Say Mộng Giang Sơn

Chương 553

Dương Phàm cũng không ở lại Miêu trại quá lâu.

Sau khi Lưu Quang Nghiệp chết, họa lớn và náo động tại Man Châu liền tuyên cáo giải trừ. Tạ Man cùng với Ô Man, Bạch Man, thậm chí đến cả Ly Liêu của Lĩnh Nam Đạo mà nói tính tình ôn hòa nhu thuần hơn. Khi Dương Phàm đuổi tới Man Châu thì đại loạn vừa mới nổi lên manh mối, lập tức liền bị hắn dùng thủ đoạn lôi đình bình ổn xuống, cho nên nhiễu loạn nơi này không lớn bằng Diêu Châu.

Kế tiếp, Dương Phàm phải đi Lĩnh Nam rồi.

Lúc Dương Phàm đang ở Diêu Châu, chiến loạn tại Lĩnh Nam đã bắt đầu.

Từ Kiếm Nam đạo đến Kiềm Trung Đạo, lại đến Lĩnh Nam Đạo, từ tây sang đông, lực khống chế của triều đình từng bước tăng mạnh. Tuy rằng Ly Liêu đoàn kết, nhưng lực lượng vũ so với binh mã triều đình yếu nhược nhỏ bé hơn rất nhiều. Dương Phàm mặc dù vẫn còn chưa rõ tình huống Lĩnh Nam Đạo trước mắt như thế nào, nhưng khả năng lớn nhất mà hắn phỏng chừng đã được xác định.

Rất có thể "phản loạn" đã được bình ổn, lực lượng bộ tộc Ly Liêu không đủ để đối kháng triều đình, rất có thể bọn họ đã đầu hàng rồi, cho dù hiện tại Dương Phàm vội vàng tiến đến, thì cũng chỉ có thể thấy cảnh hoàng tàn khắp nơi, ngập trong máu tanh, nhìn Vạn Quốc Tuấn kia dương dương đắc ý, cười to càn rỡ mà thôi.

Nhưng Dương Phàm nhất định phải đi, nơi đó chiến đấu tuy rằng đã kết thúc, nhưng quan hệ đến chiến dịch tương lai, thì lại vừa mới mở màn….

Mấy ngày nay, Dương Phàm và Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên phân chia nhau tiếp mấy vị thủ lĩnh Tạ Man.

Đúng vậy, chính là phân chia sau tiếp đón.

Dựa theo cách nói của Dương Phàm, bọn họ có sứ mệnh trọng yếu trong người, lập tức còn phải đi Lĩnh Nam Đạo tuần tra, không thể trì hoãn nơi này lâu hơn, cho nên việc trấn an Tạ Man nhất định phải tiến hành nhanh chóng, bởi vậy bọn họ phải phân chia nhau tiếp kiến các Động chủ, Khê Chủ, trại chủ cùng với các quan viên tại Kiềm Trung Đạo xa xa gần gần đến.

Dương Phàm là Chính sứ, đương nhiên gánh nhiệm vụ gian khổ nhất, đích thân hắn tiếp đón mấy thủ lĩnh Miêu trại đang đầy ngập tức giận, nghe bọn họ tố khổ, trút phẫn nộ, đồng thời trấn an họ. Hồ Ngự sử thì phụ trách tiếp kiến các quan viên các nơi đến, những quan viên này có Lưu quan, có Thổ quan, nhưng bất kể là Lưu quan hay Thổ quan thì bởi vì gánh vác trách nhiệm chức quan trong người, cho nên trong lời nói cử chỉ vẫn tương đối khách khí hơn.

Về phần Tôn Vũ Hiên, Dương Phàm giao cho y nhiệm vụ rất đơn giản. Tuy rằng Lưu Quang Nghiệp đã bị chết, bọn họ đã nắm giữ được hành vi phạm tội của Lưu Quang Nghiệp, đủ để xác định lão ta bị xử tử, là trừng phạt đúng tội, nhưng muốn tấu báo lên Triều đình, thì còn phải miêu tả lại, ghi tỉ mỉ lại quá trình sau khi Lưu Quang Nghiệp tới Man Châu thì đã làm những gì.

Việc này liền giao cho Tôn Vũ Hiên, để y đi gặp các nhân chứng, chỉnh sửa lại khẩu cung.

Ba ngày sau, một số thủ lĩnh Tạ Man ở vùng núi xa xôi đã không còn tới nữa, Dương Phàm liền quyết định rời khỏi Kiềm Trung Đạo, đi Lĩnh Nam Đạo. Dương Phàm quyết định để Hồ Nguyên Lễ ở lại để tiếp tục giải quyết tốt hậu quả công việc, còn mình và Tôn Vũ Hiên chạy tới Lĩnh Nam.

Thiết kỵ Long Võ Vệ chờ ở bên dòng sông nhỏ ở dưới Miêu trại. Dương Phàm và Tôn Vũ Hiên đóng gói hành trang đi xa, Hồ Nguyên Lễ cùng với nhóm thủ lĩnh Miêu Trại cùng đi tiễn theo sau rồng rắn dưới chân núi.

Núi xanh nước xanh tiễn người đi xa.

- Các vị thủ lĩnh, xin dừng bước!

Dương Phàm quay lại chắp tay, mỉm cười chào các vị thủ lĩnh Miêu trại, đồng thời trao đổi đánh mắt ra hiệu, chúng đầu lĩnh Miêu trại ngầm hiểu, cùng chắp tay chào từ biệt.

Dương Phàm lại quay sang Hồ Nguyên Lễ nói:
- Hồ huynh, Kiềm Trung Đạo chưa hết công việc, phải làm phiền Hồ huynh rồi. Chúng ta đi Lĩnh Nam làm việc, rồi hội hợp cùng Hồ huynh ở Kinh Châu.

Hồ Nguyên Lễ mỉm cười gật đầu:
- Dương lang trung yên tâm, công việc chưa xong, Hồ mỗ nhất định xử lý thỏa đáng!

Dương Phàm gật gật đầu, lại ôm quyền thi lễ với mọi người, rồi quay sang nói với Tôn Vũ Hiên:
- Tôn huynh, chúng ta đi thôi.

Bộ dạng Tôn Vũ Hiên có chút mất hồn mất vía, đôi mắt quét tới quét lui trong đám người đưa tiễn, dường như tìm người nào đó, cuối cùng ảm đạm thở dài, gật đầu, yên lặng xoay người theo Dương Phàm.

Có thị vệ dắt ngựa tới, Dương Phàm đạp chân, tung người lên ngựa, mạnh mẽ vô cùng. Tôn Vũ Hiên lại giống như giày nặng ngàn cân, lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn sườn núi, than nhẹ một tiếng, lúc này mới nắm chặt yên ngựa, trèo lên.

Đúng lúc này, trong núi vang lên tiếng hát, thanh âm trong trẻo du dương tựa như sáo trúc, như tiếng suối róc rách, linh động uyển chuyển như chim sơn ca bay lên đầu cành:

- Gặp gỡ ban đầu, bảo vệ muội trong tay kẻ ác, che chở muội trong đao thép, kéo muội thoát khỏi roi da…

Tôn Vũ Hiên thiếu chút nữa một cước đạp trượt dập mũi xuống yên ngựa, y vui sướng quay người lại, tìm về hướng tiếng ca nhìn nàng. Y tìm được rồi, đó là Hồ Phi cô nương, nhất định là cô ấy, chỉ cần nghe giọng là biết cô ấy rồi.

- Gặp gỡ ban đầu, giống vậy cá chép sẽ qua sông lớn, cá chép được sống trong nước sông, cá nước ân ái tình trường...

Tôn Vũ Hiên nhìn thấy Hồ Phi cô nương trong trang phục màu xanh đứng dưới tàng cây xanh, giống như một mầm xanh mỹ lệ trên núi, giọng ca cất lên kia đúng là của nàng. Tôn Vũ Hiên kích động ngắm nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, không biết nên làm thế nào cho phải.

Trên sườn núi yên tĩnh trong chốc lát, Hồ Phi lại ca lên:
- Hái trà phải hái trà Đại Sơn, hái hoa phải hái hoa Đỗ quyên. Hoa nở có người hái, muội hát sơn ca không người đáp.

Trong tiếng hát của nàng bất giác có chút ý tứ u oán thương tâm. Tôn Vũ Hiên gấp đến xoa xoa tay, lại không biết nên biểu đạt vỗ về như thế nào, hát sơn ca, y thật sự là không biết nha.

Bốn huynh đệ Hồ Gia Cùng phụ thân đến tiễn đưa khâm sai nhướn mày nháy mắt nói nhỏ vài câu, tam đệ lập tức bị đẩy ra đi đến bên cạnh Tôn Vũ Hiên, há mồm hát thay y:
- Dương tước yêu thích thanh sơn lĩnh, trâu ngựa yêu thích cỏ xanh bình: ong mật yêu hoa cá yêu nước, a muội ta yêu khó mở miệng.

Hồ Phi trên sườn núi lại ca lên đầy vui mừng:
- Mới vào hoa viên xem hải đường, giống như Phạm Lang với Mạnh Khương: muội nguyện làm Mạnh Khương nữ, yêu thương chờ đợi nơi này mãi mãi.

Cá ở bãi cát sẽ có bạn, chim ở trong núi gặp tri âm. Muốn làm Trường Giang và Hoàng Hà không ngừng chảy, không làm măng sớm rỗng ruột.

Muốn là tùng xanh đến cuối cùng, không là hoa đào đỏ chốc lát. Nữ: Muội là ngọn nến một lòng, không phân hoa cùng người khác…

Tiếng ca đối đi đáp lại trên sườn núi và dưới núi liên tiếp cất lên.

Hồ Nguyên Lễ và Dương Phàm sóng vai đứng cùng nhau, tay vuốt cằm, rung đùi đắc ý nghe, cười híp mắt nói với Dương Phàm:
- Dương lang trung, ta thấy hay là mời Tôn lang trung ở lại Man Châu, để Hồ mỗ cùng ngươi đi Linh Nam, được không?

Dương Phàm rất thâm ý, cười nói:
- Cũng được, ta cũng đang có ý này, quân tử nên làm việc giúp người ta toại nguyện.

- Ha hả…

Quan văn Đại Đường hiểu ý nhau, cùng nhìn nhau cười.

"Ca vì muội đến muội vì ca, chim vì thanh sơn cá vì sông. Xuân lạnh Dương tước chết ở lạnh, muốn là cá chép sống cùng sông...”

Càng ngày càng là tình ca triền miên nóng bỏng, tiếng lục lạc ngựa vang lên, đoàn người Dương Phàm rời Miêu trại, chạy lên đường núi Lĩnh Nam Đạo.

Đường núi gập ghềnh một đường chín khúc, đội ngũ thật dài dần dần biến mất sâu trong thanh sơn, cuối cùng biến mất hẳn.

***

Lĩnh Nam Đạo, Phan châu phủ.

Phủ đệ thứ sử hiện giờ đã làm hành dinh khâm sai.

Vạn Quốc Tuấn ngồi ở bên trên, nghe thủ hạ kia hoảng sợ báo tin tức:
- Trung thừa, Dương Phàm đi Diêu châu, Hoàng Cảnh Dung chết, đi Man Châu, Lưu Quang Nghiệp chết. Hiện giờ, hắn lại chạy tới Phan châu rồi.

- Bụp!

Một ly uống rượu bay tới, đập trúng mũi gã làm máu mũi chảy dài.

Người nọ đau đến rớt nước mắt, ôm lấy mũi không hiểu ra sao cả nhìn Vạn Quốc Tuấn.

Vạn Quốc Tuấn trầm mặt mắng:
- Ngươi có ý gì vậy, có phải nói hắn ta đến Phan Châu thì bản khâm sai cũng chết không? Hắn là sao chổi chuyển thế hay là ôn thần hạ phàm thì cũng chẳng uy phong gì cả. Hừ!

Người nọ giờ mới hiểu được vì sao Trung thừa phát hỏa, vội vàng giải thích:
- Ý tiểu nhân là, người này ý đồ đến không tốt, Trung thừa phải cẩn thận ạ.

Vạn Quốc Tuấn ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha ha, Lưu Quang nghiệp, Hoàng Cảnh Dung là đám ngu ngốc, luôn luôn xem thường bản Trung thừa, nghĩ bản Trung thừa chỉ biết trố phía sau Lai Tuấn Thần ra mưu họa sách, hừ! Kẻ ngu dốt chính là kẻ ngu dốt, bọn họ biết cái gì!

Vạn Quốc Tuấn khinh thường đứng lên, khoanh tay nói:
- Hoàng Cảnh Dung chết, là vì gây đại loạn ở thành Diêu châu. Lưu Quang Nghiệp chết, cũng là vì gây đại loạn ở Man Châu.

Mà Lĩnh Nam thì sao?

Vạn Quốc Tuấn giống như vị đế vương vĩ đại, chậm rãi vung một tay lên:
- Phan châu rối loạn, lại bị bản quan trong nháy mắt bình ổn xuống, mà ngay cả phủ thứ sử Phan châu này hiện giờ đều làm hành dinh của bản Trung thừa. Hiện giờ Lĩnh Nam Đạo trời yên biển lặng, thịnh thế thái bình, Dương Phàm hắn dù có tới thì có thể làm được gì bản Trung thừa nào. Lấy cớ gì để xuống tay với bản Trung thừa chứ?

Vạn Quốc Tuấn bỗng nhiên xoay người, chỉ tay lớn tiếng hỏi:
- Ngươi dám phản?

Quan viên địa phương và lãnh tụ dân tộc thiểu số Ly Liêu tọa ở hai bên, mà Vạn Quốc Tuấn đúng là một vị tù trưởng đội lông chim hoa quan, người nọ bị y chỉ ra, sợ đến nỗi liên tục xua tay lắc đầu.

Vạn Quốc Tuấn đột nhiên lại chỉ sang phía bên trái vào một vị thủ lĩnh địa phương khác, nói:
- Hay là ngươi muốn phản?

Người nọ bị dọa luống cuống, đầu của thứ sử đại nhân còn treo ở bên ngoài phủ thứ sử, Vạn Quốc Tuấn này chỉ tay vào gã làm gã sợ mất mật, khẩn trương nói:
- Không không không, Trung thừa giết trừ gian nịnh, một phương thái bình, chúng ta vô cùng khâm phục Trung thừa, hết lòng cung kính. Chúng ta đều là trung lương, sao có thể làm phản được? Tuyệt đối không dám làm phản!

Vạn Quốc Tuấn ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha ha, bản quan vì nước vì dân, có công lao lớn, ai dám giết ta? Ai có thể giết ta?

***

- Ta muốn giết hắn!

Một thiếu niên cất giọng lanh lảnh, từ “giết” được gằn lại, không hề tương xứng với tuổi của gã khi lạnh lùng, bình tĩnh nói ra câu này. Thiếu niên này ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, cốt cách thô to, dáng người khôi ngô cường tráng. Nhưng khi nhìn dung mạo của gã lại toát lên vẻ trẻ con, như mới chỉ trên dưới mười tuổi.

Người này là Phùng Nguyên Nhất, con trai của Thứ sử Phan châu Phùng Quân, năm nay vừa mới mười tuổi, chỉ vì trời sinh cốt cách thô to, lớn trước tuổi, cho nên thân hình cao hơn trưởng thành hơn bạn cùng lứa.

Phùng Nguyên Nhất vừa nói vừa cầm khối đá sắc cạnh mảnh mài mài lên tảng đá lớn, nhìn bộ dạng như là muốn mài thành đao đá, hai tay cậu mài ra máu tươi, nhưng cậu dường như không phát giác gì.

Ở bên cạnh cậu là một thiếu nữ tám chín tuổi, tóc tết bím, dung nhan thanh tú, một đôi mắt to như điểm nước sơn, nhút nhát nói:
- Nguyên Nhất đại ca, hắn là khâm sai, huynh sao có thể giết được hắn.

- Ta mặc kệ! Hắn đã giết cha ta, ta nhất định phải giết hắn!

Phùng Nguyên Nhất hận thù đến mất cả tâm trí, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất đó thôi.

Lúc này, đội ngũ Dương Phàm đã tiến vào phạm vi Phan châu.
Bình Luận (0)
Comment