Phải nói rằng tốc độ của Lý Chiêu Đức vẫn rất nhanh, sau khi Dương Phàm đi khỏi, lão lập tức giải tán yến tiệc để vào cung kiến giá, hiện tại trong các văn võ cả triều, quả thật Võ Tắc Thiên chỉ sủng ái mình Lý Chiêu Đức, nghe bẩm Lý Chiêu Đức cầu kiến, Võ Tắc Thiên lập tức bảo Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi đang hầu hạ trên giường mau lánh đi rồi ăn mặc chỉnh tề, trịnh trọng tiếp kiến.
Lý Chiêu Đức nói chuyện với Võ Tắc Thiên khoảng nửa canh giờ, sau đó lão liền rời khỏi hoàng cung, đồng thời còn mang theo một thánh chỉ, tuyên bố Dương Phàm sẽ đảm nhiệm chức tuần phủ đại sứ, đi tới các đạo tuần tra lưu nhân. Thánh chỉ này của Dương Phàm là sắc thư chính thức.
Không qua Trung thư môn hạ, ý chỉ của Hoàng đế cũng có hiệu lực tương tự, bởi vì hãn hữu lắm mới có vị quan địa phương dám kháng chỉ. Tuy nhiên không qua Trung thư môn hạ, thánh chỉ đó về mặt pháp lý lại không hợp pháp, gọi là sắc chỉ sẽ có chút danh bất chính ngôn bất thuận.
Đường Trung Tông sau này từng không thông qua Trung thư môn hạ, tự mình hạ chỉ phong quan, tuy nhiên sắc thư đó không dám dùng bình phong, đổi thành tà phong để phân biệt. Chữ ‘sắc’ cũng không dám viết bằng bút mà đổi sang dùng mực. Kết quả những viên quan bị phong kia sẽ bị mọi người gọi là “quan tà phong”, cuối cùng có phần không đúng lý hợp tình lắm.
Đám Ngự Sử đài nhận ý chỉ của Hoàng đế nhưng chưa thông qua Trung thư môn hạ, còn ý chỉ của Dương Phàm do Lý Chiêu Đức xin, Hoàng đế đóng dấu xong thì lão lập tức quay về Trung thư đóng ấn của bản phủ, vì thế là chính lệnh triều đình chính quy nhất.
Giang hồ càng già thì gan càng nhỏ.
Hiện giờ Lý Chiêu Đức ở dưới một người nhưng trên vạn người. Mặc dù lão vẫn hướng về Lý Đường, căm ghét cái ác như kẻ thù, nhưng làm việc lại không tránh khỏi bắt đầu bận tâm đến lợi ích cá nhân của mình, sau khi gặp Hoàng đế, căn bản lão sẽ không thử triệu hồi các Ngự Sử của Ngự Sử đài, mà trực tiếp tâu lên Hoàng đế xin cử tiếp nhất lộ nhân mã đi tuần tra lưu nhân.
Lý Chiêu Đức ra vẻ suy tính cho Võ Tắc Thiên, lão liệt kê một loạt tội lỗi của Ngự Sử đài trước kia như một tay che cả bầu trời, dối trên lừa dưới, lo ngại rằng lần này bọn chúng đi tuần tra lưu nhân sẽ lấy danh nghĩa việc công để làm việc tư, trút tai họa lên bách tính vô tội, xin Hoàng đế chi bằng cử một viên quan của nhất lộ phái hệ không thuộc Ngự Sử Đài đi thị tuần, điều tra việc mưu phản của lưu nhân, để tránh có kẻ muốn bịt mắt thiên tử.
Với bộ dạng toàn tâm toàn ý của Lý Chiêu Đức, Võ Tắc Thiên nghe xong quả nhiên thấy rất xuôi tai bèn vui vẻ đồng ý.
Lý Chiêu Đức cũng cảm thấy làm như vậy có chút hổ thẹn với Dương Phàm, vì thế khi xin thánh chỉ, lão ra sức đấu tranh cho quyền lợi lớn nhất của Dương Phàm, giành cho hắn một nhóm cấm quân tùy tùng đi tuần, đây chính là vinh hạnh đặc biệt mà các khâm sai trước đây tuần sát trị an địa phương không có được.
Thánh chỉ được đưa đến Hình Bộ, trong ý chỉ viết, yêu cầu Ti khai lang trung Dương Phàm, Đô quan lang trung Tôn Vũ Hiên, Ngự Sử giám sát Hồ Nguyên Lễ đi tuần sát lưu nhân. Dương Phàm nhậm chức tuần phủ đại sứ, Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ nhận chức tuần phủ phó sứ, ngoài ra còn cho phép Dương Phàm cầm thánh chỉ đến Long Võ Vệ điều động người bảo vệ.
Tôn Vũ Hiên là người của Hình Bộ, Ngự Sử giám sát Hồ Nguyên Lễ là người của Ngự Sử Hữu đài, hai người này đều là đối thủ của đám ác quan ở Ngự Sử Tả đài, để họ làm trợ thủ, tuyệt đối sẽ không đánh lén Dương Phàm. Hơn nữa có hai người này ở bên, nhất cử nhất động của Dương Phàm đều có người chứng nhận, người ngoài muốn vu oan cho hắn là lưu nhân phản đảng cũng không dễ.
Dương Phàm vừa thấy thánh chỉ đã biết đây là sự chiếu cố của Lý Chiêu Đức với bản thân mình, cho dù lão có triệu hồi đám ác quan hay không thì lão cũng đã cố gắng rồi, với tính cách luôn bảo thủ, ương ngạnh và độc tài của Lý Chiêu Đức, có thể làm những chuyện này đã là sự quan tâm rất lớn đối với hắn.
Các công việc thường ngày ở Hình Bộ ti đều do Trần Đông phụ trách. Người này có dục vọng quyền lợi, cũng có chí gây dựng sự nghiệp, sau khi y nhận ra Dương Phàm không những không cướp đoạt quyền lực của mình mà trái lại giúp y như cá gặp nước, càng được phát huy sở trường, đạp lên “thuyền hải tặc” của Dương Phàm và kết thành liên minh với Dương Phàm vững chắc không gì phá nổi
Giờ Dương Phàm phải xuất kinh, căn bản chẳng cần bàn giao gì cho y cả, chỉ nói một tiếng là được rồi, Dương Phàm thông báo cho Trần Đông rồi ngay sau đó tới gặp Đậu Lưu thượng thư, việc đại sự xuất kinh như thế này phải gặp nha quan của bản nha để trình bày.
Tôn Vũ Hiên nhận được thánh chỉ vô cùng phấn khởi, với y thì chuyến xuất kinh lần này dù đi đâu cũng vui hơn là chôn vùi trong đống công văn mãi mãi không phê chuẩn xong kia. Y có thể đường hoàng vứt toàn bộ đống công văn chồng chất như núi kia cho đám quan lại đáng thương ấy, y liền vội vứt bút lông, hăm hở tới gặp Đậu Lư Khâm Vọng.
Đậu Lư Khâm Vọng biết việc Dương Phàm xuất kinh là do ý của Lý Chiêu Đức nên đương nhiên tạo điều kiện thuận lợi cho Dương Phàm và Tôn Vũ Hiên, Hình Bộ ti đã sắp xếp tất cả ổn thỏa, sáng sớm mai bọn họ có thể rời kinh.
Sau khi nhận được câu trả lời chuẩn xác từ chỗ Đậu Lư Khâm Vọng, Dương Phàm lập tức quay về Hình Bộ ti bắt đầu thu dọn đồ đạc. A Nô sớm đã nhận được tin tức, lúc này thấy Dương Phàm thu xếp đồ đạc, nàng tròn mắt đi theo sau, đôi mắt to nhìn theo Dương Phàm sáng lấp lánh.
Dương Phàm thấy nàng cứ quanh quẩn sau lưng mình, vừa mất đi vẻ hoạt bát như ngày thường mà cũng không còn hờn dỗi khi cô đơn mà ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ có bố mẹ sắp đi xa, Dương Phàm liền liếc nhìn nàng lạ lẫm:
- Nàng cứ lòng vòng quanh người ta làm gì, còn không mau đi thu xếp đồ đạc?
A Nô mừng rỡ, nhảy nhót tung tăng như chim sẻ:
- Ngươi sẽ dẫn ta đi sao? Ta cứ nghĩ ngươi muốn giữ ta ở kinh cơ!
A Nô reo hò một tiếng rồi chạy ra sau tấm bình phong. Bình thường A Nô đóng giả làm người hầu nam, buổi tối ở tại Hình Bộ, cái sập phía sau bình phong trong phòng công sự mà Dương Phàm ngủ trưa chính là chiếc giường nhỏ buổi tối của nàng, trên đó cũng đặt một số đồ đạc chỉ nữ nhi mới dùng.
- Hừ…
Dương Phàm chưa nói dứt lời, A Nô đã quay người lao đến phía sau tấm bình phong.
Dương Phàm suy nghĩ một lát rồi khẽ lắc đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc trên bàn.
***
Trong vườn sau của Dương gia trăm hoa đua nở, một chiếc sập được đặt giữa các bụi hoa, trên đó trải thảm, Tiểu Man nghiêng người nằm, lấy chiếc quạt tròn khẽ che mặt, ánh nắng xuân ấm áp chiếu lên người, nàng nửa ngủ nửa tỉnh, vô cùng dễ chịu.
Hương hoa khác lạ, mùi thơm tràn ngập cả vườn hoa. Từ trong bụi hoa có con bướm bay ra nhảy múa, còn có chuồn chuồn lượn trên mặt nước ao rồi bay đến những nụ hoa chớm nở, sau đó lại bay vào các khóm hoa.
- A, ta bắt được một con!
Dương tam tỷ nhảy tung tăng về phía Tiểu Man, trong tay đang cầm một con chuồn chuồn.
Tiểu Man không cho bọn họ bắt bướm nhưng con nha đầu này ham chơi, mắt thấy con bướm bay lượn bên cạnh liền thấy ngứa tay, chủ mẫu không cho bắt bướm thì chuyển sang bắt chuồn chuồn. Dương tam tỷ bắt lấy con chuồn chuồn ớt rồi chạy tới cạnh Tiểu Manh, cười hì hì nói:
- Phu nhân, người xem này!
- Ừ, rất đáng yêu!
Tiểu Man mỉm cười nói:
- Lấy túi lưới ra, chơi tý rồi thả nó ra, cũng là một sinh mạng nhỏ bé mà, đừng chà đạp nó chết.
- Vâng!
Dương tam tỷ đồng ý ngay, hào hứng đi tìm túi lưới.
Tiểu Man vỗ nhẹ cái bụng đang nhô lên, mỉm cười nhìn theo bóng của Dương tam tỷ, từ khi mang thai, nàng mềm yếu hơn rất nhiều, ngay cả con chuồn chuồn nhỏ cũng không muốn làm tổn thương.
Một sinh linh nhỏ đang thai nghén trong bụng nàng, đứa trẻ còn nhỏ nhưng thỉnh thoảng nàng đã cảm nhận được thai máy. Đó là một cảm giác thật kỳ diệu. Nàng biết cục cưng của mình đang lớn lên từng ngày trong bụng mình, nàng thường mơ đến hình dáng của đứa trẻ lúc chào đời, cứ nghĩ đến là lại thấy một cảm giác thỏa mãn và vui sướng khó tả.
Mỗi lần Uyển Nhi tỷ tỷ xuất cung đều sẽ nghĩ cách chạy về nhà, không phải là để thăm Dương Phàm mà quá nửa thời gian là ở bên nàng, nhìn bụng nàng với vẻ ngưỡng mộ, mỗi khi Tiểu Man nhìn thấy bộ dạng Uyển Nhi vuốt ve cái bụng của nàng rồi cẩn thận dè dặt là nàng không nhịn được cười.
Nàng hễ cười là cái bụng rung lên, sau đó Uyển Nhi sẽ rất căng thẳng, như thể tiếng nàng cười to một chút là sẽ dọa cục cưng nhỏ trong bụng, Tiểu Mãn càng có cảm giác tự hào từ đáy lòng, nàng cảm kích thượng đế đã ban cho nàng một phu quân hoàn mỹ, một gia đình hoàn chỉnh và còn có một đứa trẻ đáng yêu.
Dương Phàm đi xuyên qua từ giữa khóm hoa, mặc dù Dương gia giờ cũng coi như gia đình giàu có quy củ, nhưng Dương Phàm lại là người không tuân theo quy củ trong nhà nhất. Hắn rất ít khi đi vòng trên còn đường nhỏ men theo những khóm hoa trồng ngay ngắn mà chui thẳng qua bụi hoa, làm cho người đầy phấn hoa, có khi còn dính mấy cánh hoa lên đó.
- Sao hôm nay lang quân lại về sớm vậy?
Vừa thấy Dương Phàm, Tiểu Man liền nở nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, nàng đang định đứng dậy thì Dương Phàm vội bước đến, đỡ lấy nàng nói:
- Từ từ thôi, vẫn cái tính nóng vội như vậy, nàng còn đang mang trong mình hài nhi đấy.
Tiểu Man cau mũi, sẵng giọng nói:
- Hài nhi, hài nhi, từ khi người ta có hài nhi, lang quân hễ nói là nhắc đến hài nhi, chẳng để ý gì đến người ta nữa.
Dương Phàm bật cười:
- Nói thế là sao, muội làm mẹ, lẽ nào còn ghen với con mình?
Tiểu Man giả vờ nhăn mặt với hắn, vừa cười vừa nói:
- Cục cưng của muội thì muội phải thương chứ, nhưng lang quân cũng không thể có cục cưng rồi là không thương Tiểu Man nữa.
- Ta đâu nỡ không thương!
Dương Phàm vuốt mũi nàng rồi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm bờ vai nàng hỏi:
- Cục cưng hôm nay có bướng bỉnh không?
Tiểu Man tươi cười hớn hở:
- Có chứ, Võng Cương còn đang đạp thình thịch ở bên trong, nhìn đã không phải là cậu bé an phận rồi. Hôm nay sao huynh về sớm thế?
Dương Phàm đáp:
- Ta có chuyện muốn nói.
Hắn trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Đãng lẽ muội đang mang thai, ta không nên rời xa muội. Tuy nhiên… lúc này xảy ra chuyện lớn, ta phải rời khỏi kinh thành.
Dương Phàm kể hết sự việc cho Tiểu Man nghe.
Tiểu Man đã biết năm đó thôn Đào Nguyên xảy ra chuyện gì, biết đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng phu quân, giờ gặp đám lưu nhân này, phu quân vô cùng cảm xúc, hơn nữa lũ ác quan sở dĩ như vậy là do bị phu quân ép đến bước chó cùng rứt giậu, nên trong lòng huynh ấy rất áy náy.
Nghe hắn nói đến những bách tính bị giết đó, nghe nói trong đó còn có đứa bé trần truồng, Tiểu Man đã sắp làm mẹ nên trong lòng chua xót, nước mắt trực trào, nàng khẽ nói:
- Lang quân cứ đi đi! Làm việc mà huynh nên làm, muội ở nhà cũng tốt mà không phải không có người chăm sóc, huynh không cần lo lắng.
Dương Phàm lắc đầu:
- Không! Không phải là ý này. Muội biết đấy, ta đang có kế hoạch đối phó Khương công tử, theo dự định ban đầu của ta, sắp tới cũng phải sắp xếp cho muội. Trước mắt ta phải xuất kinh, đấu một trận với bọn ác quan kia không được sơ sẩy, nếu không sẽ chịu thiệt thòi, ta càng phải sắp xếp trước cho muội.
Tiểu Man nghi hoặc hỏi:
- Sự sắp xếp mà Lang quân nói là chỉ…?