Say Mộng Giang Sơn

Chương 341

Một tia chớp như con rắn lóe lên trong không trung kéo theo một tiếng sét rung chuyển cả mặt đất.

Theo tiếng sét đó, Vương Đức Thọ liền lẻn vào trong đại lao, thả cái rổ cơm giấu trong người lên mặt đất. Y cởi cái áo tơi treo lê tường rồi giũ vạt áo. Sau đó, y mới cầm cái rồ đi tới trước từng buồng giam một.

Vương Đức Thọ đi tới buồng giam Địch Nhân Kiệt trước, rồi hơi nhìn xung quanh. Địch Nhân Kiệt khoanh tay đứng trong phòng giam, ngửa đầu nhìn qua lỗ thông khí. Cơn mưa bên ngoài gần như che kín cả cái lỗ nhỏ.

Vương Đức Thọ lên tiếng:

- Địch tướng! Người trong nhà cho người mang cơm tới.

Địch Nhân Kiệt xoay người lại rồi từ từ đi tới cửa lao. Vương Đức Thọ lấy từ trong cái giỏ ra hai cái bọc nhỏ rồi nói:

- Địch công! Ngài xem! Đây là quần áo người nhà ngài đưa tới để thay đổi.

Địch Nhân Kiệt mỉm cười nói:

- Đa tạ Vương phán quan.

-Ha ha! Địch công khách khí rồi. - Vương Đức Thọ nói xong liền đặt rổ cơm ở bên cạnh cửa. Địch Nhân Kiệt nhận lấy rổ cơm xoay người định đi thì Vương Đức Thọ vội vàng lên tiếng:

- Địch công! Xin dừng bước.

Địch Nhân Kiệt buông giỏ thức căn quay lại bên cửa lao mà nói:

- Vương phán quan còn có việc gì?

- A...chuyện này... - Vương Đức Thọ nhìn quanh có chút xấu hổ. Gã do dự một chút rồi mới lên tiếng:

- Địch công! Đức Thọ chịu sự ủy sai khiến của Trung Thừa, không thể làm gì cũng được. Có điều, nếu Địch công có việc gì cứ nói, Đức Thọ sẽ cố gắng hết sức.

Địch Nhân Kiệt lên tiếng:

- Đa tạ phán quan! Lão phu nhớ ơn.

Vương Đức Thọ khoát tay nói:

- Không có gì, không có gì. Chỉ là việc nhỏ thôi... Có điều...khụ! Hiện giờ tội danh của Địch công đã định sẵn. Trong mấy ngày qua, mặc dù Trung Thừa chưa thẩm vấn ngài nhưng ngài không chỉ ra mấy người đồng mưu thì không được. Đức Thọ muốn nhân cái án này mà lập chút công lao nho nhỏ để lên chức. Địch công có thể ban cái công lao đó cho ta không?

Địch Nhân Kiệt cau mày lại nói:

- Ngươi muốn lão phu giúp thế nào?

Vương Đức Thọ ấp a ấp úng:

- A... Đức Thọ nghĩ tới một người. Hiện giờ có một vị thượng thư Dương Chấp Nhu, từng là thủ hạ của Địch công. Địch công chỉ cần thừa nhận hắn là người đồng mưu với ngài. Đức Thọ báo lên. Thứ nhất Địch công sẽ không phải chịu hình phạt. Thứ hai, Đức Thọ cũng...ha ha!

Sắc mặt của Địch Nhân Kiệt trầm xuống, quát to:

- Làm gì có chuyện đó.

Vương Đức Thọ ngẩn người, lúng túng nói:

- Địch công! Ngài...

Địch Nhân Kiệt ngửa đầu cười to mấy tiếng rồi nói:

- Địch mỗ vô tội bị bỏ tù, phải nhận tội trái với lương tâm đã là sự sỉ nhục quá lớn. Hiện giờ một tên quan coi ngục cũng coi thường nhân phẩm của lão phu, muốn ta giúp vu cáo người khác. Ông trời ơi, Địch Nhân Kiệt cho dù có chết cũng phải để lại sự trong sạch chứ làm sao có thể làm những chuyện bất nhân bất nghĩa.

Dứt lời lão liền húc đầu thẳng vào cửa lao khiến cho máu chảy chan chứa cả ra mặt. Vương Đức Thọ bị hành động bất ngờ của lão làm cho sợ hãi. Thấy lão lại định lao tới, y sợ quá vội vàng xua tay:

- Địch công dừng lại! Không thể làm như vậy. Đức Thọ xin cáo lui.

Vương Đức Thọ vội vàng bỏ chạy ra bên ngoài một lúc sau liền quay lại. Toàn thân y ướt như chuột lột, đưa tay tháo cái áo tơi treo trên tường nhưng cũng không dám nhìn vào trong lao mà vội vàng chạy ra ngoài.

Nhâm Tri Cổ và Bùi Hành đi tới nắm lấy chấn song mà hỏi:

- Địch công! Ngài thế nào?

Địch Nhân Kiệt rút khăn tay bịt vết thương trên đầu mà nói:

- Không sao! Chỉ làm thế để dọa cái tên tiểu nhân vô lương tâm kia thôi. Tránh cho y lại có ý khác với lão phu.

Bùi Hành thở phào một tiếng rồi nói:

- Hiện giờ không biết người nhà Địch công có phát hiện ra phong thư máu kia mà đi kêu hoan hay không?

- Chỉ mong thôi... - Địch Nhân Kiệt nhíu mày, trầm giọng nói:

- Trong nhà có phát hiện được bức thu đó hay không còn chưa biết. Nhưng có phát hiện được thì cũng vào được cung gặp thánh thượng hay không? Ai! Hiện giờ không biết tình hình trong cung như thế nào. Có lẽ tất cả đã bị đảng họ Võ nắm giữ, chỉ sợ không gặp được hoàng đế.

Lão giơ tay chỉ vào cái lỗ thông khi kia mà nói đầy lo lắng:

- Ta bị tù ở đây. Triều đình bị đám giặc nắm giữ thì hoàng đế sẽ trở thành một người bị tù trong cung. Chúng ta khoanh tay chịu chết, hoàng đế sẽ trở thành người mắt mù tai điếc.

.......

Rầm!

Một tiếng sét vang lên kéo theo tia chớp chiếu sáng cả đêm đen. Rồi liên tiếp những tiếng sét nổ dội xuống khiến cho mọi người sợ hãi.

Khi tiếng sét đầu tiên nổ vang, Thái Bình công chúa hoảng sợ. Nhưng tiếng thứ hai thì nàng cũng chẳng để ý. Thái Bình công chúa vội vàng bước đi trong tiếng sấm sét, trong lòng chẳng khác nào bốc lửa: " tiểu oan gia thực sự đi theo Địch cáo già tạo phản ư? Chuyện nhà họ Lý, ta không vội, ngươi lo làm gì? Bây giờ bị bắt ngươi còn đường sống hay sao?"

Gần đây những chuyện xảy ra liên tiếp khiến cho Thái Bình công chúa phải chú ý.

Lai Tuấn Thần cắn người cũng bắt đầu e ngại. Ngoại trừ việc Dương Phàm có nương tử được y để ý ra, cho nên phải làm cho hắn chết. Đối với những người khác, y cũng không cần phải đắc tội lung tung...

Cho nên những nhân vật như Lương vương, Ngụy vương, Tiết Hoài Nghĩa, y cũng không dám động tới. Nếu phạm nhân khai lung tung, muốn cắn những người này y liền ỉm đi. Cho nên các phe phái lớn đều không bị liên lụy.

Thái Bình công chúa nhân cơ hội này đưa một vài vị quan viên mà mình nắm vào các vị trí quan trọng. Nhưng có thể nói trong trận phong ba này, nàng là người được lợi. Cho nên, trận đấu còn diễn ra tới khi nào, liên lụy tới ai nàng vẫn rất quan tâm.

Tin tức bắt Dương Phàm vừa mới ra khỏi cung đã tới tai nàng. Khi đó, Võ Du Nghi và Lai Tuấn Thần còn chưa tới được đại doanh của Tả Võ Lâm Vệ.

Thái Bình công chúa giống như kiến bò trên chảo nóng, cuống tới mức không còn giữ được bình tĩnh. Dưới ánh chớp một bóng người đột nhiên từ trong mưa to chạy vào trong điện.

Lại một tiếng sét nữa vang lên. Trong tiếng sét, chỗ người đó đứng, nước mưa chảy thành một dòng suối nhỏ.

Thái Bình công chúa vội vàng đi tới trước mặt người đó hỏi:

- Lý Dịch! Chuyện thế nào?

- Công chúa! Nô tì đã dò hỏi qua. Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ. Công chúa cứ yên tâm.

Người đó nói xong liên lột chòm râu trên mặt ra để lộ gương mặt trắng trẻo, cùng với nét vui vẻ. Người đó đúng là Ngoại quản sự lý Dịch của phủ công chúa.

Thái Bình công chúa dậm chân nói:

- Làm sao bổn cung yên tâm cho được. Đó là chỗ nào? Đó là Lệ Cánh môn. Vào trong cái cửa đó, trăm người chẳng còn lấy một. Cái tên điên Lai Tuấn Thần ở đó, làm sao bổn cung có thể yên tâm cho được...

Thái Bình công chúa nói tới đây thì thấy sắc mặt của Lý Dịch khác lạ, liền phát hiện mình hơi mất bình tĩnh.

Không một ai biết nàng thích Dương Phàm, ngay cả những người thân bên cạnh nàng cũng không biết. Nàng phái Lý Dịch đi vì Dương Phàm với lý do trước đây từng đá cầu với hắn, cho nên cảm thấy thích mà thôi.

Mặc dù nàng giúp Dương Phàm nhưng cái giá bỏ ra cũng không phải nhỏ. Chỉ với một chút tình cảm đá cầu với nhau dường như chẳng thể tin được. Có điều Lý Dịch là một kẻ nô tài thân cận với nàng, có tin hay không nàng cũng chẳng để ý. Tuy nhiên, nếu bị Lý Dịch phát hiện thì đúng là thẹn.

Thái Bình công chúa cố gắng để cho ánh mắt của mình trở lại bình tĩnh rồi mới nói:

- Bổn cung cho ngươi đi hỏi một chút Từ Hữu công hiện tại đang ở đâu? Ngươi có dò hỏi được không?

Lý Dịch nói:

- Nô tài nghe ngóng biết Từ Ngự Sử đang ở huyện Tân An giải quyết một cái án tử được hơn mười ngày.

Thái Bình công chúa nói:

- Ngươi phái người tới báo cho y biết, bảo y bỏ cái án đó đấy, trở về kinh trước.

Lý Dịch nói:

- Vân! Sáng sớm ngày mai, nô tài sẽ thu xếp...

Thái Bình công chúa nói ngay:

- Đi ngay bây giờ.

Lý Dịch kinh ngạc lên tiếng:

- Công chúa! Trời đã tối rồi. Cửa thành cũng bị đóng. Hiện giờ đang mưa to, chỉ sợ cho người ra khỏi thành rất khó...

Thái Bình công chúa gằn từng tiếng một:

- Đi ngay bây giờ.

- Vâng!

.......

Khi Dương Phàm được áp giải tới viện Thôi Sự thì toàn thân ướt đẫm. Tóc hắn dính cả lên mặt lên vai. Nước rỏ từ người xuống tong tong. Bộ giáp trên người ướt sũng nước tưởng như phải nặng tới cả ba mươi cân.

Hắn bị trói lại bằng sợi gân trâu đã ngâm qua thủy ngăn vừa dai lại vừa dẻo. Sợi dây cứa sâu vào thịt của hắn, chỉ cần cử động một chút là đau.

Hắn không biết tại sao mình lại trở thành kẻ đồng mưu với phản đảng. Hắn có tham gia vào chuyện này hay không, bản thân cũng chẳng biết. Có điều, hắn biết, một khi bị bắt tới đây thì sẽ lành ít mà dữ nhiều. Cái hung danh "Lệ cánh môn" hắn đã từng nghe nói tới, nhưng hắn lại không thể trốn.

Lúc đó, hắn đang ở trong quân. Võ Du Nghi dẫn rất đông thị vệ tới bao vây chặt chẽ. Hắn muốn chạy trốn khỏi vòng vây là chuyện không thể. Chưa nói hắn còn có sự ràng buộc ở đây, làm sao có thể bỏ đi.

- Vương phán quan! Ngươi giải phạm nhân xuống trông coi.

Sóng vai với Võ Du Nghi đi vào trong sảnh, Lai Tuấn Thần liếc mắt nhìn thấy Vương Đức Thọ đi tới liền vội vàng ra lệnh. Vương Đức Thọ vừa mới về từ chỗ Địch Nhân Kiệt, mặc dù không vui nhưng Lai Tuấn Thần đã có lệnh, y cũng vội vàng lên tiếng rồi gọi người giải Dương Phàm đi.

Lai Tuấn Thần cất tiếng cười với Võ Du Nghi rồi nói:

- Tướng quân! Mời vào trong này nghỉ tạm một lát rồi hãy đi.

Võ Du Nghi vội vàng chắp tay nói:

- Trung thừa khách khí rồi. Trong cung nhiều việc, bản tướng không dám nghỉ ngơi. Đã bắt xong người, bản tướng quân phải đi. Xin cáo từ.

Mặc dù là đệ tử quan trọng của họ Võ, lại được sự nể trọng của Võ Tắc Thiên nhưng Võ Du Nghi cũng không dám kiêu căng với Lai Tuấn Thần. Võ Tắc Thiên sử dụng người không hề có kẻ thân cận. Một người được sự tin tưởng thì lời nói so với một người họ Võ còn tốt hơn.

Lai Tuấn Thần cũng không muốn giữ y lại, nên chỉ khách khí nói vậy. Bây giờ, nghe y nói thế, Lai Tuấn Thần cũng chẳng giữ lại, chỉ nói vài câu rồi tiến y ra về. Chờ khi bóng lưng của y khuất hẳn, y vội vàng lui về phong của mình, gọi người tới ra lệnh:

- Đã bắt được Dương Phàm! Đêm nay ngươi giết chết hắn cho ta.
Bình Luận (0)
Comment