Một dòng suối trong veo theo đường nước chảy đến Công Tôn phủ, uốn lượn xuyên qua hậu hoa viên, lại chảy ra từ một chỗ khác dưới tường vườn, đổ vào một nơi khác của hoa viên Công Tôn phủ tụ lại thành một hồ nước trong suốt thấy đáy. Trong hồ, một đàn cá lượn lờ qua lại, bất kể là bơi qua bơi lại vẫn luôn nhịp đều, giống như một đội quân được huấn luyện.
Phùng Nguyên Nhất ngồi bên bờ suối, nhặt những quả táo, quả lê, nho chín thơm ngon ở trong một thùng gỗ rất to rồi rửa bằng nước suối sạch sẽ, sau đó lại bỏ vào trong thùng gỗ sạch. Mùa thu là mùa hoa quả chín, Bùi đại nương nói phụ nữ có thai nên ăn nhiều hoa quả, sinh con ra sẽ vô cùng xinh xắn, cho nên Phùng Nguyên Nhất không chút do dự nhận lấy việc này.
Cậu rất thích công việc này, tuy rằng là con trai của một Thứ sử, từ nhỏ là đại thiếu gia không lo ăn mặc, nhưng sau khi trải qua những dày vò đau khổ, hiện tại với cậu chẳng khác gì thiên đường.
Cậu cảm nhận được Dương Phàm và Tiểu Man vô cùng yêu thương quan tâm cậu, có một số việc, cậu cảm thấy bản thân mình không thể là người nhàn nhã được, cậu thật lòng muốn được làm việc cho ân nhân, dù việc này đối với người khác mà nói là rất nhỏ bé không đáng kể.
Phùng Nguyên Nhất rửa hoa quả xong, liền vui vẻ bê thùng gỗ quay về, lúc tới sân thì có hai thị tỳ của quý phủ Công Tôn đang ngồi ở trên tấm ván dài gần lan can, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm. Hai người không thấy Phùng Nguyên Nhất, nhưng nội dung nói chuyện của các nàng lại vừa đúng nói về Phùng Nguyên Nhất.
- Cậu ta tên là gì ý nhỉ?
- Phùng Nguyên Nhất.
Nghe thấy tên của mình, Phùng Nguyên Nhất dừng bước.
- Nghe nói cậu ta là con trai của một đại quan đúng không?
- Ừ, nghe nói còn là một vị Thứ Sử đấy, hơn nữa còn là Thế tập, chính là Thổ Hoàng đế của Lĩnh Nam nhé!
- Ô, vậy thì thật là đáng thương, còn nhỏ mà đã bị thiến rồi.
- Đúng vậy, một hoạn quan, thật khiến tổ tông xấu mặt, mà thấy cậu ta lúc nào cũng vui vẻ, thật là kẻ vô tâm...
- Đừng nói thế, cậu ta nhìn cao lớn thế kia nhưng mới chỉ mười tuổi thôi, còn nhỏ có biết gì đâu, mà nói không chừng cậu ta cũng không biết ý nghĩa của việc đi tiểu đứng hay ngồi là gì ấy chứ.
Hai cô gái cùng bật cười, trong đó có người lại bồi thêm:
- Dương Lang trung và phu nhân rất chiếu cố cậu ta, nghe nói chờ khi nào vụ án của cha cậu ta được sửa oan, thì sẽ tống cậu ta quay về Lĩnh Nam. Hài, chẳng biết lúc đó cậu ta sẽ sống như nào nhỉ, có lẽ người của Phùng gia sẽ rất coi thường cậu ta đấy, tương lai...
Phụ nữ khi không có người ngoài thì cái gì cũng dám nói, hai thị tỳ không chút kiêng dè kiêng nể mà bàn tán, Phùng Nguyên Nhất càng nghe sắc mặt càng tái nhợt. Cậu không biết việc mình bị thiến lại ảnh hưởng to lớn đối với tôn nghiêm và tương lai của cậu như vậy, ngoại trừ lúc ban đầu bị thiến, sau khi vết thương đã lành, những ngày tháng dày vò đau khổ khép lại, cậu vẫn nghĩ chỉ có mỗi việc đi tiểu là khác trước thôi, với một đứa trẻ mười tuổi thì căn bản không thể hiểu điều này lại có thể hủy hoại cuộc sống của cậu được.
"Loảng xoảng"
Hai cô gái bỗng nghe thấy phía sau có âm thanh vang lên, không khỏi hoảng sợ, vội vã quay đầu lại xem, chỉ thấy trên mặt đất là lê táo nho lăn lóc, một bóng người đang vụt chạy đi.
Phùng Nguyên Nhất cắm đầu chạy, nước mắt ướt đẫm vạt áo, trời đất bao la, cậu không biết nơi nào có thể cho mình dung thân.
***
Khương công tử tới Trường An rồi thì đi vào thẳng phủ đệ của Lư thị tại Trường An.
Thế gia tập hợp tại Trường An hiện nay đã trở thành sào huyệt của Thẩm Mộc, nơi dễ gây chú ý nhất trái lại lại là nơi an toàn và bí ẩn nhất, y vào nơi ở của gia tộc Lư gia, lại có thể đảm bảo bí mật y đang ở Trường An.
Lư Thái công và nhị đệ Lư Khách Chi của Khương Công tử đã rời khỏi Trường An rồi. Lư thái công bị thiệt trong tay Dương Phàm, không còn mặt mũi nữa, hơn nữa lão đã dùng danh nghĩa liệt tổ liệt tông để thề từ nay sẽ không tranh đoạt vị trí quan chức trống ở Nam Cương rồi, ở lại Trường An còn ý nghĩa gì nữa đâu, cho nên lão chỉ hận không thể lập tức rời khỏi Trường An ngay, đến cả đứa cháu trưởng mà lão coi trọng cũng không muốn chờ gặp mặt.
Lư Khách Chi gây ra họa lớn, cũng biết chuyện này ảnh hưởng rất sâu đối với toàn bộ gia tộc, từ lâu đã câm như hến, rất sợ bị trách phạt. Lão thái công muốn đi, gã ngay cả đánh rắm cũng không dám liền vội vã đi theo, nửa câu cũng không dám nói.
Về phần những người khác của Lư thị phân chia ở rải rác khắp thiên hạ, trong đó chiếm đa số là ở Lạc Dương và Trường An. Người trong thành Trường An đã nhận được mệnh lệnh của Lão nhân gia vội vã chuẩn bị rút lui, phàm là phủ đệ và trang viên của Lư thị nơi nào cũng trở nên hỗn loạn. Lúc này đây không phải là ra đi một thời gian ngắn, mà là phải đi ba năm, đương nhiên có nhiều việc phải chuẩn bị.
Thế nhưng từ lúc Khương công tử đi vào ở trong tòa trạch viện này thì tình cảnh hỗn loạn ở đây đã khôi phục lại bình tĩnh một chút, mặc dù sự bình tĩnh này chỉ là tạm thời và bề ngoài, không ai dám ở trước mặt vị Đại công tử này nhắc tới chuyện "nước mất nhà tan".
Một tòa tinh xá có dây leo bao quanh hành lang và trên tường, nhưng bởi vì đã sang thu, dây leo đã không còn xanh nữa mà đã biến thành màu đỏ lửa, cho nên tòa tinh xá này đỏ rực như lửa vô cùng bắt mắt.
Một hán tử mặc thanh y đi tới trước phòng xá quấn đầy dây leo, bước lên thềm đá, đó là một hành lang làm bằng gỗ, hán tử thanh y đứng dưới hành lang, cung kính nói:
- Viên Đình Vân cầu kiến Công tử!
- Vào đi!
Hán tử thanh y cởi giày đặt sang một bên, nhẹ nhàng kéo hàng rào, đi tất bước vào. Khương công tử ngồi bên chiếc kỷ trà hướng về phía đông tây, phía sau là một cửa sổ, ngoài cửa sổ rất rậm rạp. Lục Bá Ngôn râu tóc bạc trắng ngồi ngay ngắn ở góc tường. Viên Đình Vân liếc mắt nhìn rồi lập tức cụp xuống, đi tới đối diện với Khương công tử, quỳ xuống, khấu đầu nói:
- Công tử!
Khương công tử nhướng mắt lên, lạnh lùng nhìn gã, nói:
- Hành động ám sát Dương Phàm là ngươi chủ trì?
Sắc mặt Viên Đình Vân tái nhợt, cúi đầu đáp:
- Vâng! Nhị công tử nói....nói Dương Phàm là đối đầu với Đại công tử, muốn trút giận thay Đại Công tử, cho nên....
Khương công tử khẽ "hừ" một tiếng, nói:
- Cho nên, ngươi đã phá hủy đại sự của Lư gia ta?
Một tiếng "hừ" nhẹ này lại nghe như tiếng sấm sét, thân thể gã run lên, đầu chạm sát đất, không dám ngẩng đầu.
Đại Công tử là chủ tử, Nhị công tử đương nhiên cũng là chủ tử, chủ tử có lệnh sao có thể không tuân theo? Tuy rằng không phải là chủ ý của gã, nhưng nếu thất bại, chủ tử muốn giận chó đánh mèo, thì gã cũng khó mà tránh được. Viên Đình Vân muốn biện bạch đây không phải là chủ ý của mình, gã là phụng mệnh hành sự thôi, nhưng lại không dám, cho nên gã không giải thích, chỉ chờ Đại công tử xử lý.
Nhưng Khương công tử trầm mặc một lúc, không bắt gã tự sát, chỉ nói:
- Việc đã thất bại rồi, lại còn bị hắn ta một đòn giáng trả, khiến cho toàn bộ con cháu Lư gia ta ba năm không được ra ngoài, tổn thất mặc dù không nghiêm trọng, nhưng chỉ riêng phương diện này thôi cũng đã mất hết rồi!
Viên Đình Vân phủ phục không dám trả lời.
Khương Công tử nói:
- Giết Dương Phàm!
Viên Đình Vân cả kinh, ngẩng mạnh đầu lên.
Khương công tử nói:
- Dương Phàm cũng biết không thể bắt toàn bộ con cháu Lư gia quay về Phạm Dương, nên cố ý ép bức Thái công thề độc ba điều, trong vòng ba năm con cháu gia tộc Lư thị phải quay về Lạc Dương, ai mà có ý đồ bất lợi đối với hắn, song phương đánh nhau, sinh tử các an thiên mệnh, tộc nhân Lư thị sau này tiếp tục nhậm chức thì sẽ là kẻ địch của hắn!
Hả hả, hắn cho là ta không có gia tộc để dựa vào, còn hắn thì dựa vào võ công và quyền vị là có thể đối phó được với ta sao, cuồng vọng! Khách Chi mệnh ngươi giết hắn, có thể là một sai lầm, nhưng nếu như đã sai rồi, hiện tại chỉ có thể tiếp tục sai nữa! Hắn ta chỉ có chết mới có thể rửa được nỗi nhục của Lư gia ta!
Viên Đình Vân khấu đầu nói:
- Vâng! Ty chức tuân mệnh!
Khương công tử lãnh đạm nói:
- Lúc này đây, hoặc là ngươi mang đầu hắn về, hoặc là tự mang đầu ngươi về, chứ không có con đường thứ ba!
Viên Đình Vân nghiến răng, khấu đầu nói:
- Vâng!
Đúng lúc này, hậu viện rậm rạp bỗng lay động như có gió, Lục Bá Ngôn ngồi ở góc tường ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sắc bén bắn nhìn ra ngoài, nhưng thần thái như cuồng sư của lão lại đột ngột biến thành lão giả, chậm rãi cúi đầu. Từ trong nơi rậm rạp hiện ra một bóng người, đầu tiên là chui ra từ chỗ rậm rạp, sau đó lại xuất hiện ở trong song cửa sổ, bóng người nhoáng lên đã thấy ngồi chồm hỗm bên cạnh Khương công tử, mặt che khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt. Gã không nói gì, chỉ cầm phong thư dâng lên cho Khương công tử. Khương công tử tựa như không chút kinh ngạc đối với sự xuất hiện đột ngột của người này, y tiếp nhận thư, mở ra đọc kỹ, sau đó bỗng bật cười ha hả.
Viên Đình Vân kinh ngạc nhìn y, Khương Công tử khoát tay, người bịt mặt kia ôm quyền với y, lại biến mất sau song cửa.
Khương công tử nói với Viên Đình Vân:
- Hủy bỏ nhiệm vụ!
Viên Đình Vân kinh ngạc, nhưng Khương công tử cũng lười giải thích với gã, chỉ khoát tay, Viên Đình Vân không dám hỏi lại, chỉ khấu đầu hành lễ, đứng dậy lặng lẽ lui ra. Lúc ra khỏi phòng, kéo hàng rào lại, Viên Đình Vân mới thở phào một hơi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống.
Mới vừa rồi ở trước mặt Khương công tử, gã ngay cả sợ hãi cũng phải kìm nén...
Trong phòng, Khương công tử mở thư ra lại đọc lại lần nữa, đọc được nửa chừng, lại bật cười, trong tiếng cười đầy ý mỉa mai.
Lục Bá Ngôn ngồi ở góc tường thủy chung không nói lời nào, giống như một pho tượng. Khương công tử liếc nhìn lão, hỏi:
- Lục lão vì sao không hỏi ta sao lại cười?
Khương công tử luôn chuyên quyền độc đoán, xưa nay không thích người ta xen miệng vào, Lục Bá Ngôn còn không rõ sao? Nhưng nếu y đã hỏi, Lục Bá Ngôn cũng chỉ biết nghe lời, mở miệng hỏi:
- Vì sao công tử lại cười?
Khương công tử giơ lá thư lên, nói:
- Lão thất phu Lý Mộ Bạch này rất coi trọng Dương Phàm, Độc Cô thế gia cũng có ý kết giao. Bản công tử năm xưa tại Lạc Dương lúc gặp hắn, cũng từng cho rằng hắn là một khối ngọc thật, còn từng có ý nghĩ muốn bồi dưỡng hắn, đáng tiếc...Quan sát một thời gian, cũng không có gì hơn, chỉ có vậy mà thôi. Không ngờ hôm nay Lý Mộ Bạch và Độc Cô Vũ lại có tâm tư giống ta năm xưa...
Khương công tử đặt thư lên kỷ án:
- Đã như vậy, ta không thể giết hắn.
Y ngạo nghễ nói:
- Các ngươi coi trọng hắn, ta sẽ đánh bại hắn trước mặt các ngươi, để các ngươi biết là kẻ mà các ngươi coi trọng thật ra kém cỏi thế nào!
Lục Bá Ngôn khẽ chau hàng mi trắng, lão rất muốn nhắc nhở Công tử một câu: "Thẩm Mộc cũng là do một tay lão gia hỏa Lý Mộ Bạch coi trọng bồi dưỡng, năm xưa ngươi chẳng coi người này vào mắt, kết quả là...". Nhưng lão biết Công tử sẽ không nghe lọt tai, vì vậy, hai hàng lông mày như hai đám mây vừa chạm nhau lập tức tách ra ngay.
Khương công tử nghếch cằm, cực kỳ giống con chim công kiêu ngạo, nếu như Nhị đệ y hiện tại không phải là đang bôn ba quay về Phạm Dương, đại khái có thể mời người vẽ dáng dấp đại ca gã lúc này, gắn chiếc quạt lên trên mặt, vậy là hoàn toàn có thể thay thế được đuôi con chim công kia rồi.