dao găm chói lọi đã ở trên tay nàng.
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Tiểu Man, nàng…nàng làm gì với con dao?
- Ta…ta..
Tiểu Man đuối lý, ấp a ấp úng năn nỉ nói:
- Nhị lang, hai người chúng ta, có thể…tạm không cùng một phòng…
- Ồ?
Tiểu Man cũng không dám liếc nhìn hắn, chỉ cúi đầu, rụt rè nói:
- Nhị lang còn nhớ…nhớ Võ Hậu Hành không?
- Võ Hậu Hành?
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- A! Ta nhớ ra rồi, là cái tên bị nàng đá một cước mà chết. Nàng nhắc hắn làm gì?
Tiểu Man lấy hết dũng khí, thẳng thắn nói:
- Ta từ nhỏ đã có bệnh, không thể để nam nhân động chạm vào thân thể. Nếu không sẽ không khống chế nổi, làm tổn thương người khác. Ta biết như vậy là không đúng, nhưng ta không có cách nào…Nhị Lang, cho ta chút thời gian được chứ, có lẽ…có lẽ chúng ta thân thuộc hơn đã…
Chính nàng cũng thấy lý do này rất hoang đường, yêu cầu này rất vô lí, có lẽ sẽ khiến người khác rất tức giận. Nếu không phải đây là hôn nhân do Hoàng đế ban, thậm chí có thể phải nhận cả một lá thư bỏ vợ cũng nên, mất mặt mà rời phủ. Cho nên nàng càng nói càng cúi đầu thấp hơn, quả thực sắp cúi đầu vào ngực rồi.
- Đương nhiên là được!
Dương Phàm sung sướng đáp ứng, trên mặt lộ vẻ tươi cười khoái chá, hắn như mở cờ trong bụng, đây đúng là cô gái hiểu lòng người.
- Chàng đáp ứng rồi?
Tiểu Man kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Phàm.
Dương Phàm dịu dàng nói:
- Ta sao có thể ép buộc nàng? Nàng yên tâm, chờ nàng cam tâm tình nguyện, đồng ý chấp nhận ta, chúng ta sẽ chính thức thành vợ chồng.
- Nhị lang.
Nhị lang thông tình đạt lý như vậy, Tiểu Man trong lòng mềm nhũn, lời nói muốn Dương Phàm ngủ cùng giường suýt chút nữa thì thốt ra. Nhưng tay Dương Phàm vừa mới đưa ra, con dao trong tay nàng đã vung ra ngoài, nếu không phải Dương Phàm rút tay về đúng lúc thì có lẽ ngón tay đã bị đứt đôi.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, ta không có suy nghĩ, ta khống chế không nổi?
- Không sao!
Dương Phàm kinh sợ toát mồ hôi lạnh. Xem ra nếu tùy tiện tiếp cận nàng, đúng là rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận có khi liền biến thành thái giám.
Hắn trong lòng còn sợ hãi, thu tay lại, nói:
- Vậy, nàng nghỉ ngơi đi, ngày hôm nay, nàng cũng mệt lắm rồi.
Tiểu Man băn khoăn mà nói:
- Uh, nhưng, chàng ngủ đâu?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Nhà ta phòng trống còn nhiều, chẳng nhẽ ta không thể tìm một chỗ ngủ hay sao? Nàng nghỉ đi, ta ra ngoài.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, nhẹ nhàng khép lại. Tiểu Man nhận được sự săn sóc dịu dàng như thế, có một phu quân lòng dạ rộng rãi cảm động tới mức nước mắt lưng tròng.
Dương Phàm đứng trong viện, ngẩng đầu nhìn sao đầy trời, mơ hồ giống như đang nhìn thấy một nữ tử áo trắng như tuyết, yên lặng rơi lệ, ánh sao đầy trời chính là nước mắt hai bên má của nàng.
Dương Phàm hít sâu, bai tay run lên. Có một chú chim lớn lướt qua màn đêm.
Hà hán thanh thả thiển
Tương khứ phục kỷ hứa?
Doanh doanh nhất thủy gian.
Mạch mạch bất đắc ngữ.
(Dịch: Ngân Hà xanh lại nông, ngăn trở xa thế hử? Nhởn nhơ một dòng nước, cách biệt không ra lời)
Thượng Quan Uyển Nhi dựa vào lan can mà đứng, buồn bã nhìn phía bầu trời đêm, gió đêm thổi tung áo nàng, khiến Uyển Nhi đang chìm đắm dưới ánh sao đẹp như tinh linh.
Nhìn những ngôi sao trên trời chợt lóe, nghĩ tới việc Dương Phàm giờ này đang kê cao gối mà ngủ, ân ái triền miên, Uyển Nhi không khỏi chua xót. Hai mắt nàng đẫm lệ, mơ hồ nhìn lên màn đêm có bóng người hiện ra, đứng trước mặt nàng.
- Nhị lang.
Tuy rằng ánh sao ảm đạm, Uyển Nhi vẫn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra hắn. Uyển Nhi xúc động, không dám tin nhìn Dương Phàm. Nàng sợ đây chỉ là giấc mơ, muốn đưa tay vuốt ve hai má hắn, rồi lại chần chừ dừng lại. Dương Phàm tiến tới nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng cảm nhận được nhiệt từ bàn tay hắn truyền đến.
Uyển Nhi lắp bắp mà nói:
- Chàng, chàng…đúng là chàng?
Dương Phàm xót xa nói:
- Đương nhiên là ta…
Uyển Nhi kinh ngạc hỏi:
- Tại sao chàng lại ở đây? Đêm nay là đêm tân hôn….
- Ta biết hôm nay ta thành thân, thành thân có nghĩa ta đã thực sự trưởng thành, ta phải nuôi sống gia đình, phải sinh con dưỡng cái, phải đối phó với những khó khăn trong cuộc sống, ta phải dựng một khoảng trời cho gia đình mình, ta phải làm tốt…trách nhiệm của một nam nhân! Uyển Nhi, chẳng nhẽ nàng không phải là một phần trách nhiệm của ta.
- Lang quân!
Uyển Nhi cảm động đổ vào lòng hắn. Nàng thỏa mãn, thời khắc này, đêm nay có vòng tay hắn, nàng đã đủ hài lòng
Dưới trời sao, trên tú lâu, hình bóng hai người hòa làm một.
Đêm nay đối với Uyển Nhi vừa ngắn lại vừa dài, ngắn ngủi gặp nhau một canh giờ, hai người cũng không biết nói bao nhiêu thứ. Nàng rúc vào trong ngực hắn, rủ rà rủ rỉ. Chỉ cần hắn nghe, lòng nàng đã cảm thấy ngọt ngào. Nàng nói liên miên, khi thì vui mừng, khi thì u oán, kỳ thực cũng chỉ là một dạng tâm trạng.
Dương Phàm vuốt ve mái tóc nàng, ừ một tiếng, có thể khiến nàng từ đau buồn thành vui mừng, chen vào một câu có thể làm nàng mỉm cười, Dương Phàm có cảm giác như đang dỗ một đứa trẻ. Có lẽ người nam nhân khi có nữ nhân bên cạnh sẽ trở thành một nam nhân thực thụ, mà nữ nhân có nam nhân, lại bỗng chốc trở thành một đứa nhỏ học nói!