Trong suy nghĩ của Uyển Nhi thì Võ Tắc Thiên là một người tính cách cứng rắn, khiến cho tất cả những người ôm hy vọng trên thế gian phải lui bước. Chưa bao giờ thấy bà tiều tụy, buồn bã như thế.
Thượng Quan Uyển Nhi lo lắng vội vàng lên tiếng:
- Thiên tử...
Võ Tắc Thiên khẽ lắc đầu, nói nhỏ:
- Uyển Nhi! Ngươi nói xem đám người Vi Phương Chất, Sầm Trường Thiến có thật sự mưu phản hay không?
Câu hỏi này làm sao mà Uyển Nhi dám trả lời. Nàng cơ bản không thể tỏ thái độ, đành phải nói nhỏ:
- Uyển Nhi ngu dốt...
- Ha ha.
Võ Tắc Thiên cất tiếng cười. Có điều tiếng cười lúc này của bà có một chút gì đó hiền lành hiếm thấy.
- Đứa nhỏ này! Ngươi không phải ngu dốt mà là ngươi quá thông minh nên không muốn bị lôi vào việc này... Đáng tiếc... Ngươi thông minh trên đời quá ít còn kẻ ngu dốt lại quá nhiều.
Hay là bọn họ có quá nhiều tham vọng. Bọn chúng nghĩ được càng nhiều thì lại càng khó tránh được những chuyện ngu xuẩn. Vi Phương Chất như vậy, Sầm Trường Thiến cũng thế, Võ Tam Tư...cũng chẳng khác gì. Mặc dù mục đích của chúng khác nhau nhưng thật ra hành động chẳng khác gì nhau.
Uyển Nhi cúi đầu nhưng trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
Hoàng đế chấp nhận tâm sự thật với ngươi tất nhiêu là một phần vinh hạnh. Nhưng biết quá nhiều bí mật của một vị đế vương cũng không phải là chuyện hay. Hoàng đế yếu đuối chỉ trong phút chốc. Bà ta cần phải giữ sự thần bí trước mặt mọi người, giữ thế mạnh. Một khi có người biết những bí mật thật sự của bà ta chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt.
Tuy nhiên, Võ Tắc Thiên không hề dừng lại. Đại khái, trong lòng bà tay chôn dấu rất nhiều bí mật, tâm trạng bị ức chế lâu ngày cho nên cũng cần phải xả ra hết.
Võ Tắc Thiên không để cho Uyển nhi trả lời cứ v nói:
- Có lẽ...bọn họ không có cử chỉ mưu phản, nhưng không một lòng với họ Võ của ta. Điều này có thể khẳng định. Nếu không, Thừa Tự công kích bọn họ làm gì?
Trẫm còn đây! Bọn họ không thể làm cái gì khác. Nhưng nếu trẫm mất đi thì bọn họ sẽ như thế nào? Không có hành động mưu phản nhưng có lòng mưu phản. Hoặc bây giờ cái tâm mưu phản chưa có nhưng ngay cả chính họ cũng không biết. Tuy nhiên cái mầm mống mưu phản đã chôn sâu trong đáy lòng của chúng. Chúng chỉ đang chờ đợi. Đợi khi trẫm già, khi trẫm quy thiên.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe thấy vậy thì giật mình:
- Chẳng lẽ bệ hạ quyết định truyền ngôi cho người họ Võ?
Võ Tắc Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng mà ung dung cười nói:
- Không! Trẫm còn chưa quyết định. Sở dĩ trẫm chưa quyết định đó là vì trong đám hậu bối của họ Võ thật sự trẫm chưa tìm được một người để cho mình yên tâm.
Bà ta bùi ngùi thở dài một tiếng, nói:
- Nhưng trẫm hy vọng, cho dù trẫm quyết định thế nào thì vẫn có những trung thần. Biết tuân theo lệnh thiên tử. Khi thiên tử còn thì hết lòng trung thành. Khi thiên tử băng hà thì lo lắng thờ phụng vị kế chủ mà Thiên tử chỉ định, chứ không phải bọn họ vây quanh trẫm chọn một vị Thái tử hợp ý với chúng. Chúng đã đi quá giới hạn cho nên chết chẳng có gì đáng tiếc.
Lúc đầu khi Võ Tắc Thiên nói âm thanh còn khá thấp, nhưng càng vì sau, giọng của bà càng lúc càng cao. Còn Uyển Nhi thì lại càng cúi thấp đầu.
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lúc, âm thanh lại trở nên uyển chuyển:
- Vi Phượng Chất có chuyện, Sầm Trường Thiến có chuyện. Tông Tần Khách có chuyện, Phó Du Nghệ cũng có chuyện. Có một vài người đối với chuyện một người đàn bà như trẫm lên làm hoàng đế cảm thấy bất đắc dĩ nhưng sau lưng lại nói xấu. Nhưng trẫm chẳng ngại.
Tuy nhiên, nếu nói Tể tướng thì lại không thể làm ngơ được. Người như vậy cho dù hôm nay không phản thì cũng là do y chỉ sợ trẫm. Một khi trẫm già cả ốm yếu không thể quản mọi việc thì bọn chúng sẽ như thế nào? Cái này cứ nghĩ là biết. Có một vài người dốc lòng ủng hộ trẫm làm hoàng đế nhưng lý do ủng hộ của chúng là gì?
Âm thanh của Võ Tắc Thiên có phần chua xót:
- Trẫm tự hỏi bọn họ có thật sự trung thành và tận tâm với trẫm không? Nhưng cũng bằng không. Bọn họ chỉ là để cho mình ngoi lên cao kiếm càng được nhiều tiền mà thôi.
Võ Tắc Thiên vỗ một cái xuống bàn, phẫn uất nói:
- Trẫm một mình thành lập vương triều Đại chu! Nhưng toàn bộ bá quan văn võ trong triều lại dốc trăm phương ngàn kế, chấp nhận chịu khổ để chờ trẫm chết đi rồi làm một cái kẻ trung thần với cái giang sơn Lý Đường. Nếu không thì chúng cũng là những kẻ tham quan bán tước. Cái lũ làm ảnh hưởng tới giang sơn của trẫm như vậy có gì là trung thần?
Vương triều đại Chu của trẫm có thật nhiều trung thần a! Một đám hiện tại chờ quật mộ trẫm, còn một đám thì chờ sau này để quật mộ. Ngươi nói có nhiều vị đại trung thần như vậy, trẫm không biết
- Bệ hạ...
Uyển Nhi nhận ra sự đau lòng trong lời của của Võ Tắc Thiên, nhưng nàng chỉ biết gọi vậy chứ không biết khuyên giải như thế nào.
Võ Tắc Thiên hơi nhắm mắt lại, trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói:
- Tham tiền, bán quan cũng chẳng sao. Hiện tại còn có một vị đại trung thần của trẫm vì để nắm giữ binh quyền, trở thành Thái tử mà dám bán cả giang sơn của trẫm, dẫn sói vào nhà.
- Bệ hạ nói tới?
- Lâu Sư Đức khống chế Tây Vực rất có tâm. Có y ở đó, trẫm không phải lo tới Tây Vực. Khâu Thần Tích vì muốn đá văng hắn đi, nắm giữ mười vạn tinh binh dám để lộ bí mật cho Đột Quyết, dẫn kẻ thù bên ngoài xâm phạm giang sơn của ta.
Uyển Nhi nghe thấy vậy thì thở phào một tiếng. Còn Võ Tắc Thiên do phát tiết xong nên sắc mặt bình tĩnh, nói hết sức chậm rãi. Lúc này, tiểu thái giám Tiểu Hải chợt xuất hiện ở cửa điện, cung cúc nói:
- Bệ hạ! Địch quốc lão cầu kiến.
- A?
Võ Tắc Thiên từ từ trở lại ngự án rồi nói:
- Mời Quốc lão vào.
Lúc này, sắc mặt của bà ta hồi phục lại sự thong dong tự tin, ung dung như có kỳ tích. Rất nhiều người ở địa vị cao lại càng có nhiều mặt nạ. Ngay cả đế vương, mặt nạ cũng không hề kém họ chút nào.
- Thần! Địch Nhân Kiệt! Bái kiến bệ hạ.
Địch Nhân Kiệt cầm một cái bao nặng, sắc mặt hết sức nghiêm trang.
Nhóm Tể tướng đều bị tống vào ngục. Địch Nhân Kiệt thấy vậy hết sức lo lắng. Nhưng hiện giờ lão như đang cưỡi trên lưng hổ, tiến hay lui đều khó.
Chu Hưng vào trong đại lao, bắt mỗi người chịu hổ hình. Có lẽ chưa tới vài ngày sẽ biến lão thành một người đồng mưu phản nghịch. Mà thái độ hoàng đế đối với chuyện này cũng có phần ám muội, dường như cố ý dung túng. Địch Nhân Kiệt khó giữ được thân mình thì làm sao cứu được đồng liêu của lão?
Rơi vào bước dường cùng. Địch Nhân Kiệt phải dựa vào cái bao đựng chứng cớ có liên quan tới Khâu Thần Tích hãm hãi Hắc Xỉ Thường mà Dương Phàm đưa cho.
Lão biết rõ thế lực của Võ Thừa Tự rất mạnh, những chứng cớ này khó mà kéo y vào. Thậm chí Khâu Thần Tích cũng có thể lấy cái cơ tin nhầm người, phán đoán sai lầm để thoát tội. Lúc đó không phải là thời điểm tốt nhất để sử dụng những chứng cớ đó. Nhưng bây giờ nó lại là thứ vũ khí duy nhất mà lão có thể sử dụng.
Lão không mong đợi cái chứng cớ này có thể lật được Võ Thừa Tự. Hiện tại lão chỉ hy vọng lợi dụng lúc này, làm cho khí thế của nó thêm hừng hực, tránh làm cho nó giảm xuống.
Nhưng lão thật sự không ngờ được hôm nay Võ Tam Tư lại trình lên một thứ bằng chứng về Khâu Thần Tích hoàn toàn chính xác. Hơn nữa đó là chuyện mà hoàng đế không thể dễ dàng tha thứ: Vì để lật đổ đối thủ mà bán đứng giang sơn thiên tử.
Võ Tắc Thiên bình tĩnh xem xong những chứng cớ đó rồi gạt sang một bên mà nhắm mắt lại.
Biểu hiện của Võ Tắc Thiên nằm ngoài sự dự đoán của Địch Nhân Kiệt. Lão không nhịn được lên tiếng:
- Bệ hạ...
Võ Tắc Thiên đưa tay ngăn lão lại rồi nói:
- Trẫm đá biết. Chuyện này, trẫm sẽ giao cho Lai Tuấn Thần điều tra. Hiện tại Trẫm rất mệt mỏi, quốc lão cứ lui xuống chút đi.
Địch Nhân Kiệt nghe thấy giao cho Lai Tuấn Thần điều tra thì biết Võ Tắc Thiên có sự tin cậy với chứng cớ của mình, bớt cho lão phải nói nhiều.
Lão biết Khâu Thần Tích là một tên tâm phúc do Võ Tắc Thiên tạo ra. Mỗi lần Võ Tắc Thiên xuất hành đều có Khâu Thần Tích đảm nhiệm nhiệm vụ cảnh giới. Vốn lão còn lo phải mất thêm nước miếng vì mấy cái chứng cớ này, bây giờ nghe thấy vậy thì thở phào, nói:
- Bệ hạ bảo trọng thân thể.
Chờ sau khi Địch Nhân Kiệt ra ngoài, Võ Tắc Thiên nhìn xuống đất cười rồi nói với Uyển Nhi:
- Trẫm già rồi. Chuyện quốc gia nếu không có ngươi giúp, trẫm không có sức mà xử lý. Ha ha! Tiết Hoài Nghĩa viết Đại Vân Kinh Sơ, nói trẫm là phật. Nhưng một vị phật như trẫm không có ngàn mắt ngàn tay để xem hết chuyện thiên hạ, cũng không có một đôi mắt để nhìn thấu tâm của người khác. Trẫm biết tay chân của mình chính là văn võ bá quan. Văn võ bá quan cùng trẫm một lòng. Người nói bây giờ trẫm phải làm sao?
Uyển Nhi cúi đầu không nói lời nào. Võ Tắc Thiên từ từ đứng dậy cười lạnh, nói:
- Trẫm sẽ dùng máu người để rửa lòng của họ. Để xem tâm của chúng rốt cuộc là đen hay hồng.
Lời nói của bà ta như sắt thép, tràn ngập sự sát phạt.
Diệp An được người theo Võ Tam Tư về phủ bí mật dẫn tới hoàng cung. Trong mấy ngay qua, Diệp An ở Lương vương phủ rất tốt. Ngoại trừ việc không được tự do ra, mỗi ngày y đều được ăn uống, ngủ nghỉ theo tiêu chuẩn mà Nhị quản sự của Lương vương phủ cấp cho. Qua một thời gian, không ngờ y được nuôi không công tới mức béo mập.
Cũng may hình dạng của y không thay đổi nhiều. Lâu Sư Đức từng tự mình thẩm vấn y mấy lần cho nên khi nhìn thấy vẫn nhận ra được.
Võ Tắc Thiên thấy Lâu Sư Đức kinh ngạc nhìn Diệp An thì nói hết sức thản nhiên:
- Lâu khanh!
Lâu Sư Đức giật mình, vội vàng lên tiếng:
- Bệ hạ! Người này chính là tên gian tế Đột Quyết trốn thoát khỏi trung quân của thần.
Võ Tắc Thiên nói:
- Lâu khanh có nhầm không?
Lâu Sư Đức không hề do dự, nói:
- Thần chắc chắn không thể nhầm được.
Võ Tắc Thiên từ từ gật đầu, nhoèn miệng cười nói:
- Được! Vất vả ái khanh. Khanh cứ về phủ nghỉ tạm đi.
Hôm nay Lâu Sư Đức không hiểu tại sao bị triệu vào trong cung. Trên đường đi lão hết sức lo sợ có chuyện xảy ra với mình. Bởi vì gần đây không hiểu sao quan viên bị tống vào ngục rất nhiều. Lão không hề nghĩ tới việc mình được gọi vào cung để nhận một tên phạm nhân.
Hiện giờ, sau khi xác nhận thân phận của phạm nhân, hoàng đế lại cho lão rời khỏi. Mặc dù không ngờ nhưng Lâu Sư Đức nhìn thấy Lai Tuấn Thần vẫn đứng yên ở đó, với sắc mặt bình tình liền vái chào một cái rồi lui ra khỏi đại điện.
Lai Tuấn Thần thờ ơ lạnh nhạt vì biết có người gặp vận đen. Chỉ có điều y không biết người đó là ai. Khi mới thấy Lâu Sư Đức lên điện, y còn tưởng "vị khách" mà mình phải tiếp là lão, cho nên quan sát tên mập này một lúc, cân nhắc xem dùng hình cụ gì tốt nhất.
Bây giờ thấy Lâu Sư Đức rời đi, Lai Tuấn Thần liền thu ánh mắt khát màu, khiêm cung với chủ nhân của mình mà nói với giọng đầy khao khát:
- Không biết bệ hạ có gì sai khiến với thần?