Tại Điện Võ Thành, Lai Tuấn Thần vô cùng cung kính đứng lên, trước tiên hắn đem lời khai của đám người Tể tướng trình lên Võ Tắc Thiên. Sau khi xem xong, Võ Tắc Thiên ngẫm nghĩ thật lâu, khàn giọng hỏi:
- Nhóm Tể tướng ...... đều nhận tội rồi hả?
Lai Tuấn Thần cất cao giọng nói:
- Thưa vâng, sự thật đã được sáng tỏ, mọi chứng cứ lại vô cùng xác thực, sao bọn họ có thể không nhận được ạ? Nhóm Tể tướng là những người vô cùng thông minh, khi bị bắt đã nghĩ mình đã thất thế, dù có kéo dài được thời gian thì cũng không để bọn chúng thoát tội được, nên bọn chúng thật thà thú nhận!
Võ Tắc Thiên chỉ lời khai cung, nghi hoặc nói:
- Vì sao chỉ có một câu "Phản thị thực" vậy? Vừa không có danh sách của đồng đảng lại không ghi rõ cụ thể và tỉ mỉ chuyện mưu phản diễn ra thế nào?
Lai Tuấn Thần trong lòng căng thẳng nhưng cố làm ra vẻ ung dung nói:
- Tâu bệ hạ, nhóm người của Tể tướng thân nhận ơn vua nhưng lại làm chuyện có lỗi với bệ hạ nên xấu hổ vô cùng. Vì vậy nên thần chỉ tra hỏi qua một lần, bọn họ liền cúi đầu nhận tội. Việc đến nước này nhóm quan Tể tướng chỉ mong được nhanh chết, nên không thể nói gì được. Nhưng dù sao bọn họ cũng là Tể tướng, thần lại không muốn bức bách quá. Tuy nhiên....
Lai Tuấn Thần đưa mắt nhìn trộm Võ Tắc Thiên, thấy bà đang nghe chăm chú lại nói:
- Hầu hết các phạm nhân đều như thế này, ngay từ đầu đều có tâm tư tự nhận để bảo toàn người khác. Huống chi mấy người kia thân làm Tể tướng, dưới một người trên vạn người, nhiều năm tích lại thành tính ngông nghênh, đâu dễ dàng thẳng thắn nói ra mọi chuyện. Tuy nhiên chỉ cần bọn họ biết tội, bệ hạ cứ yên tâm, trước tiên thần giam bọn chúng mấy ngày sẽ làm lung lay tinh thần bọn chúng đến khi thẩm vấn nhất định bọn chúng thú nhận toàn bộ tội trạng.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, sắc mặt u ám nói:
- Nhất định phải tìm ra đồng đảng của bọn chúng, trẫm không nghĩ đang nuôi một đám sói mắt trắng như vậy, không biết khi nào có thể cắn trẫm một miếng!
Lai Tuấn Thần liếm môi nói:
- Vâng, thần làm việc xin bệ hạ cứ yên tâm. Mời bệ hạ xem, Tư lễ Khanh Bùi Tuyên Lễ, Phượng Các Xá Nhân Lư Hiến vốn không giống bọn Tể tướng khó trị kia, bọn họ đã khai ra vài đồng đảng rồi!
Nói xong Lai Tuấn Thần lại đưa lên một phần khẩu cung.
- Ừ...
Võ Tắc Thiên yên lặng xem lời khai mà Lai Tuấn Thần lấy được, khóe miệng dần dần nở ra một tia cười lạnh:
- Đông quan Thượng thư Lý Du Đạo, Thu quan Thượng thư Viên Trí Hoành, Ti tân Khanh Thôi Thần Lai...., ha ha, đây đều là những trọng thần sau khi lên ngôi trẫm trọng dụng....!
Lai Tuấn Thần vội vàng nói:
- Bệ hạ là vầng hào quang chiếu sáng khắp thiên hạ, bệ hạ sở hữu một đôi mắt tinh tường không gian thần nào có thể che giấu được mắt người. Chỉ có điều bọn chúng dùng những lời lẽ xảo ngôn nên giỏi che dấu, Bệ hạ lại trăm công nghìn việc, không có thời gian nhàn rỗi để quan sát, đây chính là tìm kẻ hở chui vào, không phải hiện giờ bọn họ đã bị bệ hạ nhìn thấu rồi sao?
Võ Tắc Thiên khẽ cười nói:
- Ngươi không cần phải nịnh trẫm. Trẫm chỉ có một đôi mắt, không thể nào nhìn hết được lòng người. Hiện giờ, ngươi chính là người trẫm đặt niềm tin để quan sát những quan lại kia, ngươi làm rất tốt!
Lai Tuấn Thần kinh sợ quỳ gối nói cám ơn:
- Cảm tạ hồng ân của Bệ hạ đã dùng một kẻ áo vải làm Ngự sử Trung thừa. Được sự tín nhiệm của Bệ hạ, được sự ủy thác để giám sát toàn bộ quan lại, thần nguyện vì Bệ hạ sẽ tận trung với Người cho đến chết mới thôi!
Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:
- Đứng lên đi, không cần phải quỳ xuống đất đâu! Đem những tên ngươi bắt lại, phải thẩm tra cẩn thận tìm ra xem còn có bao nhiêu tên ngu ngốc nữa, trẫm phải làm bọn chúng biến mất khỏi nơi này, làm trong sạch triều đình của trẫm!
- Vâng!
Võ Tắc Thiên nhìn nhìn chữ kí tên trên bản cung của quan thẩm viên, nói:
- Chủ thẩm Bùi Tuyên Lễ chính là Thị Ngự sử Lai Tử Tuân sao?
Lai Tử Tuân chính là em họ của Lai Tuấn Thần, cả hai đều ở tại đường Chu Tước thành Trường An. Từ nhỏ đã chơi đùa với nhau cho đến khi lớn lên, là một đôi hư hỏng xấu xa từ nhỏ.
Tuy nhiên, vì thành Trường An lấy đường Chu Tước làm ranh giới, ở phía Đông huyện Vạn Niên quản lý, ở phía Tây thuộc huyện Trường An quản lý. Trong khi đó hai nhà huynh đệ hắn thuộc hai bên ranh giới này cho nên quê quán hai người thuộc hai huyện khác nhau.
Sau khi Lai Tuấn Thần phát tài cần có một lượng lớn thân tín nên đưa người em họ lớn lên từ nhỏ cùng vào, để làm tâm phúc của hắn. Vừa nghe Võ Tắc Thiên hỏi Lai Tuấn Thần vội tâu:
- Vâng, thưa bệ hạ. Bùi Tuyên Lễ là người rất cứng đầu, không chịu khai một lời, nhưng hắn dẫn dụ từng bước lấy đạo quân thần để cảm hóa, hắn mới tỉnh ngộ nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình.
Võ Tắc Thiên vuốt cằm nói:
- Ừ, Lai Tử Tuân là một quan viên có năng lực, hắn hiện đang làm Thị Ngự Sử hả? Thăng hắn lên làm giám sát Ngự Sử đi!
Lai Tuấn Thần khẩn trương nói:
- Thần thay mặt cho Lai Tử Tuân đa tạ Long ân của Hoàng thượng! Bệ hạ, ở đây còn có lời khai của Phượng các Xá nhân Lư Hiến!
Võ Tắc Thiên lại tiếp nhận lời khai, chỉ nhìn sơ qua nét mặt liền sa sầm xuống. Mới vừa rồi lời khai của Bùi Tuyên Lễ kia đều là quan viên, mà trong đó lời khai của Lư Hiến nhận tội có phần phức tạp hơn nhiều.
Lư Hiến thân mang tang cha bảy mươi tháng, hiện tại vừa mới mãn hạn tang quay về kinh còn chưa tới mười ngày mà đã gây ra nhiều việc thế này rồi. Trong hai năm qua đã có nhiều thay đổi, bọn quan viên từ trên xuống dưới nảy sinh ý tưởng khôi phục Lý Đường, nên Lư Hiến thật sự không hiểu rõ lắm đối với sự thay đổi đó.
Nếu ông ta muốn nhận tội cùng quan viên trong triều đình, thì phải quen thuộc với tình hình trong cung, lời khai rất khó để người tin phục. Vì thế khi bị nghiêm hình, ngoại trừ bị ác quan dẫn dụ, còn phải khai một số ác quan đối đầu muốn diệt trừ. Để giảm bớt sự thống khổ của cung hình, Lư Hiến cũng phải khai lung tung ra một số đồng nghiệp quan trường có qua lại thân mật mới mình.
Ông khai ra nhận tội cùng năm Tiến sĩ Ngự Sử cùng đảm nhiệm chức ở Phượng các khi biết nội thị quản sự Phạm Vân Tiên là đồng đảng. Còn tên Vệ Toại Trung hướng dẫn ông khai nhận Thư ký Thiếu Giám Lý Tuân và Dẫn Giá Đô Úy Chu Bân. Còn hai người khác thì theo thứ tự có quan hệ cá nhân mật thiết với ông chính là Thứ Sử Lộ Châu Lý Tự Chân và Trưởng Sử Ích Châu Nhâm Lệnh Huy.
Trong mấy người này, Võ Tắc Thiên để ý đến Chu Bân và Phạm Vân Tiên.
Dẫn giá Đô Úy tuy rằng không phải là người phụ trách các tướng lĩnh trong cung bảo vệ sự an toàn trong cung, nhưng trong tay y nắm giữ mấy trăm Đại giác thủ, bình thường phụ trách cương vị nghi lễ phiên trực và nghi thức duyệt tập. Nếu y đồng mưu của bọn phản loạn, trong cung đây là một lực lượng không thể bỏ qua. Rất may mắn phát hiện ra âm mưu của bọn chúng, nếu không chuyện này không thể nào đoán được.
Trong đó còn có Nội cung Quản sự Phạm Vân Tiên nguyên là người hầu hạ Tiên đế, hiện giờ mọi chuyện trong cung do Đoàn Nhi chủ quản, Phạm Vân Tiên đã không còn giữ chức vụ này nữa. Nhưng trong cung dù sao hắn nhất định cũng có thế lực, có thể làm nội ứng mở cửa cung cho quân phản nghịch tiến vào. Chỉ sợ khi bà còn đang vào mộng đẹp thì trời đất đã bị đảo lộn rồi.
Mà Thứ Sử Lộ Châu Lý Tự Chân, Trường Sử Ích Châu Nhâm Lệnh Huy rõ ràng chính bọn này ở ngoài thành kéo bè kéo cánh khắp nơi rồi. Theo mật thư nói, khi bức cung thành công sẽ có quan viện địa phương hô hào tạo thế cho Thái Tử đăng cơ. Nếu chuyện này gặp thất bại thì nhóm người Tể tướng và các Tướng quân đồng mưu sẽ bảo hộ cho Thái Tử chạy ra đô thành lập triều đình khác.
Xem ra nếu chuyện này là đúng....! Nếu để ba vị Tể tướng bảo vệ Thái Tử chạy trốn đến nơi khác lập lên một triều đình khác như vậy, âm mưu phản nghịch này so với năm Từ Kính Nghiệp mưu phản còn lớn hơn gấp bội lần vì dù sao trong tay họ có Thái Tử Lý Đường. Nếu mình không phát hiện ra sớm, để bọn chúng phát động binh biến.....
Võ Tắc Thiên càng nghĩ càng sợ, một lúc lâu bà nói một cách nặng nề:
- Đem những người này bắt lại, tra hỏi chặt chẽ!
- Vâng!
Võ Tắc Thiên lại nhìn tên người thẩm tra nói:
- Vệ Toại Trung là Đài viện chấp sự à? Ừ! Vệ Toại Trung có công trừ gian thăng lên chức Thị Ngự sử đi!
Lai Tuấn Thần vui mừng nhướng mày khom người nói:
- Đa tạ bệ hạ ban ơn!
Mấy ngày nay trong triều không ngừng có người bị bắt đi vì tội đồng đảng mưu phản ngày một nhiều hơn.
Võ Tắc Thiên vì để đạt được mục đích nên người luôn cẩn thận, mỗi đêm bà nghỉ ngơi ở mỗi chỗ khác nhau. Ngoại trừ Bách Kỵ và Nội vệ là hai võ trang thân tín còn lại không ai biết được Hoàng đế đêm đó ngủ ở cung điện nào.
Trong cung, võ trang phụ trách cảnh giới mỗi ngày điều chỉnh mỗi khác, ngoại trừ Võ Du Nghi, Võ Du Kỵ đích thân chỉ huy mấy lực lượng vũ trang trấn chế ở cung trong thành như Huyền Vũ Môn, Đoan Môn và mấy nơi hiểm khác. Mặc khác mỗi ngày đều thay quân sĩ khác nhau.
Các đại tướng quân của Nam Nha Thập lục vệ được thay phiên nhau điều động. Chủ tướng Long Võ Vệ điều Kim Ngô Vệ; Chủ tướng Kim Ngô Vệ điều Hậu vệ; Chủ tướng Hậu vệ điều Lĩnh Quân Vệ; Chủ tướng Lĩnh Quân Vệ điều Kiêu Vệ. Võ Tắc Thiên thông qua quy tắc thông thường này sử dụng, Đại tướng quân tách ra khỏi nhóm thường của họ, cho nên quân không biết tướng, tướng không biết quân để ứng phó cục diện lúc bấy giờ.
Dương Phàm thống lĩnh Tả Võ Lâm Vệ thuộc Bắc Nha Lục Vệ, đây là lực lượng võ trang mà Võ Tắc Thiên tín nhiệm nhất. Mấy ngày nay luôn ở lại trong cung phụ trách cảnh giới, mặc dù như thế Võ Du Nghi cũng một ngày điều chỉnh ba lượt nơi hắn phụ trách. Làm việc này cũng vì phòng hờ trong cung có quân phản bội đang ẩn nấp đâu đó, nếu kẻ phản bội cố thủ một chỗ lâu ngày sẽ cấu kết với kẻ thù bên ngoài nên cần phải thường xuyên điều chỉnh. Tình hình trong cung và ngoài cung không ai biết được thế nào nên không thể nào móc nối với nhau phản công được.
Cứ như thế trong ba ngày Võ Lâm Hữu Vệ tướng quân Lý Đa Tộ sẽ được Võ Du Nghi điều động vào cung và Hữu Võ Lâm Vệ vào thay quân cho Tả Võ Lâm Vệ, lúc ấy Dương Phàm mới có thể xuất cung.
Dương Phàm không thể ở trong nhà lâu hơn, nhưng lúc này bắt buộc phải ở trong doanh trại để đợi quân lệnh bất cứ khi nào. Tuy nhiên, vì nhà hắn ở ngay thành Lạc Dương lại có quan hệ tốt với Dã Hô Lợi nên xin được nghỉ ngơi với lý do về thăm nhà một chút, nhắn lại với người nhà vài câu để người nhà không lo lắng, nhưng trước khi trời tối hắn phải quay về doanh trại báo danh.
Dương Phàm đang ở nơi phòng ngự muốn từ đây rẽ trái theo các cửa phụ rời khỏi Hoàng Cung.Bỗng nhiên thấy một đám quan binh và Ngự sử đài hùng hổ áp giải hai người đi tới.
Trong đó một người khoảng gần sáu mươi tuổi, tóc đã bạc, người gầy yếu khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, nhìn kỹ chính là thái giám. Dương Phàm đã gặp ông ta vài lần nhưng chưa từng nói chuyện bao giờ nên không biết tên họ của ông ta. Tuy nhiên, có một người Dương Phàm nhận ra được khi chỉ nhìn thoáng qua, cả người Dương Phàm liền bị chấn động. Người này chính là Dẫn Giá Đô Úy Chu Bân.
- Ta không có tội! Ta không có tội! Các ngươi là đồ khốn kiếp, ngay cả Phạm công công ta mà cũng dám mưu hại! Các ngươi không biết lão công là ai sao? Lão là người đã hầu hạ Cao Tông Hoàng Đế! Từ khi Hoàng đế còn là một tiểu Vương gia, lão Công ta đã là người hầu của Vương gia rồi.
- Sau này khi Vương gia làm Thái Tử, lão công ta chính là đại quản sự cung Thái Tử, sao các ngươi dám bắt Lão công ta? Lão công ta hầu hạ Tiên Hoàng vất vả thế nào thì công lao ta như thế! Khi Đương Kim Thiên Tử theo đạo xuất gia, chính lão công đã phụng chỉ Tiên Hoàng cho người trở lại hồi cung, Lão công cống hiến sức lực nhiều năm như vậy cũng góp không ít công lao, Lão công....
- Bạch bạch bạch!
Một Ngự Sử đài nhảy bật lên trên tát vào mặt Lão công vài cái, từ miệng lão không còn thốt lên được hai tiếng "Lão công". Hai má lão sưng húp giống như con khỉ già, trong miệng rơi vài cái răng nhọn, bọt máu đầy miệng trào ra, mặt mày tối tăm không đứng dậy nổi.
Chu Bân bị trói vào cổ và chéo hai cánh tay ra sau, vẻ mặt héo hắt bỗng nhiên khi thấy vị Lão công kia bị đánh sắc mặt chuyển qua tái nhợt. Dương Phàm chứng kiến cũng cảm thấy giật mình thầm nghĩ: "Trong cung lại có người bị bắt, ngay cả thái giám và Chu Bân đều liên lụy trong đó, hay thật sự có người âm mưu nổi loạn?
Chu Bân đảo mắt nhìn thấy Dương Phàm đang đứng ở phía rìa đường, vẻ mặt y cười như mếu so với khóc còn dễ coi hơn.
- Đi mau, dây dưa gì hả!
Chân Chu Bân bước đi chậm chạp, bị một Ngự Sử Đài chấp dịch dùng phong hỏa côn đánh thật mạnh vào lưng. Chu Bân đau quá không dám dừng lại, liền bị một đám chấp dịch và quan binh vội vàng áp giải đi.
Dương Phàm kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trong lòng thầm nghĩ: "Đúng là có chuyện lớn rồi! Địch công rốt cuộc có phát động mưu phản hay không, hiện giờ vẫn chưa biết được tình hình thế nào. Đối với chuyện lần trước nhóm người của Tể tướng và Võ Thừa Tự tranh đấu có thể dẫn đến bất đồng. Hiện giờ Hoàng đế trông gà hóa quốc, chỉ sợ Thái Bình Công chúa cũng không thể nhúng tay vào được.
Nếu như có thể quét sạch những quan viên không chịu a dua theo Võ thị, đối với Võ Tam Tư mà nói là một chuyện rất tốt. Hắn ta không đổ thêm dầu vào lửa nhưng tuyệt đối sẽ không nhúng tay ngăn lại. Huống chi nếu như đám người Địch công cũng có lòng mưu phản, nói không chừng việc này chính là hắn ta khéo tay thúc đẩy, người này cũng không thể dùng.
Hiện giờ Thẩm Mộc không ở Lạc Dương, nếu cho dù y có ở đây chưa chắc y có năng lực để can thiệp vào một chuyện trọng đại thế này. Lúc này Ẩn tông của y vẫn đang hoạt động ở Tây Vực, tay khó mà vươn dài được. Còn nữa, dù sao y cũng là người đại diện cho thế gia phiệt môn, mục đích cuối cùng vẫn là vì lợi ích của thế gia bọn họ.
Bọn họ thường dùng phương pháp thông qua những thủ đoạn nhuận vật dẫn dắt triều thần theo xu thế họ mong muốn, chỉ cần đại thế triều đình phát triển phù hợp với lợi ích của họ, đem lực lượng của những thế gia phiệt môn ẩn sâu dưới lòng đất sẽ không có chuyện gì, bọn họ không có khả năng mình trần ra trận, trực tiếp tham dự vào sự tranh đấu của triều đình.
Huống chi, Thẩm Mộc và Địch công có qua lại với nhau cũng chỉ vì ích lợi mà tạm thời họ là đồng minh của nhau. Nhưng trong triều có biến cố như vậy có ảnh hưởng đến lực lượng của y, nhưng cho dù y ở đây và có khả năng nhúng tay vào, nhưng không rõ tình hình thế nào không chắc y có thể tham gia, vậy mình nên làm gì bây giờ?”
Theo nhận thức của hắn hãy xem như không có Thẩm Mộc, nhiều nhân vật quan trọng trong triều đình đều bị hại trong này, nên những ai nhúng tay can thiệp phải xem chừng, Dương Phàm ta lại chỉ là một Lang Tướng thì có thể là gì? Chẳng lẽ,..., làm theo lời Uyển Nhi nói, không nên làm gì cả "Bo bo giữ mình" sao?
Dương Phàm càng nghĩ càng không tìm ra được giải pháp nào cả, không khỏi thở dài.
Hắn cũng biết, cho dù có ở trong nhà mà họa từ trên trời rơi xuống, dù hắn không dính dáng gì đến thì cũng bị vùi lấp trong đó thôi.
Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư, Thái Bình Công chúa và thế lực khắp nơi cũng không nghĩ đến được, cũng bởi vì Lai Tuấn Thần thèm nhỏ dãi thê tử của Dương Phàm mà sẽ thuận tay kéo theo Dương Phàm vào vòng xoáy chính trị cùng các nhân vật lớn kia. Cấp độ của trận phong ba này sẽ tăng thêm một biến số, nhưng cũng chưa biết nó sẽ thay đổi như thế nào, có thể sau này vài năm sự tranh giành đấu đá lẫn nhau ấy không biết sẽ nhân lên bao nhiêu biến số nữa.
Đòn cân tuy nhỏ nhưng đè ngàn cân....!