Say Mộng Giang Sơn

Chương 453

Tư Đồ Lượng kinh ngạc cúi đầu, nhìn cành cây nhuốm đầy máu xuyên qua ngực hắn, lại tuyệt vọng nhìn Dương Phàm, quay đầu lại một cách khó khăn, y muốn nhìn rõ rốt cuộc là ai đã hạ độc thủ sau lưng y.

- Ngươi… Ngươi sao vậy?

Y vẫn chưa quay đầu lại, nghe thấy âm thanh quen thuộc bên tai, Tư Đồ Lượng lập tức như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ ở đó.

- Là ngươi! Hóa ra là ngươi! Ngươi vẫn chưa chết! Là ngươi… đã giết ta.

Thiên Ái Nô mỗi lần bám theo Dương Phàm, đều theo sườn ni am nhảy ra ngoài, nấp trong bụi cỏ rậm chỗ sông Y Thủy sau am, may mà Dương Phàm đi không nhanh, lần nào nàng cũng đuổi kịp, sau đó bám theo lúc gần lúc xa, mãi đến lúc hắn rời khỏi rừng cây mới quay lại ni am.

Hôm nay A Nô men theo bờ sông, chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy ánh đao phản chiếu xung quanh, mang đầy sát khí. A Nô kinh hãi, nhanh chóng lao tới phía gần đó, lúc này Dương Phàm đã quyết định sẽ bẻ gãy đao kiếm trong tay để đánh một trận tay không. A Nô chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu được rằng đó chắc chắn là cuộc chiến sinh tử giữa hai người họ, nàng lập tức bẻ một đoạn cây rồi lao về phía trước.

Ngay cả hoàng đế Thiên Ái Nô còn dám giết thì lẽ nào lại để ý xem kẻ kia là ai. Đã là kẻ muốn giết Dương Phàm thì chỉ cần giết tên đó là được. A Nô đâm vào giữa lưng Tư Đồ Lượng một cách gọn gang dứt khoát, vừa nhìn thấy trên người Dương Phàm loang lổ vết máu, nàng không khỏi kinh hoàng, liền lao tới bên cạnh hắn, run run hỏi:
- Ngươi sao rồi?

Vừa mới nói một câu nàng đã nước mắt đầm đìa, nàng sợ quá mà khóc.

Thực ra vết thương của Dương Phàm không tới mức quá nặng, chẳng qua chỉ là bị xước một lớp da nhưng lại không được cầm máu kịp thời nên máu mới loang ra một vùng. Huống hồ hắn chỉ là bị con dao nhỏ làm bị thương, tiếp sau đó là những pha đòn kịch liệt, sao có thể kịp thời cầm máu được. Những vết máu đó loang lổ khắp nơi, nhìn như là bị thương nặng.

A Nô lướt nhanh qua Tư Đồ Lượng, nàng nhanh chóng ôm gọn lấy Dương Phàm, toàn thân như run lên cầm cập, từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn Tư Đồ Lượng một cái.

Từ nhỏ nàng đã được huấn luyện như một thích khách nên khá tự tin vào cách xử trí của mình. Cành cây đó tuy rằng không thẳng được như kiếm nhưng nàng cầm chắc rằng chỉ cần một nhát đâm là có thể đâm xuyên qua tim của kẻ đã đánh nhau một trận kịch liệt với lang quân của mình. Người này cầm chắc cái chết rồi, lúc đó về cơ bản thì y không còn đủ sức phản kháng nữa thì nàng còn phải lo lắng gì.

Còn về việc thân phận của người kia thì dù y có là vương hầu hay tướng hoặc là dân dã thất phu đi chăng nữa thì trong mắt nàng kẻ đó cũng rất đáng chết, còn những việc xung quanh thì nàng không để tâm.

Khi Tư Đồ Lượng đột nhiên nhìn thấy Ái Nô, người mà y tưởng rằng đã chết từ lâu thì tâm trạng thay đổi nhanh chóng. Đi từ mừng vui, rồi kinh ngạc và sau đó là bi ai. Thần sắc y trở nên phức tạp, không thể nói ra được tâm trạng đó gọi là gì.

Y muốn mở miệng nói chuyện, nhưng y vừa bị Dương Phàm đánh gãy xương sườn, sau lại bị A Nô đâm một nhát đâm xuyên tim, máu từ vết thương và trong miệng hộc ra ngoài, y sớm đã bị lấy đi nguồn sinh khí cuối cùng, làm sao có thể thốt ra bất cứ từ nào?

Trên thực tế bởi trái tim của y đã bị đâm thủng, hô hấp vốn đã ngừng hoạt động, giờ chỉ đang trong cơn hấp hối. Sự nhận thức cuối cùng của y vẫn còn, vẫn có thể nhận được những thông tin từ phía bên ngoài, nhưng tiếc rằng y đã không còn khả năng phản ứng lại bất cứ điều gì.

- Ta… Ta không sao!

Trong trận quyết chiến vừa rồi Dương Phàm coi như vẫn còn tỉnh táo, giờ đây thì sinh tử đã định. Hắn nhớ lại những nguy hiểm vừa trải qua giống như bước gần tới quỷ môn quan vậy, trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi. Nhưng nhìn thấy A Nô ra tay một cách kịp thời, lại quan tâm hắn như vậy hắn cũng mừng thầm trong bụng. Những sự kinh hãi và hoảng sợ dường như cũng không cánh mà bay rồi.

- Còn nói không nặng…

Thiên Ái Nô lau lau nước mắt:
- Ngươi đi đâu cũng gây ra phiền phức, nhìn toàn thân đầy vết thương của ngươi kìa, chảy bao nhiêu là máu!

Dương Phàm cười gượng:
- Không phải ta gây phiền phức, ta căn bản không quen biết hắn mà. Vết thương của ta thật sự không nặng, chỉ cần đắp thuốc và băng bó một chút, không đến hai ngày là ta có thể vui vẻ lại rồi, nàng không cần lo lắng.

Dương Phàm nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tiếp tục dùng kế dụ dỗ nàng:
- A Nô, nàng đưa ta về nhà đi, ta sợ bộ dạng ta thế này, không tự mình về được.

Dương Phàm càng nói vết thương không nặng, Thiên Ái Nô càng không tin, Dương Phàm vừa nói nếu không có ai đưa về hắn sẽ không thể về được, Thiên Ái Nô càng hoang mang, vội vàng đáp:
- Ngươi bị thương ở đâu, mau để ta xem xem.

Dương Phàm lúng túng nói:
- Vết thương… hay là không cần xem nữa, tự ta băng bó cũng được.

Thiên Ái Nô tức giận:
- Sao lại không cần, ta giúp ngươi băng bó không được sao?

Dương Phàm cười gượng:
- Haizz, hay là không cần nữa, ta… vết thương của ta không phải ở chỗ bắp đùi, mà ở sau mông, nếu nàng không quan trọng, ta sẽ cởi áo nới dây lưng…

Thiên Ái Nô giận dữ nói:
- Đến lúc này mà ngươi còn ăn nói xằng bậy đùa giỡn ta, làm sao có thể toàn bị thương ở đó được?

Dương Phàm nói với vẻ mặt vô tội:
- Ta không nói dối, làm sao ta biết tại sao vết thương lại toàn ở đó chứ, cái tên sát thủ quái đản này không biết học đao pháp ở đâu ra, đao pháp hết sức xảo quyệt, toàn bất ngờ đánh vào những chỗ khó tấn công mà cũng khó phòng thủ.

- Y là ai vậy?

A Nô lúc này mới quay đầu nhìn, chỉ thoáng liếc qua nàng liền hoảng hốt hét lên:
- Tư Đồ Lượng!

Tư Đồ Lượng hai mắt mở trừng trừng rất to không chút phản ứng, y đã bị đâm vào tim mà chết.

Bất kể là xét về sinh lý hay tâm lý, y đúng là bị “đâm vào tim” mà chết.

Dương Phàm nhìn nét mặt của Thiên Ái Nô, lại nhìn Tư Đồ Lượng kia lúc sống nhìn rất bình thường, lúc chết rồi lại thật đáng sợ, hỏi:
- Nàng quen y ư?

Thiên Ái Nô đáp:
- Đúng vậy! Y… Y là người bên cạnh Khương công tử, Y là… Tư Đồ Lượng!

Dương Phàm khe khẽ thở dài:
- Hóa ra không phải là phiền phức do ta gây ra, mà là do nàng gây ra!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※

Mặt trời dần đi về hướng đông, cảnh chiều hôm càng lộ vẻ mênh mang.

Dương Phàm xé vạt áo, băng bó qua loa chỗ vết thương lại.

Tư Đồ Lượng đã không thấy đâu nữa rồi, y được chôn ở sâu trong rừng, lá bị gió thổi rụng xuống, nhanh chóng phủ đầy nơi y được chôn cất, hoặc là rất nhiều năm sau nữa lúc người Lạc Dương đông đúc thêm, mảnh rừng này cũng biến thành nhà cửa san sát, người ta sẽ đào được một bộ xương khô từ dưới đất lên, chứng minh rằng hắn đã từng tồn tại.

Dương Đội và Thiên Ái Nô quay về Tịnh Tâm Am, Định Tính sư thái đem y phục của vị ni cô to béo nhất am cho Dương Phàm, thế là Dương Phàm người loang lổ máu đã nhanh chóng biến thành một ni cô.

Dương Phàm nghiêm khắc nhắc nhở Định Tính sư thái: Am này trước nay chưa hề có người con gái tên “Diệp Thiên Ái”, cũng không có ni cô nào tên Tịnh Liên cả, nếu không ni am sẽ gặp phiền phức lớn.

Sau đó, mặc kệ Thiên Ái Nô có đồng ý hay không, nàng chỉ có thể theo Dương Phàm dời khỏi ni am.

Ánh trời chiều cuối cùng quyến luyến vương trên ngọn cây, hai tiểu ni cô tướng mạo khôi ngô đứng dưới tán cây, một người giống nam, một người giống nữ.

- Chỗ này không thể ở lâu, người của Khương công tử có thể tìm đến nơi này, nàng ở đây thật không an toàn, hay là theo ta về nhà đi!

Dương Phàm sau khi nghe A Nô kể hết về những chuyện xảy ra ở Tuyệt Đỉnh Hoa Sơn, liền nói như thế.

Thiên Ái Nô ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi lại:
- Ngươi rốt cuộc hiểu lời ta nói hay không? Mục tiêu của hắn ta là ta, ta ở cùng ngươi, không phải là hại ngươi hay sao? Ngươi có biết công tử có thế lực lớn thế nào không, chỉ cần hắn ta muốn, nhất định có thể giết ngươi.

- Ta không biết, cũng không tin!

Dương Phàm ung dung nói:
- Ta cũng đã từng cho rằng, học được chút võ công là có thể tung hoành thiên hạ. Đến khi ta trưởng thành, thật sự bước vào vòng tròn này ta mới biết, có rất nhiều rất nhiều việc, căn bản không chỉ dựa vào võ công mà có thể giải quyết được. Cái gọi là dựa vào võ công báo ân báo oán, tung hoành thiên hạ, không có gì là không làm được, làm cho vương tôn quý tộc đều phải cúi đầu, là câu chuyện chỉ có trong kiếm tiên truyền thuyết, chỉ có những đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên mới tin.

- Ta lại không phải là đứa trẻ.

- Nhưng nàng theo Khương công tử từ nhỏ, giống như một đứa trẻ tin rằng cha nó là người đàn ông lợi hại nhất thế gian vậy, bản lĩnh của hắn ta, vốn đã ăn sâu trong tim nàng, được nàng thêu dệt lên vô số lần, nhưng chính nàng lại không phát hiện được điều này!

- Dương Phàm! Ta không phải nói đùa!

- Ta cũng không nói đùa. Theo ta được biết, hắn ta đánh nhau với Thẩm Mộc ở Trường An, đại bại nên quay về. Nếu như bên cạnh hắn ta có Lục Bá Ngôn có thể đánh đâu thắng đó, vậy thì hắn ta cũng sẽ không bại dưới tay tên Thẩm Mộc kia, tên kia căn bản không biết võ thuật, nếu như đấu võ, ta có thể dùng một ngón tay bóp chết hắn ta.

- Ngươi làm thế nào một ngón tay bóp chết hắn ta?

- Nàng lại cãi nhau với ta rồi! Ta chính là muốn nói, võ công không phải vạn năng! Một ngón tay, đương nhiên không bóp chết hắn ta, những có thể đâm chết hắn.

Thiên Ái Nô hít một hơi dài, nói:
- Không cần biết là ngươi bóp hay đâm, ta đi đây, nhưng ta không đi cùng ngươi được, ta sẽ tránh đến chân trời góc biển, công tử dù có bản lĩnh lớn mấy đi nữa cũng không thể tìm được ta, chỉ cần hắn ta không thể chứng minh rằng ta còn sống thì sẽ không nuốt lời hứa mà hạ thủ với ngươi.

Dương Phàm khẽ nhích lông mày, trầm giọng nói:
- Nàng cho rằng ta sẽ cho nàng đi sao? Ta không cho phép!

Thiên Ái Nô tức giận, lạnh lùng nói:
- Nếu như ta muốn đi, ngươi có cản được không?

Dương Phàm cũng lạnh lùng đáp:
- Nàng có muốn thử không?

Gió thu hiu quạnh, chạng vạng tối, bóng của hai người dùng tay ra hiệu kéo ra thật dài, một nam, một nữ.

Trong gió thu, chợt nghe người con trai đang trong tư thế động thủ, yếu ớt nói:
- Vết thương của ta lại chảy máu rồi, nàng nếu như nhẫn tâm thì chúng ta động thủ.

Không lâu sau, người con trai lên lưng của người con gái, hai người hợp làm một.

Hai người chậm rãi đi ra phía ngoài rừng, đi được một đoạn vọng ra đoạn đối thoại thế này:

- Ngươi không cần cõng ta, ta đi được.

- Đừng cử động mạnh! Đừng nói lời vô ích nữa!

- Haizz! Vừa nãy đao kia thật ra lợi hại, suýt chút nữa khiến ta thành thái giám, nếu như không phải ta tránh nhanh… bây giờ nghĩ lại còn thấy đổ mồ hôi lạnh.

- Đáng đời! Đây là kết cục của việc ngươi ức hiếp ta!

- Ta có ức hiếp nàng sao, ta vô tội, ta không hề biết sự tình gì cả!

- Ngươi không biết sự tình gì thì không phải ức hiếp ta sao?

- … Nói cũng đúng! Nhưng dựa theo luật pháp triều đình ta, do sơ suất mà phạm tội thì dù lớn cũng xử nhẹ, cố tình phạm tội thì dù cho cũng phải phạt nặng, A Nô cô nương có phải nên xử phạt ta nhẹ nhàng không?

- Ngươi đem nơi này làm nha môn Hình bộ của ngươi phải không? Ta không nói đạo lý với ngươi, còn cần nói pháp luật với ngươi sao?

- Nàng cũng biết nàng không nói đạo lý à…

- Ngươi nói gì?

- Không! Không nói gì…
Bình Luận (0)
Comment