Các hòa thượng tay nắm chặt côn cùng Tiết Hoài Nghĩa ra khỏi chùa Bạch Mã.
Nhất Trọc đạo nhân đi sau cùng đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên hắn giữ chặt Tiểu Man thấp giọng nói:
- Dương gia tiểu nương tử, Phương Trượng đại sư có thể thay nhà ngươi ra mặt cho phu quân nhưng ngươi không thích hợp để đi cùng.
Tiểu Man giật mình nói:
- Vì sao ạ? Lang quân bị bắt đi một ngày ta thật sự rất lo lắng cho chàng, ta...chỉ cần đi theo thôi. Thấy chàng bình an vô sự mới có thể an tâm được.
Nhất Trọc đạo nhân lắc đầu nói:
- Tiểu nương tử, ngươi thật sự không nên có mặt, trước tiên hãy để Tiết sư đi thôi. Nếu có thể cứu được Lang quân nhà ngươi ra thì vợ chồng ngươi có thể gặp nhau. Nếu không cứu được ngươi vẫn còn con đường sống. Mếu giờ ngươi xuất hiện trước mặt mọi người họ sẽ biết ngươi đến nhờ vả Phương Trượng. Tuy không nói ra nhưng Phương Trượng cũng biết ra mặt cho phu quân ngươi không chắc thành công.
Tiểu Man nghe lão nói nhưng vẫn có gì đó không tin lắm định hỏi lại nhưng vừa lúc ấy Tiết Hoài Nghĩa vừa nghiêng đầu thấy Nhất Trọc kéo áo Tiểu Man liền trừng mắt quát:
- Thập Lục, ngươi định làm gì em dâu vậy? không ra thể thống gì cả?
Nhất Trọc đạo nhân liền buông tay áo Tiểu Man nhìn Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Phương Trượng, đệ tử nghĩ Phương Trượng lấy danh là ân sư của Thập Thất đến Ngự Sử đài là tốt nhất. Nếu để tiểu nương tử của Dương gia đi cùng thì rõ ràng Phương Trượng được người thân nhờ vả ra mặt, như vậy không hay.
Tiết Hoài Nghĩa cau mày nói:
- Sao lại có nhiều lý do vậy, thật lắm điều!
Nhưng ngẫm nghĩ một lát hắn gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng đúng, nếu như vậy vợ Dương Phàm không cần đi theo ta. Ta sẽ mang Lang quân nhà ngươi bình an trở về!
Tiểu Man nghe xong cố nài nỉ:
- Vậy Tiểu Man có thể cùng đi với sư phụ đến bên ngoài Thẩm phán viện chờ được không?
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Điều này cũng được!
Tiết Hoài Nghĩa xoay người bước đi thật nhanh ra khỏi chùa Bạch Mã. Bên ngoài đã có người dắt ngựa chờ sẵn. Các hòa thượng cùng phi lên ngựa, tay cầm côn bổng gào thét mà phi đi.
Người đi đường trú mưa ở mái hiên Ở chùa Bạch Mã, thấy bọn họ đã đi xa, một người trong đó kinh ngạc nói:
- Những tên ngốc nghếch này xông đi trong mưa, chắc có người đang gặp tai họa gì rồi?
Người còn lại nói:
- Sao lại có một cô gái vô cùng xinh đẹp đồng hành nữa? Tuy Tiết hòa thượng có ngang ngược nhưng chùa Bạch Mã chưa từng nghe nói có ni cô, chắc người nhà cô ta có chuyện rồi.
Người bên cạnh cười mỉa nói:
- Tiết đại sư thế lực hơn người mà!
Tiết đại sư uy vũ xông vào Thẩm phán viện, vô cùng oai phong. Những tên chấp dịch không dám cản lại nhưng hình thành một nửa vòng tròn, Tiết Hoài Nghĩa tiến thì bọn chúng lùi. Hai bên cùng nhau đi vào bên trong viện. đám đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa trong tay mang côn bổng, tên chấp dịch nào lui chậm liền húc cho chúng một gậy.
Một tên chấp dịch nhanh chân chạy thẳng đến phòng của Lai Tuấn Thần. Lai Tuấn Thần vừa mới xử lý thỏa đáng xong chuyện Chu Bân đột nhiên chết bất đắc kì tử, một tên chấp dịch vọt vào thở không ra hơi bẩm báo nói:
- Trung thừa! Các hòa thượng chùa Bạch Mã tới rồi! Tiết .... Tiết Hoài Nghĩa cũng tới rồi!
- Hả?
Lai Tuấn Thần cũng từng nghĩ đến chuyện này, một khi Tiết Hoài Nghĩa nhận được tin tức tất nhiên sẽ đến gây chuyện. Cho nên y mới muốn cho Dương Phàm chết trước khi hắn đến, một khi đã xong chuyện rồi thì Tiết Hoài Nghĩa sẽ không vì một tử thi mà trở mặt với hắn. Chỉ có điều, hắn không ngờ lại gặp rủi ro như thế để Tiết Hoài Nghĩa đến trước khi hắn thực hiện được.
Lai Tuấn Thần phủi phủi ống tay áo, ra vẻ ung dung mà nói:
- Vội gì chứ! Hắn đến đây thì bản quan sẽ nghênh đón hắn!
Hắn nói vừa dứt lời, tên nha dịch kia liền bị đánh ngã chúi xuống đất. Tiết Hoài Nghĩa hở ngực, lộ bụng kéo kéo áo hiên ngang bước đến, lớn tiếng nói:
- Không cần chào đón, ta tự mình đến là được rồi!
Mặt Lai Tuấn Thần không còn chút máu, nhưng vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, hai tay chắp lại cười nói:
- Tiết sư, vị phật sống, hôm nay sao ngài rảnh rỗi đến thăm miếu nhỏ này của ta vậy?
- Ha ha ha, sao lão đến à, chính ngươi ép buộc ta đến đấy!
Dáng điệu Tiết Hoài Nghĩa thật ngông nghênh, hắn lên chiếm chỗ ngồi của Lai Tuấn Thần rồi ngồi xuống. Lão liếc Lai Tuấn Thần một cái, khinh khỉnh vỗ bàn thật lớn nói:
- Ta đến đây vì nghe nói ngươi vu cáo cho đệ tử ta. Hiện giờ đệ tử ta bị ngươi bắt nhốt rồi hả?
Lai Tuấn Thần khoát tay, tên công sai kia vội vã lui ra ngoài, thuận tay đóng kỹ cửa phòng lại. Tên công sai nhìn hai bên một chút thấy đám hòa thượng nhìn mình với ánh mắt lườm lườm, tên thì nhìn đầu, tên nhìn chân có vẻ như muốn hạ thủ ngay lập tức. Tên công sai không khỏi rùng mình, liên vội vã chuồn đi.
Cửa phòng vừa đóng, Lai Tuấn Thần liền nghiêm sắc mặt lại nhìn Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Xin Tiết sư nói năng cẩn trọng. Đúng là Đại sư có vị đệ tử bị nhốt trong Thẩm phán viện này. Nhưng vu cáo hay mưu phản hiện giờ còn chưa thẩm tra xử lý làm sao biết được, Làm sao mà tiết sư dám khẳng định hắn vô tội?
Tiết Hoài Nghĩa phủi bụi rồi đứng lên, giơ tay nắm áo Lai Tuấn Thần kéo đến trước mặt mình , cả giận nói:
- Ngươi nói ta nhìn người không rõ hay ngươi cho ta là đồng mưu phản nghịch!
Mặt Lai Tuấn Thần bị văng lên vài giọt nước miếng nhỏ, nhưng y cũng không lau, vẻ mặt không hề hoảng hốt nói:
- Tiết sư rất trung thành và tận tâm với bệ hạ, tuyệt nhiên không thể nào mưu phản được. Tuy nhiên, môn hạ của Tiết sư rất đông làm sao ngài biết hết trong lòng bọn họ có phản nghịch hay không? Dương Phàm là đệ tử của Tiết sư, nhưng cũng là thần dân của Hoàng đế. Tiết sư nghĩ các thần dân của Hoàng đế không ai có ý định mưu phản cả sao?
Những lời nói của y làm giảm đi cơn tức giận trong lòng Tiết Hoài Nghĩa. Lai Tuấn Thần đào hầm, lão sẽ không nhảy vào bên trong. Lão nhẹ nhàng buông tay ra chậm rãi ngồi xuống rồi nhìn Lai Tuấn Thần cười lạnh nói:
- Lão đến đây, người định cùng lão đối nghịch ư?
Sắc mặt của Lai Tuấn Thần rất nghiêm túc hướng Tiết Hoài Nghĩa thi lễ nói:
- Tiết sư, xưa nay Lai Tuấn Thần và Dương Phàm không thù không oán. Dương Phàm là người rất tài giỏi. Tiết sư! Không ai dám qua mặt ngài cả nên ngài nói xem ta có vì một Dương Phàm mà đối nghịch với Tiết sư sao?
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Không nên là tốt nhất! Vậy ngươi đưa hắn ra để ta mang đi, ta sẽ nhận ân tình này của ngươi.
Lai Tuấn Thần nói:
- Tiết sư có lệnh, tiểu nhân nào dám không nghe theo. Tuy nhiên, đây là một vụ mưu phản, Hoàng thượng cũng đã biết. Vì Dương Phàm là Võ lâm tướng quân, là cận vệ của Thiên tử. Thiên tử vô cùng giận dữ đã gọi Tuấn Thần đến buộc Tuấn Thần phải thẩm tra xử lý, cần phải hỏi hắn những tên đồng đảng. Sau đó phải loại bỏ đi!
Lai Tuấn Thần sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề thở dài nói:
- Nếu Tiết sư ra mặt, Lai Tuấn Thần tuyệt đối không dám đắc tội, Tiết sư muốn mang người đi Lai Tuấn Thần cũng tuyệt đối không dám cản trở. Tuy nhiên, khi Hoàng đế hỏi đến Lai Tuấn Thần nên trả lời thế nào đây? Tiết sư hãy dạy cho Lai Tuấn Thần một cách để trả lời đi?
- Việc này....
Tiết Hoài Nghĩa lúc ở chùa Bạch Mã cũng do dự vì tội danh mưu phản này. Mưu phản là nhằm trực tiếp vào Hoàng đế. Mà Hoàng đế thì kiêng kỵ chuyện này nhất. Tiết Hoài Nghĩa là người tình của Hoàng thượng làm sao không biết được đối với chuyện này Hoàng đế rất ghét. Lúc này lại nghe Lai Tuấn Thần nói đến, liền do dự. Tuy Nữ hoàng rất sủng ái lão nhưng đối với chuyện này không khéo lại lôi cả lão vào.
Lai Tuấn Thần nhìn thấy sắc mặt của lão lại nói:
- Chỉ có một cách. Kính mong Tiết sư đến xin thánh chỉ của Hoàng thượng, Tuấn Thần liền thả người ra, chẳng phải tốt hơn sao?
- Không....
Cho dù thế nào Tiết Hoài Nghĩa đều không muốn chạm vào rủi ro. Lúc này cái dáng vẻ bệ vệ của Tiết Hoài Nghĩa đã không còn nữa.
Lai Tuấn Thần đoán được ý của lão qua sắc mặt và lời nói, nhưng cũng không dám bức thật chặt. Một khi tên Tiết hòa thượng này điên lên thì Hoàng thượng cũng không là gì trong mắt hắn, như vậy thì không tốt lắm.
Lai Tuấn Thần nhanh chóng thay đổi giọng điệu, nói:
- Tiết sư, thật không dám giấu gì ngài, khi nghe hắn nói hắn là đệ tử của Tiết sư, Tuấn Thần cũng thật khó xử vì ta không dám đắc tội với ngài. Nhưng Lai Tuấn Thần vì luật pháp không thể bỏ qua chuyện này được,Tuấn Thần và thẩm phán viện như thế nào, Tiết sư cũng biết rõ. Nhưng vì Dương Phàm là đệ tử của Tiết sư nên Tuấn Thần đãi ngộ cho hắn như tể tướng vậy. Ta cho hắn ở một nơi rất rộng rãi thoáng mát. Trong tù hắn chưa từng bị một hình phạt nào cả. Có thể nói Tuấn Thần đối xử với hắn như người nhà. Toàn bộ những điều này Tuấn Thần làm đều là nể mặt Tiết sư cả.
Tiết Hoài Nghĩa nghe y nói vậy cũng đã hết tức giận, dần dần trở lại bình thường. Lai Tuấn Thần nói:
- Tuấn Thần biết Dương Phàm là sư đồ mà Tiết sư rất ưu ái. Hiện giờ hắn bị bắt đến Thẩm phán viện, có tội hay không còn chưa biết. Tiết sư cứ để Tuấn Thần thẩm tra tìm hiểu. Nếu quả thật Dương Phàm vô tội thì hắn sẽ rời khỏi nơi này, thanh danh của Tiết sư cũng không ảnh hưởng. Nhưng nếu hắn quả thật có tội thì tại hạ tin tưởng Tiết sư sẽ không bẻ gãy vương pháp mà bao che cho phản nghịch.
Tiết Hoài Nghĩa bị y nói làm sự nóng giận không còn nữa. Lão trầm ngâm một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Lai Tuấn Thần nói:
- Được rồi, ngươi không phải đang bỡn cợt ta đó chứ?
Lai Tuấn Thần làm bộ sợ hãi nói:
- Tiết sư, lời nói của tiểu nhân từ đầu đến giờ, có mượn một trăm lá gan cũng không dám lừa gạt Tiết sư.
- Ừ...
Dương Phàm bị dính vào án tử này không ngờ đã bị Hoàng thượng biết được, nhưng Hoàng đế là người duy nhất Tiết Hoài Nghĩa không dám làm trái. Tiết Hoài Nghĩa càng nghĩ đành phải tiếp nhận lí do thoái thác này của Lai Tuấn Thần, lão nặng nề gật đầu một cái nói:
- Được! Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng phải đồng ý thôi. Ta sẽ mở to mắt nhìn những chuyện ngươi làm. Lúc này ta cũng không muốn làm khó ngươi, sẽ không mang đồ đệ đi. Ta sẽ để đồ đệ ta ở thêm vài ngày chờ ngươi trả lại sự trong sạch cho hắn. Tới lúc đó ta sẽ nở mày nở mặt mà mang hắn đi!
Lai Tuấn Thần nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương nói:
- Tiết sư yên tâm, Tuấn Thần nhất định sẽ thực hiện pháp luật một cách công bằng, sẽ không oan uổng một ai cả, một người cũng không!
Tiết Hoài Nghĩa cười ha ha nói:
- Lão đến đây, đối với người khác oan uổng hay không, lão không quan tâm. Lão chỉ muốn không oan uổng cho người của lão là được. Đi thôi, trước tiên ta sẽ đi xem Thập Nhất thế nào, chỉ cần hắn vô sự ta lập tức rời đi!
Nói thật, gặp phải một người không nói đạo lý như vị Hòa thượng này, vốn là người tình của Hoàng thượng. Nếu nghi phạm kia không phải là Dương Phàm dù bất kì là ai Lai Tuấn Thần đều giúp để cho Tiết Hoài Nghĩa nợ mình một cái ân tình. Nhưng Dương Phàm thì không thể được vì y muốn biến vợ của Dương Phàm thành vợ của mình.
Lai Tuấn Thần không có điểm yếu nào cả, chỉ có một điều rất mê phụ nữ đẹp thôi! Hắn mê như bị nghiện vậy, một khi đã gặp được người hắn thích nhất định tìm đủ mọi cách mà đoạt cho bằng được. Chính vì vậy đã có rất nhiều quan viên bị tiêu diệt dưới tay hắn mà phần lớn những người này đều có chức cao hơn Dương Phàm. Nếu Dương Phàm không có chỗ dựa vững chắc thì y không cần tốn nhiều sức lực như vậy. Nhưng dù Dương Phàm có chỗ dựa lớn, thì tội danh được gắn cho hắn cũng là chỗ dựa cho Lai Tuấn Thần. Đương nhiên Lai Tuấn Thần không chịu buông tha khi có cơ hội tốt này.
Nghe Tiết Hoài Nghĩa chịu rời đi, Lai Tuấn Thần trong lòng nhẹ nhõm nhưng khi nghe lão nói muốn gặp Dương Phàm thì lại ngẩn ra, chần chừ nói:
- Tiết sư, tội nhân mang tội phản nghịch theo quy định không được viếng thăm!
Tiết Hoài Nghĩa cười nhạt nói:
- Quy củ? Quy củ là cái đánh rắm!
Hai tay lão nắm vào hai mép án nói:
- Nếu ngươi không cho ta thấy hắn, ta nhất định không đi. Ta ở trong này tụng kinh thiết trai giới, kinh sám hối lễ Phật. Ta sẽ biến Thẩm phán viện của ngươi thành chùa Bạch Mã!