Say Mộng Giang Sơn

Chương 423

Trần Đông nhìn xong những thứ Dương Phàm viết, cười lạnh một tiếng nói:
- Đi đưa cho Thôi Thị Lang đi!

Thư lại kia ngơ ngác nhìn hắn chần chờ nói:
- Lang trung…

Trần Đông nói:
- Đi đi! Ngươi cho là Thôi Thị Lang sẽ làm theo những chuyện càn quấy này của hắn sao? Vụ bê bối này vỡ lở ra, xem trên mặt hắn có tốt được không?

Thư lại kia bừng tỉnh ngộ, vội vàng nói:
- Tiểu nhân đi ngay đây!

Thư lại kia vội vàng lại chạy ra phía sau, La Lập tiến đến trước mặt Trần Đông nói:
- Lang trung, Dương Phàm này cũng không phải là một kẻ lương thiện nha!

Trần Đông liếc liếc mắt nhìn gã một cái, thản nhiên nói:
- Có chuyện có gì phải luống cuống? Chúng ta còn có một đòn sát thủ đấy, một chiêu này không phá được, hừ! Rồi hắn sẽ biết, người đứng đầu trong nha môn Hình Bộ này rốt cuộc là kẻ nào định đoạt đấy!

Trần Đông chắp hai tay sau lưng, cười lạnh nói:
- Cái vụ án chết người kia đã báo lên Đại Lý Tự chưa?

Sau khi nghe được câu trả lời của La Lập, Trần Đông khẽ mỉm cười nói:
- Tốt! Đại Lý Tự thẩm tra xong, là sẽ giao cho Hình Bộ ta phúc thẩm đấy. Cái vụ án chết người kia và cái vụ án chết người trong tay hắn là có liên quan đấy, đến lúc đó ta xem hắn làm thế nào bây giờ!

Ông ta vỗ vỗ bả vai La Lập, nói đầy thấm thía:
- Đắc ý được trong chốc lát không coi vào đâu, người cười cuối cùng mới là người thắng!

Phía sau nha môn, Thôi Bồ Tát nhận được vật Thư lại đưa đến, lập tức nhăn mày, không vui nói:
- Hồ đồ! Có chuyện gì không thỏa đáng, chẳng lẽ không thể nói với bản quan, tại sao lại có thể gây ra chuyện đến như vậy?

Thư lại ngượng ngùng nói:
- Dương Lang Trung nói, có lẽ phải thông báo cho Thượng Y Thự, Thượng Dược Cục, phủ Lạc Dương, Bệnh phường…

- Không cần để ý hắn!

Thôi Nguyên Tống giận tái mặt, phất tay:
- Đi, gọi hắn tới gặp ta!

Nói chưa dứt lời thì Phùng Tây Huy vội vội vàng vàng mà đi tới, hướng về phía Thôi Nguyên Tống cúi đầu vái chào, nói:
- Thị Lang, Dương Lang Trung nói hắn đột nhiên cảm thấy không khỏe, chỉ sợ là cũng nhiễm ôn dịch rồi, cho nên… về nhà đi cách ly rồi.

Thôi Nguyên Tống ngẩn người giận giữ nói:
- Hắn cũng không nói với bản quan một tiếng sao?

Phùng Tây Huy cười khan nói:
- Dương Lang Trung nói, chỉ sợ lây bệnh cho Thị Lang.

Thôi Nguyên Tống vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ vào Phùng Tây Huy và Thư lại, nói:
- Hai người các ngươi lập tức đến Dương gia đi, gọi hắn quay lại nha môn gặp ta! Bản quan không sợ lây bệnh!

Buổi trưa, Phùng Tây Huy và Thư lại kia nhanh chóng trở lại, Thôi Nguyên Tống thấy Dương Phàm vẫn chưa theo bọn hắn trở về, không vui đứng lên nói:
- Dương Phàm đâu rồi?

Thư lại kia nói:
- Dương Lang Trung hành động thật nhanh, ty chức đã đến Dương gia hỏi thăm, người của Dương gia phủ nói, A Lang và đại nương tử của bọn họ đã rời khỏi phủ rồi.

Thôi Nguyên Tống cười lạnh nói:
- Tự cấm túc ở ngoài vùng đồng nội, ngoại ô , hay là chạy đến đó mà du sơn ngoạn thủy? Hừ! Hỏi rõ chỗ hắn tới, bắt hắn trở về cho ta!

Phùng Tây Huy tiến lên một bước nghiêm nghị đáp:
- Ty chức đã hỏi rồi, Dương Lang Trung đến chùa Bạch Mã

Thôi Nguyên Tống nghe xong đặt mông ngồi trở lại trên ghế, sau một lúc lâu, lão mới chậm rãi cầm lấy “Năm điểm Hình Bộ phòng dịch” trên bàn, giống như không có nhìn đến, trên mặt âm tình bất định.

Phùng Tây Huy liếc nhìn trộm lão, lại nói chung chung một câu:
- Dương Lang Trung đem công văn phòng dịch sao chép làm hai bản, tự mình cầm đi một bản, không biết… là thế nào?

Thôi Nguyên Tống sắc mặt lại thay đổi, trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói:
- Đem chuyện phòng dịch báo cho triều đình biết!

Thư lại kia kinh hãi, đang muốn góp ý, một ánh mắt lạnh lùng của Thôi Nguyên Tống liền ngăn y lại.

Lúc này, đầu bếp Vương Hoàn bưng một bàn thức ăn thịnh soạn đi tới, ân cần mà nói:
- Thị Lang, mời dùng cơm trưa á!

Thôi Nguyên Tống hung hăng trừng mắt mà nhìn gã, tức giận nói:
- Ăn cái gì mà ăn! Đóng cửa công bếp lại, từ hôm nay trở đi, toàn bộ cơm trưa cung cấp, tất cả dừng lại!

- A! Vì sao?

Thôi Nguyên Tống muốn nói lại thôi, đầu tiên vung tay một cái sai Phùng Tây Huy và Thư lại kia đi ra ngoài, sau khi hai người kia rời khỏi, thần sắc cực kỳ bại hoại trên mặt Thôi Nguyên Tống bỗng nhiên biến mất, thật nhẹ nhàng mà nói:
- Không nên hỏi nhiều, cứ theo như lão phu bảo mà làm.

Vương Hoàn có phần không đồng ý, Thôi Nguyên Tống trừng mắt nhìn gã nói:
- Không cần lo lắng, làm theo đi!

Vương Hoàn bất đắc dĩ đành phải đáp lời một tiếng, bưng bàn thức ăn lui ra ngoài. Thôi Nguyên Tống vuốt vuốt chòm râu, suy nghĩ một lát, khẽ mỉm cười, cất giọng nói:
- Có ai không! Kêu Bì Lang Trung đến, theo lão phu đi ra ngoài dùng cơm!

Trong lời nói của Thôi Nguyên Tống mơ hồ lộ ra vẻ vui sướng hứng thú, có chút hả hê.



- Cái lão thất phu kia, quả nhiên là Bồ Tát gỗ, uổng là một quan trên, bị Dương Phàm càn quấy như thế mà hắn lại không có biện pháp gì!

Trần Đông nghe xong Thư lại kia báo cáo lại, căm hận đập một tay lên bàn, đi đi lại lại ở trong phòng, sau một lúc lâu, lại cười ha hả, tự an ủi:
- Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đấy. Đáng tiếc hắn còn không biết án này còn xảy ra một trận phong ba khác nữa, náo đi, náo đi! Cứ cho hắn đắc ý được một lúc, xem hắn sau đó làm thế nào để giải quyết!

Lúc này La Lập cực kỳ bạo hoại mà vội vàng trở về nói:
- Lang Trung, công bếp thế mà đóng cửa, thức ăn ngon, tất cả đều đổ vào trong thùng nước, này…Này…

Trần Đông hừ một tiếng nói:
- Đi ra ngoài ăn!

※※※※※※※※※※※※※※※※�� � �※※※※※

Trong chùa Bạch Mã, dưới tháp Tề Vân

Hai vợ chồng Dương Phàm và Tiểu Man cùng đi với Phương Trượng Tam Sơn Đại sư và Nhất trọc hòa thượng chậm rãi mà đi, Tam Sơn Đại sư chỉ trỏ, thỉnh thoảng giảng giải những di tích cổ trong chùa.

Chùa Bạch Mã là Trung Hoa đệ nhất cổ tháp, sau khi Phật giáo truyền vào Trung Nguyên, triều đình xây dựng ngôi chùa này đầu tiên, trong chùa tất nhiên có rất nhiều rêu xanh mọc hiện ra xanh biếc trên gỗ cây dâu, tòa nhà và cây cối cổ kính.

Dương Phàm thấy Phùng Tây Huy vội vã đi vào sân sau, liền đứng trên bậc thang dưới chân Tề Vân tháp, vòng tay, mỉm cười thi lễ nói với Tam Sơn Đại sư:
- Đại sư, mời!

Tam Sơn Đại sư đáp lễ với hắn, cùng với Nhất trọc hòa thượng dẫn Tiểu Man vào tháp Tề Vân. Dương Phàm đi xuống bậc thềm cùng Phùng Tây Huy đi đến bên cạnh một ghế đá, phủi nhẹ vài cái lá rụng, cười nói:
- Ngồi rồi nói.

- Vâng vâng!

Phùng Tây Huy vẻ mặt hưng phấn chờ Dương Phàm ngồi xuống, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh, chỉ đem một nửa cái mông ghé vào mặt ghế, bày tỏ sự tôn trọng Dương Phàm.

Biểu hiện nhỏ nhặt này, Dương Phàm thật ra lại không hề để ý, chỉ mỉm cười hỏi:
- Như thế nào?

Đúng lúc, ánh mặt trời đã nghiêng, xuyên thấu qua cành lá cây lòa xòa, chập chờn hắt trên mặt, trên người của bọn hắn, trên mặt đất, gió đã bắt đầu thổi làm lay động cây, vì thế bóng cây đung đưa nhè nhẹ. Bên trong bóng cây, dường như chỉ có hai người bọn họ vẫn không nhúc nhíc, ở tại trong chùa xem ra có rất nhiều thiền ý.

Chỉ có điều, hai người lời nói lại tục không chịu được, loanh quanh chẳng qua là những chuyện tranh giành đoạt lợi, ngươi lừa ta gạt, thủ đoạn của kẻ phàm nhân tục tử.

- Thôi Thị Lang cũng không có biện pháp, đành phải đem bản ghi chép của Lang Trung đưa đến triều đình, Lý Tướng công bẩm báo Hoàng đế, Hoàng đế hạ chỉ, trong toàn bộ thành Lạc Dương phòng dịch, khu vực Hình Bộ chúng ta là trọng tâm dịch bệnh.

Phùng Tây Huy nói tới đây, không kìm nổi liền cười:
- Bên trong nha môn từ trên xuống dưới đều bị khởi động lên, đem tất cả nơi xó xỉnh quét tước sạch sẽ, làm suốt hai ngày… chỗ nào ẩm thấp thì đổ vôi. Cái này cũng chưa tính, người của Thượng Dược Cục cũng tới, mỗi ngày thuốc nước như mật đắng bắt buộc mỗi người phải uống hết, uống đến nỗi mọi người buổi trưa đều không đói bụng mà đi ra ngoài ăn cơm…

Dương Phàm khẽ mỉm cười, Hoàng đế vẫn là rất nể tình đấy. Vốn là ngươi đem ta nhét vào Hình Bộ, hiện giờ ta bày ra phương cách này, nếu ngươi không phối hợp một chút, thì chính là hủy đi cái bệ của ta, vậy ngươi sai ta tới làm cái gì?

Dương Phàm không muốn nghe chuyện bên trong Hình Bộ hỗn loạn, chỉ hỏi:
- Trưởng quan các Ti có phản ứng gì? Thôi Thị Lang và Trần Lang Trung nói thế nào?

Phùng Tây Huy mặt mày hớn hở mà nói:
- Thôi Thị Lang từ lúc đem bản ghi chép của Lang Trung đưa đến Chính Sự Đường, sau khi Hoàng đế quyết định, hắn liền bắt đầu cùng với Nê Bồ Tát, bên trên làm như thế nào hắn mặc kệ, phía dưới oán giận như thế nào hắn cũng không quan tâm, cứ như là chưa hề có chuyện gì xảy ra, xem qua bộ dạng muốn khoanh tay đứng nhìn rồi.

Dương Phàm mỉm cười xen vào một câu:
- Hắn không muốn tìm ta quay về?

Phùng Tây Huy cười một tiếng nói:
- Làm sao mà không muốn? Chỉ có điều hắn vừa nghe nói Lang Trung đến chùa Bạch Mã, cho hắn mượn lá gan cũng không dám tới a!

Dương Phàm khe khẽ vỗ vỗ đầu gối, suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Trần Đông thế nào?

Phùng Tây Huy nói:
- Trần Đông vẫn còn gượng chống, Thôi Thị Lang bây giờ ngậm miệng không nói thì không cần phải nói rồi, Bì Nhị Đinh cũng nhân cơ hội này ra sức chỉ trích hắn, ngay từ đầu mọi người đã bị chặt đứt việc cung cấp thức ăn, Trần Đông lại chịu tội, còn đối với Lang Trung ngươi thì rất oán hận, nhưng bọn họ cũng không làm gì được ngươi, lại không thể thoát được sự xúi bẩy của Bì Nhị Đinh, oán hận trong lòng dĩ nhiên là tập trung trên người Trần Đông

Về phần Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân cũng xảo quyệt vô cùng. Lúc này Thôi Thị Lang giữ im lặng, ngươi là đầu trò của việc này lại không có mặt, bọn họ sẽ không làm gì mích lòng Trần Đông đấy, nhưng cũng không ủng hộ hắn. Hắc! Trong nha môn đến một thủ vệ tiểu tốt cũng không phải là người ngu, bọn họ không hành động, thái độ này cũng đã đủ rõ ràng, ai còn coi ra gì? Hiện giờ gió này đã có khuynh hướng nghiêng về Lang Trung rồi, ngươi xem, có nên trở về thu thập tàn cục không hả?

Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:
- Không, không, không, không cần nói với ta những chuyện láo nháo này, ý nghĩa của những thứ đó, thật ra chẳng có tác dụng gì. Chúng ta muốn đối phó chính là Trần Đông, cho nên quan trọng nhất chính là phản ứng của hắn, hắn còn chưarối loạn ư?

Dương Phàm vừa nói như thế, Phùng Tây Huy cũng nhíu mày:
- Đúng vậy a! Thật radường như hắn không chút rối loạn, những việc này hình như không làm gì được hắn. Còn có những sai nha do hắn xui khiến mà khi Lang Trung thăng đường thẩm vấn thì cáo bệnh không đến, tất cả bọn họ bị Bệnh phường cho tới nơi hoang vu trông coi rồi, mỗi này thì cho một ít dưa muối, bánh mì lớn đến đó.

Cha mẹ anh em những người này cũng không biết vì sao mà nghe được chuyện thân nhân bọn họ bị như vậy là do Trần Đông giật dây, đối nghịch với Hình Bộ Tư chính ngươi. Cho nên bọn họ hàng ngày đều đến tìm hắn gây chuyện ầm ĩ, kêu hắn đem thân nhân của mình cứu trở về, cái gì khó nghe nhất cũng đều nói, ngay cả người bên cạnh hắn cũng thấy nẫu ruột, nhưng…không ngờ hắn lại không chút hoảng hốt.

Phùng Tây Huy suy nghĩ một chút nói:
- Ta đã từng chăm chú theo dõi rất nhiều hành tung đi đứng nằm ngồi của hắn, dường như… Thật sự không có hốt hoảng. Ta ngay cả hắn mỗi ngày giữa trưa đi đâu ăn cơm đều đặc biệt chú ý, chờ hắn sau khi đi khỏi, đi đến chỗ quán ăn đó hỏi cẩn thận tiểu nhị sức ăn của hắn thế nào, có giống hôm trước không!

Dương Phàm lông mày hơi nhíu lại, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ hắn không biết, không cần chờ ta đẩy đổ cái vụ án chết người mà hắn đã định án, chỉ cần hắn đối với thủ đoạn của ta không làm được gì, cũng đủ để hắn ở Hình Bộ này mất hết uy danh? Hắn… rốt cuộc còn có chỗ trông cậy ư?

Dương Phàm đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả một hồi, bỗng dừng bước chân, trầm giọng nói:
- Cơ hội chỉ có một lần, nhất định phải liên tục cẩn thận. Ngươi trở về điều tra cho tốt một chút, nhất là hành động của La Lập đầy tớ bên cạnh hắn, có một số việc hắn không có cách nào ra mặt, mười phần sẽ phải đặt vào trên người La Lập, ta muốn biết, hắn đang trông cậy vào cái gì!
Bình Luận (0)
Comment