Vệ Toại Trung cười ha hả nói:
- Hoàng Phủ Thị lang và Hộc Sắt La Khả Hãn nghĩ trên ngọn núi này thiếu thốn rượu thịt, lại không có ca múa trợ hứng, liền xung phong đảm nhận hai việc này, Hộc Sắt La Khả Hãn đem theo hơn mười ca kỹ lên núi, Hoàng Phủ Thị lang thì mời đầu bếp nổi tiếng của “Kim Sai Túy” thị hầu tiệc rượu, trước đó không nói với Phủ Doãn chuyện này, là muốn cho Ngài một ngạc nhiên bất ngờ.
Lai Tuấn Thần nghe xong, quả nhiên là vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cười ha ha nói:
- Kiệt Trung Khả Hãn và Hoàng Phủ Thị Lang thật quá khách khí rồi, hôm nay là Lai mỗ mở tiệc chiêu đãi các vị đồng liêu, làm sao có thể để hai người họ phí tâm sức như vậy? Khách khí quá, thật quá khách khí rồi, nào nào nào, mọi người mau lên núi, chớ để Kiệt Trung Khả Hãn và Hoàng Phủ Thị lang chờ lâu!
Không thể thiếu được những người khác một phen cung phụng ngênh đón, nịnh hót như nước triều dâng, một đoàn người chậm rãi lên núi, khi sắp đến cổng vào thạch phường hoa lệ của suối nước nóng Long Môn thì nhìn thấy Dương Phàm khoanh hai tay đứng đó mang bộ dáng không coi ai ra gì, cười cười nhìn đám người họ.
Sắc mặt Lai Tuấn Thần liền trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.
Ti Nông Lệnh Minh Hy vội nói:
- Dương Phàm này thật không coi ai ra gì rồi, để ty chức đi giáo huấn hắn một chút!
Minh Hi dậm chân, nổi giận bừng bừng đi về phía Dương Phàm, nhưng khi gã đứng trước mặt Dương Phàm, sự tức giận trên khuôn mặt như kỳ tích mà biến mất, biến thành một bộ dáng mang chút khiêm nhường ngượng ngập:
- Dương Thang Giám, Lai Thiếu Khanh mới nhậm chức, hôm nay dẫn các vị đồng liêu bằng hữu đến Long Môn dạo chơi, ngài xem… Mọi người dù sao cũng đều là người của Ti Nông Tự, có gì không vui cũng không nên vạch áo cho người xem lưng, lui một bước trời cao biển rộng, ngài nói có phải hay không?
Dương Phàm không ngờ người này trước ngạo mạn sau cung kính, thay đổi sắc mặt nhanh như thế, trong lòng không khỏi buồn cười, nhìn người này có chút quen mặt liền hỏi:
- Ngày Dương mỗ đến Ti Nông Tự báo danh, hình như từng một lần gặp mặt túc hạ. Nếu Dương mỗ nhớ không nhầm, túc hạ hình như là Ti Nông Tự Lệnh, xin hỏi tôn tính đại danh?
Minh Hy vui mừng nói:
- Bản quan là Minh Hy, không ngờ Dương Thang Giám còn nhớ rõ bản quan. Trí nhớ ngài thật tốt.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Minh Ti Nông nếu đã có lời, Dương mỗ không dám không theo, nhưng mà, nơi này là Hoàng gia lâm uyển, theo lý thì nếu không phải thành viên hoàng thất thì không được tùy tiện đi vào, Dương mỗ đương nhiên không phải người không thấu tình đạt lý, nếu như quan viên đến Ôn tuyền này nghỉ ngơi giải mệt, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Chỉ là, quy củ phải tuân thủ thì vẫn phải tuân thủ, phía sau cánh cửa Dương mỗ đứng chư vị cứ việc tiến vào, nhưng cánh cửa thứ hai kia, đó là phạm vi của hoàng gia cung thất, chư vị tuyệt đối không được tự ý đi vào nửa bước, Dương mỗ đã làm Thang Giám Ôn tuyền, đây là chức trách của Dương mỗ, xin Minh Ti Nông Lệnh chớ trách!
Minh Hi sắc mặt có chút khó coi:
- Vậy…ngài để Lai Thiếu Khanh nghỉ lại ở nơi nào?
Dương Phàm nói:
- Hắn ư, hoặc là hôm nay đến thì hôm nay về, hoặc là tự đi đến chùa chiền phía trước núi hiến chút hương dầu, xin một chỗ trú chân.
- Thối lắm!
Lai Tuấn Thần khó khăn lắm mới đi lên đến thềm đá, lúc trước Minh Hy “giáo huấn” Dương Phàm là như thế nào thì y không có nghe thấy, nhưng lại nghe thấy rõ câu vừa rồi của Dương Phàm, lửa giận mà Lai Tuấn Thần đang cố kiềm chế suýt chút nữa bùng lên. Y sầm mặt đi tới, đẩy Minh Hy ra, chỉ vào mũi Dương Phàm gằn từng chữ:
- Ngươi nghe rõ cho ta, nơi này, hôm nay ta quyết ở lại!
- Ở đương nhiên có thể!
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch cong:
- Nếu Lai Thiếu Khanh hứng thú như vậy, Dương mỗ đương nhiên thành toàn, bên cạnh không xa lắm chính là chỗ ở của Thang Giám và người làm ở Ôn tuyền, ta có thể gọi người dọn dẹp mấy gian phòng đó, mời Lai Thiếu Khanh và các vị vào ở! Còn về cửa thứ hai kia…
Dương Phàm trầm giọng quát:
- Từ Lục sự!
Từ Lục sự đang đứng trong đám người xem náo nhiệt, chợt nghe thấy Dương Phàm hô tên gã, theo bản năng mà đáp một tiếng, đợi gã bước ra một bước mới phản ứng lại, lúc này tuyệt đối không nên đổ dầu vào lửa, đành phải lắp ba lắp bắp hỏi:
- Dương Thang giám, chuyện…chuyện gì?
Dương Phàm nhìn Lai Tuấn Thần chằm chằm, cao giọng hỏi Từ Lục sự:
- Ngày đầu tiên bản quan đến nhận chức, chính ngươi đã giải thích cho ta chức trách nhiệm vụ của Thang Giám Ôn tuyền. Ta hiện tại có chút không nhớ rõ nữa rồi, muốn nghe ngươi nhắc lại một lần nữa, cung tuyền dục điện trên núi này, người nào có thể vào ở đây?
Từ Lục sự sợ sệt liếc nhìn Lai Tuấn Thần, lúng ta lúng túng đáp:
- Hoàng đế, Thái tử, người trong Hoàng thất, Vương gia khác…khác họ, hoặc là…hoặc là khách Hoàng thất mời…mời tới…
Dương Phàm nói với Lai Tuấn Thần:
- Lai Thiếu Khanh, ngươi nghe rõ rồi chứ? Không biết túc hạ là Hoàng đế, Thái tử, Hoàng thất, Vương gia khác họ, hay là…trong đoàn người các vị có vị nào là con cháu Hoàng thất đây? Cho dù mọi người chỉ có một người đủ điều kiện phù hợp, Dương mỗ đều sẽ cho qua ngay lập tức!
Lai Tuấn Thần khẽ túm cổ áo Dương Phàm, hơi thở hổn hển, ánh mắt cũng bởi vì hưng phấn mà không khỏi lộ ra một loại hương vị tà dị:
- Dương Phàm, ngươi đừng tưởng rằng dựa vào những quy củ thối nát này mà có thể chắn đường của Lai Tuấn Thần ta! Hôm nay ta chính là muốn vào ở tuyền cung trên núi này, ngươi đi tố cáo ta xem, ngươi cho rằng Hoàng đế Bệ hạ sẽ vì chút việc cỏn con như vậy sẽ trừng phạt ta sao? À…ta đã quên mất, ngươi hiện tại chỉ là một cái Thang giám Ôn tuyền nho nhỏ, không có tứ cách dâng tấu sớ lên Hoàng thượng, có muốn bản quan giúp ngươi trình lên hay không? Ha ha ha ha…
Cùng là cười, nhưng tiếng cười của Lai Tuấn Thần khác xa với những người khác, cũng không giống với tiếng cười của chính y trước kia, y vừa nói xong liền bất thình lình bật cười, tiếng cười cao vút, vừa nhanh vừa vội, như tiếng cú vọ nghe vô cùng quỷ dị. Dương Phàm khẽ nhíu mày, trong lòng nổi lên một chút cảm giác quái dị.
Lai Tuấn Thần đột nhiên ngừng cười, lại thay bằng một vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi có biết vì sao ta muốn đến Long Môn không? Bởi vì ngươi ở đây, bởi vì nơi này thuộc ngươi trông coi, nó là của ngươi, cho nên ta phải đến! Ta đến rồi sẽ ở chỗ này, còn ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn canh giữ cửa chính cho ta! Ha ha ha ha…
Lai Tuấn Thần lại cười lớn như điên dại, tiếng cười cổ quái, cười đến mức có chút không sao nói rõ được, Dương Phàm không kìm nổi lại nhíu mày. Lai Tuấn Thần hình như cũng nhận thấy được y hưng phấn quái dị như thế có chút khiến người khác ghé mắt rồi, nỗ lực khống chế bản thân, kết quả bởi vì nén cười, khuôn mặt vốn anh tuấn cũng trở nên méo mó.
- Lai Tuấn Thần ta từng một lần chịu thiệt, chính là chịu thiệt trong tay Dương Phàm ngươi đó!
Ý cười trên mặt Lai Tuấn Thần không còn nữa, nét mặt trở nên oán độc:
- Cho nên, bây giờ ta đặc biệt có hứng thú với ngươi! Chỉ cần là của ngươi, ta đều có hứng thú! Ta muốn đoạt lấy, ta muốn giành lấy nó ngay trước mặt của ngươi! Bất kể là ngươi chưởng quản, ngươi sở hữu hay là nữ nhân của ngươi! Ha ha ha ha…
Lai Tuấn Thần đột nhiên lại bộc phát ra một trận cười quái dị điên loạn, cảm giác quái dị trong lòng Dương Phàm trở nên rõ ràng hơn, hắn không học qua y thuật, mà cho dù có học qua, lấy trình độ y thuật thời đại này, hắn cũng không hiểu được cái gì gọi là bệnh tâm thần tính cố chấp hay là bệnh tâm thần ẩn giấu, thế nhưng vẻ mặt quái dị cùng nụ cười vặn vẹo của Lai Tuấn Thần rõ ràng là không giống với người bình thường.
Giọng hai người không coi là lớn tiếng nhưng gió núi gào thét, vẫn truyền đoạn đối thoại của hai người đi, vài tên quan viên đứng cách đó không xa láng máng nghe thấy được một chút, lập tức mặt nhăn mày nhó: “Vị Lai Thiếu Khanh này cũng quá không kín đáo thâm trầm rồi? Cho dù trong lòng có hận người ta như thế nào chăng nữa, cho dù ý niệm trong đầu ngươi có ác độc thế nào chăng nữa cũng không nên nói ra chứ.” Tuy nhiên ngẫm lại Lai Tuấn Thần này vốn xuất thân là một tên lưu manh côn đồ, nói chuyện có khó nghe một chút, hình như cũng không có gì cả.
Dương Phàm nghe những lời thô tục nham hiểm của Lai Tuấn Thần, nhìn vẻ dâm tà, nụ cười quỷ dị của y mà thật muốn giơ chân lên, dùng đế giày che miệng y lại, đem bộ mặt dữ tợn đáng ghê tởm kia ấn xuống đế giày của mình. Hắn hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn được kích động trong lòng mình, bình tĩnh nói:
- Dương mỗ đã làm Thang giám Ôn tuyền, tự nhiên là tận tâm làm việc, tuyền cung dục điện này, các ngươi không thể tiến vào!
Lai Tuấn Thần ngang ngược nói:
- Ta cứ vào đấy, thì làm sao?
Dương Phàm cười cười, lùi hai bước, nói:
- Dương mỗ ở đây, Lai Thiếu Khanh lẽ nào tính lẻn vào Ôn tuyền cung sao?
Lai Tuấn Thần cười bình thản, hai tay dấu ra sau lưng, ngẩng đầu lên trời, ngạo nghễ gọi:
- Minh Hy!
- Vâng! Có hạ quan!
Trời đang lạnh mà trán Ti Nông lệnh Minh Hy hình như có mồ hôi, gã vội vàng tiến lên, ho khan một tiếng, nói:
- Dương Phàm, có người cáo trạng ngươi…tố cáo ngươi cắt xén chấp dịch thức ăn, khụ! Chuyện này bản quan muốn đích thân điều tra. Vì để tránh nghi ngờ, trong thời gian điều tra, tạm ngưng chức vụ của ngươi, Tiết Thang thừa tạm giữ chức Thang giám.
Lai Tuấn Thần nhướng mắt, ngạo nghễ nói:
- Còn không nhường đường?
Dương Phàm thoáng chốc trầm mặc, khẽ mỉm cười, chậm rãi thối lui đến ven đường.
Lai Tuấn Thần nghênh ngang đi đến bên cạnh hắn, mắt nhìn thẳng vào hắn, sẵng giọng nói:
- Bây giờ bản quan sẽ đi lên núi tắm suối nước nóng, tối nay còn muốn ở trên đó kìa, ngươi cản ta à, ngươi đuổi ta xuống núi a! Ngươi có bản lĩnh đuổi ta đi ra, lão tử liền theo họ ngươi! Ha ha ha ha…
Lai Tuấn Thần bỗng nhiên lại bộc phát một trận cười điên cuồng quái dị, vừa cười lớn vừa đi lên núi. Hắn cũng mơ hồ cảm thấy tiếng cười của mình có chút điên cuồng quái dị, nhưng liên tục nhịn mấy lần, thật sự không kìm nổi, không cười không được, vậy thì cười thoải mái đi. Một đám tiểu lại chấp dịch của Ôn tuyền đi theo phía sau bọn họ, khi đi qua Dương Phàm, ánh mắt nhìn hắn đều có chút đồng cảm và cả sự khó xử lúng túng như thỏ chết cáo thương.
Hộc Sắt La cũng không dám nhiều lời, tới bên Dương Phàm cũng chỉ thoáng dừng chân, cuối cùng khẽ thở dài, dậm châm một cái, buồn bực đuổi theo Lai Tuấn Thần. Dương Phàm im lặng đứng bên cạnh thạch phường, nhìn một đám người như sao vây quanh trăng theo Lai Tuấn Thần đi lên núi.
Chỉ chốc lát sau, phía sau Dương Phàm nhiều thêm một bóng người. Dương Phàm không quay đầu lại, nhưng dường như cũng biết có người xuất hiện, Dương Phàm ngưng mắt nhìn bóng lưng Lai Tuấn Thần đi xa, trầm giọng nói:
- Điều tra một chút về hắn.
Người phía sau nói:
- Không biết Tông chủ muốn biết về phương diện nào, xin chỉ thị!
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Điều tra chỗ này! Ta cảm thấy…Hắn có chút không bình thường!
Người nọ kinh ngạc dương mắt, Dương Phàm tự nhiên nắm tay áo, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm:
- Nếu Lai Tuấn Thần thật sự bị chứng bệnh điên loạn, mà lại có thể mặc chu tử, thân giữ chức vị cao, được Hoàng đế ủy thác trọng trách, Ha! Vậy thật trở thành chuyện cười hoang đường nhất từ xưa đến nay! Ha ha ha ha…
Người nọ phía sau nét mặt đầy nghi hoặc, định hỏi nữa, Dương Phàm đã cười đi xuống chân núi:
- Xem thời gian, người cũng nên đến rồi…