Dương Phàm bảo người trong trại lấy vật liệu tại chỗ, trên tường thành đất đá dùng gỗ vót nhọn một đầu cắm thẳng đứng, thành một bức tường gỗ kiên cố, lợi dụng gỗ dài ngắn kết hợp làm thành bia chắn tên, tránh cho toàn bộ thân thể bại lộ trong phạm vi tấn công của đối phương.
Những tảng đá lớn có thể ẩn nấp ở phía trước trại, toàn bộ được trại đinh đẩy đến khe núi, cây cối có thể ẩn nấp ở hai bên sơn trại lần lượt bị chặt đổ, kéo vào trong trại, vừa hay làm vật liệu xây dựng tường trại và công sự che chắn. Dương Phàm lại bảo bọn họ chất đống cát ở trước công sự che chắn, để dập tắt lửa.
Dương Phàm còn dạy bọn họ dùng trúc và gỗ cứng làm thành máy ném đá đơn giản.
Hai cây trúc dài, một cây buộc vào túi lưới, cây khác cố định trên mặt đất. Cây buộc vào túi lưới dựng lên một cái giá, dùng một sợi dây thừng cố định trên mặt đất, ghìm chặt đỉnh trúc, khiến nó cong xuống dưới. Sau khi đặt đá vào trong túi lưới, chỉ cần một vị phu nhân dùng gậy hất dây thừng ra ngoài, hai thanh trúc sẽ có thể đổ những viên đá trong túi lưới ra ngoài.
Nhược điểm của nó là dễ tổn hại, hơn nữa hòn đá ném đi không lớn, tầm bắn cũng không xa. Nhưng ưu điểm đá chế tạo đơn giản, hơn nữa bọn họ giữ thành, cũng không cần ném bắn những tảng đá cồng kềnh, một đống đã nhỏ tầm nắm tay là vừa, mặt tấn công đủ lớn, hơn nữa đủ chết người.
Người trong trại cũng có một ít mánh khóe phòng ngự đơn giản mà hữu hiệu, bọn họ làm ra rất nhiều củ ấu, ném ra khắp sườn núi. Loại thực vật thảo mộc thân leo này quả thực có gai ở ba góc, bình thường có thể chọc xuyên giày vải, còn binh sĩ của Văn Hạo đa số đều là đi chân trần, phải thanh lý những củ ấu này, còn phải chống đỡ mũi tên bắn lén từ trên trại xuống, thật không dễ dàng gì.
Con đường thông thẳng đến cổng lớn không rải những thứ này. Thứ nhất là vì những người đi cõng nước còn phải chạy tới chạy lui, cần có một con đường để đi qua, thứ hai chỉ để lại một con đường như vậy, tác dụng đối với bên tấn công không lớn, bọn chúng không có cách nào đi qua con đường nhỏ khúc khuỷu trong núi để tập trung binh lực tấn công sơn trại.
Dương Phàm nằm bò trên tường trại thử hướng gió, lại hỏi Cao Thanh Sơn mấy câu, hiểu được một ít về sự thay đổi hướng gió bình thường trong núi này, liền bảo người đi chuẩn bị phân và nước tiểu của trâu ngựa, đi hái một ít thực vật có độc trong núi làm ra đạn khói độc đơn giản. Lúc hướng gió thích hợp, những thứ này có thể khiến cho địch không ít phiền phức.
Ngoài ra, nghĩ đến việc trại thành một khi bị phá, toàn bộ thành sẽ ở trong trạng thái hoàn toàn không phòng ngự, Dương Phàm lại sai người dựa theo địa thế của dốc thoải, dùng cọc gỗ dựng một cái “tường trại” khác ở một nơi tương đối hiểm yếu. Như thế này một khi trại thất thủ, cũng không đến nỗi lập tức để đối phương mặc sức chém giết, bọn họ có thể lui đến sau bức tường thứ hai ẩn nấp và tiếp tục tác chiến.
Bất luận là một tòa thành trì hay một ngôi sơn trại, nơi yếu nhất nhất định là cửa lớn. Cửa trại của trại Bạch Hà thô sơ đến nỗi căn bản chỉ là một hàng rào, một kiểu tồn tại mang tính tượng trưng “phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân”, đến lúc đó sắp xếp cửa treo hoặc là cầu treo cũng không kịp nữa. Dương Phàm bảo người dùng đất đá bên trong cửa trại đắp thành một tòa Ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng chính)
Ủng thành trước nay đều là xây ngoài thành, thế nhưng trên tường thành lại không đủ hỏa lực chi viện, nên xây Ủng thành cũng rất đơn giản. Thành xây bên ngoài rất dễ bị công phá, Dương Phàm liền nảy ra ý tưởng dời Ủng thành vào trong trại, nhờ vào tòa Ủng thành này mà đường đi vào cổng trại lại càng thêm chật hẹp, đối phương không dễ dàng triển khai tấn công với binh lực quy mô lớn. Còn lính giữ ở bên trên Ủng thành có thể đứng trên cao sát thương hàng loạt quân địch.
Theo sự chỉ huy của Dương Phàm, sơn trại dần dần được thay đổi, mặc dù nhìn hơi kì quái, nhưng dần dần có một loại sát khí hừng hực được trang bị tỉ mỉ. Trong mắt một vị thống soái chân chính, những hành động này của Dương Phàm chỉ có thể coi như nửa vời, nhưng trong mắt những người sơn dân thuần phác ở đây, Dương Phàm đích thực là quân thần tái thế biến sắt thành vàng.
Ai có thể nghĩ rằng chỉ dùng một ít đất, cát và đá, qua một lượt cải tạo đơn giản, sơn trại vốn không chịu nổi một đòn đã có thể có lực sát thương và khả năng phòng ngự lớn thế này chứ? Huân Nhi cô nương chắp tay sau lưng quan sát sơn trại thay đổi từng chút một, không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm đã lấp lánh hồng tâm.
Việc gia cố và cải tạo tường thành là chuyện quan trọng nhất, lúc sắp hoàng hôn, đại khái là đã thành hình rồi. Nhưng tòa Ủng thành mà Dương Phàm thiết kế mặc dù sơ sài đến mức không thể sơ sài hơn, chỉ cần đánh hai trượng hoặc là mưa to gió lớn là có thể hư hỏng, mà có xây dựng cũng không dễ dàng gì, phải làm việc thâu đêm mới có thể hoàn thành trước khi quân địch đến.
- Cô nương, cẩn thận!
Dương Phàm đang chỉ đạo ở chỗ cổng trại, bỗng nhiên nhìn thấy một cô nương cõng nước bị một viên đất rơi trong lúc xây dựng Ung thành vướng chân, người ngã nhào về phía trước rất nguy hiểm, nước trong gùi sóng ra ướt đầy vai nàng.
Dương Phàm thấy thế, vội vàng nhảy lên phía trước một bước, giơ tay ra bắt lấy cánh tay nàng. Rõ ràng là Dương Phàm bắt được ống tay áo của cô nương kia, ai ngờ bắt hụt, Dương Phàm ngẩn người ra, động tác không hề có chút chậm chạp, vội vàng chạy lên một bước nữa, nắm lấy cái gùi trên vai nàng.
- Cảm ơn huynh, ta không sao!
Cô nương cười cười với hắn, rồi vội vàng nghiêm mặt, cúi đầu nói cảm ơn.
Khí sắc của nàng không tốt, sắc mặt tái nhợt, thần sắc u ám, trên môi không hề có chút huyết sắc, có vẻ vô cùng tiều tụy.
Dương Phàm nhìn nàng hơi quen quen, nhìn kĩ lại, bỗng nhiên nghĩ ra, không kìm nổi kêu lên:
- A! Là cô!
Hóa ra vị cô nương này chính là cô nương cõng nước hôm ấy đã cho hắn uống nước.
Hôm đó nét mặt nàng vui tươi, gò má ửng hồng như ánh trời chiều, ánh mắt ngượng ngùng như nước sông long lanh, còn hôm nay nàng...
Nước trong gùi tạt ra làm ướt đẫm quần áo của nàng, bả vai dần dần rướm vết máu đỏ thẫm.
- Liên Tân, Liên Tân, cô làm sao vậy?
Một cô nương cõng nước chạy đến chỗ cổng trại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vội vàng chạy đến, nước từ trong gùi sóng ra, rơi đầy trên vai ả.
- Liên Tân!
Cô nương kia dìu ả dậy, Liên Tân mím môi cười miễn cưỡng, khẽ nói:
- Ta không sao, mau đi đi, tích trữ thêm một ít nước.
Nói xong liền bỏ tay ả ra, vội vàng đi, hình như không muốn ở quá lâu trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm nhìn vị cô nương mới đến, chính là cô gái hôm nay rót nước cho Cao Thanh Sơn ở trong phòng. Dương Phàm hỏi:
- Cô nương, mấy hôm trước ta nhìn thấy cô... lúc đó Liên Tân cô nương vẫn đang khỏe mạnh, cô ấy sao vậy?
Cô nương kia nghe xong khóe mắt ửng đỏ, ả biết bây giờ bao nhiêu thay đổi đều là vì Dương Phàm. Người này với bọn người Diêu Châu không giống nhau. Mặc dù bọn họ đến từ cùng một nơi nhưng lại là hai loại người hoàn toàn khác, nên không giấu diếm hắn.
Cô nương nghẹn ngào nói:
- Mấy hôm trước, lính của Văn Thổ ty xông vào trại chúng ta, giết người phóng hỏa khắp nơi. Ta được cha giấu vào trong đống cỏ rơm ở sau tảng đá, ta nhìn thấy một đám súc sinh đuổi theo Liên Tân, xé rách y phục của cô ấy. Liên Tân liều chết chống cự, bị bọn chúng chém đứt cánh tay, tên súc sinh đó...
Nước mắt ả bỗng nhiên tuôn ra như suối:
- Liên Tân bị đau đến ngất đi, tên súc sinh đó còn không buông tha. Y xé rách y phục của Liên Tân, cưỡng hiếp cô ấy.
Ả lấy ống tay áo lau khóe mắt, giọng nói đầy thù hận:
- Ta nghe thấy có người gọi y là tiểu thủ lĩnh, còn có người gọi y là Tạ Truyền Phong! Cả đời ta không quên được y, thù này, chúng ta nhất định phải trả!
- Tạ Truyền Phong!
Dương Phàm hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén như mũi đao:
- Y là người của Văn Thổ ty à? Ta nhớ rồi! Ngươi nói với Liên Tân cô nương, ân một ngụm nước, Dương mỗ sẽ dùng cả máu để báo!
Cô nương giương đôi mắt mọng nước, nhìn hắn kinh ngạc, Cao Thanh Sơn bước chậm chạp đến trước mặt hắn, nói với cô nương kia:
- Bảo Liên Tân không cần phải cõng nước nữa, người muội ấy vẫn còn yếu, muội quan tâm muội ấy một chút.
Cô nương “vâng” một tiếng, đuổi theo Liên Tân.
Cao Thanh Sơn nhìn theo bóng dàng các nàng khuất xa, âm thanh trong lồng ngực giống như tiếng sấm tha thiết:
- Ta đã nghe qua rồi, tên họ Tạ đó do có “gốc rễ” thủ lĩnh nên mới gọi là tiểu thủ lĩnh. Y đang làm việc trong đô đốc phủ, còn có chức quan, là một Tham Quân Sự dưới bát phẩm!
Dương Phàm biết “gốc rễ” thủ lĩnh đó nghĩa là gì, Đại thủ lĩnh hoặc là Nhị thủ lĩnh cũng đều làm nhục nữ nhân con nhà bách tính, nhưng lại không nạp làm thê thiếp. Nữ tử này là bách tính bình thường, nhưng vì đứa con sinh ra có cha đẻ là thủ lĩnh, cho nên cũng có chút “gốc rễ” thủ lĩnh, liền trở thành tiểu thủ lĩnh.
Dương Phàm gằn từng tiếng:
- Ta đảm bảo, y sẽ chết!
Một nữ tử xinh đẹp như hoa bỗng nhiên bị người ta chặt đi một cánh tay, lại bị người ta ô nhục thanh danh, như vậy đau khổ biết bao! Dương Phàm vẫn luôn căm hận những việc táng tận lương tâm mà người ban Ngự Sử Đài làm, nhưng hắn trước nay chưa từng căm hận như bây giờ, đây là một loại đau như cắt, giống như Liên Tân cô nương kia chính là người thân cốt nhục của hắn.
Cao Thanh Sơn cụp ánh mắt, quay đầu nhìn hắn một cái, khẽ nói:
- Mạng của tên này cứ để ta.
Dương Phàm không tranh luận với y, chỉ hỏi:
- Trong nhà cô nương này còn có bao nhiêu người?
Đôi lông mày đen sẫm của Cao Thanh Sơn hơi nhướn lên, hỏi:
- Làm sao?
Dương Phàm nói:
- Nếu như trong trại cô ấy không còn người thân, đợi sau khi tình thế Diêu Châu bình ổn, hoặc là... Ta có thể đem cô ấy đến Lạc Dương.
Cao Thanh sơn ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn lấy muội ấy làm vợ sao?
Dương Phàm nói:
- Ta đã có thê tử rồi!
Khóe miệng Cao Thanh Sơn khẽ vểnh lên, kèm theo chút giọng mỉa mai:
- Muội ấy không cần tình thương, mỗi người trong trại đều biết chăm sóc muội ấy.
Dương Phàm khẽ nói:
- Có lẽ, đổi môi trường đối với cô ấy sẽ tốt hơn...
Cao Thanh Sơn có chút nghi hoặc, nghĩ ngợi một chút mới hiểu ra, thản nhiên đáp:
- Tổ tiên chúng ta mặc dù cũng là người Hoa, nhưng chúng ta không ngu ngốc như các ngươi! Cô ấy bị lăng nhục, đó không phải lỗi của cô ấy, không ai dám lấy lí do này ra xỉ nhục cô ấy, đặc biệt là nam nhân. Bởi vì không bảo vệ tốt nữ nhân, nam nhân chúng ta nên cảm thấy nhục nhã!
Y bỗng nhiên quay người, đi ra ngoài hai bước lại quay đầu, ánh mắt sáng ngời:
- Ta rất cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà, ta nói lại một lần nữa, mạng của tên họ Tạ đó cứ để ta.
Dương Phàm nhíu mày, nói với Cao Thanh Sơn:
- Ta muốn giết y có lẽ không khó, nhưng ngươi... lại không dễ dàng.
- Ta biết!
Cao Thanh Sơn ngóc đầu lên, trầm giọng nói:
- Nhưng đây là trách nhiệm của ta! Bởi vì, ta là ca ca ruột của nó!
Cao Thanh Sơn bước nhanh, Dương Phàm nhìn bóng dáng nặng như núi của y, rất lâu mới chuyển hướng về phía tòa Ủng thành đang xây dựng.
Hắn hao tổn tâm sức để biến đổi ngôi sơn trại này trở thành một tòa thành lũy, là vì hắn biết việc này là một sự đảm bảo thúc đẩy đàm phán có thể thực hiện. Hơn nghìn người trong trại Hà Bạch này nếu như xảy ra chuyện gì, sẽ chọc tức các bộ lạc Bạch Man, nếu như Huân Nhi xảy ra bất trắc, càng không còn cách nào đàm phán.
Hắn làm như vậy, là vị sự an toàn của bản thân, bởi vì nếu như Hoàng Cảnh Dung dám phủ nhận hắn là Khâm sai, vậy thì Hoàng Cảnh Dung sẽ nhất định không tiếc tất cả để khiến hắn chết.
Nhưng bây giờ, Dương Phàm đơn thuần chỉ muốn biến ngôi trại này thành một vũ khí giết người, không phải vì để đàm phán thành công, cũng không phải vì bảo đảm an toàn của bản thân, chỉ đơn thuần là muốn giết người, trong người hắn có một loại thôi thúc giết người!