Thái Bình công chúa thuật lại sơ lược sự tình đã diễn ra cùng những dự tính của nàng cho Dương Phàm nghe. Dương Phàm lúc này mới hiểu ra, nhiều biến cố xảy ra, hóa ra lại là do mình ở phương Nam góp phần thúc đẩy.
Thái Bình nói:
- Chàng cũng biết, hai vị hoàng huynh kia của ta bị mẫu hoàng quản rất chặt, không dám có bất kỳ hành động nào. Muốn giữ gìn huyết mạch hương hỏa Lý Đường thì phải kịp sớm chuẩn bị lực lượng. Cho tới nay, lực lượng của gia tộc họ Võ mạnh hơn nhiều so với ta, ta chỉ có thể lặng lẽ tích trữ chút lực lượng, mở rộng kết giao, nếu mất đi cơ hội này, khoảng cách lực lượng giữa ta và họ sẽ càng lớn hơn. Hơn nữa...
Đôi lông mày tô vẽ cong cong mà tinh tế của Thái Bình khẽ nhíu lại, tựa như vầng trăng khuyết bị phủ lên một lớp sương mù ưu sầu.
- Không may là chàng đã nói trúng! Ta tặng Trương Xương Tông cho mẫu hoàng, mượn Trương Xương Tông góp ý, tuy đã xóa đi được ý nghĩ phế thái tử của mẫu hậu. Nhưng, sau khi được mẫu hoàng sủng hạnh, hai huynh đệ họ Trương cũng đã nảy sinh dã tâm.
- Hiện giờ bọn chúng còn chưa làm nên trò trống gì, nhưng cứ tiếp tục thế này cũng rất khó nói. Ta vội vã hồi kinh, cũng là muốn ngăn chặn bọn chúng thông qua chuyện này càng chiếm thêm nhiều quyền lợi. Nếu không, cái họa nhà họ Võ còn chưa trừ, nạn họ Trương lại nổi lên, họ Lý ta đã như ngọn đèn cầy trước gió, thật không chịu nổi nhiều đợt sức ép như thế.
Dương Phàm cắn răng nói:
- Vậy thôi! Ta hộ tống nàng hồi kinh! Tiểu Man là người thấu tình đạt lý, sẽ không trách ta đâu! Về phần con trai ta...
Dương Phàm cười một tiếng nói:
- Trẻ sơ sinh, chẳng hiểu gì, ta ở trước mặt nó, cũng là ta biết nó, nó không biết ta, qua một thời gian gặp lại cũng chẳng sao. Hôm nay dốc sức như vậy, còn không phải là vì muốn nó ra đời được sống những ngày thái bình thịnh trị hay sao!
- Không! Ta về Lạc Dương, là vì giang sơn nhà họ Lý ta. Chàng ở lại là vì cốt nhục thân sinh. Đây là đứa con đầu lòng của chàng, nếu ta bắt chàng theo ta hồi kinh thì thật quá đáng. Chàng chẳng nói gì thì Tiểu Man cũng sẽ oán ta. Hơn nữa, cuộc đấu giữa thế lực các phương, sơ suất một chút, sẽ tan xương nát thịt, nếu để liên lụy chàng, tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
Thái Bình công chúa nhìn chằm chằm Dương Phàm, dịu dàng nói:
- Ta trở về! Chàng ở lại!
Dương Phàm cau mày nói:
- Ta không về Lạc Dương mà đến Trường An, vốn là để hộ tống nàng trở về Lạc Dương. Nếu nàng đi rồi, ta lại ở lại, thì phải giải thích thế nào với hoàng thượng đây?
Thái Bình công chúa nghiêng đầu cười với hắn, lại có chút vẻ nghịch ngợm:
- Ngốc quá! Nếu chàng đổ bệnh, hoàng thượng dù sao cũng không thể bắt chàng ôm bệnh mà khởi hành được?
Dương Phàm trầm mặc trong chốc lát, cười khổ nói:
- Thế thì... đành phải vậy thôi!
- Phàm lang, ta... cũng muốn ở lại Trường An cùng chàng. Hiện giờ thật sự là do bất đắc dĩ, chàng... đừng trách ta... Thái Bình hoàn toàn không phải là vì tham luyến quyền lực.
Thái Bình công chúa lại dựa vào vai hắn, khẽ bám vào cánh tay hắn, trong lưu luyến không rời có chút thấp thỏm lo âu.
Dương Phàm nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, dịu dàng nói:
- Hiện nay Lý gia chỉ có thể dựa vào sự chống đỡ của nàng, ta hiểu rõ, sao có thể trách nàng được. Làm việc nàng nên làm, đây lẽ ra... cũng là việc mà ta muốn làm, đúng không?
- Ừm!
Thái Bình công chúa cúi đầu đáp lời, khóe mắt thoáng chốc đã đỏ lên.
Nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ lên, bỗng vòng đôi cánh tay mềm mại qua cổ Dương Phàm, áp đôi môi mê người của nàng lên...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Xe bò đi thẳng một mạch về phía trước, vậy mà cũng đến Tông Nhân phường. Hóa ra phủ đệ của Độc Cô thế gia ở tại Tông Nhân phường. Dương Phàm từ trong xe của Thái Bình công chúa đi ra, đổi sang cỡi con ngựa của mình, nhìn xa giá nghi thức của công chúa tiếp tục tiến về phía trước, lúc này mới rẽ sang hướng phủ đệ của Công Tôn Bất Phàm.
Lúc Dương Phàm quay về chỗ Tiểu Man, Tiểu Man và A Nô đang ngồi trong đình tiếp chuyện một người đàn ông mặc quân trang, nhìn kỹ hóa ra là Mã Kiều. Trông thấy Dương Phàm đến, hai cô gái mới đứng dậy, cáo lỗi với Mã Kiều rồi A Nô dìu Tiểu Man trở về phòng nghỉ ngơi. Dương Phàm trông thấy trên bàn có đặt một số thứ như áo da hổ, mũ đầu hổ, nhịn không nổi cười nói:
- Mua cho con huynh sao?
Mã Kiều cười nói:
- Ta vừa mua là mua luôn hai bộ, những thứ y phục trẻ con này không phân nam nữ. Nhóc con mà, đều có thể mặc được hết. Ha ha, không phải là đồ chơi quý giá gì, nhưng lại là chút thành ý của kẻ làm đại bá ta đây.
Dương Phàm ngồi xuống, cầm hai bộ y phục lên săm soi một lúc, trải ra hoàn toàn không lớn, so với bàn tay của hắn cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu. Nghĩ đến đứa trẻ đó sinh ra cũng chỉ to bằng ngần này, trong lòng Dương Phàm không khỏi dâng lên một loại cảm giác kì diệu, nghĩ đến con hắn mặc bộ đồ nhỏ này, nằm trong lòng hắn..., mặt Dương Phàm bất tri bất giác tràn đầy ý cười.
Cầm chơi hồi lâu, Dương Phàm bỗng nhớ lại quyết định của Thái Bình công chúa, vội vã đặt đồ xuống, nói với Mã Kiều:
- Đúng rồi! Ngày đại tẩu sinh con sắp tới, e là huynh cũng nhớ nhà lắm rồi. Huynh không cần quá lo lắng, sáng sớm ngày kia, công chúa muốn khởi hành trở về Lạc Dương, huynh có đồ đạc gì cần mua sắm, ngày mai nên nhanh chóng thu xếp đi.
- Nhanh vậy sao?
Mã Kiều kinh ngạc hỏi:
- Thế... Tiểu Man thì sao?
Dương Phàm nói:
- Ta ở lại, mọi người đi!
Hắn đem sự tình đã diễn ra kể lại một lượt. Mã Kiều gật gật đầu, trên mặt thoáng lộ vẻ khác thường.
Dương Phàm lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy?
Mã Kiều chần chừ một lát rồi vẫn nói ra cảm giác trong lòng:
- Ta luôn cảm thấy phụ nữ thì nên giúp chồng dạy con, yên ổn sống qua ngày. Chuyện quốc gia đại sự, không đến phiên một người phụ nữ can dự vào. Thiên hạ này là thiên hạ của nam nhân, phụ nữ can dự vào, cứ cho vốn là do có ý tốt, nhưng cũng sẽ làm hỏng việc.
Dương Phàm trầm mặc một lát, nói:
- Nàng ấy không chỉ là một người phụ nữ mà còn là công chúa của Đại Đường! Lúc Cao Tổ khởi binh ở Thái Nguyên, trong đám con cái có ba người xuất sắc nhất, chính là thái tử Lý Kiến Thành, Tần Vương Lý Thế Dân và Bình Dương công chúa. Công chúa Đại Đường, từ trước đến nay đều không cảm thấy được mình là phụ nữ thì khỏi phải để ý đến chuyện quốc gia đại sự.
- Tuy rằng, trong số họ có rất nhiều người chỉ vì để chiếm lấy quyền lực, đã làm nhiều chuyện hồ đồ, nhưng chí ít những việc làm trước mắt của Thái Bình công chúa, đối với tương lai Đại Đường chỉ có lợi mà thôi. Vị Lư Lăng Vương ở Phòng Châu kia có dáng vẻ thế nào ta và huynh đều không biết, nhưng thái tử gia trong cung thì huynh và ta đều rất rõ. Dựa vào ngài ấy ư? Thế thì thiên hạ nhất định sẽ mang họ Võ.
Mã Kiều lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu. Gã đồng ý với cách nói của Dương Phàm, nhưng gã vẫn theo bản năng phản đối lại việc phụ nữ tham chính, đây cũng là cách nghĩ của đa số người thời Đường. Võ Tắc Thiên xưng đế đã lâu như vậy, vẫn sợ bóng sợ gió như trước, nghe mưu phản mà đổi sắc mặt, cũng chính là vì nguyên nhân này: "Thiên hạ này là của nam nhân!"
Dương Phàm thở dài, nói:
- Nếu lúc này, không có người trong hoàng thất đứng ra kêu gọi lòng dân, chỉ dựa vào các đại thần hết lòng dốc sức, họ Lý cũng sẽ không có cơ hội. Ta chỉ hy vọng, Thái Bình làm được điều này thì tốt, lúc nàng ấy nắm giữ được quyền lực lớn hơn, đừng bị quyền lực che mờ đôi mắt, trở thành... một Võ Tắc Thiên thứ hai!
Lúc này, một gia nhân của Công Tôn phủ đi đến, đứng ngoài tiểu đình, từ đằng xa vái chào Dương Phàm.
Dương Phàm đứng dậy hỏi:
- Chuyện gì?
Gia nhân Công Tôn phủ cao giọng trả lời:
- Độc Cô công tử muốn mới Dương lang trung giờ Mùi ngày mai, tại Phù Dung Viên Khúc Giang uống rượu dùng cơm, đây là thiếp mời.