Vài khoái mã từ Kim Cốc viên chạy như bay thẳng đến Lạc Dương
Trong kinh thành đã xảy ra chuyện!
Một loạt hành động nhằm vào Ngự Sử đài, cuối cùng cũng làm cho đám ác quan của Ngự Sử đài hiểu ra, hóa ra những hành động gần đây là để đối phó với bọn họ. Mấy tháng co móng, rủ đuôi, một đám cẩu quan độc ác giả dạng thành những chú chó ngoan ngoãn cuối cùng thì chó cùng giứt giậu, một lần nữa đã nhe răng nanh sắc bén ra.
Nơi đầu tiên mà bọn họ phản kích một đao là chém vào Chính Sự đường.
Đối với tình hình cụ thể, Dương Phàm cũng không rõ lắm, người truyền tin chỉ nói cho hắn biết, tể tướng Tô Vị Đạo, Thôi Nguyên Tống, Trương Tích Toàn đều bị bắt vào ngục.
Tể tướng một nước lên lên xuống xuống nhiều như vậy, có thể nói là một hiện tượng chưa từng có từ trước đến nay, tể tướng Võ Chu quả thực là đang ngồi trên miệng núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể cháy thành tro bụi. Nhìn chung các tể tướng của triều Võ Chu tần suất lên xuống, còn xa mới bằng Thủ tướng quốc đảo hậu thế nhiều lần lên xuống vũ đài trở thành trò cười trên chính đàn thế giới, hơn nữa phương thức mà các tể tướng Võ Chu bị hạ đài chính là bỏ tù, chém đầu hoặc lưu đày, còn giáng chức là việc khá hãn hữu từ cổ chí kim.
Dương Phàm đánh ngựa như bay vội vã hướng về thành Lạc Dương, trong lòng thầm nghĩ “ Làm tể tướng triều đình nguy hiểm như vậy, sao lại vẫn có nhiều quan viên tranh nhau chức vị này như vậy? Nếu đổi lại là ta, thà rằng an phận thủ thường ở dưới cũng không đi làm cái chức quan nguy hiểm này.”
Dương Phàm từ nhỏ đã không nơi nương tựa, sau đó lưu lạc ở Nam Dương, mặc dù thuở nhỏ có đọc sách, nhưng cũng không thể so sánh với những sĩ tử mười năm đèn sách, đương nhiên không hiểu việc lưu danh sử sách, truyền danh muôn đời có sức hấp dẫn như thế nào đối với bọn họ. Đừng nói đến làm tể tướng không nhất định hủy hoại cả gia tộc, mà cho dù điều đó là sự thật cũng không biết có bao nhiêu người vẫn nguyện ý xách đầu xông vào.
Dương Phàm và Trần Đông tới Lạc Dương, Trần Đông về Hình Bộ, Dương Phàm thì trực tiếp tiến cung, hắn muốn đi Chính Sự đường. Hình Bộ Thượng thư Đậu Lư Khâm Vọng và Hình bộ Thị lang Đào Văn Kiệt lúc này đều ở đó, người đến Kim Cốc viên đưa tin nói rõ ràng:
-Lý tướng tức giận, Đậu Lư thượng thư mời lang trung sau khi trở về thành lập tức chạy tới Chính Sự đường nghị sự.
Vào cung, Dương Phàm liền bước nhanh đến Chính Sự đường. Đi tiếp về phía trước nơi yên tĩnh cách Chính Sự đường không xa chính là Sử quán, hương khuê Uyển nhi ở trong Sử quán, nếu lúc này Dương Phàm đến đó, nói không chừng có thể gặp Uyển nhi, chỉ có điều giờ phút này hắn đương nhiên không rảnh gặp giai nhân.
Vào đại môn Chính Sự đường, đã nghe tiếng quát tháo của Lý Chiêu Đức từ nơi làm việc truyền ra, Dương Phàm lập tức bước nhanh đến.
BA~!
Một phong thư giống như là chiếu sắc phong bay xuống đất, Lý Chiêu Đức không nén được tức giận nói:
- Đồ ngu xuẩn, đúng là đồ ngu xuẩn không biết gì. Vương Hiếu Kiệt xua 20 vạn quân mưu chiếm An Tây, quân mã binh giáp vũ khí cũng tốn đến hàng vạn, triều đình vốn cũng không muốn xuất ra, dựa theo cách của ngươi, chỉ riêng vận chuyển thôi cũng mất đi một nửa rồi, Phượng Các các người sao lại toàn lũ ngu xuẩn như vậy.
Người bị mắng chửi chính là Phượng Các thị lang Cố Tự Lập. Phượng Các ban đầu chính là Trung thư tỉnh của tam tỉnh là Trung thư, Môn hạ và Thượng thương. Thị Lang Phượng Các hiểu nghĩa rộng cũng tương đương với chức vị Tể tướng. Mà Cố Tự Lập này có thể lên tới được chức vị tể tướng này xưa nay cũng là một nhân vật cực kỳ tôn quý nhưng lại bị Lý Chiêu Đức đối đãi như vậy, mặt mũi ngượng ngùng giống như một con gà mái vừa đẻ trứng xong vậy.
Cố Tự Lập đỏ mặt tía tai giải thích:
- Lý tướng, cũng không phải hạ quan vô dụng. Thực tế là tứ trấn Tây An ở nơi xa xôi, lại bị rơi vào tay Thổ Phiên nhiều năm, những bộ tộc ở địa phương bị bọn chúng bắt người cướp của đến trống không, hiện nay chỉ trông vào tiếp tế địa phương, không đủ một phần mười quân lương, lương thảo quân nhu cần từ...
- Ta không muốn nghe!
Nước miếng Lý Chiêu Đức phun trên mặt Cố Tể tướng như mưa vậy:
- An Tây đường xa, sa mạc rộng lớn, vận chuyển đường dài, tổn phí quá lớn, dựa theo biện pháp này của các ngươi, đợi thu phục tứ trấn An Tây xong, thì quốc gia trấn át, cũng tổn thất rất lớn. Đừng nói với ta những lời nhảm nhí này, không giải quyết được khó khăn thì cần các ngươi làm gì, lui xuống, tiếp tục nghĩ cách.
Cố Tự Lập bất đắc dĩ, đành phải nén giận tuân lệnh, cúi người nhặt bản phác thảo dưới đất. Cố Tể tướng dáng người gầy yếu, mà động tác cũng không linh hoạt, có lẽ có mắc bệnh gì đó, không thể thoái mái cong người, cúi người nhặt bản phác thảo, chỉ có thể chổng mông lên, bộ dạng hết sức khó coi.
Lý Chiêu Đức vì ba vị Tể tướng bị bắt mà trong lòng bừng bừng ngọn lửa tức giận, thấy bộ dạng y như vậy, càng thêm căm hận, khinh thường trách mắng:
- Triều đình tuyển quan, nhất định xem trọng thân, ngôn, thư, phán. Nhìn bộ dạng gầy yếu của ngươi, ngôn ngữ thô tục, trí tuệ tầm thường, tài không xuất chúng, ngu muội ngoan cố nhát gan, giống như một con ruồi đông cứng, thật không biết một kẻ như ngươi sao lại có thể làm đến chức Phượng Các Thị lang!
Một người tầm thường nếu bị người khác vũ nhục như vậy cũng không thể chịu nổi, huống chi là Tể tướng đương triều Cố Tự Lập, nhưng dưới uy thế của Lý Chiêu Đức, y không dám phản bác, làm quan càng lớn, lo lắng càng nhiều, Cố Thị lang mặc dù căm hận trong lòng nhưng cũng không dám đắc tội với vị Tể tướng một tay che trời này.
Cố Tự Lập tức giận đến nỗi môi run lên, trước mắt biến thành màu đen, vất vả nhặt chiếu lên, thở hổn hển, nhất thời không thể bước nhanh ra ngoài. Tai nghe thấy Lý Chiêu Đức nhục mạ, y rùng mình, suýt chút nữa té ngã.
Cùng đến Chính Sự đường tấu sự là Giám sát Ngự Sử Trần Liệt Tửu nhìn thấy thế, nhanh chóng tiến lại giúp, Trần Liệt Tửu đỡ Cố Tự Lập đứng vững, lại thấy Lý Chiêu Đức nhìn mình chằm chằm, vội thu tay về.
Lý Chiêu Đức trách mắng:
-Xem bộ dáng các ngươi, Cố Tự Lập còm nhom, hai má không có thịt, ngươi lại mập mạp như bóng, mặt tròn mắt to, quả thực tựa như một Tỳ Hưu, tiêu chuẩn tuyển sĩ của triều đình thật sự là càng ngày càng kém rồi, dùng những kẻ có bộ dạng thật không ra gì!
Tỳ Hưu là một trong những cách gọi gấu mèo, Trần Liệt Tửu dáng người béo lùn, mặt tròn mắt to, nhìn kỹ quả thật là có vài phần giống gấu mèo. Đám tiểu nội thị hầu hạ hai bên không kìm nổi che miệng lại mà trộm cười .
Lý Chiêu Đức cũng thích đặt biệt danh cho người khác, sự tình hôm nay, qua miệng lưỡi của đám tiểu nội thị, nhã hiệu ruồi đông lạnh Thị lang và Ngự sử Tỳ Hưu chỉ e là sẽ truyền sẽ ra ngoài.
Trần Liệt Tửu bị Lý Chiêu Đức mắng, khuôn mặt béo cũng đỏ lên, Lý Chiêu Đức căm ghét khoát tay nói:
-Đi ra ngoài! Đều đi ra ngoài! Nhìn các ngươi liền thấy phiền!
Cố Tự Lập và Trần Liệt Tửu vâng vâng dạ dạ vừa định lui ra, liền có một tiểu nội thị vòng tiến đến, nói với Lý Chiêu Đức:
- Lý tướng công, Hình Bộ lang trung Dương Phàm cầu kiến!
- Gọi hắn vào!
Lý Chiêu Đức tức giận phân phó một câu, rồi ngồi xuống.
Lý Chiêu Đức làm việctrong Chính Sự đường này bởi vì kiến trúc trong cung so với phía ngoài nha môn có bất đồng lớn, đây là một kiến trúc cung điện, chỗ ở chính của Lý Chiêu Đức là chủ điện, trong điện tả hữu đều có tám cái cột lớn, hai bên còn có hai điện, tự thành một cái sân.
Dương Phàm lên điện, thấy Lý Chiêu Đức đang nổi giận đùng đùng ngồi ở trên, cũng không kịp nhìn mọi người bên cạnh, khẩn trương tiến lên, chắp tay trước ngực thi lễ nói:
- Hạ quan Dương Phàm tham kiến Lý tướng!
Lý Chiêu Đức hừ một tiếng, lạnh lùng liếc hắn một cái, giọng điệu kỳ quái mà nói:
- Ôn lang trung ngươi thật thanh nhàn, thân là chính đường Hình Bộ ti, không làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi bời lêu lổng, trên phụ sự kỳ vọng của Thánh thượng, dưới không báo đáp dân chúng, làm bổn vương mất đi sự coi trọng của bổn tướng trước nay với ngươi, thật không biết ngươi lại kém cỏi như vậy!
Dương Phàm giật mình, không nghĩ tới mới vào Chính Sự đường đã bị Lý Chiêu Đức trách mắng, Dương Phàm cũng tức giận nhịn không được, lạnh lùng đáp:
- Lý tướng, mỗ phụng mệnh mà đến, là vì chờ nghe chỉ thị, không phải nghe ngài giáo huấn. Dương mỗ thân là Hình Bộ ti chính đường, làm việc đàng hoàng hay không, chơi bời lêu lổng, kỳ Khảo công tự có công luận.
Dương Phàm dưới sự giận dữ, ngay cả hạ quan cũng không xưng, mà tự xưng mỗ, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nghiêm chỉnh mà nói, bất kỳ ai dù ở trước mặt Tể tướng cũng không thể tự xưng mỗ, điều này coi là thất lễ, đương nhiên Lý Chiêu Đức vô cùng bực bội.
Dương Phàm lại nói:
- Về phần Dương mỗ có trên phụ sự kỳ vọng của Thánh thượng, dưới không báo đáp dân chúng hay không, không biết Lý tướng ngài là đại điện Thánh ý , hay là đại diện dân chúng thiên hạ? Thánh thượng đánh giá như thế nào, Dương Phàm không biết. Về phần ý dân, dân chúng đều tán Dương mỗ là Thanh Thiên tái thế, dân chúng Lạc Dương tặng cho Dương mỗ tấm biển, hiện giờ còn treo ở nha môn Hình Bộ, Lý tướng có muốn đến xem không!
Mấy người Dương Phàm nói hoặc là thân phận cao quý hơn Lý Chiêu Đức hoặc là địa vị cao hơn ông ta, mặc dù Địch Nhân Kiệt hiện là một huyện lệnh nhỏ, nhưng khi lão ở Chính Sự đường, Lý Chiêu Đức vẫn là một huynh đệ xếp hạng cuối cùng ở đây, nói về lý lịch quan trường dạng như Địch Nhân Kiệt thì cao quý hơn ông ta.
Lý Chiêu Đức nghe vậy giận tím mặt, "BA~" vỗ mấy cái án, quát:
- Dương Phàm! Ngươi thật to gan, lại dám nói như vậy với bổn tướng!
Dương Phàm bật cười nói:
- Dương mỗ nào có uy phong như Lý tướng, đây là Chính Sự đường, cơ quan trọng yếu của triều đình, mà Lý tướng là Tể tướng của nhà nước, ở một nơi trang nghiêm thế này, lại động một tí lấy biệt danh xưng hô, Dương mỗ tự có tên họ, cách gọi Ôn lang trung cũng là tướng công ngài ở một nơi trang nghiêm thế này có thể gọi như vậy tương xứng hay sao?
Dương mỗ bất kể là ở trước mặt Thánh thượng hay là Địch tướng công, Thái Bình công chúa điện hạ, hoặc là trước mặt Lương Vương, Ngụy vương đều là cái dạng này. Thực không biết Lý tướng lại có uy phong lớn như vậy, nếu Lý tướng hôm nay triệu kiến Dương mỗ chỉ là vì muốn dương oai uy phong, thì thật có lỗi vô cùng, trong nha môn Dương mỗ còn có nhiều công sự phải làm, xin cáo từ!