- Đa tạ quân gia à.
Tiểu ni cô bước về phía trước, tuy chiếc áo khá rộng, che bớt cái eo thon, nhưng vẫn lộ ra môt chút phong lưu.
Long Xuyên nhặt làn rau lên, một tay dắt ngựa, đi theo sau tiểu ni cô. Y nhìn cơ thể thon thả lả lướt của nàng, thầm nghĩ:
- Chỉ nghe nói một số thanh lâu đổi thành đạo quan, vừa để tránh quan phủ thu thuế, còn nhắm trúng một số khách có sở thích khác người. Lại không nghĩ còn có người che đậy kỹ viện đổi thành ni am. Đáng tiếc mái tóc của nàng ta. Một mỹ nhân như vậy, lại phải cạo đầu trọc…, hẳn phải có một mùi vị khác.
Tiểu ni cô đi trước , dẫn Long Xuyên biến mất trong ngõ nhỏ.
Sau thời gian một nén hương, trong ngõ nhỏ có một con ngựa đi ra. Trên lưng ngựa có một người ngồi ngay ngắn, mặc một bộ quần áo của Giám thừa Đại Lý tự, đeo một thanh gươm, trên yên ngựa còn chất một cái túi bằng da, Người này có dáng người gầy gò, chòm râu rất uy vũ. Khi “y” ra khỏi ngõ nhỏ liền đi thẳng tới Thẩm phán viện.
Hiện nay cửa chính của Thẩm Phán viện có quan binh canh gác rất nghiêm ngặt. Mỗi người vào Thẩm Phán viện đều bị kiểm tra chặt chẽ. Ban ngày còn như thế, tối đên sự nghiêm ngặt phòng vệ còn khó mà tưởng tượng được.
Một viên kỵ sĩ thúc ngựa đi tới trước cửa Thẩm Phán viện, nhảy xuống ngựa, rồi dắt ngựa sang một bên, buộc vào cọc ngựa. Sau đó y xách một cái túi da căng phồng từ trên lưng ngựa, đi nhanh về phía cửa. Nhìn cách ăn mặc, thì đó là quan phục giám thừa của Đại Lý tự. Người đó có vóc dáng gầy gò, trên mặt có một chòm râu.
- Đứng lại! Ngươi làm gì vậy?
Một vệ sĩ giơ tay ngăn đương của hắn. Người kia phe phẩy roi ngựa, mỉm cười trả lời:
- Bổn quan là giam thừa Long Xuyên của Đại Lý tự, hôm qua nghe nói Thẩm Phán viện xảy ra chuyện, ha ha, không ngờ hôm nay đã được điều binh tới bảo vệ. Vị Trung thừa của chúng ta thật có mặt mũi à.
Hắn vừa nói, vừa lấy ra một cái phù hiệu hình con cá từ bên hông, thản nhiên đưa cho tên lính kia. Tên lính cầm lấy tấm hổ phù, kiểm tra cẩn thận, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, đưa trả lại hắn, và nói:
- Các hạ đến Thẩm phán viện, có việc chung gì sao?
Gã xách xách cái túi da cho tên lính nhìn, trả lời rằng:
- Ở đây có hồ sơ chưa đầy đủ của một số vụ án, Thiếu khanh Đại Lý tự dặn dò, Ngự Sử đài bổ sung cho đầy đủ tất cả các văn kiện , mới có thể phúc đáp lưu trữ.
Tên lính kia lui sang một bên, khoát tay áo với gã. “Long Xuyên” liền thu lại túi da, thong dong đi vào bên trong.
Vị “Long Xuyên” này đương nhiên chính là do Thiên Ái Nô giả trang.
Hôm đó Thiên Ái Nô vào Thẩm Phán viện, dựa vào trí nhớ nàng tìm được tới nhà giam. Sau khi tìm thấy cửa, nàng liền đại khai sát giới, một đường qua ải chém tướng. cho tới khi nàng xông vào nhà giam mới phát hiện: Dương Phàm không bị giam ở đây.
Phạm nhân trong lao lại không biết thân phận của nàng, hơn nữa cũng thực sự không biết chỗ Dương Phàm bị giam. Thiên Ái Nô vội vàng tìm kiếm trong lao, nhưng không thấy bóng dáng của Dương Phàm. Nàng lại gọi vài tiếng, căn bản không có ai trả lời. Thiên Ái Nô thấy tình cảnh này, không nói hai lời, lập tức quay người lao đi.
Nàng là một thích khách đã nhận được sự huấn luyện nghiêm khắc, nên hiểu rõ việc nắm bắt thời cơ. Nàng ngang nhiên tiến vào đại lao, nhìn có vẻ lỗ mãng, thực ra sớm đã suy xét toàn diện. Nàng còn có thể tính được thời gian mình có thể ở trong nhà giam. Với khoảng thời gian này đại khái chỉ đủ để nàng lấy được chìa khóa xiềng xích ở trong ngục, tìm thấy Dương Phàm, phá cửa, cứu hắn thoát ra.
Thời cơ trôi qua nhanh chóng, nếu nàng thuận lợi cứu được Dương Phàm ra, thì lúc này hai người đã bắt đầu đánh giết để thoát vây rồi. Nhưng tìm kiếm Dương Phàm trong nhà lao đã tốn không ít thời gian, nên nàng không thể trì hoãn được nữa. Nếu không bên ngoài đóng cửa lại, ngay cả nàng cũng bị bắt ở đây.
Thiên Ái Nô vừa thấy tình hình không ổn, liền quay người ra ngoài. Nàng vừa xông qua trăm đường, đám nha dịch đi tuần liền phát hiện có hai xác người trông ngục, liền xông vào. Thiên Ái Nô đột phá vòng vây, trốn vào màn đêm. Đợi cho nha dịch xung quanh tới nơi, Thiên Ái Nô đã biến mất không còn dấu vết.
Nếu Thiên Ái Nô có thể bắt một tên canh gác ép hỏi để có thể biết được chính xác nơi Dương Phàm bị giam. Nhưng Thiên Ái Nô cũng coi như là vội quá mà sinh ra lỗi lầm. Nàng đã nghĩ tới mọi biến cố có thể xảy ra trong ngục rồi, duy chỉ có điều không ngờ tới là trong ngục đã giam kín người, Dương Phàm bị giam ở bên ngoài.
Nhưng điều này không có ảnh hưởng gì tới kết quả cứu viện của nàng. Bởi vì nhà giam giam Dương Phàm quá mức đơn sơ, để phòng phạm nhân vượt ngục, nên phải có thêm cái xích xích chân người đó lại. Cho dù Thiên Ái Nô tìm được chính xác nơi của hắn, cũng không thể công khai hỏi nha dịch giúp hắn cởi trói.
Đếm ngày thứ hai, Thiên Ái Nô còn muốn vào Thẩm phán viện là chuyện không thể. Nơi này có tường bao phủ, bốn phía đều trống trải, dưới sự canh gác của các binh sĩ, nếu nàng vào trong là căn bản không có chỗ nấp. Chỉ cần từ xa sẽ bị phát hiện rồi. Thiên Ái Nô không có cách nào khác, chỉ đành rời đi. Tới hôm nay nàng mới nghĩ ra cách này để vào.
Thiên Ái Nô ngông nghênh đi thẳng vào Thẩm Phán viện, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. một lát, Trịnh Tiểu Bố vừa đi đưa thức ăn trở ra, Thiên Ái Nô liền nhìn về gã, cười hỏi nói:
- Làm phiền! Ta là người Đại Lý tự phái mang văn kiện đến. Lần đầu tới đây, không biết đường, xin hỏi phải đi đường nào ạ?
Trịnh Tiểu Bố nói:
- Ngươi đi về phía kia, đi qua gian nhà thứ hai, tới gian nhà thứ ba thì chính là nó. Trên cửa đó có treo biển, bên trên viết “ Đài Viện nha thự,.
Thiên Ái Nô gật đầu nói:
- Đa tạ.
Nói xong nàng xoay người đi theo hướng Trịnh Tiểu Bố chỉ.
Thiên Ái Nô ở trong ngõ nhỏ, đã hỏi được rõ từ miệng Long Xuyên những thứ mà nàng muốn biết. Hơn nữa nàng cũng biết được đây là lần đầu tiên sau khi thăng chức, Long Xuyên tới Thẩm Phán viện làm việc, liền càng thấy yên tâm hơn. Nếu người phụ trách giao tiếp nhận ra Long Xuyên, nàng phải cẩn thận hơn mới được.
Thiên Ái Nô chạy tới Đài viện nha thự, thư lại làm việc ở đó lấy giấy tờ trong túi hồ sơ để đăng ký, viết một tập giao tiếp thành hai phần, để Thiên Ái Nô ký tên đồng ý. Thiên Ái Nô biên nhận xong, ký vào, rồi quay người vào viện. Trong tay không cần cầm cái túi da nặng trịch đó nữa nền hành động của nàng càng không gây chú ý cho người khác.
Lúc này, Từ Hữu Công và Hầu Ân Chỉ đang ra tay với nhau trên công đường, Lai Tuấn Thần nghe nói cũng tới, không kìm nổi cơn tức giận mà quát:
- Tạm thời bắt giam Dương Phàm lại, gọi người đầu tiên xử vụ án này tiếp tục tới tiếp quản vụ án Dương Phàm! Hai người các ngươi, đi theo ta.
Lai Tuấn Thần phẩy tay áo bỏ đi. Từ Hữu Công và Hầu Ân Chỉ cũng đi theo, cùng rời khỏi đó.
Thiên Ái Nô đi lại trong Thẩm Phán viện nửa ngày, nhưng vẫn không phát hiện được điều gì. Nàng đang muốn mạo hiểm bắt một người, lôi tới chỗ vắng vẻ ép hỏi tung tích của Dương Phàm, chợt thấy vài tên nha dịch đi ra từ công đường, áp giải Dương Phàm đang bị còng tay xích chân.
Thiên Ái Nô vừa thấy Dương Phàm, trống ngực đã đập thình thịch, lập tức dừng lại. Áp lực trong lồng ngực khiến cho nàng không thể động đậy. Mãi cho tới khi số người kia áp giải Dương Phàm đi qua phía nàng, Thiên Ái Nô mới như tỉnh lại trong mơ, vội vàng thu lại ánh mắt si mê, quay người sang chỗ khác. Lúc này trái tim mới thình thịch đập loạn, giống như nổi trống.
Nghe tiếng xiềng xích lạch cạch, tiếng tim của Thiên Ái Nô cũng càng ngày càng gấp. Nàng theo bản năng sờ chuôi kiếmnhưng trong lòng tay đã thấm đẫm mồ hôi. Đúng vào xinh vào lúc này, một đội quan binh đang khoan thai đi tới từ xa khiến cho Thiên Ái Nô muốn chặt đứt còng tay và xích chân trên người Dương Phàm, lại phải cắn răng kiềm chế sự kích động của mình.
Dương Phàm dưới sự áp giải của nha dịch cùng với bị xiềng xích nên đi lại một cách khó khăn về phía hậu viện. Mấy cái xiềng xích nặng nề kia có lẽ nặng tới mười cân, tựa như trên chân buộc hai khối sắt to. Đoạn xích ở giữa to bằng quả trứng ngỗng muốn lấy tay cầm thì quá ngắn nên chỉ có thể dùng hai chân kéo khiến cho mắt cá chân bị mài tới mức nhìn thấy cả thịt. Thiên Ái Nô ở phía sau nhìn hai chân hắn như vậy mà cảm thấy đau lòng.
Trong Thẩm Phán viện lúc này cũng đang là thời điểm bận rộn, có đại lý tự, bộ Hình, phủ Lạc Dương tới làm việc, có quan binh bảo vệ, có cả những công sai trong Thẩm Phán viện áp giải phạm nhân về nhà lao, Thiên Ái Nô nghênh ngang đi phía sau mấy tên sai dịch kia, một cách bình tĩnh, căn bản không ai hỏi tới.
Nhóm nha dịch áp tải Dương Phàm tới khu nha giam tạm thời, nhốt hắn vào đó, rồi lại khóa hắn bằng một cái xích sắt kiên cố trên tường và trên mặt đất. Tên sai nha cuối cùng đi ra định khóa lại, thì phát hiện cái ổ khóa để khóa vòng xích không ngờ đã khóa rồi, không khỏi tức giận kêu lên:
- Trương đầu nhi, Trương đầu nhi, mở khóa ra.
Lúc này mấy sai nha kia đã đi, chỉ còn lại một sai nha cuối cùng đang đi về phía tường nhà, cao giọng hét gọi tên Trương Lập Lôi mở khóa. Thiên Ái Nô vừa thấy cơ hội khó có được, liền quay người, nhìn thoáng quá cái khóa và cửa.
Nhà giam này được sửa chữa tạm thời, nó vốn dùng để đứng tứ bảo, dụng cụ làm việc công, cho nên phòng rất đơn sơ, khóa cũng không to. Thiên Ái Nô tự nghĩ một cước có thể đá văng, không ngờ chặc không có đường lui, lập tức không chút do dự mà tiến vào.
Dương Phàm chợt thấy một quan viên Đại Lý tự mang theo đao xông vào, trong đầu lập tức căng thẳng Trải qua sự bạo tử của Chu Bân, hắn đã đề cao cảnh giác. Dương Phàm lập tức kéo xích sắt rất nhanh, đáng tiếc sức của hắn có hạn, nếu người tới thật sự có ác ý, e là hắn có võ công cao tới mấy cũng không phát huy được.
- Chớ có lên tiếng, muội tới cứu huynh đây.
Thiên Ái Nô cũng sợ hắn la lên, vội vàng dùng âm thanh vốn có để nói một câu. Dương Phàm nghe thấy thì giật mình. Đúng lúc này, Trương Lập Lôi đang khập khiễng đi tới. Tên sai nha kia càu nhàu nói với y:
- Trương Đầu, phạm nhân chưa quay lại, chia khóa treo ở đó không được hay sao mà phải khóa lại? Ngươi sợ người ta trộm ổ khóa hay sao?
Trương Lập Lôi hừ một tiếng nói:
- Hàng ngày ta đều phải mở rồi đóng cửa, nên thuận tay khóa lại không được sao?