Say Mộng Giang Sơn

Chương 311

Mỹ nam trung niên mà Dương Phàm và Tiểu Man ngẫu nhiên gặp trong cửa hàng thảm kia, không ngờ lại là một trong tứ đại ác quan Lai Tuần Thần. Lai Tuấn Thần về tới nhà như mất hồn mất vía, mặc dù chỉ là một lần gặp gỡ, nhưng nụ cười và dung nhan của Tiểu Man sớm đã làm lòng gã bồi hồi.

Vũ Châu có tứ đại ác quan, trong đó chỉ có một tên háo sắc, chính là Lai Tuấn Thần.

Lai Tuấn Thần là người Kinh Triệu Vạn Niên, phụ thân là Lai Thao, vốn là một kẻ ham mê cờ bạc. Năm đó có đánh cược với một người tên Thái Bản, thắng rất nhiều, nhưng tên Thái Bản không cách nào hoàn được khoản nợ, liền đem vợ ra trả nợ. Nương tử Thái gia lúc này đang có mang, sau này sinh ra một đứa con trai, Lai Thao không hề chê trách, lại coi nó như con mình, đứa con này chính là Lai Tuấn Thần.

Lai Tuấn Thần từ nhỏ bản tính đã không tốt, làm hại thôn xã, hãm hại đồng hương, sau đó dựa vào dung mạo tuấn tú, thông đồng dụ dỗ nữ tử gian dâm, bị Thứ Sử Đông Bình Vương Lý Tục lúc đó liên tục bắt bỏ ngục, ngồi tù mấy năm. Sau này Lang gia Vương Lý Xung tạo phản thất bại, liên lụy rất nhiều hoàng tộc Lý Đường, Lý Tục cũng bị giết.

Lai Tuấn Thần nhanh trí, nhân cơ hội chạy tới triều đình kêu oan, nói gã năm đó nghe nói Lang Gia Vương tạo phản, muốn bẩm báo triều đình, nhưng bị Đông Bình Vương Lý Tục bắt nhốt vào đại lao. Võ Hậu nghe vậy cực kì vui mừng, liền đề bạt gã làm quan, Lai Thần Tuấn hiểu được ý vua, chuyên hãm hại những đại thần hoàng tộc Lý Đường và trung với Lý Đường, nên liên tục được thăng chức, hiện giờ đã thành Ngự Sử Trung Thừa.

Lai Tuấn Thần không dâm ô như những nam tử bình thường khác, khuê nữ đài các gã không có hứng thú, nhưng lại đặc biệt si mê dung mạo mỹ lệ, thân thể uyển chuyển của vợ người khác, là kẻ thích chiếm vợ người khác, không biết có phải mẹ gã là do cha gã cướp được nên ảnh hưởng tới gã như vậy hay không.

Lai Tuấn Thần một khi đã thấy kiều thê mĩ thiếp của ai, liền lừa lấy. Bất chấp tất cả để có thể đoạt được. Thê thiếp của gã đều là những thê thiếp của quan viên bị gã thêu dệt tội danh cho tan cửa nát nhà, mà ngay cả chính thất phu nhân của gã cũng là thê tử người khác do gã cướp được.

Vị phu nhân đó chính là người xinh đẹp hôm nay mau thảm ở trong cửa hàng. Xuất thân là Vương Thị Thái Nguyên , một thế gia có tiếng tăm. Nàng vốn được gả cho một viên quan tên Đoạn Giản, Lai Tuấn Thần ngẫu nhiên thấy dung mạo nàng, liền vừa đấm vừa xoa, bức Đoạn Giản bỏ vợ.

Đoạn Giản biết rõ Lai Tuấn Thần lợi hại, nếu không đáp ứng, Lai Tuấn Thần sẽ tìm ra một đống chứng cứ chứng minh y là dân phản nghịch, lúc đó chỉ có thể rơi vào đường cùng, nên đành đáp ứng. Đoạn Giản viết thư bỏ vợ, vừa bức thê tử rời nhà, liền bị Lai Tuấn Thần cướp đi.

Lai Tuấn Thần trước tiên làm cho “gạo nấu thành cơm” rồi mới phái người tới Thái Nguyên cầu thân Vương Thị. Lúc ấy, quý tộc Sơn Đông và quý tộc Quan Lũng từng phản đối Võ Tắc Thiên làm hoàng hậu, nên đều là những đối tượng bị Võ thị chèn ép. Mắt thấy ván đã đóng thuyền, giành lại con cũng không thể thay đổi danh tiết của nàng, để tránh phức tạp, dù là thế lực Vương thị Thái Nguyên cũng đành phải nhịn cục tức này.

Lai Tuấn Thần thích vợ người khác, thực đã đến mức thành bệnh, những nữ nhân bị gã nhìn trúng, cho dù là gia cảnh như Vương thị Thái Nguyên mà hắn cũng bạo gan đoạt lại, hôm nay đối với vợ chồng ông chủ của cửa hàng trên phố, chỉ là một kẻ làm ăn, với gã chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.

Nhớ tới dáng dấp của vị tiểu nương tử kia, Lai Tuấn Thần không kìm lòng nổi.

Quả thật, Lai Tuấn Thần tất nhiên háo sắc, nhưng đối với nữ nhân, gã kén chọn vô cùng, không phải phụ nữ có chồng không cần, không phải tuyệt sắc giai nhân cũng không cần, nếu không thì hậu trạch nhà gã đã sớm nhét đầy nữ nhân rồi. Nhưng hôm nay, vị nữ tử này quả thực rất hợp khẩu vị của gã.

Những năm gần đây, những người vợ mà gã cướp được đều là những người quyến rũ như tơ, phong tình vô số, là những báu vật nhân gian quyến rũ, cũng có thiếu phụ nhà quyền quý có ung dung hoa quý, tao nhã rộng rãi, cũng có những nàng dịu dàng thanh lịch, đoan trang hiền thục, thanh tú tao nhã, hoặc kiều diễm quyến rũ, hoặc yếu ớt hồn nhiên bé nhỏ, hoặc phong lưu tươi đẹp, nhưng không ai tinh khiết ngây thơ, quyến rũ thẹn thùng như một khuê trung thiếu phụ, như một cực phẩm mà hôm nay gã đã gặp.

Lai Tuấn Thần đi qua đi lại trong thư phòng, càng nghĩ càng đứng núi này trông núi nọ, đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, ngoài cửa có tiếng hai gia đinh kia, Lai Tuấn Thần hai mắt sáng ngời, vội vàng nói:
- Vào đi.

Hai gia đinh bước vào cửa, thi lễ nói:
- A Lang, tiểu nhân đã tìm hiểu rõ ràng.

Lai Tuấn Thần vội vàng hỏi:
- Nói mau, người đó tên tuổi ra sao, rốt cuộc làm làm gì?

Một gia đinh nói:
- A Lang, người đó là ông chủ cửa hàng thảm, họ Dương tên Phàm, ở ngôi nhà thứ ba ngã sáu phường Phúc Thiện.

Lai Tuấn Thần mừng rỡ nói:
- Được, ngày mai ta sẽ sai người tới bắt tên Dương Phàm kia nhốt vào đại lao, haha, vậy là tiểu nương tử xinh đẹp kia sẽ thuộc về ta.

Tên gia đinh nói:
- A Lang, chúng tiểu nhân còn chưa nói xong, Dương Phàm hắn có chức quan, hắn là Tả Võ Lâm Lang Tướng ạ.

Lai Tuấn Thần ngẩn ra, chần chờ nói:
- Tả Lang Tướng Võ Lâm Vệ? Người này tuổi còn trẻ, chức quan lại không thấp.
Gã đảo mắt nhớ đến vị thiếu phụ xinh đẹp bộ dạng khả ái kia, bụng gã nóng nảy lửa, cắn răng nói:
- Vậy cũng phải đem bắt hắn lại, bổn quan chuyên quản quan viên quân lữ và kinh bách quan, chả nhẽ lại không trị được hắn?

Ngự Sử trước giờ chưa từng có quyền bắt giữ quan viên dưới ngũ phẩm, chẳng qua trước kia Ngự Sử Đài chưa có nhà giam, chưa có quyền thẩm vấn, bắt người cũng phải giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn, cho nên Ngự Sử các triều đại chỉ có quyền buộc tội, không khẩn cấp thì không có quyền bắt giữ người.

Nhưng tới đời Đường thì lại có thay đổi, trong năm Trinh Quán, Ngự Sử Đài đã thiết lập đài ngục, đã có quyền thẩm vấn, giam giữ, phán quyết, và các quyền lực khác, các quan viên từ Đại phu trở xuống đều có thể bị Ngự Sử bắt bỏ tù. Đến thời Võ Tắc Thiên, vì để tiêu diệt thế lực phản đối, Võ Tắc Thiên đại sát tôn thất, đại thần, tăng thêm quyền lực của Ngự Sử đài, đến nỗi hiện giờ Ngự Sử Đài và Hình Bộ chẳng còn gì khác nhau.

Ngự Sử Đài Đại Chu thiếp lập nối tiếp Đại Đường, chia làm Tả Hữu, bố trí một Ngự Sử Đại Phu làm đài chủ, một Ngự Sử Trung Thừa một người là trợ thủ, Tả Ngự Sử Đài chuyên giam quân viên quan lữ và Kinh Bách Quan, Hữu Ngự Sử Đài điều tra văn võ bá quan, Lai Tuấn Thần chính là Tả Ngự Sử Đài Trung Thừa.

Cũng như Chu Hưng vốn chỉ đứng thứ hai trong Hình Bộ, Lai Tuấn Thần cũng là nhân vật thứ hai trong Tả Ngự Sử Đài. Tuy nhiên, điểm khác với Chu Hưng là, thượng cấp của Chu Hưng ở Hình Bộ là Trương Sở Kim rất có uy vọng, bản thân cũng rất có thủ đoạn, Chu Hưng cảm thấy ông ta vướng chân vướng tay nên đã tìm cơ hội giết chết ông.

Mà Tả Ngự Sử Đài Đài Chủ Tôn Thần Vũ cũng chỉ là một kẻ đần độn, tên chủ nhân được chăng hay chớ, Lai Tuấn Thần sớm đã một tay che trời ở Ngự Sử Đài, coi trưởng bối như cái thùng rỗng, không hề coi Tôn Đại Phu ra gì, mà Tôn Đại Phu cũng chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của Lai Thần Tuấn, bởi vậy mà trước giờ gã vẫn bình an vô sự.

Gia đinh kia nghe xong lời nói của Lai Thần Tuấn, lung túng nói tiếp:
- A Lang, tiểu nhân còn chưa nói xong.

Lai Thần Tuấn sắc mặt trầm xuống, nói:
- Còn gì nói mau.

Gia đinh kia không dám chậm trễ, vội đáp:
- Vâng, tiểu nhân nghe ngóng, vị Dương Lang Tướng này hai ngày trước mới thành thân, nương tử kia là do Hoàng đế ban hôn, từng là thị vệ cung nữ trong cung.

Lai Tuấn Thần nghe xong giật mình, khó trách cái tên Dương Phàm nghe có chút quen tai, quả nhiên là có nghe nói qua, chỉ là hai người chưa từng gặp mặt, Lai Tuấn Thần nghe xong bỏ đấy, không để tâm, vì thế nghe tới việc Hoàng đế ban hôn mới bừng tỉnh nhớ ra.

Lai Tuấn Thần nghe tới đó, vẫn không bận tâm, thiên tử ban hôn thì sao? Đám công chúa cũng là Thiên tử hứa hôn, chủ hôn, cũng có thể tái giá đó sao. Chỉ cần vơ một tội danh cho Dương Phàm rồi quẳng hắn vào đại lao, muốn có được tiểu nương tử kia cũng chẳng khó.

Gia đinh kia vừa bị gã trừng mắt nhìn, không dám thở mạnh, vội vàng nói:
- Hai ngày trước khi Dương Phàm thành thân, Lương Vương từng đích thân tới Dương phủ chúc mừng, Thái Bình công chúa tặng lễ vật quý giá, Tiết đại sư chùa Bạch Mã chẳng những đích thân tới chúc mừng mà còn tặng lễ vật không kém gì Thái Bình công chúa.

Nghe tới đó, Lai Tuấn Thần giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Sao cơ? Người này rốt cuộc lai lịch ra sao?

Gia đinh kia ngượng ngùng mà nói:
- Nghe nói, hắn là đệ tử của Tiết đại sư chùa Bạch Mã.

Lai Tuấn Thần cười lạnh một tiếng nói:
- Tiết Hoài Nghĩa thì có đệ tử chó má gì, chỉ là một đám bạn xấu hùa theo hắn mà thôi. Những người đó, có ai đáng để hắn đích thân tới hỉ yến tặng lễ vật chứ? Hắn chịu đi, là nể mặt mũi Thiên hậu! Huống chi Thái Bình công chúa cũng tới tặng hậu lễ, Lương Vương cũng đích thân tới chúc mừng, bọn họ là nịnh bợ Tiết Hoài Nghĩa đấy, chứ có phải là để lấy lòng một tên đệ tử của hắn ta đâu!

Hai gia đinh luôn miệng nói:
- Đúng, tiểu nhân ngu dốt.

Lai Tuấn Thần mặc dù không biết Dương Phàm rốt cuộc có bối cảnh như thế nào, từ tin tức mà hai tâm phúc của gã tìm hiểu, cũng biết người này cũng không phải là khúc xương dễ gặm. Gã không bận tâm tới một lang tướng, thị vệ cung nữ cũng chẳng có gì quan trọng, nhưng Thái Bình công chúa và Lương vương, nhất là Tiết Hoài Nghĩa thì gã không thể không để ý.

Lai Tuấn Thần định dừng tay, nhưng nghĩ tới thiếu phụ thanh xuân trong chiếc áo vàng nhạt, nghiêng người dưới ánh mặt trời, trong lòng gã như có hàng trăm con kiến bò qua vậy. Lai Tuấn Thần bước thong thả vài vòng trong thư phòng, cuối cùng không bỏ được hình bóng mỹ nhân xinh đẹp, không có được nàng thực không cam lòng.

Người này đúng là có chút hoang tưởng với nhan sắc, lại vô cùng to gan lớn mật, ngoại trừ hoàng đế, gã chẳng coi ai ra gì, trong lòng gã đã quyết, liền dặn dò hai gia đinh:
- Các ngươi tới đài viện tìm Vệ Toại Trung, kêu y coi sát tên Dương Phàm này cho ta.

- Vâng!

Hai gia đinh nghe lệnh, khom người lui ra ngoài.

Đôi mắt chim ưng của Lai Tuấn Thần khẽ híp, nhẹ nhàng vuốt chòm râu nói:
- Haha, vừa mới thành thân sao, vừa thành thân mà quyến rũ xinh đẹp như vậy, nếu trải qua những trận mưa tưới, thật không biết còn động lòng người tới nhường nào.
Dương Phàm không hề biết vợ mình đã bị người khác để ý, hai người về đến nhà, tắm rửa thay quần áo, thay thường thục, ngồi xuống án, đồ ăn phong phú được bưng lên, quả nhiên muốn gì đã có người phục vụ, rất thích ý, nhất là hai đại nha đầu béo ú kia, càng khiến người khác muốn ăn uống hơn.

Tiểu Man cũng mặc thường phục trong nhà, khi mặc thường phục thì chỉ có nam chủ nhân trong nhà và a hoàn được phép nhìn, không nghiêm chỉnh như quần áo bình thường, vải quần áo mỏng mềm như mây, dây buộc thắt lưng nhỏ và dài, khi ngồi xuống, toát lên vẻ phong thái lả lướt.

Trên kệ hai ngọn đèn uyên ương, ngọn đèn xuyên qua hai bình hoa chiếu trên người nàng, bóng hoa hình người, dưới ánh đèn được tôn lên thật rực rỡ. Chiếc váy sa tanh đỏ mỏng dưới ánh đèn chiếu vào mơ hồ lộ ra màu đỏ thẫm, da thịt non mềm, hai bên xương quai xanh khêu gợi không hề được che lấp, nhìn không sót thứ gì. Trong lòng Dương Phàm khẽ động, vội thu ánh mắt lại.

Tiểu Man tuy rằng cúi đầu ăn cơm, nhưng vẫn luôn chú ý tới cách nhìn của hắn, khuôn mặt xinh đẹp bất giác đỏ lên, dưới ánh đèn, gương mặt càng quyến rũ xinh đẹp dịu dàng.

- Khụ! Nương tử, Ngày mai ta phải về cung làm nhiệm vụ.

Tiểu Man cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu nói:
- Ồ.

Dương Phàm định nói gì đó, bỗng nhiên thấy hai nha đầu mập mạp bên cạnh, trong tay bưng một chiếc khay gì đó, trông giống như hai búp bê mập ôm cá chép trong bức tranh Tết, hắn có gì đó không vui, liền khoát tay nói:
- Ta và nương tử đang có chút chuyện riêng muốn nói, không cần hầu hạ nữa, các ngươi lui xuống.

Hai nha đầu nghe lệnh, đem chén đĩa để sang một bên, lui ra ngoài, Tiểu Man nghe thấy “chuyện riêng”, trong lòng hoảng hốt, ngừng đũa, ngẩng đầu nhìn hắn. Dương Phàm giơ tay nắm hai tay của nàng, Tiểu Man giật mình, theo bản năng rút tay về, nhưng không rút nổi, cuối cùng không kháng cự nữa.

Dương Phàm mỉm cười nói:
- Tốt.

Tiểu Man mặt đỏ, nhỏ giọng nói:
- Lang quân, muốn nói điều gì?

Dương Phàm nghiêm nét mặt nói:
- Ta biết, từ khi thành thân tới nay, nàng vẫn thấy không tự nhiên, thật ra ta cũng vậy. Cuộc sống như vậy một hai ngày thì không sao, dần dần cũng không phải cách hay. Không sai, ta thích Uyển Nhi, ta không thể từ bỏ nàng ấy, nhưng ta và nàng là phu phụ, ta phải chăm sóc nàng. Đó là trách nhiệm của ta, ta và Uyển Nhi cũng đã nói việc giữa nàng và ta…

Tiểu Man cúi đầu mà nói:
- Uyển Nhi tỷ tỷ, nói sao?

Dương Phàm nói:
- Là ý trời trêu người.

Tiểu Man lập tức rất mẫn cảm ngẩng đầu, nói:
- Thiên ý trêu người? thật ra chàng không tình nguyện, phải không?

Dương Phàm nói:
- Sao có thể? Ý trời trêu người, sao không thể là duyên phận? Ta thừa nhận, lúc thiên tử định hôn thì ta chỉ là thích nàng, chưa từng nghĩ tới việc cưới nàng làm nương tử, khi đó, nàng cũng chưa từng nghĩ qua việc gả cho ta đúng không?

Tiểu Man nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, rồi cúi đầu.

Dương Phàm nói:
- Có thế chứ, hiện tại chúng ta đã là vợ chồng, chuyện này không thể lảng tránh, cũng tránh không được, chúng ta…thử làm một đôi vợ chồng ân ái đi.

Tiểu Man khẽ “ừ” một tiếng. Dương Phàm mỉm cười nói:
- Trong nhà nhiều người, ta không thể cứ mãi lén lút ngủ ở ngoài. Đêm nay, chúng ta sẽ cùng ngủ ở một phòng nhé.

- A, đêm nay?
Tiểu Man căng thẳng.

Dương Phàm nói:
- Chỉ là ngủ cùng phòng, nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới sàn.

Tiểu Man áy náy nói:
- Điều này...

Dương Phàm nói:
- Nàng yên tâm, có một vài việc, hiện tại chưa thể chấp nhận, ta cũng không miễn cưỡng, ta có thể đợi. Dù sao, giữa vợ chồng, không chỉ có mỗi việc thân mật cá nước này, để cho chúng ta bỏ qua khúc mắc, thử chấp nhận đối phương, được không?

Tiểu Man cắn chặt môi, rất lâu sau đó mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Dương Phàm, nhẹ nhàng nói:
- Được!
Bình Luận (0)
Comment