Đối với sự nghi ngờ của Uyển Nhi, Dương Phàm chỉ cười không nói gì.
Dương Phàm tin chắc rằng trên thế gian này không hề có thuật trường sinh, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thái sư phụ của hắn không tin.
Lúc còn thiếu niên, Dương Phàm cũng từng nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, tò mò hỏi Thái sư phụ vì sao ông đã qua trăm tuổi nhưng vẫn tráng kiện khỏe mạnh:
- Thái sư phụ, thật sự có Tiên Sơn trên biển sao? Tiên Sơn thật sự là người trường sinh bất lão sao?
Thái sư phụ đang trong cơn giận giữ vì vừa mới câu được một con cá lớn, mà con cá ông câu được là một con cá voi, tuy rằng con cái voi kia còn vị thành niên nhưng dù sao thì vẫn là cá voi, kết quả cần câu của ông bị gãy, ngay cả ông cũng suýt nữa thì bị kéo vào biển rộng, điều này làm cho Cầu Nhiêm Khách cảm thấy mất hết thể diện trước mặt đồ tôn của mình.
Cầu Nhiêm Khách tính tình như lão ngoan đồng bị mất thể diện đang ngó nghiêng tìm kiếm nĩa xiên thép, muốn đuổi vào tận Thủy Tinh cung đã bắt bằng được con cái voi kia về làm thịt, nghe đồ tôn hỏi vậy, Cầu Nhiêm Khách lập tức phẫn nộ nói:
- Tiên Sơn? Tiên Sơn gì chứ? Tiên nhân? Tiên nhân gì chứ?
Cầu Nhiêm Khách vừa mới đấu với cá voi một trận đã bay mất một chiếc giày đay, ông liền cởi nốt chiếc còn lại, vò đầu giáo huấn tiểu đồ tôn của mình:
- Nếu như có thuật trường sinh, thì chắc chắn có người trường sinh, con đã từng gặp chưa hả? Ta nói với con ta là người triều Tần, năm đó đã sử dụng một thanh đại thiết chùy cùng với Trương Tử Phòng tại Bác Lãng Sa thích sát Tần Thủy Hoàng, con tin sao?
Đồng tử của thiếu niên Dương Phàm như hai đốm sao sáng, hai tay nâng cằm, sùng bái nói với Thái sư phụ của cậu:
- Thái sư phụ nói, vậy thì nhất định là đúng rồi!
Cầu Nhiêm Khách bị một con cá voi lớn làm mất cả mặt mũi, giờ lại bị vật nhỏ phiền nhiễu này bác mặt mũi, không khỏi tức giận giơ chân:
- Ngu xuẩn! Đúng là ngu xuẩn! Ta nói gì thì cứ thế mà tin sao? Lão tử đây cũng không phải là một thân cây chỉ cần ôm mấy vòng là biết số tuổi của ta. Có người nào của triều Tần có thể sống đến hiện tại chứng minh ta là đại lực sĩ đi ám sát Tần Thủy Hoàng kia chứ?
Cầu Nhiêm Khách không ngờ mình lại đi biện luận với tiểu Dương Phàm, ông căm giận chấm dứt tranh luận:
- Tôn nhi, đợi cháu trưởng thành rồi, nếu có người nào nói cho cháu biết về thuật trường sinh chó má gì đó, thì cháu hãy thay lão phu đánh cho kẻ đó đầu rơi máu chảy đi, kẻ đó tuyệt đối là tên đại lừa gạt đấy!
Trong lòng tiểu Dương Phàm, Thái sư phụ của cậu chính là Kiếm tiên thần kỳ siêu việt trong truyền thuyết, nếu như trên đời thật sự có Thần, cậu tin tưởng Thái sư phụ của cậu chính là Thần, là một vị Võ Thần không hơn không kém. Cậu tôn kính và sùng bái vô điều kiện lão nhân này, cậu tin tưởng hết thảy những lời Thái sư phụ nói với cậu.
Sau khi lớn lên, Dương Phàm vẫn sùng bái và tin tưởng Thái sư phụ của hắn như trước. Hắn tin tưởng hết thảy những lời Thái Sư phụ nói với hắn. Tuy nhiên, lúc này Dương Phàm hồi tưởng lại phản bác năm đó của Thái sư phụ, liền không khỏi hoài nghi có phải lúc Thái sư phụ còn trẻ cũng đã từng tin tưởng có thuật trường sinh hay không, không chừng còn nghe những lời vô nghĩa của người khác, cố ý tìm Tiên Sơn gì gì đó trên biển, bởi vì thiệt hại nặng nề nên mới căm giận như thế.
Dương Phàm không nói với Uyển Nhi căn cứ của hắn. Rất nhiều người trong cuộc đời ít nhất có một giai đoạn nào đó sùng bái một đối tượng nào đó, đối với những lời nói của người này thì tin hết thảy không chút nào nghi ngờ. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói lý do này cho người khác nghe, bởi vì hắn và thần tượng của hắn đều có thể sẽ bị người khác cười nhạo.
Trước mặt nữ nhân của mình, Dương Phàm càng không làm như vậy. Hắn vẫn là một đại nam tử chân chính, không hy vọng nữ nhân của mình biết nam nhân của nàng giống như đứa trẻ ỷ lại, và sùng bai một nam nhân khác.
Hắn đã định liệu trước nên hỏi ngược lại:
- Thần Tú Đại Sư là Tổ sư sáng lập ra Bắc Tông Thiền Môn, tu hành thâm hậu, phật pháp cao thâm, trước đó vài ngày khi lão vào kinh, bệ hạ cũng từng thỉnh giáo lão giảng về phương pháp trường sinh, Thần Tú Đại sư có từng truyền thụ đạo trường sinh cho bệ hạ không?
Uyển Nhi không phục nói:
- Thần Tú Thiện Sư tu hành chính là thiện pháp của Phật môn chính tông, tu chính là vãng sinh, tin chính là luân hồi, luyện chính là một trái tim bồ đề, thân thể với ông mà nói chỉ là một thân xác thối rữa mà thôi, không cầu thiên thu vĩnh hằng, đương nhiên là không tinh đến đạo này!
Thần Tú Đại sư tháng trước đã vào kinh rồi. Khi Thần Tú đại sư vào kinh, Võ Tắc Thiên từng đích thân nghênh đón, cũng không để tâm đến sự khác biệt quân thần, với thân phận Hoàng đế tôn quý mà quỳ lễ đón chào, còn đặc biệt hạ chỉ Thần Tú đại sư có thể đi kiệu lên điện diện kiến, không cần phải hành lễ.
Bà còn hạ lệnh tu sửa xây dựng chùa chiền tại Thần Tú vốn là quê nhà của ông, nhằm ca ngợi công đức của ông. Còn hạ chiếu hủy bỏ thứ tự "Đạo trước phật sau", thay thế bằng "Phật trước Đạo sau". Đặc biệt thực hiện đại tu chùa miếu, xây dựng phật tượng, phiên dịch một lượng kinh phật lớn. Rốt cuộc đã thực hiện được nguyện vọng trước lúc lâm chung của Huyền Trang, Phật Giáo tại Thần Châu đã lại một lần nữa trở nên phát triển rực rỡ.
Võ Tắc Thiên lại thừa dịp Thần Tú đến kinh thành, tự thêm cho mình tôn hiệu “Từ thị”, từ Thị chính là Di Lặc. Khi Võ Tắc Thiên đăng cơ tự tuyên dương mình là Di Lặc chuyển thế, hiện tại bà rốt cuộc đã công khai đem phật hiệu Di Lặc đặt lên tôn hiệu Hoàng đế của mình, hiện giờ bà có tên hiệu đầy đủ là “Từ Thị Việt Cổ Kim Luân Thánh Thần Hoàng Đế”.
Thần Tú đại sư đã hơn chín mươi tuổi rồi, râu bạc trắng bồng bềnh, nhưng vẫn tráng kiện khỏe mạnh, đi lại như bay. Võ Tắc Thiên thấy Thần Tú đại sư đúng là khỏe mạnh cường kiện, mới đột nhiên xuất hiện ý niệm lãnh giáo thuật trường sinh trong đầu.
Nhưng vị Cao tăng đại đức này sao có thể dùng bàng môn tả đạo gì gì đó này mà cung phụng sự đón tiếp của Hoàng đế, ông chỉ thản nhiên cười đáp:
- Lão nạp tu chính là một trái tim thiện tâm, cầu chính là Bồ đề tự tính. Đạo trường sinh, thực ra không phải là sở trường của lão nạp.
Võ Tắc Thiên đề nghị với Thần Tú Thiền sư ngay trước mặt văn võ triều đình, nên ai ai cũng biết việc này. Võ Tắc Thiên nghe Thần Tú thiền sư nói vậy thì có chút thất vọng, nhưng sự lễ kính đối với Thần Tú thiền sư vẫn không giảm sút chút nào.
Tuy nhiên nguyện vọng này của Hoàng đế được truyền ra, thì trong lòng những đại thần luôn muốn a dua nịnh bợ hoàng đế này thì nổi lên tâm tư, bởi vậy mà mới có chuyện vị Nhạc An Hầu tiến cử ba vị thần tiên sống cho Võ Tắc Thiên.
Dương Phàm nghe Uyển Nhi nói xong, không kìm nổi cười nói:
- Nói vậy, muội tin là có thật?
Uyển Nhi do dự một chút, nói:
- Ta từ nhỏ đọc nhiều sách vở, nghiên cứu rất nhiều bộ sách cổ kim, phàm là kỳ nhân ít người biết đến, phần lớn là trong truyền thuyết đều nói hươu vượn mà thôi, không hề có chứng cứ xác thực nào chứng minh. Nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, hôm ấy ở trong cung, bệ hạ có mời mấy vị thế ngoại cao nhân kia tới, họ từng ở ngay trước mặt bệ hạ thi triển thần thông, Uyển Nhi cũng là tận mắt nhìn thấy đấy.
Dương Phàm giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Muội tận mắt chứng kiến? Bệ hạ mời cao nhân nào tới vậy? Còn thi triển thần thông ư?
Uyển Nhi liền kể lại tỉ mỉ hôm ấy lão ni thi triển thần thông cho Dương Phàm nghe. Trong lòng Dương Phàm giật mình:
“Hóa ra là bọn họ? Bọn họ tinh thông thuật thần tiên ư?”
Dương Phàm nhớ tới lần chứng kiến hôm đó, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Uyển Nhi nói:
- Hôm nay bệ hạ mạo hiểm đại tuyết mà phục xuất cung, chính là cố ý đi gặp bọn họ đấy.
Dương Phàm nói:
- Bệ đi tới Nhạc An hầu phủ?
Uyển Nhi nói:
- Không phải Hầu phủ. Ba người này không quen ở Hầu phủ, bọn họ nói mình là người trong sơn dã, ăn sương uống gió, không chịu nổi không khí thế tục. Nhạc An Hầu ở Tích Thiện Phường gần bến Tân Kiều, bởi vì Lạc Hà thường xuyên tràn lũ lụt, cho nên nhà đó mới bị bỏ hoang phế. Ba vị thần tiên sống này nghe nói vậy, cố ý muốn tới nơi đó ở, hơn nữa còn tự cấp tự túc, không muốn bất cứ kẻ nào hầu hạ. Còn nữa, khi Thần Tú đại sư xuất hành thì đệ tử vô số, tiền hô hậu ủng đấy, so với ba vị này cao nhân này thật đúng là thiếu đi phong khí phân phương ngoại nhân.
Dương Phàm nhẹ nhàng nheo mắt lại, chậm rãi nói;
- Như vậy thì đúng là có thế ngoại cao nhân rồi, có cơ hội, ta cũng muốn mở mang kiến thức được thấy thần thông vô thượng của bọn họ!
Giờ khắc này, Dương Phàm quyết định muốn đi tìm hiểu đến cùng.
Hắn muốn biết, là không phải tư tưởng của mình sai.
Nếu Thái sư phụ của hắn đúng, vậy thì ba tên lừa gạt này lấy “Thần tiên thuật” tiếp cận Hoàng đế là có mục đích gì!
Về phần có muốn tạt máu chó lên đầu bọn họ hay không, Dương Phàm quyết định sau khi chứng kiến bản lĩnh của bọn họ đã rồi mới nói sau.
***
Võ Tắc Thiên khinh xe giản chúng, cải trang đi đến nhà cũ của Nhạc An Hầu phủ, Nội vệ và Bách Kỵ cũng đổi y phục đi trước bà, bao vây tòa nhà này, trong ngoài lục soát một lượt, ngay cả con chuột đồng trốn trong hang động cũng khó mà ẩn náu được.
Trong viện, Võ Tắc Thiên cùng ba vị thần tiên sống đi dạo một lượt, sân viện phòng xá tuy rằng quét tước cực kỳ sạch sẽ, nhưng vẫn khó có thể che dấu khí tức hoang tàn rách nát, Võ Tắc Thiên liền có chút không vui.
Nhạc An Hầu nhìn mặt đoán lòng, khẩn trương giải thích:
- Cũng không là tiểu thần vô lễ đối với ba vị thần tiên, mà quả thực là ba vị thần tiên sống cố ý yêu cầu nơi ở này.
Y dừng một chút, lại ngượng ngùng nói:
- Ba vị thần tiên nói, quý phủ của tiểu thần nặng không khí thế tục, bất lợi đối với việc tu hành của bọn họ.
Võ Tắc Thiên nghe xong dung nhan nguội đi, lúc này mới thân thiết hỏi han:
- Ba vị tiên sư ở đây có tiện không? Một ngày ba bữa cung phụng như thế nào?
Thập Phương đạo nhân chắp tay đáp:
- Đa tạ Thánh nhân quan tâm, bần đạo tu tập đạo pháp có chút thành tựu, từ hai trăm sáu mươi năm trước đã “Tích Cốc” rồi, hiện giờ chỉ ngẫu nhiên phục dùng đan dược thảo mộc thôi, không ăn thực phẩm thế gian nữa.
Lão người Hồ kia cười ha hả nói:
- Thánh nhân, bần đạo thì lại khác với bọn họ, bần đạo tu chính là pháp môn phương Tây, một ngày ba bữa như cũ, không kiêng kỵ rượu và đồ ăn mặn. Tuy nhiên mỹ thực tinh xảo ở Lạc Dương này rất dễ khiến bần đạo sa vào hưởng lạc, cho nên không nên dùng dầu mỡ, bần đạo tự dùng chút cơm rau là tốt rồi.
Võ Tắc Thiên nghe xong, càng thêm tin tưởng đạo hạnh của ba người này, tại chính đường rộng rãi đặt mấy tấm bồ đoàn, tuy rằng toàn bộ sân cảnh giới nghiêm khắc, khác hẳn bầu không khí trong chính đường có mặt Võ Tắc Thiên.
Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi đỡ Võ Tắc Thiên ngồi xuống tấm bồ đoàn, hai thiếu niên trẻ tuổi, không có râu, mi thanh tú mục, ba vị thần tiên sống căn bản không biết bọn họ là tân sủng của Hoàng đế, còn cho là bọn họ là giám hoặc là cung nga trong cung đóng giả đây.
Bọn họ chỉ biết Tiết Hoài Nghĩa là người duy nhất được Hoàng đế ân sủng, về phần Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi, bởi vì bọn họ mới được sủng ái một thời gian ngắn, nên vẫn chưa truyền ra trong dân chúng, mà bọn họ cũng thật sự không có năng lực đoán biết được sự việc, nên nào đâu biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó. Bọn họ tuy rằng đáp ứng đứng về phe với Nhạc An Hầu, mà Nhạc An Hầu cung phụng họ như thần tiên sống, đương nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi đi nói những chuyện phong lưu thầm kín đen tối trong cung vào tai ba vị “thần tiên” này được.