Sau khi tin tức Lý Chiêu Đức bị lưu đày truyền ra, danh sách quan viên Nam Cương trúng cử cuối cùng cũng được công khai, đây đều là hiệu suất làm việc của Lý Chiêu Đức quá cao, dùng ai không dùng ai, trong lòng lão sớm đã có phương án dự tính. Danh sách cuối cùng của Dương Phàm vừa đến, lão lập tức đã đánh dấu ứng cử viên của mình vào.
Kết quả, lão lại thêm một tội danh, mà danh sách quan viên Nam Cương trúng cử vừa được công bố, Thị Ngự Sử Cao Văn liền buộc tội Thiên quan phủ lấy việc tuyển quan Nam Cương làm việc riêng, hô bằng hữu kết đảng, chia rẽ bộ máy công, không kiêng nể gì cả, lúc này đây, đầu mâu đã chỉ trực tiếp vào Dương Phàm.
Lúc Lý Chiêu Đức còn tại vị, lão chính là cây cao gốc to lớn nhất đón gió, nên bao phong ba đều hướng về lão, giờ Lý Chiêu Đức không còn, một gốc cây nho nhỏ Dương Phàm liền bộc lộ ra, thành mục tiêu công kích của người khác.
Nưng, một gốc cây Dương Phàm nho nhỏ lại không phải dựa vào mỗi cây đại thụ Lý Chiêu Đức, bộ rễ của hắn còn hợp với Võ Tam Tư, bởi vậy văn võ cả triều khi thấy Cao Văn buộc tội Dương Phàm thì chỉ dò xét Võ Thừa Tự: Nhị Võ tranh đấu, lại bắt đầu rồi sao?
Bởi vì một tầng lo lắng này, cho nên chúng quan không vội vàng đứng về phe nào, bọn họ muốn xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, xem giữa Lương Vương và Ngụy vương, Hoàng đế sẽ thiên vị bên nào.
Những chuyện này xảy ra khiến cho Ngụy Vương vô cùng kinh ngạc, bởi vì Cao Văn không phải người của gã.
Một tay Dương Phàm gác hai nhà, đổ một Lý Chiêu Đức, còn có một Võ Tam Tư, cho nên Võ Thừa Tự cũng không muốn vội vàng động đến Dương Phàm. Lý Chiêu Đức đã đổ, nhưng tuy rằng lão tính cách khắc nghiệt, lại không hề có một tâm phúc thân tín nào, Võ Tam Tư đang bề bộn trù bị lực lượng, muốn “một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm”, đã thanh tẩy từng dư đảng một của Lý Chiêu Đức, hiện tại còn chưa tới lượt Dương Phàm. Kết quả hành động của Cao Văn làm toàn bộ tiến trình của y đều bị đảo lộn.
Dương Phàm là Lang Trung, không có tư cách đứng trước điện nghe cáo buộc, bởi vậy lúc Cao Văn buộc tội hắn, hắn cũng không ở trên triều, mà là sau khi kết thúc triều hội hắn mới nghe được tin tức, hơn nữa là Trần Đông Hình Bộ phái người tới đưa tin cho hắn. Sở dĩ hắn không nghe được từ chính diện, là bởi vì khi Võ Tắc Thiên nhận tấu chương đã không có chỉ thị phê gì cả.
Khương công tử từ tai mắt ngầm nhận được tin tức nói Dương Phàm sau khi biết có người buộc tội mình, thần sắc như thường, cử chỉ thong dong không có hành động gì khác thường.
Nhưng ngay sau đó cơ sở ngầm kia lại đưa tới tin tức, nói sau giờ Mùi giờ Ngọ, Dương Phàm rời khỏi Thiên quan phủ tới Lương Vương phủ một chuyến, tiếp theo một mình đến Ôn Nhu phường, tại nơi cao nhất của Ôn Nhu phường, thanh lâu Ôn Nhu Hương lớn nhất, mời hoa khôi Ôn Nhu cô nương đánh đàn uống rượu, lúc hoàng hôn mới say khướt về nhà.
Khương công tử kết hợp với đủ loại hành động quái dị trước đây của Dương Phàm, căn bản là không tin tưởng Dương Phàm ra vẻ ta đây điềm tĩnh, thật ra đó là một biểu hiện cực kỳ kích động, ngược lại càng thêm nhận định, Dương Phàm tất có âm mưu, khiến y càng thêm cẩn thận, nhưng y vẫn không biết mục đích thật sự của Dương Phàm là gì.
Dương Phàm làm như vậy, căn bản là không cho y xem, mà là cho văn võ bá quan xem đấy.
Sau khi nghe tin tức này, bọn họ sẽ thấy thế nào?
Thiên Quan Phủ Ti Quát Lang Trung Triệu Càn không ngờ lại có người nhanh chân trước, đoạt việc cáo buộc Dương Phàm rồi, khi tin tức truyền đến, y cũng có chút lo lắng. Cũng may Thị Ngự sử Cao Văn buộc tội dường như không có tác dụng gì, thái độ mờ ám của Hoàng đế cũng không là có ý trừng phạt Dương Phàm, Triệu Càn mới an tâm.
Chạng vạng ngày hôm sau, người của Độc Cô thị cuối cùng cũng đưa tư liệu tới cho y. Có một thế lực thế gia khổng lồ ủng hộ phía sau thật là tốt, nếu không phải thế gia Độc Cô ủng hộ, với lực lượng một mình y, bất kể thế nào cũng không đủ chứng cứ phạm tội nếu như muốn buộc tội, chỉ có thể giống như lời không đến nơi đến chốn của Cao Văn mà thôi, nhưng y không phải là Ngự sử, lại không có đặc quyền tấu việc nghe phong thanh, hiện giờ có bằng chứng trong tay, rốt cuộc Triệu Càn yên tâm rồi.
Triệu Càn một đêm không ngủ, đèn trong thư phòng sáng đến khi gà gáy, trời đã sáng rõ, là lúc tiếng chuông trên Thiên Môn vang vọng toàn thành.
Khi y từ trong thư phòng đi ra, hai mắt đỏ ngầu ngập tia máu, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, y chẳng để tâm bụng đói, hưng phấn lên triều.
Triều hội tiến hành được nửa, đề tài thảo luận chủ yếu đã kết túc, Võ Tắc Thiên ngồi lâu đã có chút mệt mỏi, có chút buồn ngủ rồi, lúc này tiểu nội thị thái giám trên điện truyền báo mấy câu, lập tức đến bên cạnh bà, khom người nói:
- Thiên quan phủ Ti Quát Lang Trung Triệu Càn xin vào yết kiến đã được bệ hạ đồng ý giờ đã đứng trên điện, dâng tấu buộc tội.
- Hả?
Tinh thần Võ Tắc Thiên rung lên, bà hơn nửa đời người đều vượt qua âm mưu quỷ kế giữa hậu phi, ngoại thần và thiên hạ, đối với mật báo, cáo trạng luôn dưỡng thành thói quen gần như là một sự hứng thú đến mê hoặc. Bà lập tức chỉ bảo:
- Tuyên hắn lên điện!
Thái giám Chấp Lễ quay người, cao giọng tuyên:
- Bệ hạ có chỉ, tuyên Thiên quan phủ Ti Quát Lang Trung Triệu Càn lên điện kiến giá, dâng chương vạch tội.
Văn võ cả triều đã hơn nửa ngày cảm thấy mệt mỏi đột nhiên rùng mình, Quát Kiến vương triều, ngoại trừ không thể mạo phạm Thiên tử, chỉ có thể gián ngôn, không thể buộc tội, từ Hoàng thái tử trở xuống ai cũng đều có thể buộc tội, vậy là ai xui xẻo đây?
Triệu Càn đợi ở ngoài nghe được tiếng truyền ra bên ngoài giống như tiếng cửu tiêu, lập tức bước nhanh lên điện, tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Tuy rằng y đã sớm tập lễ khi tiếp cận Thiên tử, nhưng Vạn Tượng Thần Cung là lần đầu tiên y bước vào, Nữ hoàng đế tại vị ở trên ngôi cao, lại còn gần đến như vậy.
Triệu Càn vừa mới mở miệng, bách quan thở phào nhẹ nhõm: “Không phải cáo buộc mình!”
Ngay sau đó tinh thần lại rung lên: “Nhị Võ tranh đấu, hiệp hai lại bắt đầu rồi!
Nhưng tiếp theo, bọn họ lại quá lo lắng đề phòng rồi, bởi vì Triệu Cao cáo buộc chính là Dương Phàm, từng việc từng hành vi phạm tội cũng hết sức rõ ràng.
Triệu Càn cáo buộc tội Dương Phàm, tội danh còn xa mới nghiêm trọng như Cao Văn từng nói, cũng không trắng trợn như vậy. Y buộc tội danh không phải là “Hô bằng hữu kết đảng, chia cắt bộ máy chung”, mà là “bỏ rơi nhiệm vụ, buông thả công vụ.". Điều này hướng đến vấn đề thái độ làm quan thậm chí là vấn đề năng lực.
Nhưng Triệu Càn nói không giống Cao Văn lưu loát, hạ bút ngàn lời, nói được dõng dạc mà lại không có chứng minh thực tế. Triệu Càn không chỉ nói suông, còn đưa ra được chứng cứ thực tế.
Để chứng minh Dương Phàm bỏ rơi nhiệm vụ, Triệu Càn đưa ra từng đánh giá lời bình luận của từng nhân viên, câu nào cũng thực tế, đám quan viên đương nhiên không phải ai cũng có nhược để để bị nắm bắt, cũng không phải ai cũng đều có nhược điểm tiết lộ, nhưng vấn đề là trước khi Dương Phàm có tra được nhược điểm của bọn họ hay không, sẽ trăm phương ngàn kế nhét nhược điểm vào trong danh sách tuyển quan kia, vậy thì còn có gì để nói.
Trong lúc nhất thời, Triệu lang trung xưa nay chưa từng bộc lộ tâm tư ra ngoài mặt lập tức danh tiếng vang dội trên triều đình. Thượng thư, Thị Lang Thiên Quan phủ, trợn mắt há hốc mồm, quan viên tả hữu Ngự Sử đài bởi vì Triệu Càn còn có chứng cứ buộc tội tác dụng, chuyên nghiệp hơn so với mình thì đều xấu hổ.
- Bắt đầu từ Thứ Sử Ngạc Châu Dương Cẩn Tuyên, là bởi vì tham ô nhập tội, bị cách chức nhàn rỗi, vốn không thể tiếp tục nhận người nữa, thần xem xét sau khi Dương Cẩn Tuyên nhàn rỗi thì cũng không an phận, đứa cháu Dương Thất và hàng xóm tranh cãi bất hòa việc vặt, đánh người hại mạng, vốn nên phải phạt treo cổ tại chỗ, Dương Cẩn Tuyên vận động trên dưới, can thiệp tư pháp, nên chỉ bị hình phạt lưu đày. Nhưng gần một năm sau, Dương Thất vốn nên lưu đày Dương Châu lại xuất hiện trên đường phố Lạc Dương, làm người như thế, sao có thể làm quan một phương?
Triệu Càn khi lên điện chân tay nhũn ra, tim đập như sấm, lúc mở miệng thì thần tình đã bình ổn, nói rất có lực. Không làm chim đầu đàn, sao có thể trèo lên cành cao, đây là cơ hội đầu cơ chính trị một lần duy nhất, cũng là một lần đánh bạc, không có lá gan, đừng mơ nhập vào thế cục. Triệu Càn xuất thân bần hàn, không có nhân mạch, tính tình quái gở, ít có bằng hữu, nhưng y có can đảm!
- Trung Thư Hạnh Nhân Lâm Mạn Sương, có đứa con trai thứ, tính không tốt, không biết tiến thủ, chỉ biết chơi bời lêu lổng, học hành bình tường, khi đến Quốc Tử Giám học ai ai cũng biết. Nhưng đứa con thứ này của hắn không ngờ đều trải qua Trung Minh, trở thành tiến sĩ, triều dã không thể chê trách được. Mà nay, con trai thứ của Lâm Mạn Sương cũng đã trúng cử quan lại tại Nam Cương, thần xin Bệ hạ đọc bài thi của hai người này, nếu như bản thân có tài học, danh không xứng với thực, bọn họ làm sao làm quan được, mà Lâm Mạn Sương cũng phải bị nghiêm trị.
Những người này đều có tư cách đảm nhiệm vị trí nhưng lại không có trong danh sách tuyển quan còn trống để bọn họ nhậm chức, hoặc là vẫn vẫn đảm nhiệm chức quan nhàn tản, muốn tìm chiến tích trên người bọn họ thì rất khó, nhưng theo như lời Triệu Càn nói, hầu hết là đều can hệ lớn lao tới chức vị của bọn họ, đủ để làm căn cứ chính xác cho thấy bọn họ không xứng làm quan.
Triệu Càn nói một hơi kể ra thói xấu của bảy tám quan viên, giọng điệu đều đều, cảm xúc hòa hoãn và phấn khởi. Tim của văn võ cả triều vẫn còn treo lơ lửng, ai nấy đều nhận thấy y vẫn còn chưa nói hết, nhưng không ai biết kế tiếp là y sẽ nói ai.
Cuối cùng, giọng của Triệu Càn lại vang lên lanh lảnh lần nữa:
- Thái Thường Thiếu Khanh Bùi Thực, tháng bảy năm Thùy Củng thứ ba thì phụ thân mất, thôi chức có đại tang, tháng mười Nguyên Niên Vĩnh Xương, hồi triều phục chức.
Triệu Càn dừng một chút, trên mặt lộ tia mỉa mai:
- Lại đến đầu tháng ba Nguyên Niên, Bùi Thực sinh một đứa con trai.
Hai câu này chẳng hiểu ra sao cả, văn võ cả triều nghe như lọt vào trong sương mù, không hiểu chút nào. Được nhờ sự giúp đỡ của Võ Tắc Thiên mà niên hiệu cứ năm ba ngày lại thay đổi một lần, thậm chí một năm đổi hai ba lần niên hiệu, làm văn võ cả triều vén tay áo giơ tay lên bắt đầu nhẩm tính trên đầu ngón tay, cả triều đột nhiên vô cùng yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, có người khẽ “a” một tiếng, dường như bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó, càng có nhiều người có phản ứng.
Tháng bảy năm Thùy Củng thứ ba đến tháng mười Nguyên Niên Vĩnh Xương, vừa tròn hai mươi bảy tháng, đây là sau khi phụ mẫu qua đời, quan viên triều đình phải quay về nguyên quán để chịu tang. Từ tháng mười Nguyên Niên Vĩnh Xương lại đến đầu tháng ba Nguyên Niên là khoảng thời gian năm tháng, nói cách khác, Bùi Thiếu Khanh chịu tang sau năm tháng thì y có một đứa con trai.
Trong đó có vấn đề gì?
Lễ chế đại tang có quy định: Trong lúc có đại tang, không được rời gia môn, không được ăn thức ăn mặn, không được uống rượu, không được cùng phòng với thê thiếp, không được nghe ca nhạc, thậm chí cũng không được tắm rửa, không thay quần áo, tốt nhất là ở bên ngôi nhà xây cạnh mồ mả, ở đó đủ hai mươi bảy tháng. Nhưng Bùi Thiếu Khanh vừa mới kết thúc đại tang năm tháng thì đã có con trai rồi, con y là được mang thai lúc nào?
Đây không phải là việc nhỏ, hiếu đạo là đứng đầu trăm đức, một người nếu như ngay cả cha mẹ ruột cũng không tận hiếu được, vậy ngươi còn có thể trông cậy vào hắn trung quân đền nợ nước, yêu dân như con sao?
Bùi Thực ủ rũ, sắc mặt trắng bệch.
Y năm đó làm sao không biết đứa con trai này là một tai họa, nhưng trước đó y sinh ra được mấy đứa con gái, không có đứa con trai nào, mà lúc ấy tiểu thiếp có thai, không đành lòng dùng thuốc bỏ, chỉ trông mong sinh con trai. Trời xanh có mát, hương khói của Bùi gia quả nhiên không đứt, không ngờ trong lúc đại tang cùng phòng với thê thiếp lại báo ứng tới tận ngày hôm nay.
Thái Thường Tự Thiếu Khanh cùng cấp với Nhất Soái Thứ Sử, nếu không phải vì ham thực quyền chức Thứ sử, y cần gì phải cầu làm môn hạ Lương Vương, luồn cúi với Lương Vương. Ai biết, tiền đồ của y lại bởi vì lòng tham đưa đến, cho nên hôm nay, muốn hối hận, nhưng cũng đã muộn rồi.
Hình bộ Thị lang Vương Lặc đưa ánh mắt thông cảm về phía y, trong lòng thầm nghĩ: “Lão Bùi xem như xong rồi! Dương Phàm trơn trượt như con cá trạch kia, lúc này có mà chạy đằng trời!”