Say Mộng Giang Sơn

Chương 428

- Uy vũ.

Trên đại đường của Hình bộ ti, sự chỉnh tề, uy nghiêm, sóng âm của “Đường uy” lần này, dường như là nổi sóng trên đất bằng phẳng, cửa sổ và lòng người đều kêu vang trước tiếng “ đường uy” này, thiết kế của công đường vốn có hiệu quả cho sự lớn mạnh của tiếng “đường uy”, tiếng hô khiếp người này khiến cho phạm nhân nghe thấy, dũng khí vốn có cũng có thể mất đi vài phần.

Gương sáng trên cao, vị trí chủ thẩm quan còn trống, hai bên nha tốt xếp thành hàng, cột phong hỏa cũng có, bộ mặt nghiêm khắc, một đám nghiêm mặt, bên trái và phải của bàn xử án của quan chủ thẩm bày một cái bàn, chủ sự và thư lệnh lần lượt đứng ở phải sau cái bàn đó hầu quan chủ thẩm, đang lúc phó quan đứng lên, ưỡn ngực ngẩng đầu, khí vũ vô cùng.

Nói đến khí vũ, hai vị Ban trưởng này thật sự không đủ hiên ngang, tuy thân thể cao ngất, nhưng xem vẫn rất ỉu xìu.

Đứng ở bên phải hàng xếp phía trước là phó ban trưởng Viên Hàn. Vẻ mặt của người này rất mất tự nhiên. Trước đây người này chưa từng làm ban trưởng thì thôi, hiện giờ đã làm rồi, trong lòng cũng có uy vọng, ban trưởng vừa về đến, gã đại diện cho ban trưởng lập tức cũng bị đánh thu lại nguyên hình, trong lòng sao có thể thoải mái chứ.

Đứng ở phía trước sai nha bên trái, chính là ban trưởng “đột hoạn cấp dịch”. Dáng vẻ của người này lúc này xem ra giống như là bị mắc phải chứng bệnh gì đó, một đầu một mặt to đoành, một đám những mụn nhọt chồng lên nhau, còn có cả vết tích của bị đào sâu hoặc cào xé, giống như hình sao chổi bay qua phía chân trời kéo theo một cái đuôi dài.

Trước đó người này “cách ly” ở trong rừng núi hoang vắng, bị muỗi cắn, những con muỗi độc ác này, cắn vừa ngứa lại vừa đau, vừa sưng, nửa tháng cũng không khỏi hết, cực kỳ khó chịu.

Vẻ mặt sưng vù, nói “cái đuôi sao chổi”, theo ý của người này là vì da gãi ngứa nhiều mà trở thành như vậy, nhưng gần như người nào cũng đều bị muỗi đốt, nhưng chưa từng thấy ai bị muỗi đốt tới mức mà hai cái thái dương và má đều sưng tới như nở hoa thế này. Đây chẳng qua chỉ là người này bị giam tới dã ngoại, rất nhiều muỗi cái giận nên thưởng cho gã.

Dương Phàm đi ra từ phía sau tấm bình phong, vẻ mặt nghiêm nghị, nhướn mày, nói với Phùng Tây Huy:
- Sao lại phô trương như vậy ?

Phùng Tây bình tĩnh nói:
- Đại nhân, thăng đường thẩm án là phải như vậy ạ.

- Ừ, phải rồi, phải rồi, đây là sự không phải của bổn quan.

Dương Phàm giật mình cười nói:
- Là bổn quan không nói rõ. Hai vụ án trước sau, hung thủ và nhân chứng đều là người một nhà tam đại tổ tôn bị thẩm vấn trên công đường là không đẹp, bổn quan vẫn nên thẩm vấn ở nhị đường, còn nữa, dẫn từng người lên, không nên để họ đối mặt nhau.

Phùng Tây Huy thầm nghĩ:
“Vụ án này hiện giờ còn có gì vội vàng chứ, cái lão bà kia chết hay không chết, ngoài Trần lang trung ra căn bản không có ai để ý. Vụ án kia lại do Đại lý tự chuyển sang mới là lợi hại, Dương lang trung không chuyên tâm thẩm án đó, lại còn ngay cả vụ án cái chết của Trình thị nương tử, sao lại chẳng phân biệt nặng nhẹ như vậy.”

Phùng Tây Huy nghĩ như vậy, miệng lại không dám nói gì, vội đáp ứng một tiếng, làm theo là được. Dương Phàm đang định quay người rời đi, ánh mắt vừa đảo, chợt nhìn thấy một vẻ mặt lớn, không khỏi ngẩn ra, hỏi:
- Ngươi là ban đầu nào đứng ở đâu, sao bổn quan chưa gặp bao giờ ?

Mạc Cầu lúc này đâu còn có chút kiêu căng, trong lòng tuy oán hận Dương Phàm, trên mặt lại không dám biểu hiện ra chút khác thường nào, chỉ quy củ nói:
- Hồi lang trung, tiểu nhân là Ban trưởng của bản ti tên là Mạc Cầu.

Dương Phàm ồ một tiếng không để ý nói:
- Hóa ra là ngươi! Từ bây giờ trở đi, Ban trưởng của bổn ti là Viên Hàn, còn ngươi, giúp hắn trợ thủ, làm phó ban trưởng.

Viên Hàn nghe vậy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, Mạc Cầu lại vừa sợ vừa giận, lúc này nổi nóng lên, nói:
- Dám hỏi lang trung, tiểu nhân có gì sai sót, lại bị miễn chức Ban đầu?

Dương Phàm liếc mắt nhìn y, nói:
- Chưa từng sai.

- Vậy là nguyên nhân gì?

- Không có nguyên nhân gì.

Mạc Cầu mỉm cười, giận dữ nói:
- Ha! Không lỗi gì, lại không có nguyên nhân, lang trung định đoạt như vậy, tiểu nhân sao có thể tâm phục.

Dương Phàm cũng cười, thản nhiên nói:
- Bổn quan tại sao cần ngươi tâm phục? Ngươi chỉ cần phục tùng là được rồi.

Mạc Cầu nắm chặt hai tay, chấn động hỏi:
- Thế là vì tại sao?

Dương Phàm khinh thường bĩu môi, quay người đi ra phía sau tấm bình phong, chân không vội cũng không thong thả, giọng nói không vì bước chân của hắn mà ngưng lại, lời nói của hắn rõ ràng lọt vào tai Mạc Cầu, cũng lọt vào tai tất cả những người trên công đường:
- Cái gì cũng không bởi vì, đơn giản là vì, đây là quyết định của Dương lang trung Chính đường Hình Bộ ti thôi.

Người đầu tiên bị Phùng Tây Huy mang vào nhị đường, chính là đứa nhỏ bên cạnh Trịnh thị nương tử mà lần đầu tiên Dương Phàm gặp ở Thiên Tân Kiều.

Cũng khó trách vụ án này Hình Bộ chuyển qua cần do hắn thẩm, trong “vụ án lão bà giết chết con dâu”, Thường Chi Viễn và cha cậu Thường Lâm là nhân chứng. Mà trong “ vụ án Thường Chi Viễn giết chết Phan Quân Nghệ”, phụ thân của cậu là nhân chứng, cậu lại trở thành hung thủ giết người. Hai vụ án này tách ra thế nào?

Trong nhị đường còn thoải mái hơn ngoài đại sảnh nhiều, ở đây không có tấm biển “yên lặng”, “lảng tránh”, cũng không có nha dịch hô “đường uy”, càng không có hai hàng người đứng ở đó, thấy người liền thấy phong hỏa côn mà run sợ.

Dương Phàm ngồi sau án, vừa thấy phạm nhân mang gông xiềng được mang vào, liền mỉm cười nói:
- Bổn quan hôm nay thẩm án, là vụ án của lệnh đường uổng mạng. Thường Chi Viễn, ngươi lúc đó tận mắt trong thấy tất cả những chuyện xảy ra, bây giờ ngươi kể lại cho bổn quan, không được có nửa câu giả dối.

Sau mấy hồi chuông gõ, Dương Phàm vẫn giống như trước, rời khỏi nha môn với đám công sai kia. Trần lang trung lại là kẻ chậm rì rì như cũ, dường như y không hoàn tất hết công văn cần xử lý. Nhưng, sức chú ý hôm nay của y hiện rõ không phải đặt trên tập hồ sơ vụ án, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt một cái, vừa có sự chờ đợi.

- Tới rồi, tới rồi.

La Lập xông vào, kích động nói một câu, nói còn chưa xong, thư lệnh kia hôm nay ghi chép cho Dương Phàm liền vội vã đi vào.

Trần Đông khẩn trương đón lấy, ôn hòa nói:
- Minh Đạt, vất vả quá.

Thư lệnh kia họ Tần, tên là Tần Minh Đạt, Tần Minh Đạt được sủng ái mà kinh sợ, nói:
- Tận lực vì lang trung, cam tâm tình nguyện, có gì mà vất vả chứ.

Trần Đông cười ha ha, nói:
- Tới đây, ngồi, ngồi đi, ngồi rồi nói.

Y ấn Tần Minh Đạt ngồi xuống ghế, mới thò tay vào túi áo, cũng ngồi trên ghế, trầm tĩnh nói:
- Nói xem, ngày hôm nay, hắn bận làm gì?

Tần Mình Đạt hơi nhíu mày, trầm ngâm một lúc, mới châm chước nói:
- Ừ…, cả ngày nay, chính là quá trình thẩm vấn, không sợ người khác làm phiền mà hỏi, cứ hỏi đi hỏi lại, hỏi tới điên điên đảo đảo…

Tần Minh Đạt nói xong, khẽ lắc đầu nói:
- Ty chức cảm thấy hắn có mưu đồ, lại không hiểu mục đích chỗ nào.

Trần Đông sáng mắt, hỏi:
- Ghi chép đâu?

Tần Minh Đạt nói:
- Đã bị Dương lang trung thu lại rồi, ty chức luôn làm việc ghi chép, tay cũng mỏi gãy rồi, cũng không có thời gian mà sao lại một bản nữa.

Trần Đông nói:
- Ngươi có thể nhớ ra, nói tỉ mỉ cho ta nghe.

Tần Minh Đạt miêu tả lại, Trần Đông chậm rãi bước đi thong thả trong phòng, nghiêm túc nghe y tự thuật, nghe rất lâu, chợt ngừng bước, chậm rãi nói:
- Ta hiểu rồi, hắn là đang dụ xưng tội.

Tần Minh Đạt ngơ ngẩn, kinh ngạc nói:
- Xui nhận tội? Sao có thể.

Trần Đông cười, giải thích nói:
- Dụ nhận tội mà bổn quan nói, đương nhiên không phải là kiểu dụ bình thường mà ngươi tưởng, mà là nói…

Dường như Trần Đông cũng không nghĩ ra nên giải thích thế nào, y cân nhắc một lát, từng chữ một nói:
- Có khả năng, có một số tình cảnh từng thực sự tồn tại, bị Thường Lâm và Thường Chi Viễn lộ sơ hở, cho nên Dương Phàm phải đào móc ra, có một số ủi từ, có thể không phải Dương Phàm muốn, trong sự thẩm vấn của hắn, xen lẫn là sự phán đoán và phân tích của mình, lại dụ dỗ hai cha con nhà đó vô tình nhớ lại theo khuynh hướng của hắn, để miêu tả..

Tần Minh Đạt giật mình nói:
- Đây không phải dụ dỗ họ nói dối sao?

- Không, không, không phải nói dối.

Trần Đông mỉm cười, nói:
- Ngươi phải biết rằng, cùng là một việc, ngươi không cần phải che dấu bất cứ điều gì với chân tướng sự thật, chỉ là dùng từ khác nhau để miêu tả, người khác nghe, cảm quan vốn sinh ra trong lòng liền hoàn toàn bất đồng! Dương Phàm muốn chính là kết quả này.

Trần Đông hít một hơi dài, lại nói:
- Còn có một số, chính là trong lúc hai cha con thất kinh đã hoàn toàn quên mất. Với tình huống đó, dưới
sự thất kinh căng thẳng, hai cha con họ khó tránh khỏi xem nhẹ việc gì đó, bởi vậy mà trong trí nhớ họ còn có một chỗ trống,Dương Phàm thông qua những câu hỏi lặp lại này, kỹ xảo hướng dẫn, sẽ giúp họ bổ xung vào đoạn trí nhớ này.

Trần Đông vắt chéo hai tay ra sau, nặng nề nói:
- Bởi vì đoạn ký ức bị thiếu kia, vốn chính là đoạn mà họ không tài nào nhớ được, cho nên Dương Phàm lặp lại như vậy, sau khi không ngừng hỏi, tình cảnh ảo tưởng trong lòng họ sẽ ngay cả bản thân họ đều tin là tận mắt họ nhìn thấy, tận tai nghe thấy, tuyệt không có giả dối.

Tần Minh Đạt kinh ngạc nói:
- Hắn khổ tâm như vậy, rút cuộc muốn làm gì?

Trần Đông lắc đầu nói:
- Theo cách thuật lại của ngươi, hắn dụ cha con Thường Lâm cố gắng nhớ lại, đều là có lợi đối với việc giảm bớt tội của họ, xem ra người thanh niên này rất có sức mạnh mới ra đời, muốn làm một ông quan tốt được vạn dân thừa nhận đây! Chẳng qua là…

Trần Đông nhíu mày, có chút nghi hoặc nói:
- Hắn làm như vậy, sẽ đắc tội với nhiều người, hắn muốn làm gì, lẽ nào muốn làm đại thanh quan một lần, để tạo nên thanh danh tốt là Dương Thanh thiên, sau đó lại từ quan về?

“Dương thanh thiên” trong miệng Trần Đông lúc này đã về tới nhà rồi, hắn đứng sau bức tường, cười giống như là một quan tham thu được một tòa kim sơn, nói với thân phó:
- Lát nữa dùng bữa tối, không cần đi dạo, ngươi cứ canh ở cửa, hôm nay bắt đầu chúng ta nhất định sẽ có khách đến nhà đấy.

Mạc Huyền Phi gãi đầu, kinh ngạc hỏi:
- A Lang, có khách tới nhà, người đều có thể biết trước việc sao?

Dương Phàm cười nói:
- Đương nhiên! Ta không những biết có khách tới nhà, ta còn biết, khách là tuyệt sẽ không tay không tới.
Bình Luận (0)
Comment