Ba người nghe vậy, thoáng lộ vẻ do dự. Võ Tắc Thiên để ý thấy, không khỏi thầm nảy sinh ngờ vực.
Tịnh Quang lão ni hơi lưỡng lự, miễn cưỡng trả lời:
- A di đà phật, bệ hạ đã có chỉ, thế thì bần ni sẽ gắng gượng mà làm, thể hiện vài đường trước mặt bệ hạ. Chút tài mọn, làm trò hề cho thiên hạ.
Tịnh Quang lão ni nhìn về phía Võ Tắc Thiên, nói:
- Chén rượu trước mặt bệ hạ, có thể ban cho bần ni được không?
Võ Tắc Thiên thấy bà ta chịu thi triển pháp thuật, vẻ mặt liền dịu lại, cười nói:
- Dĩ nhiên là được. Sư thái là người xuất gia mà cũng uống rượu sao?
Tịnh Quang lão ni thản nhiên nói:
- Bần ni lúc bình thường, mỗi ngày chỉ ăn một hạt gạo, một hạt vừng, quá ngọ thì không ăn nữa.
Nói rồi, bà ta liền lấy chén rượu trước mặt Võ Tắc Thiên, đặt trước mặt mình, nhìn vào bên trong, mỉm cười nói:
- Mời bệ hạ nhìn xem!
Bà ta khẽ phất tay một cái, ống tay áo lướt qua, chiếc ly đựng đầy rượu nếp đó liền không còn giọt nào, hoàn toàn trống rỗng. Võ Tắc Thiên bất ngờ mở to hai mắt, nhưng thấy lão ni cô không rút tay về, cũng không động đậy, hai tay vẫn trống rỗng như cũ, xòe ra đặt tại đó.
Lão ni cô khẽ mỉm cười, tay phải nắm lại, đưa lên không trung, nói với Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ xem lại trong này đi!
Lão ni cô xòe năm ngón tay, một vầng hào quang đột nhiên bay ra khỏi lòng bàn tay. Vầng hào quang bay ra ngoài điện, bỗng hóa thành một đóa tuyết liên sáng long lanh, chậm rãi xoay tròn trong không trung, cùng với những bông tuyết trên khắp bầu trời chậm rãi rơi xuống.
Võ Tắc Thiên tận mắt trông thấy điều kì diệu như thế, không kiềm được trợn mắt há hốc mồm. Bà kinh ngạc hồi lâu, rồi như mới tỉnh mộng nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Nhanh nhanh, nhanh đi lấy đoá tuyết liên đó về đây cho trẫm xem thử!
Thượng Quan Uyển Nhi vâng dạ, vừa định cất bước, lão ni cô đã chắp tay mỉm cười nói:
- Ha ha, tuyết liên hoa, dĩ nhiên là dùng tinh hoa của tuyết mà ngưng tụ thành, lúc này đã biến lại thành tuyết, quay về với đất trời, bệ hạ còn muốn đi đâu tìm nó đây. Hành động này của bần ni, cứ coi như là. . . mượn hoa hiến phật đi!
Võ Tắc Thiên quay sang người tự xưng là Phật Di Lặc chuyển thế, vừa nghe thấy bốn chữ "mượn hoa hiến phật", không khỏi mặt rồng hớn hở, bà vừa định tán dương vài câu thì lão ni cô đột nhiên ho khan hai tiếng, ép tay trước ngực, nhíu mày, lộ ra chút vẻ thống khổ. Võ Tắc Thiên vội nói:
- Sư thái sao vậy?
Thập Phương đạo nhân bỗng thở dài, chắp tay nói:
- Bệ hạ, không phải là chúng bần đạo không chịu thi triển phép thuật, thật ra là vì nơi đây là hoàng cung đại nội, trung tâm của thiên hạ, có hạo nhiên chính khí của tứ phương che chở.
- Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, thượng dẫn thiên quang, hạo nhiên chính khí tứ phương tương hợp, chư tà bất xâm.
- Đương nhiên, chúng bần đạo sở học không phải là bàng môn tà đạo, mà là phương thuật đạo gia chân chính. Nhưng cho dù là vậy, muốn ở nơi trung tâm của chính khí đất trời mà thi triển pháp thuật, cũng phải chịu đại thương nguyên khí. Tịnh Quang lão ni ban nãy vì không muốn kháng lại thánh chỉ, miễn cưỡng thi triển pháp thuật, nên hiện giờ đã bị thương tổn nguyên khí.
Võ Tắc Thiên nghe thấy bọn họ không chịu ở nơi này thi triển pháp thuật là vì mình là chân mệnh thiên tử, nơi này là trung tâm trời đất, chân long thiên tử ngụ tại trung tâm trời đất, đôi bên hài hòa, lại có thể khiến cho những người thần thông quảng đại này cũng phải kiêng kị vạn phần. Trong lòng Võ Tắc Thiên không khỏi có chút tự đắc.
Bà gật gù đắc ý nói:
- Tu hành thật không dễ chút nào, đã vậy thì, trẫm cũng không làm khó ba vị tiên sư nữa.
Võ Tắc Thiên vui vẻ quay sang Du Hạo Nhiên, dặn dò:
- Khanh hãy sắp xếp ổn thỏa cho ba vị tiên sư đây trước, hôm khác trẫm sẽ đích thân đến viếng thăm, lại một phen mở mang tầm mắt về phép thần thông quảng đại của ba vị tiên sư!
Du Hạo Nhiên nghe thấy hoàng đế muốn giá lâm đến phủ của hắn, không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vã khom người nói:
- Vâng vâng vâng, thần nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ba vị tiên sư, cung kính chờ mong thánh thượng giá lâm!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Hiện giờ, thân phận của Triệu Du vẫn là làm tai mắt, thay người ta tìm kiếm điều tra bạn bè thân thích, dò hỏi tin tức.
Lần trước Dương Phàm xảy ra chuyện, sau khi bị bắt giải đến thẩm phán viện, y liền lập tức rời khỏi nơi đó, chạy đến Thượng Hành phường ở Bắc thành, chuyến làm ăn lần này lại càng thêm phát đạt, không lâu sau y liền dựa vào mối quan hệ rộng rãi, xông xáo khắp Bắc thành.
Thân phận tai mắt của Triệu Du hiện giờ càng ngày càng vang dội, uy tín cũng ngày càng cao. Không chỉ đủ loại người thường có trong dân gian đến ủy thác y làm đủ mọi chuyện, mà ngay cả một số gia đình giàu có cũng thường có người đến nơi này, ủy thác y làm nhiều việc như thăm dò đời tư, moi móc bí mật của người ta.
Lúc Dương Phàm đến nơi ở của Triệu Du, vừa đúng lúc thấy một quý nhân thân mặc áo lông quý báu, mang theo hai tên đầy tớ vênh vang ngạo mạn bước ra ngoài, vẻ mặt dương dương tự đắc. Triệu Du khúm na khúm núm đi theo sau người kia, ra ngoài cổng vừa hay gặp Dương Phàm xuống ngựa. Triệu Du gật gật đầu mỉm cười với Dương Phàm, rồi vẫn tiếp tục tiễn quý nhân kia rời đi.
Đợi quý nhân đó lên ngựa rồi, Triệu Du mới chắp tay thi lễ, mỉm cười nói:
- Tiểu nhân cung kính đưa tiễn Tước gia!
- Ừ! Ngươi làm việc, làm sao cho ổn thỏa!
Trong cơn tuyết bay hỗn loạn, vị Tước gia kia vui vẻ nói:
- Sau này có việc, bản Tước gia còn có thể chiếu cố đến nơi này của ngươi. Cầm lấy! Đây là khoản tiền bản Tước gia thưởng thêm cho ngươi.
Nói xong, một túi tiền nặng trình trịch liền bay ra. Triệu Du giơ tay chụp lấy, vái dài sát đất, cười tươi như hoa nói:
- Nguyện dốc sức vì Tước gia, nhất định sẽ khiến Tước gia hài lòng!
Vị Tước gia kia ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, rồi nắm lấy cương ngựa, nghênh ngang bỏ đi. Hai gã theo hầu vội vã đuổi theo đằng sau.
Dương Phàm bước qua, cười nói:
- Chuyện làm ăn của Triệu huynh thật phát đạt quá! Ngay cả giới quyền quý cỡ này cũng quan tâm đến công việc của huynh, ha ha, vị tước gia này vui vẻ như vậy, nhưng đã tìm thấy người thân thất lạc lâu năm gì đó chưa?
Triệu Du xoay người lại, cười nói:
- Người này là khai quốc huyện nam (1) Bạch Thạch. Hắn không phải thất lạc thân nhân gì, mà là nương tử hắn tư thông, bọn ta giúp hắn tìm ra chứng cứ mà thôi.
(1) Tước vị thời Đường phân thành chín đẳng: một là vương, hai là tự vương, quận vương, ba là quốc công, bốn là khai quốc quận công, năm là khai quốc huyện công, sáu là khai quốc huyện hầu, bảy là khai quốc huyện bá, tám là khai quốc huyện tử, chín là khai quốc huyện nam.
Dương Phàm đang cùng hắn vừa nói chuyện vừa tiến về phòng, nghe thấy câu này, liền vấp vào bậc cửa dưới chân, suýt nữa ngã lộn nhào. Dương Phàm nghẹn họng nói:
- Cái gì? Nương tử hắn tư thông? Thế thì hắn phấn khởi thế làm gì?
Triệu Du cười nói:
- Cũng không phải là tất cả mọi người đều hận người phụ nữ của mình đi tư thông. Nếu như có người có ý muốn bỏ vợ mà chưa tìm được lý do, hoặc là thế lực gia đình nhà vợ quá lớn, không thể tùy tiện đắc tội, thế thì chỉ mong sao có được lí do như thế này mà thôi. Ha ha, mời vào.
Dương Phàm lắc đầu thở dài:
- Thật là thiên hạ rộng lớn, chẳng thiếu điều kỳ lạ.
Hai người cười cười nói nói băng ngang qua gian nhà chính, đến một căn phòng nhỏ ở hậu viện. Đây là một căn phòng nhỏ nằm ở trong cùng, ở cửa treo một tấm mành dày, trong phòng đốt lò sưởi, nhưng cách xa lò sưởi đó một chút vẫn sẽ cảm thấy có chút lạnh lẽo. Vì trong phòng kín mít nên có ít khói bếp lởn vởn không thoát đi được.
Dương Phàm ngồi lên sạp. Triệu Du dịch chuyển lò sưởi lại gần bên cạnh hai người hơn một chút, rồi cũng ngồi xuống sau bàn.
Dương Phàm lúc này mới thu lại nụ cười thản nhiên, nghiêm nghị hỏi:
- Triệu huynh, chuyện lần trước tiểu đệ và huynh thương lượng giờ thế nào rồi?
Vẻ mặt Triệu Du cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói với Dương Phàm:
- Nhị Lang đã nghĩ kĩ rồi? Đệ có biết yêu cầu này của đệ có ý nghĩa gì đối với bọn ta hay không?
Dương Phàm gật gật đầu, nói:
- Đệ biết việc này đối với các huynh mà nói có chút khó xử. Song, đệ cũng biết, tiêu diệt Khương công tử cũng là mong muốn của các huynh.
Triệu Du gật gù nói:
- Không sai! Bọn ta quả thật mong đánh cho Hiển Tông không gượng dậy nổi, khiến cho bọn hắn không thể vung tay múa chân với bên Ẩn Tông ta, chí ít cũng phải ngang vai ngang vế với bọn họ mới được. Nhưng bọn ta hoàn toàn không muốn cùng họ đồng quy vu tận!
- Đồng quy vu tận?
Dương Phàm khẽ nhếch đuôi mày, nói:
- Triệu huynh vì sao lại nói vậy?
Triệu Du nói:
- Võ Thừa Tự vì tranh giành ngôi kế vị mà cần phải nắm giữ binh quyền. Vì vậy hắn trăm phương ngàn kế giúp cho Khâu Thần Tích nắm giữ thêm nhiều quân đội. Làm thế không phải là không được, rất nhiều thứ vốn là nhờ dùng đủ loại thủ đoạn để tranh giành lấy chứ không phải là dựa vào bên trên ban thưởng. Nhưng hắn vì để chiếm lấy quân quyền, thông đồng với ngoại bang giả rơi vào tay kẻ địch để đạt được mục đích, việc này chính là phá vỡ quy tắc!
Triệu Du lại gắp thêm mấy viên than bỏ vào lò sưởi làm ngọn lửa bùng lên hừng hực. Ánh sáng đỏ rực phản chiếu lên khuôn mặt của hai người họ, lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Triệu Du nói:
- Kết quả, Khâu Thần Tích bị chém đầu, Chu Hưng bị lưu đày, giữa đường đi chết không rõ ràng. Võ Thừa Tự cũng vuột mất cơ hội làm tể tướng là vì cớ gì? Vì làm chuyện gì, đều phải có quy tắc, ngươi theo quy tắc thì dày vò sao cũng được, phá vỡ quy tắc, vậy thì chính là kẻ thù chung của cả thiên hạ. Giống như vậy, bọn ta cũng có quy tắc của mình.
Khóe môi Dương Phàm khẽ nhếch lên, mang theo chút giọng điệu châm biếm, nói:
- Quy tắc của các huynh, quy tắc của các huynh là gì?
Triệu Du ngữ khí thêm nặng nề, nói:
- Hiển Tông cũng tốt, Ẩn Tông cũng được. Mục đích của bọn ta hoàn toàn không phải là tiêu diệt đối phương. Bọn ta đều xuất thân từ giới quý tộc Sơn Đông, cái muốn tranh đoạt chỉ là ai chủ ai tớ. Đây là chuyện gia đình. Nếu bọn ta đem tình hình mà bọn ta nắm được về Hiển Tông nói cho đệ, để đệ mượn lực lượng của quan phủ đối phó với bọn họ, như thế là bọn ta đã phá vỡ quy tắc.
Dương Phàm nhướng mày, nói:
- Thế là thế nào?
Triệu Du nói:
- Đệ còn không hiểu sao? Đây là ăn cây táo rào cây sung. Tựa như lục lâm trên đường, hai người tranh nhau một ngọn núi đến một mất một còn, thủ đoạn gì cũng có thể dùng.
- Nhưng nếu trong đó có một người đem tình hình của sơn trại đối phương báo cho quan phủ, mượn lực lượng của quan phủ để tấn công đối thủ. Thế thì hắn xong đời rồi, hắn sẽ trở thành kẻ tử thù của toàn bộ giới lục lâm!
- Nếu như bọn ta mượn sức triều đình để đối phó với Hiển Tông, bọn ta sẽ mất đi gốc rễ tồn tại của mình. . . trước nhất là phải tự chống chọi với các danh gia vọng tộc, trở thành kẻ tử thù của bọn họ. Đến lúc đó, bọn ta quả thật là bị người người đòi đánh, tự chuốc lấy diệt vong.
Dương Phàm nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Theo đệ được biết, Thẩm Mộc tuyệt đối không phải là dạng người cố chấp không đổi, không phải là đã có một vài biện pháp rồi sao?
Trong mắt Triệu Du hơi lộ ra ý cười:
- Tam thúc nói, bọn ta có thể đem tin tình báo biết được về Hiển Tông nói với đệ, nhưng đệ tuyệt đối không được để người ta nhận ra là bọn ta bán đứng bọn họ. Hơn nữa, đệ cũng không thể xuất đầu lộ diện, không thể động thủ, vì lần trước đệ đến Tây Vực, đã quá gần gũi với tam thúc của ta. Đệ mà động thủ, bọn ta liền bị tình nghi.
Dương Phàm nhíu mày, không vui nói:
- Động thủ thì không thể trực tiếp nhắm vào, khiến bọn họ phát hiện ra các huynh đã tiết lộ tin tức. Đệ lại không thể lộ diện, không thể động thủ, thế thì phải làm sao mới được?
Triệu Du áy náy nói:
- Ta cũng không biết, vì vậy ta mới hỏi đệ, có phải thật sự muốn biết hay không? Giữa Tam pháp tư các đệ muốn phân tranh cao thấp, tại sao lại phải hao tâm tổn huyết lợi dụng một vụ án để đả kích uy tín và danh dự của đối phương, mà không đi đâu đó thuê mướn một bọn sơn tặc thổ phỉ trực tiếp đến tấn công Đại Lý tự hay Ngự Sử đài, giết sạch hết bọn họ?
- Còn không phải là vì trên Tam pháp tư còn có người phán xét tối cao sao? Trong khuôn khổ, các đệ đấu thế nào là bản lĩnh của các đệ, nhảy ra khỏi khuôn khổ mà đấu thì biến thành một con sâu làm rầu nồi canh. Vị nữ hoàng đế cao cao tại thượng kia sẽ không chút do dự giết sạch các đệ, duy trì khuôn khổ ổn định của bà ta. Bọn ta cũng giống vậy, nỗi khổ trong lòng này, xin hãy hiểu cho.
Dương Phàm nghĩ ngợi một hồi rồi chậm rãi nói:
- Đệ hiểu rồi, thế này đi, nếu đệ không thể dựa theo yêu cầu của huynh mà nghĩ ra được phương thức vẹn cả đôi đường, đệ sẽ không sử dụng tin tình báo mà huynh đã cung cấp cho đệ, huynh thấy thế nào?
Triệu Du trầm giọng nói:
- Đệ chắc chắn chứ.