Dương Phàm chậm rãi bước vào nhà sau của phủ công chúa, đưa mắt nhìn quanh, hoặc là xanh ngắt, hoặc là xanh tươi, khắp nơi đều là cây tử đằng quấn quanh, cây cỏ tươi tốt, thỉnh thoảng có con báo hoặc con sóc nhảy ra khỏi bụi cỏ, cũng không sợ người, chỉ là đứng bên đường, trừng đôi mắt đen long lanh nhìn ngươi, đầy vẻ hoang dã.
Đây là một cảnh tượng rất kì lạ, A Nô và Tiểu Man đều thích dọn dẹp sân gọn gàng ngăn nắp, cho dù là một khóm Tu trúc, một gốc hoa tươi, các nàng đều muốn sắp xếp theo thiết kế của riêng mình, khiến cho sân lúc nào cũng đầy ắp hơi thở của sự sống. Còn Thái Bình công chúa lại hoàn toàn ngược lại, nàng thích để mọi thứ phát triển tự nhiên.
Có lẽ điều này có liên quan đến môi trường sống hoàn toàn không giống nhau của bọn họ. Tiểu Man và A Nô đều là từ nhỏ đã mất cha mẹ, chịu đủ nỗi khổ cực lang thang vất vưởng, cho nên các nàng quý trọng tất cả mọi thứ có được, chỉ cần thuộc về các nàng, thì các nàng đều thích chăm sóc cẩn thận, sắp xếp theo ý của mình.
Còn Lý Lệnh Nguyệt thân là công chúa cao quý, từ nhỏ đã bị trói buộc mọi thứ, cho nên nàng đặc biệt khát khao tự do, khát khao không có gì trói buộc. Đừng thấy Thái Bình công chúa tính nóng như lửa, Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng như nước mùa xuân, nhìn từ điểm này, thật ra hai bọn họ giống nhau.
Mặc dù khuê phòng của Thượng Quan Uyển Nhi trong cung được bố trí đúng lễ nghi phép tắc, nhưng bởi vì cho dù là khuê phòng của nàng, cũng là trong hoàng cung đại nội, cũng bị trói buộc của quy củ. Còn lúc nàng ngao du Long Môn, trong lúc một mình quanh quẩn sơn thủy, thả mặc tâm tình của nàng, những gì bộc lộ ra mới chính là cách nghĩ thật sự của nàng. Nàng cũng khao khát tự do, khát khao cuộc sống không bị ràng buộc.
Dương Phàm cũng không biết tại sao lúc nhìn thấy cảnh tượng trong vườn đầy tính hoang dã này, đột nhiên nhớ tới sự khác nhau giữa bốn người nữ tử. Lúc hắn thu ánh mắt khỏi một bụi cúc dại sắp nở, liền nhìn thấy một đoa mẫu đơn diễm lệ đang nở rộ, mềm rủ xuống phía hắn.
“Quần tha lục phúc tương giang thủy
Đố sát tân trán thạch lưu hoa
Tà váy đỏ rực tung bay, tấm lụa trắng bó chân bên trong váy mềm mại, làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
Đây là Thái Bình, đến những cô gái bình dân cũng chú ý cười không lộ răng, đi không lộ váy, thế nhưng quy củ đối với nàng - công chúa Đại Đường Lí Lệnh Nguyệt lại chỉ là đồ bỏ đi.
Trong sân có thị nữ cũng có thái giám, nhưng bọn họ sớm đã quen với tác phong này của chủ nhân, coi như không nhìn thấy. Nhưng Dương Phàm nhìn thấy cảnh này giống như là đi ăn trộm, nhìn ngang nhìn dọc liên tục, những thị nữ thái giám này đều rất thông minh, vừa nhìn thấy Dương Phàm lúng túng, lập tức khôn khéo quay người, biến mất rất nhanh.
- Nhị lang!
Thái Bình mái tóc dài bay bay, vui vẻ chạy nhào vào lòng Dương Phàm, Dương Phàm bất giác ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, mái tóc dài của nàng lúc này mới chầm chậm rơi trên cánh tay của Dương Phàm.
Từ lúc hai người tâm sự ở trấn Thiết Môn, ý nguyện của Thái Bình công chúa được thỏa mãn, đáng tiếc ngày tiếp theo Dương Phàm một mình đi về phía nam, hai người căn bản không có cơ hội chàng chàng thiếp thiếp, Thái Bình đành phải kìm nén tương tư đầy ắp, đau khổ chịu đựng đến hôm nay. Bây giờ vừa nhìn thấy Dương Phàm, nỗi nhớ kìm nén bao ngày tràn dâng như đê vỡ, một khi bộc lộ ra thì không thể thu lại.
Thái Bình dùng tất cả sức lực của mình, ôm chặt lấy người Dương Phàm, hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi buông Dương Phàm ra. Đôi lông mày mở to một cách lẳng lơ, trong đôi mắt sáng là niềm yêu nhớ triền miên:
- Nhị lang, cuối cùng thì chàng cũng về rồi!
- Ừ! Ta... Ta về rồi!
Dương Phàm nhìn thấy niềm vui sướng từ trong đáy lòng nàng, cảm nhận được tình cảm sâu nặng của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi xúc động mơ hồ, vì vậy hắn trước nay vốn khéo ăn khéo nói, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu ngốc nghếch.
Thái Bình công chúa mắt cũng cười, lông mày cũng cong, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Dương Phàm, ngọt ngào nói:
- Nào, nhanh đến phòng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, chúng ta nói chuyện!
Dương Phàm không hề cử động, chỉ cười gượng:
- Công chúa, Hồ Ngự sử và Tôn lang trung vẫn còn đang đợi ở tiền sảnh.
- Hả!
Thái Bình bừng tỉnh, chun chun cái mũi tỏ vẻ không vui:
- Hai cái tên đáng ghét này đến làm gì chứ?
Dương Phàm cười gượng, những lời không có đạo lý này, hắn ngoài cười gượng ra còn có thể nói gì.
Thái Bình trong chớp mắt hiểu ra, cười rạng rỡ nói:
- Vậy... Chàng đi theo ta, ta không thể bộ dạng này mà đi gặp bọn họ được!
Dương Phàm do dự nói:
- Công chúa rửa mặt thay quần áo, ta có vẻ không tiện... Hay là ta đợi ở bên ngoài!
Thái Bình nghiêng đầu cười với hắn:
- Chính là muốn cho chàng xem, không được sao?
Dương Phàm chần chờ nói:
- Nhưng nàng... Bên cạnh nàng có rất nhiều người...
Thái Bình cười khúc khích, đôi mắt cười liếc hắn, cười nhạo:
- Lúc không có ai ở đây, chàng to gan hơn tất cả mọi người, là sao? Bên cạnh ta có một ả thị nữ một tên người hầu, chàng liền sợ rồi sao?
Nàng kéo tay Dương Phàm, không để hắn giải thích đã quay đi:
- Yên tâm đi! Bọn họ đều là từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh ta, không cần trốn tránh chuyện gì cả!
Đây là lời nói thật, những chuyện riêng tư như sinh hoạt vợ chồng trong những gia đình giàu có đều không tránh người bên cạnh, những nha hoàn thị tỳ kia phải ở bên cạnh bưng trà rót nước, hầu hạ khăn ướt, có lúc còn làm một số việc giúp vui, chủ nhân sớm đã quen coi bọn họ như những đồ vật chứ không phải là con người độc lập.
Nhưng Dương Phàm nào có thể quen được, bị nàng kéo vào trong phòng, hắn không tự nhiên.
Hồ Ngự sử và Tôn lang trung ngồi trong sảnh đợi, bước thong thả đợi, nói chuyện tán gẫu đợi, đợi đợi đợi à...
Chuyện tình yêu của Dương Phàm và Thái Bình công chúa, hai người bọn họ sớm đã nghe nói qua, vì vậy Thái Bình công chúa chỉ truyền một mình Dương Phàm vào sân sau gặp mặt, bọn họ cũng cảm thấy là lẽ đương nhiên. Bây giờ đợi lâu như vậy rồi không thấy hai người đi ra, bọn họ cũng vẫn cảm thấy là lẽ đương nhiên. Thế nên, hai người cứ đợi mãi, đợi như một lẽ đương nhiên...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Hội nghị trong phủ Thân Quốc Công vẫn đang tiếp tục.
Chuyện mà bọn họ bàn bạc, với tin tức mà Thái Bình công chúa vừa mới nhận được là cùng một chuyện:
- Triều đình se có một số lượng lớn các chức quan bị trống!
Tấn công đám ác quan Ngự sử đài?
Lòng dạ và hoài bão của Trương Giản Chi chẳng lẽ lại chỉ có một chút như thế.
Trương Giản Chi cũng là hậu duệ thế gia, ông là hậu nhân của Lưu Hầu Trương Lương đầu thời Hán.
Tổ phụ của Trương Lương đã từng đảm nhận chức Tướng Quốc Hàn Quốc Ngũ Đại thời kỳ Chiến Quốc, Trương Lương sau khi lập nên chiến công hiếm có cho giang sơn nhà Hán, con ông được nương nhờ tổ phụ, ngày càng lớn mạnh, từ triều Hán đến triều Đường, hậu duệ của Trương Lương có hơn hai mươi người đảm nhiệm chức Tể tướng hoặc là những chức quan tương đương với Tể tướng. Trương gia, từ Chiến Quốc đến bây giờ, và còn đến sau này, đều là một gia đình Tể tướng. Kết quả những trong những hậu nhân được truyền xuống lại có mười phái nhánh địa vị xã hội cao.
Trương Giản Chi chính là xuất thân trong mười nhánh có địa vị xã hội cao trong hậu duệ Tương Dương Trương Thị. Đừng thấy Trương Giản Chi nói nỗi hại của ác quan nghiêm trọng như vậy, nhưng thủ đoạn đau đầu thì chữa đầu, đau chân thì chữa chân không phải là kế sách lâu dài, cho nên mục đích chủ yếu của Trương Giản Chi không phải là chỉnh đốn lại lũ ác quan này.
Ngươi hôm nay tốn sức trừ bỏ Ngự sử đài, ngày mai chỉ cần Hoàng Đế cảm thấy cần thiết, bà ta có thể trong một sớm tối thiết lập lại một Ngự sử đài, Hoàng đế vĩnh viễn không thiếu “nhân tài”, bà ta cần nhân tài gì, cho dù đã giết sạch cả triều đình, cũng có thể vơ vét cả đám trong dân gian.
Trong lòng những quan viên kiên quyết bảo vệ Lý phái như Trương Giản Chi, Võ Tắc Thiên là vua cướp ngôi, không vững tâm, duy chỉ có trọng dụng ác quan, nỗi hại của ác quan vĩnh viễn không thể xóa bỏ, muốn cho thiên hạ thái bình, duy chỉ có hoàn lại chính trị cho Lí Thị. Muốn thực hiên khát vọng cá nhân của ông, lưu danh sử xanh, chấn hưng danh vọng tổ tiên, cũng chỉ có lập đại công khôi phục ngai vàng nhà Lý.
Ngự Sử đài có ý đồ “nuôi thổ phỉ để nâng cao bản thân”, đặt điều phản loạn ở phía nam, cùng với Dương Phàm đi ngăn chặn, những chuyện này cố nhiên không nằm trong kế hoạch và dự liệu của bọn chúng, nhưng cũng vì bởi vì bọn chúng sớm đã có chí hướng, mới có thể nghĩ tới lợi dụng ảnh hưởng của chuyện này để khuếch đại ảnh hưởng của chuyện này lên, tiến tới đạt mục đích của bản thân.
Kế hoạch này quả nhiên thành công.
Sau khi Võ Tắc Thiên cướp lấy ngôi vị, để củng cố giang sơn, chưa hề động chạm đến trấn thủ biên châu không hề có mối đe họa, còn những người chưa bị bà ta động đến, hoàn toàn là những người tầm thường vô vi, những tướng lĩnh và quan viên răng đen bình thường có năng lực thật sự ngược lại bị bà ta đề phòng, gạt bỏ từng người một.
Bây giờ giang sơn của bà ta đã ổn định, lại xuất hiện việc như thế này, Võ Tắc Thiên thật sự muốn nhân cơ hội này thanh lí những địa phương này, triệt tiêu một lượt những viên chức tầm thường nắm quyền lực, không có mưu lược. Mà điều này, lại chính là ý của những thế gia.
Thế lực của thế gia chỗ nào cũng nhúng tay vào, trừ con cháu hậu duệ của gia đình bọn họ ra, còn có những người thông qua quan hệ thông gia, đào tạo, dìu đỡ được bọn họ lôi kéo vào thế lực của nhà mình, làm Hoàng đế không thể vứt bỏ tất cả những thế gia vọng tộc không dùng được.
Võ Tắc Thiên mặc dù chèn ép thế gia, nhưng đến những Tể tướng bên cạnh bà ta, điều tra trong tổ tiên, trong mười người thì sáu bảy người là hậu nhân thế gia, càng không phải nói đến trong nha môn thấp hơn một bậc đầy rẫy bao nhiêu đệ tử thế gia. Chỉ chẳng qua chính sách chèn ép của Võ Tắc Thiên vẫn là cao kiến có hiệu quả, những thế gia đó không muốn nâng một người nữ tử lên làm đế, hậu quả đối nghịch chính là khó mà có thêm sức mạnh để lên cao hơn.
Sự việc lần này, đã cho bọn họ một cơ hội tuyệt vời, nếu như từ đầu đến cuối hiệu quả đã nhỏ bé, bọn họ liền tiến hành từ đầu đến cuối, từ ngoài thẩm thấu theo đường cong. Dựa vào quan hệ và mạng lưới ở mọi nơi của bọn chúng, chỉ cần có thể để cho con cháu thuận lợi làm quan, bọn họ liền nắm chắc trong vòng mấy năm này, khiến cho con cháu làm quan ở biên châu thông qua thăng chức hoặc chuyển ngang, dần dần tiến vào triều đình.
Kế hoạch khổng lồ này một khi thành công, những mục tiêu và lí tưởng càng dễ dàng hơn nhiều. Nhưng thiên hạ không phải chỉ có một nhánh quý tộc Sơn Đông, nếu như bọn họ có sức mạnh có thể thao túng tất cả, sớm đã có thể quyết định hưng phế của Hoàng đế, hà tất phải tốn công tốn sức như vậy?
Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư lần lượt thống lĩnh tập đoàn Võ Thị, tập đoàn Lý Thị của Thái Bình công chúa, tập đoàn trai lơ của Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông, còn tập đoàn quý tộc Sơn Đông, tập đoàn quý tộc Quan Lũng, còn có một số đại thần có quyền lực lớn trong tay cũng muốn nhân cơ hội này mở rộng thực lực của bản thân mình.
Miếng bánh ngọt lớn này, người nào cũng muốn chia, phần tốt làm sao rơi hết vào tay quý tộc Sơn Đông được.
Hội nghị lần này, chính là một lần giãy chết của các quý tộc Quan Lũng đang dần dần suy bại.
Gia chủ Liễu Thị Hà Đông vừa mới lấy con cua ra làm ví dụ nói xong câu, nhìn thấy mọi người yên lặng không nói gì, liền liếc mắt nhìn người thanh niên dung mạo thanh tú ngồi ở ghế thứ sáu, mở miệng hỏi:
- Độc Cô nghĩ như thế nào?
!