Say Mộng Giang Sơn

Chương 674.2

Huệ Phạm thấy không khí có chút ngượng ngập, lúc này mới niệm một tiếng Phật hiệu, vân vê lần tràng hạt đi lên trước hoà giải:
- Ha hả, Thôi Tứ công tử chỉ là nói đùa một chút với Dương Thang Giám, các vị không cần để trong lòng. Công chúa ngọc thể mảnh mai, không chịu được gió lạnh, xin mời Dương Thang giám dẫn đường, chúng ta liền lên núi đi thôi.

Vừa nói, Huệ Phạm như có thâm ý liếc mắt nhìn Dương Phàm, thầm nghĩ: "Trên phố đồn đại, Dương Phàm đã đánh mất sự yêu thích của Công chúa. Hiện giờ Công chúa lên núi mang theo ta và mọi người cùng đi, đối Dương Phàm như người lạ, chẳng lẽ là thật sự?”

Dương Phàm chắp tay đáp lễ nói:
- Vị đại sư này, Công chúa điện hạ chuyến này đến đây trước đó chưa từng thông tri quá, chuyện này, trên núi này…, không biết Công chúa điện hạ và các vị quý khách hôm nay lên núi chỉ vì tắm nước nóng, vẫn là có dự định ở đây chút thời gian?

Sắc mặt Trương Đồng Hưu không tốt, nói:
- Như thế nào? Công chúa điện hạ cùng bọn ta ở Long Môn hay không, điều này cũng cần báo cáo cho ngươi hay sao?

Huynh đệ Trương thị sở dĩ kết thân với Thái Bình, chủ yếu là bởi vì gia tộc Trương thị có thể một lần nữa quật khởi là nhờ sự giúp đỡ hai huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi được đến nữ hoàng sủng ái, mà Trương Xương Tông là Thái Bình công chúa tiến cử, mới được thiên tử yêu thích, cho nên Thái Bình công chúa liền trở thành quý nhân trong mắt tộc nhân Trương thị. Bởi vậy lúc này đây Thái Bình công chúa vừa mở lời, mấy huynh đệ Trương thị liền vui vẻ đáp ứng.

Huynh dệ Trương thị hiện tại tựa như Tiết Hoài Nghĩa lúc trước, cậy thiên tử ân sủng, rất ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, người có thể khiến bọn họ để mắt đến thực không nhiều lắm. Hơn nữa, bây giờ Trương Đồng Hưu cũng có chút ý tứ như vậy với Thái Bình công chúa xinh đẹp, một nữ nhân xinh đẹp, lại có thanh danh không hay lắm, hiện giờ chủ động mời gã du lịch, gã sao có thể không có chút nào ý tưởng? Bởi vậy đối với Dương Phàm, Trương Đồng Hưu cũng có một chút địch ý.

Dương Phàm nói:
- Điều này, tất nhiên là không cần thông báo trước cho Dương mỗ. Chỉ có điều… thực không dám giấu, hôm nay Lai Thiếu Khanh vừa mới mang theo một vài bằng hữu lên núi, cũng nói phải ở lại trên núi, chư vị nếu muốn lên núi, chỉ sợ... cung thất trên núi không đủ dùng.

Trương Đồng Hưu nhướn mày, hỏi:
- Lai Thiếu Khanh? Ngươi nói là Lai Tuấn Thần sao?

Dương Phàm nói:
- Đúng vậy!

Trương Xương Kỳ ngạo nghễ nói:
- Lai Tuấn Thần? Hắn có tư cách gì vào ở trong Ôn tuyền, hơn nữa còn gọi bằng hữu đến!

Dương Phàm cười mà như không, nói:
- Nếu nói tư cách, đương nhiên là không được, nhưng Lai Thiếu Khanh là nhân vật bậc nào? Theo ý tại hạ, Công chúa điện hạ có thể ở trên núi, về phần các vị, nếu các vị đồng ý, Dương mỗ có thể thay các vị đi lên phía trước núi giúp chư vị liên lạc một chút, có thể ở lại trong miếu!

Vẻ mặt Dương Phàm kia như cười như không ở trong mắt mọi người không có chút ý tốt nào, xem ra là bởi vì bọn họ cùng Công chúa du lịch, khiến Dương Phàm cảm thấy uy hiếp, biểu tình của hắn có địch ý, có ghen tị, còn có chút…

Dương Phàm cũng không biết nét mặt ngôn ngữ của mình có phong phú hay không có đủ để cho bọn họ nhìn ra, hắn hiện tại đang cố gắng bắt chước vẻ mặt của Tiết Hoài Nghĩa khi nhắc tới nhắc tới huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi.

Trương Xương Nghi tức giận trái lại cười “Ha” một tiếng nói:
-Thật sự là thiên đại chê cười! Nhóm chúng ta nhận được lời mời của Công chúa điện hạ, hiện giờ chỉ vì Lai Tuấn Thần kia ở trên núi, chúng ta phải ngoan ngoãn đi núi phía trước ở lại. Thật sự là buồn cười! Lai Tuấn Thần hắn là cái thá gì!

Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Dương mỗ không biết vị công tử này là thần thánh phương nào, tuy nhiên túc hạ tốt nhất nghe lời khuyên của Dương mỗ, Lai Thiếu Khanh là nhân vật không phải ai cũng có thể đắc tội.

Thôi Địch không kìm nổi lại nói:
- Dương Thang Giám ngày xưa chủ trì Hình Bộ, đối chọi gay gắt với Lai Tuấn Thần, một bước cũng không nhường. Hiện giờ bị giáng chức quan, như thế nào ngay cả một lời ngạo khí cũng không có, cư nhiên lại e sợ hắn như vậy?

Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Dương mỗ sợ hắn sao? Lời khuyên hữu ích như vậy, nhưng không phải là muốn lấy lòng Lai Tuấn Thần, thực không dám dấu diếm, cũng bởi vì Lai Tuấn Thần vào ở Long Môn không hợp quy củ, Dương mỗ theo lẽ công bằng làm việc, kiên quyết ngăn cản, lại bị Lai Thiếu Khanh đình chỉ chức vụ rồi. Lần này lời hay khuyên bảo, là để tốt cho các vị, nếu như ngươi không thèm để ý lời ta nói cứ việc lên núi, có quan hệ gì với ta đâu?

Dương Phàm phất tay áo, đứng sang ven đường, thách thức nói:
- Mời!

Thôi Địch cứng lại, trong lòng hơi khiếp đảm, Thái Bình công chúa giận dữ nói:
- Buồn cười! Khách quý Bổn cung quý khách tới Long Môn, ngược lại phải vào ở chùa miếu, nhường đường cho Lai Tuấn Thần? Chờ Bổn cung lên núi, đuổi Lai Tuấn Thần rời khỏi!

Trương Xương Nghi lớn tiếng nói:
- Chuyện này mà phải để Công chúa ra mặt, ta còn mặt mũi nào mà tồn tại? Công chúa xin đợi, Trương mỗ lần này lên núi, xem Long Môn tuyền cung này là Lai Tuấn Thần được ở hay là đoàn người chúng ta được ở!

Trương Đồng Hưu và Trương Xương Kỳ lập tức hưởng ứng nói:
- Đi! Chúng ta lên núi!

Trương Đồng Hưu bước trên mấy cấp thềm đá, trở lại chắp tay với Thái Bình Công chúa :
- Công chúa ngọc thể không tiện, hãy chậm rãi lên núi, Trương mỗ cam đoan với ngươi, đợi Công chúa lên đến đỉnh núi Long Môn, kẻ đáng ghét Lai Tuấn Thần kia nhất định phải cút xéo!

Gã vung tay lên, hào khí ngất trời địa quát hai huynh đệ:
- Đi!

Thôi Địch vừa thấy có người dẫn đầu, dũng khí lại mạnh lên, không muốn trước mặt nữ nhân gã muốn theo đuổi tỏ ra khiếp sợ, cũng vội uy phong lẫm lẫm quát:
- Đi! Thôi mỗ và vài vị nhân huynh cùng nhau lên núi!

Thôi Thực không giữ kịp, thấy Thôi Địch liền đuổi theo ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, y dậm chân một cái, sợ huynh đệ kia lại gặp tai họa gì liền bám chặt theo sau.

Cao Tiết cười ha ha, nói với Trương Thuyết:
-Thú vị vô cùng, Đạo Tể, đi, chúng ta cũng lên núi, dọn đường cho công chúa!

Nam nhân, luôn hứng thú thay nữ nhân xinh đẹp ra mặt, tựa như con khổng tước kiêu ngạo tranh nhau xòe cánh ở trước mặt con mái, hoặc như hai con hùng mã vì tranh đoạt con ngựa cái mà ra sức giơ lên móng trước của chúng. Loài người cũng là động vật, cũng có bản năng của động vật, loài người lại cao hơn những sinh vật khác, cho nên này điểm xuất phát tranh đấu này so với động vật giống đực càng thêm phức tạp.

Dương Phàm là muốn lợi dụng bọn họ để đối phó đối thủ Lai Tuấn Thần kia, hay là muốn lợi dụng Lai Tuấn Thần đả kích đám tình địch tiềm tàng này, bọn họ đều không để ý, hoặc là để có được sự coi trọng của Thái Bình công chúa, hoặc là vì thỏa mãn lòng hư vinh của chính mình, hay chỉ là không muốn tỏ ra yêu kém ở trước mặt một nữ nhân xinh đẹp, mấy vị này nhiều nhất cũng không quá ba mươi, nam nhân tâm đủ cao mà khí cũng đủ ngạo, tựa như một đám tinh tinh nắm tay vỗ ngực dày rộng, nhe răng nhếch miệng gầm thét chạy lên núi tìm một đàn tinh tinh khác.

- Các vị công tử chậm đã! Các vị...

Thái Bình công chúa không gọi bọn họ lại được, đành phải lo lắng nói với Huệ Phạm hòa thượng:
- Đại sư, Bổn cung đi lại không tiện, kính xin đại sư đuổi theo xem xét một chút, đều là triều đình quan viên, nếu vì chút chuyện như vậy đánh đập tàn nhẫn, sẽ đánh mất thể diện triều đình.

Huệ Phạm hòa thượng hợp thành chữ thập mỉm cười nói:
- Bần tăng đi ngay, Công chúa yên tâm, mấy vị công tử luôn luôn biết lễ, sẽ không có chuyện gì.
Huệ Phạm nói xong, phất tay áo một cái, liền phiêu nhiên đuổi theo, xem thân thủ của gã, dường như vẫn còn có chút công phu ẩn giấu.

Thái Bình công chúa nhìn bọn họ vội vàng lên núi, vẻ mặt vô cùng lo lắng vẻ mặt dần biến mất, ngược lại biến thành một bộ dáng cười mà như không cười xinh đẹp, sóng mắt liễm diễm như thủy liếc Dương Phàm, thân thiết cười nói:
- Người ta trút giận cho huynh như vậy, huynh phải cảm tạ người ta như thế nào đây?
Bình Luận (0)
Comment