- Dương Nhị, đem ấm này trà đến Tây Sương phòng.
- Dương Nhị, trong kho mới chuyển tới bốn bộ chăn đệm, ngươi vác ra sân đầu viện kia phơi cho khỏi mốc đi.
- Dương Nhị, đem hai hộp đồ ăn này đến hậu trạch, đây là cơm trưa của các vị quan sai Hình Bộ.
Dương Phàm suốt ngày cứ chạy đôn chạy đáo ở quý phủ của Dương lang trung, hắn từ một người canh gác bỗng biến thành một chân sai vặt.
Nguyên nhân rất đơn giản: hắn rất dễ sai khiến.
Đám quan sai Hình Bộ và phủ Lạc Dương tuyệt đối không thể đụng tay làm những việc vặt vãnh này, công việc của họ là những việc đao to búa lớn như bắt giữ đạo tặc; sao họ có thể làm những việc hèn kém này?
Còn đám võ hầu bị điều tới phủ lang trung kia, so với đám quan sai thì đúng là có thân phận thấp kém hơn, nhưng lại cao hơn nhóm phường đinh nên tất nhiên cũng sẽ không chịu mó tay vào. Còn xét tới nội bộ nhóm Phường đinh này thì sao? Tất nhiên không thể tránh khỏi việc phân biệt đối xử, xưa nay chuyện cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, con tôm ăn nhuyễn trùng, nhuyễn trùng ăn bùn đâu còn lạ gì nữa. Vậy là cuối cùng, Dương Phàm, xét về tuổi tác, kinh nghiệm hay thân phận đều thấp, lập tức biến thành một chân sai vặt.
Đương nhiên, việc này một phần cũng do chính bản thân Dương Phàm muốn làm, bởi với thân phận này, hắn có thể dễ dàng nắm được toàn bộ tình hình Dương phủ.
- Tiểu Phàm, chạy đi đâu đấy?
Một lão năm mươi tuổi tiến đến, lão vận một bộ trường bào vải xanh cổ tròn, đầu buộc một tấm khăn xanh đi tới, phía sau lão là một gã thanh niên trai tráng có dắt bội đao bên sườn. Dương Phàm ngẩng đầu nhìn, trông thấy lão đại quản sự phủ lang trung - Lưu Ngân , còn võ sĩ mình dắt đao theo sau lão kia chính là Mã Kiều.
Dương Phàm cầm hộp đồ ăn trên tay, đứng lại chào Lưu quản sự rồi mới cười nói Mã Kiều:
- Đinh võ hầu cho phép ta vào trong đưa đồ ăn cho các vị quan sai Hình Bộ.
Mã Kiều tỏ vẻ không vui, nói:
- Mấy tên khốn khiếp kia lại sai đệ làm việc rồi. Tiểu Phàm, đệ đừng để cho chúng bắt nạt dễ dàng như vậy, đúng là người hiền thì hay bị ức hiếp mà, bọn chúng dựa vào cái gì kia chứ?
Dương Phàm cười nói:
- Hầy, cũng chẳng phải chuyện gì vất vả mà, ta trẻ tuổi, năng đi lại một chút cũng có sao"
Lưu quản sự hài lòng, gật gật đầu, khen ngợi:
- Ừm! Cậu thiếu niên này quả không tồi!
Dương Phàm ngại ngùng cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má:
- Lời khen của quản sự, ta xin nhận. Vậy ta đi nhé.
- Được, đi đi. Cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi, ngươi đến Ngũ mai đình dùng cơm với lão phu.
Dương Phàm vội vàng cúi người nói:
- Tạ ơn quản sự, tại hạ sẽ tới ngay.
Dương Phàm khom lưng chào từ biệt Lưu quản sự, quay sang gật đầu chào Mã Kiều rồi vòng qua họ.
Lưu quản sự nheo mắt nhìn theo bóng lưng Dương Phàm, gật đầu tấm tắc khen:
- Đứa bé này quả không tệ, tính tình tốt, tướng mạo tuấn tú lại chịu khó, không giống như đám thiếu niên tật xấu đầy mình kia.
Mã Kiều nghe Lưu quản sự khen huynh đệ của hắn, tự hào nói:
- Không giấu gì Lưu quản sự, những kẻ mang danh phường đinh trong phường ta phần lớn là những kẻ xuất thân trộm cướp cường đạo vô lại bất lương, chẳng việc xấu nào không làm. Riêng Dương Nhị này thì lại khác, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, hắn rất được các trưởng bối trên phố quý mến. Nếu Lưu quản sự thấy hài lòng thì có thể xem xét chuyện gả con gái cho hắn, Tiểu Phàm chắc chắn sẽ là một phu quân tốt.
Sau chuyện Thiên Ái Nô "bỏ trốn theo trai", hễ có cơ hội là Mã Kiều sẽ lập tức tìm cách mai mối cho Dương Phàm.
Lưu quản sự cười nói:
- Người thì tốt, chẳng có gì phải chê trách, chỉ tiếc là “Bất lương nhân”, không có cha mẹ họ hàng nâng đỡ, thật ra lão phu có một cháu gái còn nhỏ, nếu gả cho hắn rồi thì chẳng phải là sẽ phải chịu khổ cùng hắn sao?
Lưu quản sự lắc đầu, thở dài tiếc nuối rồi tiến bước về phía trước.
Trong phủ đâu đâu cũng được bố trí rất nhiều cảnh vệ, phủ lang trung đã sớm phá bỏ ngăn cách giữa nhà trong và nhà ngoài. Thời này gia quyến trong nhà không phải tránh khách lạ, ngăn cách nam nữ cũng không quá nghiêm ngặt như đời sau. Phá vỡ ngăn cách giữa nhà trong và nhà ngoài cũng chẳng phải điều gì quá ghê gớm.
Không khí ở hậu trạch và tiền sảnh của Dương gia đã có sức sống hơn rất nhiều, bên này là tiểu đình, bên kia là một khóm cây hoa, xa xa kia nữa là dãy hành lang uốn khúc với hồ nước lặng bên dưới, những hòn giả sơn và hàng cây um tùm xanh biếc… cảnh vật hiện lên tao nhã mà yên bình.
Cạnh hồ nước là một một tiểu đình ngũ giác nhỏ. Mấy gã công nhân Hình Bộ đang ở trong đình nghỉ tạm, vắt chéo chân thi nhau bốc phét về chiến tích bắt trộm của mình, nhìn ngang ngó dọc, liếc đông liếc tây, hễ thấy có tỳ nữ nào tới gần hòn giả sơn là liền nhướng mày huýt sáo.
Dương Phàm mang theo hộp đồ ăn tới tiểu đình, đem hộp đồ ăn đặt lên bàn, khoanh tay cung kính nói:
- Các vị quan sai, tới giờ ăn cơm trưa rồi.
Mọi người đang thảo luận sôi nổi, đăm chiêu suy nghĩ, nghe hắn nói vậy thì bỗng tất cả cùng xúm lại, vừa mở hộp đồ ăn ra thì đã trông thấy thức ăn bên trong còn nóng nổng hôi hổi, bốc khói nghi ngút, hương thơm xộc thẳng vào mũi khiến cho không ai có thể kiềm lại được mà đưa ngón trỏ ra nhúm ngay một miếng. Dù không được phép cho bọn họ bình rượu và mấy món đồ nhắm, nhưng đồ ăn trong phủ của quan sai Hình Bộ rõ ràng là hơn hẳn đồ ăn tầm thường của đám võ hầu, phường đinh này rồi.
Một gã có khuôn mặt dài gầy guộc, cằm còn dính miếng bánh chưng nhân thịt xanh xanh, vừa nhồm nhoàm nhai vừa đưa mắt nhìn Dương Phàm, kì lạ hỏi:
- Sao tôi tớ thuộc hạ trong phủ mấy người, ai nấy đều lăm lăm cây dao bên mình vậy?
Dương Phàm đang phóng tầm mắt dò xét về phía hậu viện, nghe hỏi vậy thì mau chóng quay sang phía người đặt câu hỏi, khiêm tốn cười nói:
- Vị quan sai đây hiểu lầm rồi, tại hạ là một phường đinh phường Tu Văn, bị điều đến phủ lang trung để hỗ trợ trực gác thôi ạ.
“Phụt”
Người nọ phì cười, một mẩu bánh từ trong miệng gã phun bắn cả ra ngoài. Gã cười ha ha nói:
- Ta cứ thắc mắc là trong viện có chuyện gì mà lại huyên náo như vậy, ra là đám người này được điều động tới à. Hạng người này thì làm được cái tích sự gì?!
Thần sắc của gã lộ rõ ý miệt thị và khinh thường, nhưng Dương Phàm cũng chẳng hơi đâu mà bận tâm. Hắn cười nhạt, khiêm tốn đáp:
- Nếu nói về bắt trộm thì bọn phường đinh chúng ta đây đúng là không bì được với các vị quan sai rồi, còn về mấy chuyện nhỏ nhặt như gác đêm, tuần tra, hô báo cho mọi người...thì chúng ta vẫn có thể làm được.
Gã kia nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt khinh bỉ, tức giận đưa tay quệt miệng, nói:
- Được, ngươi qua đây, tỷ thí với Vương Vũ Lược ta một trận. Ta muốn xem rốt cuộc ngươi tài giỏi đến mức nào.
Dương Phàm giật mình kinh hãi, vội vàng khoát tay:
- Như vậy làm sao được, các hạ là quan sai Hình Bộ, uy phong lẫm liệt như thế, ta chỉ là một phường đinh nho nhỏ, sao có thể sánh với ngài được.
Vương Vũ Lược hừ một tiếng, nói:
- Hứ, ngươi mà bì được với ta thì mới lạ đó, nào, qua đây! Ta chỉ dùng một tay thôi, cứ thử xem sao!
Vương Vũ Lược nói xong, tay phải vẫn cầm chiếc bánh đang ăn dở, gã ngoạm một miếng rõ to, nước thịt trong bánh chảy xuống từ khóe miệng. Gã chỉ nâng tay trái, đi từng bước lại gần Dương Phàm. Dương Phàm lui về phía sau, nói:
- Vị quan sai này xin hãy dừng tay, đây là quý phủ lang trung, ta và ngài sao có thể động thủ ở đây được.
Mấy gã tuần bổ Hình Bộ khác lập tức xôn xao hết cả lên, nói:
- Đọ sức thì có gì mà không được? Tiểu tử này, nam tử hán đại trượng phu, sao lại chẳng có chút khí phách nào thế?
Kẻ khác chêm vào:
- Ta coi tướng mạo hắn tuấn tú, ngoan ngoãn thế kia, chẳng khác nào một cô nương. Ha ha…
Tiếng một tên khác :
- Ha ha, ta đây cùng cảm thấy như vậy đó. Nữ nhi Đại Đường ta đa số cũng dũng mãnh mạnh mẽ, coi bộ dạng hắn chẳng những giống một cô nương bình thường, mà còn là một cô nương của Triều Tiên dịu dàng dễ bảo ấy.
- Này, chi bằng ngươi theo các cô nương Triều Tiên học múa đi, hoặc là học dáng đi của phụ nữ, ngoáy mông lắc eo vài cái, vậy là khỏi cần tỷ thí nữa. Ha ha ha...
Tiếng cười suồng sã của đám quan sai Hình Bộ vang lên từ tứ phía. Nếu như bình thường, bọn họ tuyệt không dám làm càn như thế ở quý phủ Dương lang trung, nhưng hiện giờ thì tình hình không như vậy nữa. Mặt Dương lang trung bị bỏng đến mức trông còn khủng khiếp hơn quỷ, nghe nói hai mắt đã bị mù hoàn toàn, con đường làm quan coi như chấm dứt tại đây. “Người đi thì thì trà lạnh”, phản ứng này xuất hiện đầu tiên ở đám người này.
Một đám vô nhân tính!
Dù gì người ta cũng là quan, cho dù là không cần dùng đến ngươi nữa thì ngươi cũng không thể nào tỏ thái độ quay lưng một cách nhanh chóng như vậy, chí ít thì bên ngoài cũng phải làm bộ tỏ ra vẫn còn trung thành một chút chứ.
- Được, được thôi, tỷ thí thì tỷ thí.
Cả người Dương Phàm đều toát lên bộ dạng của một thiếu niên chính gốc, bị bọn họ hùa vào trêu chọc một chút đã đỏ hết mặt lên. Hắn cố lấy lại dũng khí, nhấn mạnh nói:
- Ngài đã nói rồi đó nhé, chỉ được dùng tay trái thôi!
Vương Vũ Lược vuốt cằm cười nói:
- Đúng thế, ta chỉ dùng tay trái, tuyệt không động đến tay phải, ha ha, qua đây qua đây!
Nói xong gã còn cố tình tỏ vẻ khinh miệt bằng cách ung dung ngoạm một miếng bánh.
- YAA.A.A..!
Dương Phàm xông lên, nhằm thẳng vào ngực Vương Vũ Lược mà đánh! Như thế mới ra dáng đã theo Dã Quyền sư luyện qua 3-5 ngày công phu chứ!
Quyền này còn cách ngực Vương Vũ Lược một thước, Vương Vũ Lược đang đứng yên bất động thì đột nhiên bùng lên, tiến lên trước một bước, thân hình nghiêng đi, một chưởng bổ về phía lồng ngực của Dương Phàm. Chiêu hắc hổ đào tâm này Dương Phàm sử dụng để lộ ra muôn vàn sơ hở, bị họ Vương đánh cho một chưởng trúng ngực, lùi lại sau những ba bước!
Dương Phàm còn chưa kịp đứng vững thì Vương Vũ Lược đã lại nhảy tới, chân phải thọc vào giữa hai đùi hắn, tay trái túm lấy vạt áo trước của hắn, vặn tay một cái, gồng mình nâng cánh tay lên, quát to:
- Xuống đó đi!
-Ai...
Dương Phàm cố sức vùng vẫy trong không trung, bị gã ném ngã nhào vào trong ao. “Ùm” một tiếng, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Mấy gã quan sai đứng trong và ngoài tiểu đình bật cười ha hả.
- Vô tích sự! Loại như vậy chỉ đáng để làm cảnh thôi!
Vương Vũ Lược hả hê cắn một miếng bánh to, dương dương đắc ý quay trở vào tiểu đình. Dương Phàm không dám bơi vào bờ bên này, đành bơi về phía bên kia của ao nhỏ. Hắn dùng kiểu bơi chó, vài quan sai Hình Bộ thấy vậy lại càng được thể ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Dương Phàm phải cùng sử dụng cả chân lẫn tay, chật vật mãi mới bơi được tới bờ bên kia. Hắn cố sức bám vào một mỏm núi đá giả, đang định leo lên thì bỗng một giọng nói trong trẻo truyền tới:
- Tại sao bọn họ lại ném ngươi xuống ao?
Dương Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy trên núi đá giả có một đôi đồng hài tơ lụa, đôi tất vải trắng, bên trên nữa là chiếc váy gấm hoa văn liên châu đối điểu thượng hạng.
Người này đang quỳ gối ngồi xổm tại trên núi đá giả, có thể mơ hồ thấy trong quần là một chiếc quần ống dài hoa văn nhỏ, bên trên là chiếc áo lót hoa ống tay nhỏ với vạt áo bằng lụa. Khuôn mặt nàng nhỏ xinh, với hai búi tóc được búi gọn gàng hai bên. Nàng có làn da mịn màng trắng nõn, khiến cho bất kì ai trông thấy cũng muốn được chạm thử vào làn da ấy.
Tiểu cô nương này chỉ tầm sáu, bảy tuổi, hai con ngươi trong veo như hai hòn dạ minh châu nhìn hắn đầy vẻ tò mò. Vì chỗ đứng của nàng là núi đá lởm chởm mấp mô, được những mỏm núi giả ấy che khuất nên những người bên trong tiểu đình không trông thấy nàng.
- Ồ, bọn họ...đang đùa với ta ấy mà.
Dương Phàm đáp bừa một câu, lau nước trên mặt rồi nhảy phốc một cái lên chỗ những mỏm đá.
Tiểu cô nương ngồi dịch qua một chút để lấy chỗ cho hắn, nhăn nhăn mũi, nói:
- Ngươi gạt người! Bọn họ rõ ràng là đang ức hiếp ngươi mà.
Dương Phàm cười ha hả, ngồi xổm trên núi đá giả, vừa vắt quần áo đang sũng nước trên người vừa quay sang vị tiểu cô nương, hỏi:
- Tiểu cô nương này, cô là ai?
Tiểu cô nương không trả lời thẳng mà nói kiểu vòng vo
- Nơi này là nhà của ta, ngươi nói ta là ai?