Say Mộng Giang Sơn

Chương 52

Dương Phàm không giẫm lên bàn đạp nhảy lên ngựa dẫn bóng vọt tới trước mà vẫn vung gậy lên, cứ chỉ vung gậy như vậy thôi.

Một gậy của Dương Phàm vừa vung ra, quả cầu liền từ đỉnh đầu của đám đối thủ đang bao vây quanh hắn bỗng xẹt qua vạch trên không trung một tia sáng đỏ, một đường cong hoàn mỹ tựa như một ngôi sao chổi vắt ngang dải ngân hà.

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi vào tia sáng đang cử động trên không trung ấy. Quả cầu vừa bay ra thì tất cả mọi người đều biết rằng, xét về góc độ mà nói thì quả cầu ấy không được truyền cho bất kì ai. Chẳng lẽ Dương Phàm tự biết không thể nào truyền được chính xác quả cầu này nên có ý định phá hoại, làm cho quả cầu vọt ra ngoài đường biên?

Lập tức, mọi người đều trợn mắt há mồm, phát hiện ra tia sáng ảo màu đỏ này đã nhằm về phía cầu môn của đối thủ mà bay tới.

Đứng ở giữa sân, trực tiếp sút vào gôn ư?

Đấu pháp này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Cũng không tồi, thực sự thì sân bóng trên bờ cát mà bọn họ định ra cũng nhỏ hơn một chút so với sân bóng tiêu chuẩn, thế nhưng việc đứng giữa sân mà có thể trực tiếp sút vào cầu môn thì đúng là không tầm thường chút nào!

Phải hiểu rằng, những quả cầu dùng trong trận đấu đều được làm từ gỗ cứng nên rất nặng mà độ đàn hồi thì lại có hạn. Đứng giữa sân đấu vung gậy lên mà đánh bóng trúng được vào cầu môn đối phương, cho dù có là đại lực sĩ đi chăng nữa, điều này cũng không thể nào xảy ra. Bởi nếu dùng lực quá lớn thì có thể sẽ làm gãy mất quả cầu có hình lưỡi liềm này, hoặc quả cầu sẽ vỡ nát vì không chịu nổi lực quá lớn như vậy.

Nhưng, Dương Phàm đã làm được.

Hắn vừa vung gậy lên thì quả cầu biến thành một dải sáng màu đỏ, trực tiếp bay trúng vào cầu môn đối phương, khiến cho mọi người không khỏi mắt chữ o mồm chữ a vì kinh ngạc.

Không phải lực xuất ra cứ lớn là có thể làm được điều này, lực cánh tay phải mạnh, đặc biệt là phải vận dụng sự linh hoạt của các ngón tay. Quả cầu kia không phải được đánh đi mà là Dương Phàm đã lựa chọn chính xác thời điểm vung gậy ra đánh vào đúng điểm dễ phát lực nhất trên đó. Chỉ có cách giải thích như vậy mới có thể giải thích cho đường bóng hoàn hảo kia, gậy và bóng đều không bị hư hại gì mà vẫn có thể đánh cho quả cầu đi được một khoảng cách xa như vậy.

Lúc tranh cầu thì phải nhẹ, khi vung cầu thì phải mạnh, lực độ vừa phải, lí thuyết ấy ai cũng có thể thuộc nằm lòng, thế nhưng khi vận dụng vào thực tế thì không phải ai cũng làm được.

Trái cầu đã bay trúng vào cầu môn đối phương, nảy lên đạp xuống mấy lần trên mặt đất rồi mới lăn ra ngoài , lăn tới tận chỗ mấy cô nương đang theo dõi trận đấu bên trướng lũy quây lại bằng vải bố kia.

Đám người đang vây lại xem điên cuồng hò hét vỗ tay tán thưởng. Dương Phàm vung gậy lên đánh cầu, trái cầu biến thành một dải sáng màu đỏ bay trúng vào cầu môn đối phương, hình ảnh ấy đã để lại ấn tượng đẹp và oai hùng trong lòng tất cả những khán giá có mặt ở đây.

Bên góc sân của Dương Phàm, mỗi lần hắn đánh trúng vào cầu môn đối phương là sẽ có một lá cờ đỏ được cắm lên. Người phụ trách điều hành trận đấu (trọng tài) vừa cắm thêm một lá cờ mới. Bên sân của Sở Cuồng Ca, đã sắp biến thành một rừng cờ đến nơi.

Cú đánh vừa rồi của Dương Phàm phá tan dũng khí tiếp tục chiến đấu của đối phương. Dưới sức ép là tiếng hò hét cổ vũ cho Dương Phàm của khán giả, bọn họ đành bất đắc dĩ thừa nhận:

- Chúng ta thua rồi.

- Nhị Lang, như vậy mới đáng mặt anh hùng chứ!

Sở Cuồng Ca cười lớn, quay sang Dương Phàm, xoay ngón cái lên.

Dương Phàm cười cười, xoay người nhảy xuống ngựa, rảo bước đuổi theo trái cầu đỏ kia. Con tuấn mã của hắn từ khi vào trận chưa chạy bước nào, nó hừ mũi thở ra một hơi rất khí thế, lắc đầu vẫy đuôi đủng đỉnh bước qua một bên gặm cỏ.

Thiếu phụ xinh đẹp mặc bộ y phục màu đỏ thẫm đang nằm nghiêng trên chiếc giường nệm êm, một tay chống vào má, tay kia nhè nhẹ nâng trái cầu đỏ lên.

Năm ngón tay thon dài của nàng với những móng tay cũng dài, toát lên vẻ cao quý khó miêu tả được bằng lời. Lúc này, trái cầu đỏ đã nằm yên trong lòng bàn tay ngọc ngà của nàng. Trái cầu bị ánh nắng chiếu vào tựa hồ sắc đỏ có thể xuyên qua làn da trắng trẻo nõn nà ấy.

Nàng nhẹ nhàng xoay tròn trái cầu trong tay, cẩn thận kiểm tra một chút, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, đúng là một trái cầu rất bình thường, không có bất kì một điểm đặc biệt nào. Cậu thiếu niên đứng giữa sân ban nãy thực sự chỉ cần một gậy mà có thể đánh cho trái cầu bay đúng vào cầu môn đối phương ư? Người đẹp kinh ngạc nhướng mày, chăm chú hướng về phía cậu thiếu niên đang tiến lại gần nàng.

Dương Phàm vừa mới vừa đuổi tới chỗ trướng vây thì mấy gã đàn ông to cao lực lưỡng đã vội xông ra chặn bước cậu lại. Mấy kẻ này nhìn qua thì có vẻ là đám tôi tớ, nhưng mỗi người đều mặc áo lan bào, hông quấn đai gấm, đầu vấn khăn lụa, tất cả đều toát lên vẻ cao quý.

Hơn nữa ai nấy trông đều có dáng vóc mạnh mẽ, ánh mắt hung dữ, hẳn không đều dễ thương lượng. Từ người hầu có thể đoán ra được chủ nhân như thế nào, đám người này chỉ là tôi tớ mà còn ăn mặc sang trọng đến thế, khỏi cần nói cũng biết chủ nhân của họ phải tôn quý đến như thế nào. Dương Phàm hiểu rằng đám du khách này nhất định phải có thân phận cực kì cao quý, bèn lập tức chỉnh lại tư thế, lạy dài nói:

- Tại hạ lỡ tay để cầu bay vào tận trong này, làm quấy nhiễu đến quý nhân, xin thứ tội.

Thiếu phụ xinh đẹp đang nằm bên trong nghe vậy thì cất tiếng cười khe khẽ, nâng trái cầu trong tay lên lắc lắc, lệnh cho đám người mặc áo bào gấm đang chặn Dương Phàm kia lui ra phía sau nhường đường. Dương Phàm bước lên trước, đứng cách xa hai trượng, khom người thi lễ nói:

- Xin quý nhân ban trả lại trái cầu kia cho tại hạ.

Thiếu phụ xinh đẹp thản nhiên cười nói:

- Kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi không tốt!

Giọng nói của nàng hơi khàn, tiết tấu nói chuyện chậm rãi mà đầy vẻ kiêu ngạo, thanh lịch như mây.

Dương Phàm cười nói:

- Không giấu gì

quý nhân, tại hạ chưa bao giờ học qua cưỡi ngựa.

Ánh mắt của thiếu phụ thoáng vẻ kinh ngạc, nói:

- Chưa từng học qua cưỡi ngựa? Vậy thì ngươi luyện đánh cầu thế nào?

Dương Phàm nói:

- Đánh cầu ấy ạ, đây cũng là lần đầu của tại hạ.

Thiếu phụ một lần nữa không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang cô nương vận y phục trắng, cười nói:

- Uyển Nhi, lần đầu đánh cầu đã có bản lĩnh như vậy, muội đã thấy bao giờ chưa?

Thiếu nữ áo trắng mỉm cười nói:

- Chưa thấy bao giờ. Nếu vị này tiểu lang quân không có nói sai thì hắn đúng là một kỳ tài đánh cầu!"

Thiếu phụ áo đỏ xinh đẹp mỉm cười, khẳng định:

- Hắn không có nói sai."

Nói xong, nàng quay đầu lại, đôi mắt yêu kiều mà quyến rũ ngắm nhìn Dương Phàm một lượt, hỏi:

- Tên họ ngươi là gì? Hiện đang ở đâu, làm nghề gì?

Dương Phàm hơi hơi do dự một chút, quyết định nói thật với vị phu nhân xinh đẹp này. Chẳng biết vì sao, đôi mắt nàng tràn đầy ma lực có thể thu phục lòng người, Dương Phàm theo trực giác cảm thấy có một loại uy lực khó diễn tả trong đôi mắt ấy.

Đối phương hoàn toàn không cần phải hỏi tên họ của hắn, nếu hỏi thì chắc chắn là có mục đích, nếu hắn tùy tiện nghĩ bừa ra một cái tên, một khi đối phương cho người điều tra ra thì sẽ làm hỏng chuyện của hắn. Mà cứ nói thật ra với nàng cũng chẳng sao, bởi thủ hạ của Diêu thị phu nhân đều không ở đây.

Dương Phàm nói:

- Tại hạ họ Dương tên Phàm, gia đình tại hạ là một hộ trong phường Tu Văn.

Thiếu phụ áo đỏ mỉm cười nói:

- Ồ, ra là là hàng xóm ư, ta họ Lý, ở tại phường Thượng Thiện.

Phường Thượng Thiện ngay phía trước phường Tu Văn, liền kề với cầu Thiên Tân, gần nhất với cổng chính Hoàng thành. Những nhà quyền quý đệ nhất đều ở tại phường này.

Đương nhiên, một phường lớn như vậy cũng không phải chỉ có các nhà quyền quý mà phần lớn vẫn là các hộ dân bình thường. Trông nàng ta phô trương như vậy, lại ở phường Thượng Thiện, xem ra nhất định là hộ giàu có nhất ở đó rồi. Dương Phàm trong lòng khẽ rùng mình, tự nhủ phải hết sức cẩn trọng.

Thiếu phụ áo đỏ xoay xoay trái cầu trong tay, vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.

Quả cầu đỏ trong tay nàng chuyển động một vòng, đôi mắt long lanh của nàng khẽ nhướng lên, mỉm cười nói:

- Ngươi tuy là lần đầu tiếp xúc với đánh cầu mà lại có khả năng thiên phú như vậy, Chỉ là một phường đinh nho nhỏ, thực là đáng tiếc cho ngươi quá. Ta có lòng muốn triệu ngươi vào phủ của ta, để sau này ngươi có thể chuyên tâm tập luyện môn cưỡi ngựa đánh cầu này, ngươi thấy sao?

Dương Phàm nhanh chóng lướt mắt qua một lượt cả ba thiếu phụ đang ngồi đó, thầm đoán thân phận của các nàng, thận trọng đáp:

- Tiểu nhân vốn lười biếng, tới quý phủ làm việc e là không thích nghi được.

Đôi mày xinh đẹp của thiếu phụ áo đỏ hướng lên, còn chưa kịp lên tiếng thì cô nương áo trắng ngồi cạnh đã nói:

- Tiểu lang quân, đừng cự tuyệt sớm như vậy. Vị này quý nhân là một người thực sự tôn quý, ha ha, nhận được sự ưu ái của nàng thì là một sự may mắn lớn đó.

Dương Phàm cười cười, nói:

- Đánh cầu chỉ là trò chơi, đâu thể đánh cả đời được? Tại hạ tuy chỉ là một kẻ phường đinh nhỏ nhoi nhưng cuộc sống cũng tương đối là yên ổn. Tại hạ không ôm chí lớn, không cầu phú quý, mà chỉ cầu ăn no mặc ấm, ngoài ra, có thể sống cuộc sống tự do tự tai, thế là đủ.

Ánh mắt thiếu phụ áo đỏ khẽ lộ ra ý cười, nói:

- Tiểu lang quân đừng vội bộc bạch như thế, ngươi hãy suy nghĩ kĩ một chút, bất kì lúc nào thay đổi chủ ý thì cứ tới phường Thượng Thiện tìm ta.

Nàng dùng mắt ra hiệu cho một gã gia nhân áo gấm có thân hình vạm vỡ đưa cho Dương Phàm một vật, vật này cầm lên nặng trịch, ra là một ngư phù bằng đồng thau.

Ngư phù được đẽo thành hình con cá, trên mặt có khắc chữ, đây là tín vật mà người đời Đường dùng để chứng tỏ thân phận hoàng thân và quan viên, hay cũng chính là vật mà đời Tống, Minh vẫn gọi là thẻ bài. Căn cứ theo sự khác biệt về thân phận, chất liệu của ngư phù cũng không giống nhau. Thái Tử dùng ngư phù bằng ngọc, thân vương dùng ngư phù bằng vàng, quan viên bình thường và thị vệ thì dùng ngư phù bằng đồng.

Thẻ bài trong tay Dương Phàm này chính là một ngư phù bằng đồng thau, chính giữa khắc một chữ “Vệ” rất lớn, mặt sau là một hàng chữ nhỏ “Ra vào phủ Thái Bình công chúa”

Dương Phàm bỗng ngẩng đầu, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía vị thiếu phụ áo đỏ kia.

Y phục cắt may vừa khéo trên người, chất liệu cũng là loại thượng thừa chỉ có trong cung mới có, làm tôn lên những đường con quyến rũ mê người. Ánh mặt trời chiếu vào bộ y phục nàng đang mặc trên người tỏa ánh hào quang, trông nàng tựa như một mỹ nhân ngư đang nằm phơi lưng trên hồ Lạc Thủy.

Nàng, chính là vị công chúa của các Công chúa, bông hoa của thành Lạc Dương - Lý Lệnh Nguyệt?

Chú thích: Thái Bình công chúa không được ghi chép trong sử sách, Lý Lệnh Nguyệt là cái tên được mọi người đồn đại truyền tai nhau, để tiện thì truyện xin được lấy cái tên này, và cũng chưa chắc vị công chúa này có thực tên là Thái Bình
Bình Luận (0)
Comment