Say Mộng Giang Sơn

Chương 610

Tiếng trẻ con khóc vang dội đánh thức bình minh

Một đám người canh giỡ ở cửa nhà lao, không hẹn mà cùng thở ra một tiếng nhẹ nhõm.

Những người này đều là những hảo hán đến từ tam sơn ngũ nhạc, được Khương công tử chiêu mộ dưới cờ, sứ mệnh duy nhất cả đời của họ chính là giết người, tính mạng trên tay mỗi người đều đếm không xuể, ai cũng là những tên đại ma đầu giết người không chớp mắt.

Nhưng những tên đại ma đầu giết người không chớp mắt như vậy lại vì sự sinh nở lần đầu của một vị phu nhân, một đứa trẻ mới sinh ở đây, nghe tiếng kêu thống khổ của sản phụ, nắm chặt hai tay, dùng sức cùng nàng, mà đổ mồ hôi trán. Khi nữ sát nhân phụ trách đỡ đẻ kia nói “khó sinh! sản phụ đã ngất đi”, bọn họ cũng hết hồn, lo lắng đề phòng.

Lúc đầu, bọn họ tập trung ở đây, chỉ là vì biết người đứa trẻ sắp sinh và nàng là có tác dụng với công tử, công tử là cùng đường vẫn là chết đi sống lại, ở một mức độ rất lớn quyết định ở người phụ nữ và đứa trẻ con này, trong lòng họ chỉ là coi người phụ nữ này là một lợi thế.

Nhưng bọn họ đứng một đêm ở cửa lao, tận tai nghe thấy nữ sát thủ kia thỉnh thoảng lại hô lên tình hình của sản phụ lúc này, nghe sự gian khổ và thống khổ để sinh ra đứa trẻ kia, tâm thần bất tri bất giác bị thu hút, bọn họ cùng nghiến răng nghiến lợi cam chịu sự đau đớn cùng với Tiểu Man, cùng dồn dập thở, khi tiếng khóc mạnh mẽ vang dội truyền tới, bọn họ cũng giống như là tháo được một cái túi nước lớn, niềm vui mừng lộ rõ trên mặt.

Bọn họ đã quen lấy đi sinh mạng của người khác rồi, lần đầu tiên để bọn họ đối mặt với đứa trẻ sơ sinh, cảm giác này kéo dài cả đêm, đối với họ cũng là một buổi lễ rửa tội, một lần cảm ngộ.

Khương công tử khoanh chân ngồi trong phòng của mình, khả năng lật bàn lại được cân nhắc lại một lần nữa, cơ hội xa vời, nhưng không phải là không có cơ hội. Bây giờ biến số duy nhất chính là không biết mẹ con Tiểu Man là chết hay là sống, nhưng bất luận thế nào, có một việc cũng là cần phải lập tức làm: Trời sáng phải rút lui.

Cân nhắc một lúc lâu, Khương công tử chậm rãi mở mắt, cầm lấy mấy cái chuông trên bàn lắc lắc.

Cửa vách ngăn mở ra, một thị vệ áo trắng nghiêm nghị đứng ở cửa.

Khương công tử nói:
- Truyền lệnh xuống, lập tức chuẩn bị, mở cửa thành, toàn thể rời đi, quay lại Lạc Dương.

- Vâng.

Người áo trăng kia khom người thi lễ, cúi người, bị một người đẩy ra.

Nữ sát thủ xinh đẹp uể oải đi từ ngoài vào, đầu đổ đầy mồ hôi, giống như vừa vớt ra khỏi nước, hạ thấp người với Khương công tử nói:
- Công tử, thuộc hạ…may mắn không làm sai mệnh lệnh! Chỉ là…

Khương công tử trước hết là tinh thần rung lên, nghe nàng ta nói “nhưng”. Lại có chút căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Làm sao?

Không biết từ lúc nào, tổng cộng chỉ có vài tháng, dưới cây hòe đối diện với phủ đệ Công tôn bất phàm, chỉ có một người bán hàng rong cố định, người bán hàng rong này chỉ bán bánh ngọt, bánh ngọt làm ngay tại chỗ.

Nồi bánh ngọt mà gã làm ra có màu tươi ngon, mềm mại ngọt ngào, mùi hương đậm đặc xông lên mũi, không chỉ những đứa trẻ bên trong ngõ hẻm này thích ăn, ngay cả người lớn cũng thường mua về nhấm nháp.

Bởi vì mỗi buổi sáng ra quán, có chút lười sáng sớm lười nấu ăn cho chồng, liền có thể tìm tới rạp hàng của gã mua một nồi bánh ngọt, bỏ thêm nước ấm, nấu thành giống như cháo Bát Bảo, làm bữa sáng của một nhà cho nên kinh doanh của gã cũng rất phát đạt.

Buổi sáng sớm hôm nay, khi quán hàng rong vừa chuẩn bị mở dưới gốc cây hòe, lắp xong nồi đất, trước hết là đặt táo đỏ, lại đặt thêm nho khô, sau đó là gạo nếp, tiếp theo là lại đặt táo đỏ.

Tầng tầng lớp lớp, gọn gàng ngăn nắp, phía dưới nồi đất đã châm lửa than, hơi nóng còn không bốc lên.

Bánh ngọt này ít nhất phải mất hai ba canh giờ mới chín được, cái vò dùng để bán buổi chiều, trên cái bàn bên cạnh còn có một cái bánh ngọt, là đêm qua làm xong ở nhà, sáng sớm lấy ra bán.

Đúng lúc cửa lớn của phủ Công tôn mở ra, người bán hàng rong cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo vùi đầu vào việc buôn bán của mình.

Dương Phàm cả người áo quần chỉnh tề, bên hông treo một thanh đao đơn, loại đao thép phổ thông nhất này giống như là một cây thanh tùng thẳng kiên cường, một đôi chân mạnh mẽ gõ từng nhịp xuống đất, đi tới trước mặt gã.

Người bán hàng rong nở nụ cười thường thấy của những người làm nghề buôn bán, đôi mắt híp lại thành một đường, nói:
- Khách quan dậy sớm quá, muôn mua bánh ngọt nồi đất sao?

Giọng nói của Dương Phàm không cao, nhưng rít gào mạnh mẽ giống như sư tử, giọng nói không quá cao kia lại có cảm giác mơ hồ nổ vang:
- Ta muốn chỗ ở của Khương công tử.

Người bán hàng rong trừng mắt nhìn, gã còn không biết xảy ra chuyện gì. Gã đương nhiên không phải là người buôn bán thực sự, gã đến đây, là từ hôm Tiểu Man bị bắt vào Công tôn phủ, sứ mệnh mà gã nhận chỉ là chăm sóc, có chút tin tức gì phải lập tức truyền đạt lên.

Nhưng việc đêm qua gã thật không biết gì cả, thỉnh thoảng một đêm không ngủ cũng không có gì, nhưng gã thật không ngờ được sẽ có người tới Công tôn quý phủ bắt người. Đương nhiên gã cũng biết rõ Dương Phàm là ai, chỉ là không ngờ Dương Phàm lại ngang nhiên gọi thẳng thân phận của gã, tuy rằng lúc này vẫn còn sớm, trên đường không có khách hàng khác.

Dương Phàm không dung, gã tiếp tục nháy mắt, tay của hắn “bang” một phát lên mặt bàn, chấn động cả cái nồi bánh ngọt:
- Ta cần tin tức của Khương công tử.

Người bán hàng rong giật mình, vội vàng đẩy cái xe con, tiếp lời nói:
- Được, được, mạng này của tôi…

Dương Phàm giơ chân lên, chiếc xe nhỏ bay ra, bánh ngọt cả xe còn có cả những chiếc bánh vừa chuẩn bị xong đều bay xuống đường, bay vào cái cống sâu ven đường, bên tay lại văng vẳng giọng nói rít gào của Dương Phàm:
- Lập tức.

Người bán hàng rong không nói hai lời, hai chân nhanh như chớp vung ra cái ngõ nhỏ, gã căn bản không thể nghi ngờ, chậm thêm chút nữa, gã sẽ bị một chưởng của Dương Phàm đập nát giống như những cái bánh ngọt kia.

Khương công tử vẫn là lần đầu đi vào nơi mà y cho rằng rất âm uế này, khi đi vào, y còn dùng khăn tay màu trắng bịt kín mũi lại.

Cũng may cái nhà lao này của Lư gia không lớn lắm, bình thường là đủ để làm hầm, bên trong không có mùi bẩn gì, chỉ là không trong lành như không khí bên ngoài mà thôi, Khương công tử lúc này mới bỏ khăn tay xuống.

Chỗ Tiểu Man nằm là một đống cỏ dại, khi nàng bị nhốt vào, từ người dưới ôm tới, cỏ khô sạch sẽ mềm mại, cả đêm còn chưa bị hơi ẩm trong nhà lao nảy sinh côn trùng, bây giờ nằm trên đó cũng không phải khó chịu lắm.

Bọn thủ hạ đều biết công tử thích sạch sẽ, trong phòng đã quét dọn, vết máu và vết nước cũng dùng đất khô che đi, Khương công tử đi về phía Tiểu Man vài bước, đứng lại, chỉ thấy Tiểu Man nghiêng người nằm trên đám cỏ, hai má có chút cảm giác tái nhợt tiều tụy, chỉ là vì đã bị người ta lau mặt, không đến mức mồ hôi khô.

Khương công tử nhíu mày, nói:
- Nàng ta còn chưa tỉnh?

Một tên thủ hạ lập tức đi tới, nữ sát thủ phụ trách đỡ đẻ kia không đi cùng, ả ta không được coi là tâm phúc của Khương công tử, việc tiếp theo không được để ả ta nghe thấy.

Tiểu Man đêm qua khó sinh, cũng may nữ sát thủ kia không những hiểu về đỡ đẻ, mà gan cũng lớn, mạnh dạn xử trí, dùng hết mọi cách, cuối cùng bảo vệ được hai mẹ con nàng bình an, chỉ là Tiểu Man cũng đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, hôn mê cho tới tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Tên sát thủ kia khẽ đẩy vai Tiểu Man, Tiểu Man mở mắt ra một cách mệt nhọc, lúc đầu là mê man, rồi dần dần hồi phục lại ý thức.

Khương công tử đứng trước mặt nàng, cao ngất giống như một đóa bạch liên trên đỉnh núi tuyết, nàng lại nhìn như không thấy, nàng lập tức nghĩ là trước khi nàng hôn mê, chính vì khó sinh mà có thể sinh hạ được đứa nhỏ.

- Con của ta! Con của ta đâu?

Tiểu Man phát hiện bên cạnh mình không thấy con của nàng đâu, lập tức giống như một con báo mẹ nổi điên, rõ ràng trên người nàng đã không còn chút sức lực nào, lúc này sức lại lớn lên, sát thủ kia gần như không chống đỡ được nàng.

Khương công tử tao nhã nói:
- Con của cô không sao, nó rất bình an! Cô…

- Con của ta, con của ta ở đâu, trả con lại cho ta..

Tiểu Man khôi phục chút ý thức, mắt đỏ ửng nhìn Khương công tử, bộ dạng muốn nhào tới, một sát thủ khác cũng vội vàng tiến lên giúp đỡ, ấn chặt nàng lại.

Khương công tử nói:
- Ta đã nói con của cô bình an vô sự, cô..

- Con! Trả con lại cho ta.

Tiểu Man căn bản không nghe y nói cái gì, khi nàng tỉnh lại, không nhìn thấy máu mủ của mình, sự hoảng hốt đó, khiến nàng hồn bay phách tán.

Khương công tử nhíu mày, y không có cách nào để lý giải, rõ ràng đã nói con của nàng bình an vô sự rồi, còn phải kinh hoàng sợ hãi như vậy sao? Nhưng nhìn thần thái hiện giờ của nàng, e là không trả lại con cho nàng, lời gì cũng không nói được.

Khương công tử vẫy tay, dặn dò thuộc hạ nói:
- Đi, đưa đứa bé tới đây.

Tiểu Man vừa nghe, lập tức bình tĩnh lại, cố hết sức nhìn chằm chằm vào bóng dáng của tên sát thủ vừa vội vàng rời đi kia, ánh mắt cũng không không nhìn sang bên cạnh, nếu không phải nàng bây giờ thực sự yếu ớt không cử động nổi, e là nàng đã đuổi theo người đó rồi.

Khương công tử lấy khăn tay ra che miệng ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
- Trẻ con cần tắm rửa sạch sẽ, cho nên tạm thời ôm đi, cô yên tâm, bổn công tử vẫn không thèm ra tay với một đứa trẻ đâu.

Tiểu Man dường như căn bản không nghe được, ánh mắt phát sáng lên chỉ nhìn chăm chăm ra cửa của nhà lao.

Khương công tử không ngượng ngùng mà xỉ mũi ra.

Sát thủ kia ôm đứa bé vội vàng quay lại, đại khái cả đời này gã ôm lấy đao lấy thương đã quen rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bế trẻ con, đứa trẻ nhỏ bé kia nhìn hắn yếu ớt, nhưng gã sợ hãi không được, gã ngốc nghếch ôm đứa trẻ cẩn thận, vừa thấy Tiểu Man nhếch môi, khoe công cười nói:
- Đừng lo, đứa bé đang ngủ…

Vừa dứt lời, đứa bé liền hé miệng, “oa” một tiếng khóc, sát thủ này giật mình, vội vàng giao đứa trẻ vào tay Tiểu Man, lúc này mới như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.

- Bảo bối, bảo bối của mẹ.

Tiểu Man ôm con của mình, đứa bé này vì vừa mới sinh, mặt nhăn có chút hồng, nó đã được tắm giặt sạch sẽ, bọc trong tấm vải mềm mại màu trắng, đôi tay nhỏ bé kẹp chặt, nhắm mắt khóc oa oa.

Tiểu Man vui tới phát khóc, ôm dán chặt em bé vào lòng, ôm chặt nó, nỉ non nói:
- Con! Con của mẹ!
Đứa mẹ nghe nhịp tim đập thân thuộc truyền tới, dường như có chút cảm giác an toàn, dần dần không khóc nữa, chỉ là thỉnh thoảng thút thít vài tiếng.

Tiểu Man ôm đứa bé, dường như là tìm thấy linh hồn của mình, thở phào một cái, thần thái trở nên an tường.

Khương công tử thấy thế, lại cũng nhẹ nhàng thở ra theo bản năng, trên mặt dãn ra, liền mỉm cười, chậm rãi nói:
- Con của cô, bổn công tử đã trả lại cho cô rồi, bây giờ, chúng ta có thể bàn chuyện rồi chứ?
Bình Luận (0)
Comment